Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 1: Cậu ấy nói chúng ta chỉ là bạn




Lại một mùa đông qua đi, gần đến Tết Âm Lịch.

Năm nay Nhan Vị vẫn lựa chọn ở lại trường không về nhà, bước ra khỏi thư viện, cô về ký túc xá thay quần áo.

Trước khi đi, cô mở quyển nhật ký trên bàn, đặt bút viết xuống ngày: "17.1.2020."

"Chuẩn bị đi họp lớp cao trung, năm nay cô Từ tự gọi đến cho mình, mình vẫn nên đi, nhưng đã lâu rồi không gặp, mình sợ không quen lắm, hy vọng hết thảy đều thuận lợi."

Ngòi bút do dự để lại một chấm nhỏ dần to lên.

"Nếu có thể, mình càng muốn đi cùng cậu."

Nhan Vị đóng lại, lấy một quyển nhật ký khác trên bàn cho vào túi xách mang đi.

Mùa đông của thành phố phía Nam cũng không quá lạnh, Nhan Vị mặc áo sơ mi trắng cùng áo len tím nhạt, kết hợp với quần tây, bên ngoài khoác áo khoác dài màu xám, trông trưởng thành lại không mất sự tao nhã.

Mái tóc đen để xõa sau vai, cùng với gương mặt rất ưa nhìn, trên đường có không người quay đầu lại.

Bắt taxi đến trung tâm thành phố, vừa xuống xe đã nghe có người gọi tên mình: "Kia không phải Nhan Vị sao? Nhan nữ thần cũng đến!"

Nhan Vị quay đầu nhìn.

Một nam một nữ đang sóng vai nhau đi đến, nữ nhân vừa rồi gọi Nhan Vị vóc dáng chỉ đến vai nam nhân.

Nhan Vị mỉm cười nhìn nữ nhân, tay đóng cửa xe, tìm trong trí nhớ tên của nữ nhân này, chờ hai người đi đến, cô cũng tự nhiên nói: "Hiếm khi có thời gian, mọi người đã lâu không gặp."

Ài, tìm tên thất bại.

"Là thật lâu! Họp lớp lần trước cậu cũng không đến nhưng cảm giác cậu vẫn không thay đổi, vẫn rất xinh đẹp!" Nữ nhân cảm thán xong, sau đó giới thiệu nam nhân mặc đồ trang trọng: "Đây là chồng mình, anh ấy họ Phó."

Phó tiên sinh gật đầu với Nhan Vị, vô cùng thân sĩ chào hỏi: "Chào cô, Nhan tiểu thư, tôi đã nghe Hiểu Hiểu nhắc về cô."

Nhan Vị nhớ ra nữ nhân này tên gì, Chu Hiểu Hiểu, là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của cô khi còn học cao trung.

Bạn học cũ gặp nhau có rất nhiều lời muốn nói, sau khi trò chuyện, Chu Hiểu Hiểu vứt bỏ chồng mình, chạy đến bắt lấy cánh tay Nhan Vị, chị em tốt vừa đi vừa ôn chuyện, Phó tiên sinh đi phía sau xách túi.

"Khi nào kết hôn?" Nhan Vị thuận miệng hỏi.

"Tháng trước lãnh chứng, còn chưa làm hôn lễ, bọn mình tính mùa xuân năm sau mời khách, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho cậu!" Chu Hiểu Hiểu thoạt nhìn rất vui vẻ, tiếp tục nói: "Thời gian của nữ thần rất quý giá, mình nghe bọn họ nói mỗi lần tụ họp mời cậu, cậu luôn từ chối, hai ta thân thiết như vậy, cậu không thể cự tuyệt, nhất định phải đến!"

Nói đến như vậy, Nhan Vị không thể nói không: "Ừ, nhất định."

Nói chuyện một lúc thì đến nơi, lớp trưởng Văn Đàm như người giữ cửa, nam nhân 24-25 tuổi mặc tây trang đen, cà vạt kéo cẩn thận, thấy vài người đến, mắt hắn sáng ngời, tầm mắt nhìn nữ nhân mặc áo khoác màu xám không rời.

"Ai u! Nhiều năm như vậy, lớp trưởng vẫn nhớ mãi không quên nữ thần nha!" Còn chưa đến gần, Chu Hiểu Hiểu đã bị ánh mắt mãnh liệt của lớp trưởng làm đau mắt, đùa dựa gần Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Nhan nữ thần, nếu không cậu cho một cơ hội đi?"

Bọn họ không ai không biết mỗi khi họp lớp, lớp trưởng luôn đứng giữ cửa đến tận lúc bắt đầu mới đi vào là đang ai?

Nhan Vị cười, nhỏ giọng nói: "Trầm mê học tập, không muốn yêu đương."

Chu Hiểu Hiểu cười lớn nói: "Học bá quả là học bá, trong lòng chỉ có học tập, tất cả nam nhân đều lượt bỏ!"
Biết được thái độ của Nhan Vị, Chu Hiểu Hiểu ánh mắt đồng tình nhìn Văn Đàm.

