Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 32: Hai biển số tình yêu




Tuy một khối của trường có khoảng hơn hai mươi mấy lớp nhưng mỗi lớp chỉ có một, hai học sinh tham gia vào các hoạt động. Do đó, vòng thi 1600m chỉ chia thành hai nhóm là cao nhất và cao nhị.

Học sinh cao nhất sẽ chạy trước, khi Nhan Vị và Giang Ấu Di đến báo danh, các học sinh cao nhất đã xuất phát.

Văn Đàm dẫn theo các bạn cùng lớp đến cổ vũ hai người, thuận tiện làm công tác hậu cần, thay các nàng đưa nước lấy áo khoác.

"Lớp trưởng, không phải lát nữa cậu còn phải chạy 2000m sao?" Giang Ấu Di bỗng lên tiếng hỏi: "Cậu bận ở đây xong, liệu có kịp đến đó không?"

Văn Đàm nhớ đến việc này, vẻ mặt phức tạp, đáp: "Kịp, cao nhất chạy trước bọn mình."

Hắn vừa dứt lời, Trương Vũ Đồng ôm hai bình nước đến: "Hai cậu mau đến báo danh đi, trọng tài đang gọi các cậu tập hợp, kiểm kê nhân số đó."

Nhan Vị và Giang Ấu Di nhận được thông báo, tạm biệt bạn bè, tìm trọng tài báo danh nhận số, vừa lúc là số 1314*.

*1314 đồng âm với một đời một kiếp

Bất ngờ nhận được con số đặc biệt này làm tâm trạng của Giang Ấu Di trở nên nhộn nhào, trong lòng trộm vui, bên tai đỏ lên nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Nhan Vị, cảm xúc của nàng như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, tâm trạng vui vẻ lập tức tan biến.

Sắc mặt của Nhan Vị không tốt, cô cau mày, nhìn chằm chằm vào con số trong tay của Giang Ấu Di như có hận thù sâu nặng với nó.

Trong lòng Giang Ấu Di hơi chua, vô thức nắm chặt mảnh vải trong tay, ngón cái bị dây thừng thô ráp làm đỏ ửng .

Lúc này, Nhan Vị do dự hồi lâu hỏi nàng: "Chúng ta đổi số được không?"

Bảng số cũng không bắt buộc, chỉ dùng để phân biệt tuyển thủ, có thể xin trọng tài đổi.

Nàng lấy số mười ba, Giang Ấu Di lấy số mười bốn.

Giang Ấu Di không nghĩ nhiều, mí mắt rủ xuống, mặt vô cảm ừ, đưa số đang nắm chặt trong tay cho Nhan Vị.

Đổi gì cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ có mình nàng tự nguyện.

Sau đó, Nhan Vị đưa số mười ba cho Giang Ấu Di, cầm số mười bốn của nàng quải lên cổ.

Chờ Giang Ấu Di hiểu ý Nhan Vị nói là muốn đổi số với nàng, Nhan Vị đã đang thắt lại dây.

Một mình không thể thắt được, cô đưa lưng về phía Giang Ấu Di, lộ ra hai dây thừng thô màu trắng sau lưng, nói: "Mình không với đến, cậu thắt giúp mình với."

Giang Ấu Di ngây người, hai người chỉ đổi số thôi sao?

Hành động này liệu có ý nghĩa thực tế nào đó không?

Nhan Vị thấy Giang Ấu Di bất động như không nghe thấy lời mình, vì thế hơi nâng giọng lặp lại: "Ấu Di, cậu giúp mình thắt dây thừng với!"

Giang Ấu Di tỉnh mộng, đáp "đến ngay", sau đó đi đến sau lưng cô, nắm dây thừng thắt lại.

Dây thừng được buộc chặt, Nhan Vị duỗi thân thử lại.

Giang Ấu Di thắt vừa ổn, không quá chặt cũng không quá lỏng.

