Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 35: Tay của bạn tiểu Giang thật đẹp




Trong ký túc xá vang lên những tiếng kinh hô cực kỳ hâm mộ, các bạn cùng phòng liên tục tỏ vẻ ghen ghét, một nữ sinh trong đó cười hỏi: "Giang Ấu Di, quan hệ của cậu và Nhan Vị tốt như vậy, cậu giúp tụi mình nói đỡ vài câu để nữ thần cũng che chở bọn mình nha?"

Giang Ấu Di lạnh lùng nhướng mày: "Vậy phải xem tâm trạng của mình thế nào."

"Xem cậu kìa!" Nhan Vị không ngừng cười, nghiêng người tựa vào Giang Ấu Di, khuỷu tay khẽ đặt lên vai nàng.

Giang Ấu Di chỉ cần hơi nghiêng đầu đã có thể tựa vào tay Nhan Vị.

Nhưng nàng không dám.

Bạn cùng phòng náo loạn chốc lát, Nhan Vị rút tay ngồi thẳng người, quay đầu nói với Giang Ấu Di: "Cậu nghỉ ngơi chút đi, mình đến nhà ăn mua cơm, lát nữa hai đứa mình ăn chung."

Nhan Vị nói xong, trong phòng lập tức im lặng, vẻ mặt như phát hiện được tình yêu thầm kín khiến lòng Giang Ấu Di hơi hoảng, sợ bị người khác phát hiện tâm tư của mình, ngoài cảm thấy hoảng, trong lòng nàng còn có chút cảm xúc khó nói thành lời.

Các nàng như trở về học kỳ một khi vẫn còn ngồi cùng bàn, khi ấy nàng đã không màng tất cả mà đâm thủng lớp giấy cửa sổ trạng thái ở chung của các nàng.

Cả hai đủ thân mật, đủ ăn ý, ấy vậy mà vĩnh viễn cách tim của đối phương một khoảng.

Trước kia nàng không hiểu, hiện tại bất chợt hiểu ra.

Dùng danh nghĩa bạn bè ở bên, có lẽ chính là kết cục viên mãn nhất mà nàng có được.

..............................

Nhan Vị mua cơm trở về, ký túc xá đã giải tán, chiếc bàn nhỏ của Giang Ấu Di được mở ra, những quyển tạp chí và truyện tranh trên giường đã được cất đi, để lại chỗ trống cho Nhan Vị.

Giống như trước kia, hai người ngồi đối diện nhau, lần lượt mở cơm hộp, vẫn là một hộp thức ăn và một hộp cơm trắng.

Có thể vì hôm nay là đại hội thể thao nên nhà ăn đã nấu bò kho và móng heo kho cùng hai món ăn chay.

Giang Ấu Di lấy đũa dùng một lần, tự nhiên chia đôi hộp cơm.

Nhan Vị lại cầm lon Coca, rót một nửa vào ly sứ của Giang Ấu Di, nửa còn lại cho mình.

Một ngụm Coca, một ngụm thịt, Giang Ấu Di thỏa mãn thở dài, ăn bữa này xong đầu gối nàng như hết đau.

Môi nàng dính dầu bóng loáng, nàng gắp đậu cô ve, cắn được một nửa, bỗng nhớ ra gì đó, miệng không ngừng, hỏi Nhan Vị: "Cậu đã nghĩ ra nên viết bản kiểm điểm như thế nào chưa?"

Nhan Vị lắc đầu, hơi khó khăn đáp: "Vẫn chưa, mình không biết viết bản kiểm điểm."

Là học sinh ngoan từ nhỏ đến lớn, cô không biết cách viết bản kiểm điểm, kể cả kiếp trước cũng chưa thảm đến mức viết bản kiểm điểm.

"Niệm tình cậu giúp mình báo thù, mình sẽ viết thay cậu." Giang Ấu Di như biết trước, chủ động nói: "Mình giúp cậu viết bản kiểm điểm, viết xong cậu chép lại là được, mình rất có kinh nghiệm trong chuyện này."

Nhan Vị bất ngờ, suýt sặc Coca.

Một lúc sau, cô không nhịn được bật cười: "Cậu thường xuyên viết bản kiểm điểm sao?"

Giang Ấu Di cũng hơi ngượng ngùng, nói: "Không thường lắm, một học kỳ mình chỉ viết hai ba bản."

Một học kỳ có bốn năm tháng, dựa theo tần suất của Giang Ấu Di, bình quân khoảng hai tháng nàng sẽ viết một bản.

"Ừ, không thường lắm." Nhan Vị nghiêm trang đáp: "Cái này gọi là ngẫu nhiên."

Sao Giang Ấu Di có thể không nghe hiểu Nhan Vị đang trêu mình, nàng dùng chân không bị thương đạp cô: "Còn cười nữa thì tự mà viết."

Nhan Vị kêu oan: "Mình đâu có cười!"

"Cười tít cả mắt thế kia mà cậu còn bảo là không cười." Giang Ấu Di không chút nể mặt mà vạch trần cô, nàng chọc đũa vào khoai tây, hung hăng cắn.

Nhan Vị không nhịn nổi, bật cười, cô không tiếp tục giảo biện, gắp miếng thịt bò lớn nhất cho Giang Ấu Di: "Bạn học tiểu Giang xin cậu hãy thương xót giúp mình viết bản kiểm điểm đi!"
Giang Ấu Di hừ, nhìn Nhan Vị với ánh mắt "chỉ một miếng thịt mà muốn mua chuộc mình" rồi nhận lấy thịt bò do Nhan Vị tiến cống.