"Nhan, Nhan Vị......cậu cũng đến." Nam nhân vừa rồi còn thành thục, ổn trọng đột nhiên lắp bắp, nói lời vô nghĩa, không biết vì xấu hổ hay thẹn thùng, gương mặt trắng nõn bỗng hồng nhạt.

Chu Hiểu Hiểu hận không thành thép, nếu không phải hắn luôn như vậy, sao có thể bảy tám năm còn chưa theo đuổi được người?

"Lớp trưởng! Cậu thật không được nha, mình cùng Nhan nữ thần đến, trong mắt cậu cũng chỉ thấy nữ thần, không thấy người thường bọn mình!" Chu Hiểu Hiểu tỏ vẻ đáng thương lên án, buông tay Nhan Vị, chạy về phía chồng: "Không tự tìm ngược nữa. Lớp trưởng cậu tiếp đón nữ thần đi, mình cùng chồng lên trước!"

Chu Hiểu Hiểu chạy còn nhanh hơn thỏ, Nhan Vị cùng Văn Đàm nhìn nhau không nói.
Nhan Vị đợi chốc lát không thấy hắn nói, mà không khí càng lúc càng xấu hổ, lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Lên trước đi."

"À, à, được." Trên mặt nam nhân hiện rõ uể oải cùng ảo não, Nhan Vị vờ như không thấy, chỉ giữ khoảng cách hai bước đi đến cửa phòng.

Trước khi mở cửa, nam nhân dừng bước, đưa lưng về phía Nhan Vị nói: "Mình không nghĩ cậu sẽ đến, hy vọng hôm nay cậu chơi vui vẻ."

"Ân, cảm ơn." Nhan Vị nhàn nhạt đáp, nói xong như cảm thấy giọng mình quá lạnh, bổ sung: "Cậu cũng vậy."

Đẩy cửa vào, tiếng ồn ào lập tức truyền vào tai, tiếng cười đùa cùng tiếng bạn học đang nhỏ giọng thảo luận gì đó, thỉnh thoảng hỗn loạn làm Nhan Vị chú ý.

"Là Nhan Vị! Đừng nói nữa! Chuyện này chờ lát nữa ai cũng không được nói!" Không biết ai ngắt đề tài của bọn họ, Nhan Vị vờ như không nghe thấy.
Thời gian hẹn còn hơn hai mươi phút, nhưng trong quán đã có mười mấy người, Nhan Vị đi vào, mười đôi mắt lập tức nhìn theo, kinh hô lên tiếng.

Nhna Vị không thích náo nhiệt, trước nay tụ họp như này có thể từ chối, cô sẽ từ chối nhưng lần này vì Văn Đàm nói chủ nhiệm lớp gọi điện cho cô, cô có thể từ chối lời mời của bạn cũ nhưng vẫn phải giữ mặt mũi của lão sư, vốn muốn ngồi một chút rồi đi, không nghĩ đến, qua nhiều năm như vậy, bạn cũ vẫn còn nhớ rõ cô.

Tốt nghiệp cao trung 6 năm, bạn học năm đó đã có không ít người kết hôn, dìu già dắt trẻ đến tham gia họp lớp. Cao trung Nhan Vị chính là hoa khôi, mấy năm trôi qua, rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, tăng thêm sự thành thục, xinh đẹp, lại độc thân, không ít bạn họ nam chưa lập gia đình nhớ mong thăm hỏi, vừa vào cửa đã khiến mọi người ồn ào.
Người đến chào hỏi, dù nam hay nữ, Nhan Vị đều lễ phép nói vài câu, dù rất nhiều người cô còn không nhớ nổi tên.

"Nam sinh các cậu thật phiền, Nhan nữ thần còn chưa ngồi xuống các cậu đã vây quanh, khó trách người ta không thích để ý các cậu!" Chu Hiểu Hiểu lại ném chồng một bên, đi đến cứu vớt Nhan Vị khỏi một đám bạn học nam dầu mỡ, chui vào nhóm nữ nhân, Nhan Vị thở phào, nhỏ giọng nói cảm ơn với Chu Hiểu Hiểu.

Phục vụ đến tặng rượu, Chu Hiểu Hiểu hỏi Nhan Vị uống gì, Nhan Vị lấy ly nước chanh từ khay, lúc này có một nữ sinh hỏi: "Hiện tại Nhan Vị đang công tác ở đâu? Còn chưa tìm bạn trai sao?"

"Nữ thần trầm mê học tập, không muốn yêu đương." Nhan Vị còn chưa đáp, Chu Hiểu Hiểu đã trả lời thay, quay đầu nhìn Nhan Vị: "Hiện tại cậu là nghiên cứu sinh năm mấy? Tính năm thì hẳn là năm ba? Sau đó tiếp tục học thạc sĩ sao?"
"Năm hai, có thể sẽ công tác trước." Nhan Vị bình tĩnh nói.