"Cậu còn ngẩn người ở đó làm gì, mau mang số lên đi." Giang Ấu Di vẫn đang ngây ngốc, Nhan Vị thấy vậy lập tức cầm số của nàng, mang giúp nàng.

"Vì sao cậu lại muốn đổi số?" Giang Ấu Di thắc mắc hỏi: "Không phải số nào cũng giống nhau sao?"

Nhan Vị vòng qua sau lưng Giang Ấu Di, buộc dây giúp nàng, Giang Ấu Di không nhìn thấy biểu cảm cô, chỉ có thể nghe giọng bình đạm kia nói: "Không giống, mình không thích số mười ba."

"Hả?" Giang Ấu Di vẫn rất ngốc, tiếp tục hỏi: "Nhưng mà vì sao?"

Nhan Vị: "Vì nó là số nguyên tố."

Giang Ấu Di: "............."

Không thể nào hiểu được tư duy của học bá.
Nhan Vị nói mình không thích, vậy thì không thích.

Mang bảng số vào, Nhan Vị và Giang Ấu Di đứng cùng đường băng.

Hai bên đường băng là học sinh của hai mươi mấy lớp đang chen chúc nhau cổ vũ bạn mình, Nhan Vị hơi lui về sau, tránh tiếp xúc với người lạ.

Giang Ấu Di thấy cô lui về sau, cũng lui về sau một bước.

Nhan Vị: "Cậu đi trước đoạt vị trí tốt đi."

"Không cần." Tâm trạng của Giang Ấu Di bỗng chốc tốt hơn, đáp: "Thứ tự không quan trọng, hơn nữa, chạy đường dài là đua về sức bền, xuất phát chậm hơn vài bước cũng không sao."

Giang Ấu Di nói có lý, Nhan Vị cũng im lặng không nói gì.

Tiếng còi cất lên, một loạt nữ sinh lập tức xuất phát, chiếm giữa đường băng, Nhan Vị và Giang Ấu Di không nhanh không chậm, sóng vai xuất phát.

Nhan Vị chạy trong đường băng, Giang Ấu Di chạy bên ngoài.
"Nếu không cậu tiến vào trong chút đi? Hoặc là lên trước một chút?" Nhan Vị lo lắng Giang Ấu Di chạy như vậy sẽ bất lợi.

"Không cần đâu." Giang Ấu Di nói: "Cậu chạy theo mình, bắt đầu chậm chút cũng không sao, quan trọng là ở vòng cuối, nếu mệt quá thì cậu đừng gắng gượng."

Nhan Vị lo lắng nhưng vì lời của Giang Ấu Di khiến cô không nóng vội.

Giang Ấu Di không vội, chạy về trước cùng Nhan Vị, liên tục có người vượt qua các nàng, Nhan Vị còn nghe thấy bạn cùng lớp bên đường băng đang cổ vũ các nàng.

Những tuyển thủ vòng đầu ra sức chạy đến vòng thứ hai đã chạy chậm lại, ngược lại với Giang Ấu Di và Nhan Vị, hai người chậm rãi tăng tốc, đến vòng thứ ba, vị trí của các nàng chỉ sau mười mấy người.

"Thế nào? Cậu có mệt không? Đầu có bị choáng không? Còn có thể chạy tiếp không?" Giang Ấu Di liên tục hỏi Nhan Vị.
Nàng chạy hai vòng nhưng vẫn không mệt, chỉ có gương mặt đỏ ửng và lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Nhan Vị mồ hôi đầy đầu, hơi thở hơi gấp, nghe vậy không đáp, sợ lên tiếng sẽ rối loạn nhịp thở, chỉ lắc đầu, tỏ vẻ mình ổn.

Trước giờ thi đấu nửa tiếng, cô đã uống một ly nước glucose, hiện tại ngoài mệt, cô không cảm thấy gì.

Thể chất của cô không bằng Giang Ấu Di, cô còn phải rèn luyện thêm rất nhiều.