Sáng hôm sau, Nhan Vị mang bản kiểm điểm đã chép đến phòng giáo vụ, bắt gặp Lưu Giang và Quách Tân bị mình đánh đang viết kiểm điểm trước mặt thầy cô, sau đó nghe phê bình nửa tiếng, cuối cùng không ai bị phạt.

Nhưng hạng nhất mà Lưu Giang giành được cũng vì hành vi đẩy người của nhỏ mà bị hủy bỏ khiến nhỏ chạy vào nhà vệ sinh khóc nửa tiếng.

Thứ tư, thứ năm không có phần thi của Nhan Vị, hơn nữa chân Giang Ấu Di đang bị thương, hai người cùng nhau rời khỏi sân thi đấu, đi đến khán đài xa nhất, đọc sách, chơi game.

Giang Ấu Di thấy vật Nhan Vị lấy từ cặp ra, hai mắt mở to: "Trời, đại hội thể thao mà cậu còn mang theo vở bài tập!"
Đầu gối của Nhan Vị lót mấy quyển bài tập thật dày, mới đặt quyển bài tập kia lên trên.

Đề thi chỉ làm được một nửa, cô không nhớ rõ những đề còn lại, chỉ đành nhìn bài mẫu trong sách.

"Có phải cậu đã quên sau khi đại hội thể thao kết thúc, bọn mình sẽ thi giữa kỳ không?" Nhan Vị thản nhiên hỏi, trong tay vẫn đang lật sách tài liệu.

Vì kỳ nghỉ 1/5 nên tuần này sẽ học đến chủ nhật, sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ bắt đầu vào kỳ thi giữa kỳ, tuy thành tích chắc chắn sẽ không tránh khỏi lùi bước nhưng cô vẫn muốn điểm thi không quá tệ.

Thi giữa kỳ kết thúc sẽ đến họp phụ huynh, đến lúc đó sẽ là một trận cuồng phong bão táp, cô chỉ cầu bản thân làm tốt nhất có thể và không khiến Giang Ấu Di bị cô liên lụy.

Thấy Nhan Vị cố gắng như vậy, Giang Ấu Di thật sự không thể tiếp tục chơi điện thoại, nàng cất tai nghe kéo cặp sách đến muốn tìm quyển tiểu thuyết đọc.
Mở cặp, một quyển sách mới kẹp lộn xộn giữa đống tạp chí và tiểu thuyết, rất dễ nhìn thấy.

Là quyển "45 Kiểu Người Kinh Điển" mà Nhan Vị đã đưa nàng.

Nhan Vị dựa vào bài mẫu làm được đề đầu tiên, đang chuẩn bị làm đề tiếp theo, bỗng nghe thấy tiếng người bên cạnh lật sách, vừa quay đầu đã thấy Giang Ấu Di ôm quyển sách mà cô mua lúc trước, đang tìm đọc mục lục.

Giang Ấu Di có thói quen đọc mục lục trước, sau đó nàng sẽ chọn những chương cảm thấy hứng thú đọc.

Sau khi lật hai trang, cánh tay phải bỗng nặng hơn.

Nhan Vị không biết từ khi nào đã dựa vào nàng, đầu tựa vào vai nàng, cùng nàng đọc nội dung trong sách.

Không biết có phải mặc trời quá chói không, Giang Ấu Di cảm thấy hơi nóng, bên tai cũng nóng.

"Cậu không làm bài nữa sao?" Mắt nàng nhìn thẳng, ra vẻ bình tĩnh nói.
Mặt Nhan Vị gần như dán cạnh nàng, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nàng quay đầu là có thể hôn cô.

"Mình mệt quá, chờ lát nữa viết tiếp." Nhan Vị như không phát hiện Giang Ấu Di ngại ngùng, giọng tự nhiên đáp: "Trang này xem xong rồi, cậu có muốn lật sang trang sau không?"

Giọng cô vừa dứt lời, Giang Ấu Di ngoan ngoãn lật trang mới.

Nhan Vị không đảo mắt, tiếp tục xem, đọc một nửa thì cười rộ lên: "Viết rất thú vị."

Giang Ấu Di nắm chặt trang sách: "Ừ, sách này nổi tiếng lắm, mình cũng có nghe nói."

Ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Nhan Vị, ánh mắt Giang Ấu Di hơi bay xa, nàng biết từng chữ trên trang sách nhưng ghép chúng thành câu, thành đoạn, khi đọc vào lại trống rỗng trong đầu nàng.

Nàng canh khi Nhan Vị xem xong một trang, nàng lại lật trang mới.

Không đợi Nhan Vị lên tiếng, nàng đã chủ động sang trang, còn cố ý dùng tay giữ đoạn bên cạnh, ra vẻ nghiêm túc đọc sách.
Nhưng Giang Ấu Di không biết, Nhan Vị chỉ đọc ba trang đầu.

Ánh mắt của cô nhìn vào năm ngón tay và mu bàn tay đã đặt trên sách, trộm miêu tả từng khớp xương và hình dáng của tay, sau đó kết luận.

Tay của bạn tiểu Giang đẹp quá.

-----------------------------------------

Giang Ấu Di: Công thụ đã rõ.

Nhan Vị: ???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.