Liệu Anh Còn Nhớ?

Quyển 1 – Chương 7




Author: Lục Lạc Nhi

Beta – or: Mèo Suni

Sau nụ hôn bất ngờ, Lăng Cảnh Bình gối đầu lên chân Tử Khuynh, anh kể cho cô nghe câu chuyện mà cô chưa từng biết. Ngày Tử Khuynh trở về Leem cũng là lúc Lăng Cảnh Bình đặt chân đến hành tinh xinh đẹp này. Khi ấy các chuyên gia y tế ở Amory đã chuẩn đoán, gen đột biến trong cơ thể anh đang bước sang giai đoạn phát triển chuẩn bị bùng phát. Trong tất cả những liều thuốc và kế hoạch chữa trị được đưa ra, Lăng Cảnh Bình đã chọn phương án do Nolan đề xuất. 

Thời điểm này không có loại thuốc gì có thể ngăn cản việc anh sẽ biến thành dã thú bất kỳ lúc nào. Điều duy nhất Nolan tin tưởng, chính là lý trí của Lăng Cảnh Bình, nếu anh có thể đủ mạnh mẽ đến mức khống chế hình dạng hóa thú của mình thì việc bộc phát gen đột biến sẽ không còn đáng sợ nữa. Thế nhưng đề nghị của anh nghe thì có vẻ khả thi nhất, nhưng hóa ra lại là phương án không có khả năng xảy ra nhất. 

Cách đây sáu trăm năm, người thú mạnh nhất toàn cõi Amory cũng đã từng được kỳ vọng sẽ khống chế được hình dạng hóa thú. Kết quả ra sao, ông ấy đánh mất lý trí cắn chết con gái của mình, cuối cùng chết dưới tay người vợ yêu dấu. Sáu trăm năm sau, Lăng Cảnh Bình có thể làm được chuyện người đàn ông ấy không thể làm hay không? Ngay cả người đề ra phương án là Nolan cũng không thể trả lời.

Ấy vậy mà Lăng Cảnh Bình đã nghe theo, anh và Nolan cùng nhau nghiên cứu, tìm kiếm một hành tinh có môi trường sống thích hợp. Theo Nolan nói, tâm trạng thoải mái là thứ quyết định tất cả, nếu Lăng Cảnh Bình có thể tránh xa cuộc sống ồn ào ở Amory, sẽ giúp ích được cho tình trạng của anh ấy. Điều kiện tự nhiên ở Leem lại vô cùng thích hợp, khắp cả thiên hà GBH87 này không có một hành tinh nào còn lưu giữ hệ sinh thái nguyên thủy tốt như Leem.

Việc ở lại hành tinh này lâu dài mà không bị ai phát hiện hóa ra cũng là một bài toán khó đối với Lăng Cảnh Bình. Nhưng may mắn cho anh, nhờ vào Tần Ngôn mà Nolan lại biết được nơi an toàn nhất trên hành tinh, núi Delbert. Lăng mộ của Vương phi Meliora là một ngôi mộ gió, bên trong hoàn toàn không có quan tài. Quốc vương không muốn đến lúc chết, ngay cả an nghỉ bà cũng không được yên bình. Để ngăn chặn những kẻ muốn cướp thi thể của Meliora ông đã cho hỏa táng xác bà, rồi rắc tro cốt ở nhiều nơi ở Đế quốc Lani.

Lăng mộ này thực chất là nơi cất giữ những món đồ liên quan đến bà, những thứ sinh thời bà yêu thích, hay đồ vật bà đã từng dùng. Tất cả đều được quốc vương mang đến đặt vào lăng mộ, vì ông sợ nếu nhìn thấy những thứ ấy, ông sẽ không thể kiềm được mà đi theo bà. Điều này chỉ có mỗi mình quốc vương biết được, ngay cả Tử Khuynh ông cũng chưa từng nói. Bí mật này chỉ bị khám phá khi Lăng Cảnh Bình cần một nơi trú chân an toàn ở Leem và lăng mộ của Meliora chính là nơi thích hợp nhất.