Giang Ấu Di thấy trạng thái của cô vẫn ổn, không tiếp tục hỏi, chỉ dặn dò: "Nếu không chịu nổi thì thôi, cậu đừng cậy manh."

Nhan Vị bị tụt huyết áp, thân thể chạy mệt sẽ mất nhiều hơn được.

"Ừm." Nhan Vị dùng giọng mũi đáp nhưng bước chân vẫn không ngừng.

Vòng thứ ba kết thúc, tuyển thủ phía trước chỉ còn tám người, nữ sinh có tốc độ nhanh nhất đã chạy được một trăm mét ở vòng cuối.
"Ráng thêm chút nữa." Nhan Vị thở dốc, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: "Mình muốn ráng thêm chút nữa."

Kiên trì đến lúc này cũng không dễ dàng, cường độ khi thi đấu lớn hơn rất nhiều so với khi tập luyện, môi của Nhan Vị trắng bệch, hai má ửng đỏ thoạt nhìn rất mệt.

Giang Ấu Di muốn khuyên nhưng Nhan Vị lại cười với nàng: "Tin mình, mình không sao."

Nhan Vị kiên trì như vậy, Giang Ấu Di đành đồng ý, nàng vươn tay trái dắt tay phải của Nhan Vị: "Mình cùng nhau chạy."

Giang Ấu Di dẫn Nhan Vị bắt đầu tăng tốc, nàng không chạy quá nhanh, cố gắng giữ cùng nhịp chạy với Nhan Vị, chạy đến 200m, lại vượt qua ba người, phía trước chỉ còn năm người, ngoài nữ sinh xếp hạng nhất, bốn người khác đã cách các nàng rất gần.

Chu Hiểu Hiểu đã khôi phục sức lực, đứng cạnh đường biên điên cuồng gào thét cổ vũ, Trương Vũ Đồng cũng giơ bình nước khoáng lên cao cổ vũ.
Một người, hai người, ba người........

Không ngừng tăng tốc, không ngừng đột phá, Nhan Vị càng chạy càng nhanh, tay nắm chặt tay Giang Ấu Di, cùng nhau chạy về trước.

Dù cổ họng đã đau đến sưng lên, dù phổi như muốn nổ tung nhưng tinh thần của cô vẫn rất sảng khoái, cảm giác vui vẻ tràn ngập khắp người.

Khoảng cách đến đích chỉ còn 30m, các nàng sẽ cùng nhau xếp hạng nhất, nữ sinh Tề Bình dần giảm tốc.

"Cố lên! Cố lên!" Những tiếng cổ vũ ở hai bên đường băng càng lúc càng lớn làm tai Nhan Vị phát đau.

Hai mắt mơ hồ vì mồ hôi, cô không thấy rõ phía trước.

10m cuối cùng.

Bàn tay đang nắm chặt buông lỏng, trước mặt Nhan Vị là một màu tối, Giang Ấu Di bên cạnh cô ngã xuống, ôm đầu gối cuộn tròn.

Một nữ sinh khác cũng không quay đầu mà chạy qua đích.

Tình huống bất ngờ khiến mọi người đồng loạt im lặng.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột, Nhan Vị vẫn chưa hiểu rõ đã nghe thấy tiếng Chu Hiểu Hiểu tức giận hô to: "Trọng tài! Bạn nữ vừa rồi đẩy người!"

------------------------------------

Tác giả: Chuyện ngoài lề, sợ vài bạn không hiểu vì sao Nhan Vị đổi bảng số.

Trong tiếng địa phương số 14 đồng âm với từ "muốn chết", nó chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của Nhan Vị, bạn nhỏ vốn không tin những chuyện này nhưng vì bản thân xuyên về quá khứ nên khi nhìn thấy số 14, bạn nhỏ đã có phản ứng quá kích, do đó quyết định đổi số.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.