Một nữ sinh đột nhiên nói: "Mình nhớ năm ấy thi đại học xảy ra chuyện xong, hình như Nhan Vị học lại?"

Vừa nói xong, nữ sinh bên cạnh đánh nàng một cái, nàng phản ứng, "A" một tiếng, gấp gáp xin lỗi Nhan Vị: "Xin lỗi cậu!"

"Không sao." Nhan Vị lắc đầu, uống nước chanh, cười: "Không gì không thể nói, mình thật sự học lại một năm mới thi đại học, các cậu đều thành học tỷ của mình."

Cao trung Nhan Vị là học bá, thi cử chưa bao giờ ra khỏi top ba khối, kết quả khi thi đại học lại không đạt được trường tuyến hai, phải trở về học lại một năm, năm đó, cha mẹ cô cùng lão sư đều vô cùng tiếc hận.

"Nếu không phải...." Nữ sinh vừa rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, chưa nói xong, đã bị tiếng hô của nam sinh ngắt lời: "Đến chơi ma sói! Gọi Nhan nữ thần cùng chơi!"
Văn Đàm mời bạn học nữ cùng chơi, Chu Hiểu Hiểu là người đầu tiên đồng ý: "Mình muốn chơi! Mình muốn chơi!" Nói rồi bắt lấy tay Nhan Vị, Nhan Vị thất thần, chờ bài phát đến tay, muốn từ chối đã không kịp nữa.

Nhan Vị không biết luật chơi, hai ván liên tục đều bị gϊếŧ rất nhanh, các bạn học không ngừng cười đùa, Chu Hiểu Hiểu mở rộng tầm mắt, ồn ào nói: "Kỹ năng của nữ thần toàn bộ đều cống hiến cho học tập hết rồi!"

Cả bàn đều cười.

Náo loạn một hồi, dựa theo lịch trình, buổi tối sẽ đi ca suốt đêm, phòng cũng đã đặt, lớp trưởng nói chuẩn bị đến giờ qua, Nhan Vị đứng lên muốn đi vệ sinh.

Văn Đàm cầm ly bia đi đến cạnh cô, vốn định muốn kính rượu Nhan Vị, không đoán được cô đột nhiên đứng lên, không cẩn thận làm rơi túi Nhan Vị treo trên lưng ghế.
Một quyển vở màu xanh nhạt phai màu rơi ra, có chút quen mắt.

"Xin lỗi! Mình nhặt giúp cậu!" Văn Đàm vội vàng buông ly bia, xoa người nhặt túi bị hắn làm rơi.

Nhưng Nhan Vị đã trước Văn Đàm đè một tay lên sổ nhật ký, đầu ngón tay Văn Đàm đụng mu bàn tay của cô như bị điện giật rụt về.

Nhan Vị xua tay bảo hắn không sao, sau đó nhanh chóng cầm túi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi không tiếp được", đi qua đám đông vào WC.

"Lớp trước! Cậu thích Nhan Vị như vậy sao không tỏ tình?!" Bên cạnh có bạn học ồn ào, Văn Đàm dời đôi mắt xuất thần, cười khổ lắc đầu.

Bạn học thấy hắn như vậy, bất mãn bênh vực kẻ yếu: "Nhan Vị cũng quá lạnh lùng, lớp trưởng của chúng ta ưu tú như vậy, cậu ấy còn chướng mắt." Tất cả mọi người đều biết Văn Đàm thích Nhan Vị, từ cao trung đến bây giờ, không lý nào Nhan Vị không biết.
"Không thể nói như vậy." Văn Đàm nói, hắn nhớ đến quyển nhật ký trong túi Nhan Vị, tâm tình phức tạp nói: "Lúc trước bạn thân nhất của cậu ấy xảy ra chuyện, chuyện đó đả kích cậu ấy rất lớn, cậu ấy vẫn luôn không muốn gặp mặt chúng ta, nhiều năm như vậy, cũng không biết đã đi ra.....Ai, thôi, không nói cái này."

-------------------------------------------------

Rốt cuộc thoát khỏi những âm thanh ầm ĩ, Nhan Vị đỡ bồn rửa tay, thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn gương son môi, khi mở túi nhìn thấy quyển vở, thuận tay lấy ra.

Thời học sinh, nhật ký là thứ thường thấy nhất, bìa vở đã phai màu, có cảm giác cũ kỹ, dù được người dùng dụng tâm cất giữ vẫn không thể thoát khỏi dấu vết do thời gian để lại.

Sườn vở được dùng bút ký tên viết tên chủ nhân quyển nhật ký, Giang Ấu Di.
Chữ cũng phản nghịch như người.

Nhan Vị tùy tiện lật đến trang thường thấy nhất.

Ngày 27 tháng 3 năm 2013.

Cậu ấy nói chúng ta chỉ có thể làm bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.