Lăng Cảnh Bình tôn trọng người đã khuất, dù chỉ là ngôi mộ gió thì anh cũng không thể tùy tiện chiếm đoạt. Anh đã cho người xây dựng một hầm ngầm bên dưới lăng mộ của bà, cửa ra vào đặt trong tầng cuối cùng của lăng mộ. Lăng Cảnh Bình ra lệnh không được phép làm tổn hại đến bất kỳ vật gì thuộc về Meliora, cũng như ngăn cấm việc hủy hoại lăng mộ. Một tháng ở bên trong hầm ngầm, Lăng Cảnh Bình phải vật lộn với những cơn đau không điểm dừng của giai đoạn chờ đợi bộc phát. Những điều anh có thể nhìn thấy khi ấy, chỉ có những cổ tự Aquene kỳ lạ được khắc trên tường ở khắp mọi nơi.

Trong mơ hồ, Lăng Cảnh Bình đã tập trung vào việc dịch nghĩa những cổ tự ấy để giữ sự tỉnh táo cho mình. Bài thơ mà Tử Khuynh nhắc đến hôm nay, cũng nằm trong số những bài thơ được khắc trong lăng mộ. Meliora chưa giây phút nào quên đi quê hương của mình, sâu thẳm trong tim bà luôn khắc khoải về nỗi đau mất mát quá lớn. Nơi đã từng không thua kém gì đế quốc thiên đường Lani, nơi dây hoa leo đường mòn, tiếng chim dội xuống róc rách hay bóng cây xao động tảng đá lúc râm lúc nắng, sắc hoa dại bình yên, đá nhắm mắt an nhiên nước cuốn.

Đến lúc này Tử Khuynh đã hiểu vì sao lúc đó cô sai người tìm kiếm nhưng lại không thể phát hiện ra một chút manh mối nào của Lăng Cảnh Bình. Tử Khuynh nhìn sâu vào đôi mắt của anh: “Chẳng lẽ, vì đồng cảm với bà mà anh muốn quốc hội công nhận thân phận của mẹ tôi ư?’’ Lăng Cảnh Bình lắc đầu, không chỉ vì lý do đó: “Tội ác diệt chủng là điều không thể tha thứ. Điều đó người thú cũng từng trải qua, đáng lý họ phải nhận thức được sự đau thương mà nó gây ra. Những kẻ chỉ biết giương mắt đẩy những người dân vô tội của Aquene đến cái chết đều không thể tha thứ. Vì sai lầm của tổ tiên lại khiến một nền văn minh khác trả giá là điều phi lý. Dù không có em hay Meliora, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt những kẻ ấy đền tội.’’

Tử Khuynh mỉm cười dịu dàng, ánh nắng đượm lại trên mái tóc cô gái, lấp lánh như tinh linh: “Nếu bà ấy còn sống, sẽ cảm kích anh rất nhiều.’’ Lăng Cảnh Bình ngắm Tử Khuynh trước mặt, rồi đưa tay bắt lấy một lọn tóc của cô, đưa lên mũi mình, hít thở một cách đầy thỏa mãn, Lăng Cảnh Bình nhắm mắt lại: “Eirian, tôi cảm thấy đến lúc em phải chuyển phòng rồi.’’ Tử Khuynh sửng sốt không ý nghĩa lời nói của anh, nhưng rất nhanh sau đó cô gái đã hiểu được anh muốn nói gì. Không những thế còn hiểu rất rõ ràng, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Người ta nói một khi đã trở thành thói quen thì rất khó để thay đổi, lúc này Tử Khuynh có thể cảm nhận một cách sâu sắc ý nghĩa thực tiễn của lời nói đó. Cô gái nhỏ khó chịu lật người, thiếu mất lồng ngực ấm áp quen thuộc, Tử Khuynh thức dậy giữa đêm tối. Đôi mắt mơ màng mở ra, phát hiện chỗ ngủ bên cạnh trống không, hơi ấm vẫn còn quấn quýt nơi đầu ngón tay, có lẽ người kia rời đi chưa bao lâu. Tử Khuynh ngồi dậy, kéo chăn ra rồi bước xuống giường, mái tóc bạch kim xõa dài sau lưng, chuyển động theo từng nhịp chân của cô.

Bỏ qua đôi dép mềm mại đặt ngay cuối giường, Tử Khuynh đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, men theo ánh sáng heo hắt, cô đi về phía ban công. Người đàn ông cao lớn tựa người vào thành bao lơn, nửa người trên để trần, lộ ra cơ bụng săn chắc. Những vết sẹo ngang dọc chạy khắp cơ thể nổi bật trên nước da màu đồng của Lăng Cảnh Bình. Mái tóc sẫm màu hơi rối loạn, chiếc quần thun dài bó sát đôi chân đẹp. Nhìn Lăng Cảnh Bình lúc này, Tử Khuynh bỗng liên tưởng đến những bức tượng điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại, đẹp đến mức không thật. 

Mặc dù Tử Khuynh đi rất nhẹ, hoàn toàn không phát ra tiếng động, nhưng Lăng Cảnh Bình vẫn có thể nghe thấy cô. Khứu giác của người thú mạnh hơn con người gấp ba lần, chỉ cần Tử Khuynh di chuyển vào khu vực của anh, nhất định Lăng Cảnh Bình sẽ nhận ra mùi hương của cô. Không đợi Tử Khuynh lên tiếng, Lăng Cảnh Bình đã xoay người lại, mở rộng hai tay mình, đôi mắt đen tuyền dịu dàng nhìn Tử Khuynh: “Eirian!’’ Giống như có một lực hấp dẫn vô hình khiến Tử Khuynh không thể cưỡng lại, cơn buồn ngủ còn đang dày vò cô gái, khiến cô chỉ muốn nhanh chóng trở lại giường.

Bất giác Tử Khuynh lao vào vòng tay của Lăng Cảnh Bình, anh khẽ cười bế Tử Khuynh lên tay, Tử Khuynh vùi đầu mình vào hõm vai Lăng Cảnh Bình. Hít thở một cách đầy thoải mái, đôi mắt màu xanh dần khép lại, an tâm ngủ say trong vòng tay của Lăng Cảnh Bình. Nhìn thấy sự ỷ lại của cô như thế, Lăng Cảnh Bình cười khẽ, mỗi lần cô thức giấc lúc nửa đêm nếu không có anh vỗ giấc, nhất định Tử Khuynh sẽ không thể ngủ lại. Thói quen này bắt đầu từ nụ hôn ngày hôm đó, Tử Khuynh bị Lăng Cảnh Bình cưỡng ép chuyển đến phòng anh. Mặc dù chỉ đơn thuần là ôm Tử Khuynh ngủ mỗi đêm, nhưng đã đủ khiến Lăng Cảnh Bình đạt được bước đầu trong kế hoạch ‘thuần hóa’ con hổ nhỏ của mình.

Lăng Cảnh Bình nhẹ nhàng đặt Tử Khuynh xuống giường, rồi cũng nằm bên cạnh cô, kéo cô vào lồng ngực mình. Anh cuộn chiếc chăn dày quanh bọn họ, để Tử Khuynh lọt thỏm trong vòng tay của anh. Trong bóng tối, con ngươi màu đen của Lăng Cảnh Bình ánh lên màu sắc kỳ lạ, giống như nó đang từ từ chuyển màu vậy. Nhưng trong ánh mắt mãnh liệt đó, chỉ còn lại duy nhất hình ảnh say ngủ của Tử Khuynh. Cuộc gọi vào lúc giữa đêm của Nolan khiến anh phải rời giường, Lăng Cảnh Bình không muốn làm cô thức giấc. Nhưng cuối cùng Tử Khuynh của anh vẫn tỉnh dậy, việc đầu tiên cô ấy làm chính là đi tìm anh, điều đó khiến Lăng Cảnh Bình rất vui.

Nolan nói sợi dây liên kết giữa Tử Khuynh và anh không chỉ đơn giản là người mê hoặc và kẻ bị quyến rũ nữa. Khi anh cắn Tử Khuynh trong hình dạng hóa thú, những phân tử đột biến có trong nước bọt của báo đen đã tác động đến cấu trúc gene vốn hoàn hảo của Tử Khuynh. Vô tình khiến Tử Khuynh bị chấn động đến mức bộc phát sức mạnh tinh thần, mở ra khả năng khống chế người thú một cách trực tiếp mà không cần phải để họ uống máu cô. Ảnh hưởng của khả năng khống chế này tăng tiến theo cấp bậc thể năng của Tử Khuynh. Điều này đồng nghĩa với việc, nếu Tử Khuynh đạt được cấp độ thể năng cao nhất rất có thể cô sẽ hoàn toàn khống chế được người thú theo ý của mình.

Đây chính là kết quả nghiên cứu mà Nolan thu được qua các báo cáo thể chất của Thái Thành thực hiện qua những buổi luyện tập cho Tử Khuynh. Ban đầu do thể năng của Tử Khuynh còn thấp, chỉ những người có cấp bậc cao như Lăng Cảnh Bình và Thái Thành bị ảnh hưởng. Tử Khuynh không hề nhận ra rằng, chỉ cần cô ở gần người thú sẽ khiến họ không tự chủ được mà muốn tiếp cận cô. Dần dần khi thể năng của Tử Khuynh đạt lên cấp C thì ngay cả Châu Bảo Bảo là người cấp B cũng bị ảnh hưởng. Người từ bé đã lớn lên giữa những tranh đấu gia tộc như Châu Bảo Bảo mà lại dễ dàng kết bạn với Tử Khuynh. 

Hay Neil là đại gia trong cuộc chiến làm đẹp của thời đại cũng không cưỡng lại được sự thu hút từ cô gái. Các phương pháp massa là tự tay anh ta dạy cho Tử Khuynh, còn thường xuyên gửi đến dinh thự những món quà nhỏ hợp ý cô. Bất giác những người xung quanh cô ấy đều không muốn làm Tử Khuynh phật ý, giống như chỉ cần nhìn thấy Tử Khuynh buồn rầu sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu vậy. May mắn cho Amory, cô gái của anh không có ý định thâu tóm hay làm bá chủ thiên hà. Nếu không với năng lực kỳ diệu này, Tử Khuynh chắc hẳn đã càn quét rồi tiêu diệt nền văn minh người thú.

Ngày mai đối với Lăng Cảnh Bình mà nói chính là một ngày quan trọng, anh trai đầu của Tử Khuynh sẽ đến Amory. Nếu anh có thể nhận được sụ ủng hộ từ Gia Luận, thì về phía quốc vương Lani sẽ dễ dàng. Hơn nữa, điều Lăng Cảnh Bình muốn đó là sự cạnh tranh công bằng với học trò mà Gia Luận yêu thương nhất. Tử Khuynh còn vương vấn Tần Trọng là điều dễ hiểu, việc còn lại của anh lúc này chính là loại bỏ những kẻ có khả năng sẽ khiến Tử Khuynh rung động. Mà đối tượng nhiều tiềm năng nhất cũng là người bạn lớn lên thưở bé với cô, Tần Ngôn. 

Việc Nolan vẫn thường xuyên liên lạc với Tần Ngôn để thông báo về tình hình của Tử Khuynh Lăng Cảnh Bình đều biết. Anh không ngăn cản cũng không hề có ý định ngăn cản, vì anh biết Nolan là người hết lòng vì bạn bè. Chỉ cần Tần Ngôn mở miệng nhờ chắc chắn Nolan sẽ tìm mọi cách để giúp, còn chưa nói đến việc hai người bọn họ cùng chung thầy dạy. So đo với giao tình giữa Tần Ngôn và Nolan, Lăng Cảnh Bình ghét việc tự chuốc thêm phiền phức cho mình, anh cũng không muốn mất một người bạn như Nolan. Vì thế anh chọn cách im lặng làm như không biết việc gì cả, thậm chí anh còn làm như vô tình tiết lộ cho Nolan biết một số chuyện liên quan đến Tử Khuynh. 

Lăng Cảnh Bình chấp nhận việc Tần Ngôn thông qua Nolan để biết được tình hình của Tử Khuynh, còn hơn là phải nhìn thấy Tử Khuynh và Tần Ngôn suốt ngày cười cười nói nói qua thiết bị liên lạc tùy thân. Cũng vì lý do đó mà hệ thống mã hóa thông tin xung quanh thiết bị liên lạc của Tử Khuynh đã được nâng cao triệt để, ngang bằng với cấp độ bảo mật của Lăng Cảnh Bình. Cô chỉ có thể liên lạc với những người anh cho phép, may là điều đó không khiến Tử Khuynh quá khó chịu. 

Hình như càng ngày Tử Khuynh đã càng quen dần với tính cách chiếm hữu quá mức của Lăng Cảnh Bình đến nỗi ngay cả tức giận cô cũng lười phản ứng. Thay vào đó Tử Khuynh cố gắng mở rộng một số quyền hạn tự do của mình, ví dụ như đi đến trường bằng phương tiện công cộng, hay được ra ngoài mà không có sự giám sát của anh. Những điều nhỏ nhặt đó khiến Lăng Cảnh Bình bật cười, anh nhắm mắt lại, ôm người trong lòng thật chặt, nói nhỏ vào tai Tử Khuynh: “Ngủ ngon, Eirian.’’

***

Chiếc váy mà các nữ quan giúp Tử Khuynh mặc, được chọn từ những bộ sưu tập cao cấp mùa thu mới nhất của các nhà thiết kế nổi tiếng từ khắp Amory gửi đến. Với tông màu xanh đen làm chủ đạo, mười sáu tiểu hành tinh của dải ngân hà Amory được thêu tinh tế trên lớp váy trên cùng, Những đường chỉ thêu đan xen ngang dọc tạo thành hình ba chú chim bồ cầu đang bay lên trời. Kèm với áo khoác cách điệu, phủ lên bờ vai trần mỏng manh, mái tóc dài được buộc cao tết thành một lọn tóc dày, điểm xuyết thêm vài chiếc kẹp bằng ngọc lục bảo. Tử Khuynh liếc nhìn người con gái trong gương một chút, vẻ ngoài không phải điều mà cô lo lắng. Hôm nay sẽ là một ngày trọng đại, không hiểu sao buổi lễ còn chưa bắt đầu mà Tử Khuynh đã vô cùng bồn chồn.

Nữ quan hài lòng nhìn thành quả của mình, các cô khom người hành lễ rồi lui ra, chỉ để lại Tử Khuynh một mình. Lăng Cảnh Bình đứng tựa lưng vào cửa, hai tay đút vào túi quần, bộ âu phục mà anh mặc có cùng tông màu với trang phục của Tử Khuynh. Chiếc nơ bướm được quấn một cách hờ hững ở cổ, dường như chủ nhân của nó không có ý định thắt cho đàng hoàng. Hai người nhìn nhau qua chiếc gương lớn, cô im lặng không nói gì, chờ anh lên tiếng trước: “Eirian, giúp tôi!’’

Lúc này cô mới thở dài, xoay người lại đi về phía Lăng Cảnh Bình: “Tại sao lại thở dài, không vui sao?’’ Lăng Cảnh Bình hơi cúi người để Tử Khuynh dễ dàng thắt carvat cho mình, vừa quan sát vẻ mặt nhiều tâm sự của cô. Tử Khuynh lắc đầu, chỉnh trang lại chiếc nơ trên cổ hắn: “Có cảm giác lo lắng.’’ Đợi Tử Khuynh hoàn thành xong công việc của mình, Lăng Cảnh Bình mới vươn tay ôm lấy thắt lưng của cô khiến Tử Khuynh gần như dán sát vào cơ thể anh: “Có tôi ở đây, em không cần phải sợ bất cứ điều gì.’’ Tử Khuynh vỗ nhẹ lên bả vai Lăng Cảnh Bình, mỉm cười nói: “Tôi biết.’’

Chỉ một câu nói của cô đã khiến Lăng Cảnh Bình thả lỏng, anh đưa Tử Khuynh ra ngoài, di chuyển đến nơi diễn ra buổi lễ. Lúc bước ngang qua Thái Thành, Lăng Cảnh Bình chợt dừng lại: “Anh giải quyết đi.’’ Trong lúc Tử Khuynh ngơ ngác nhìn bọn họ thì Thái Thành lại hiểu, anh ta cúi người trước Lăng Cảnh Bình: “Sẽ không có lần sau, thưa ngài chấp chính.’’ Gris bỏ qua lệnh cấm nhập cảnh vào hành tinh Amory do Lăng Cảnh Bình phê chuẩn, tự ý dùng thân phận đại diện cho gia tộc Chauvelin tham dự buổi tiệc mừng ngày hôm nay. Không cần nói thì mục đích của Gris cũng không chỉ đơn giản là đến Amory chỉ vì một buổi tiệc.

Lăng Cảnh Bình không xử lý Gris là vì niệm tình cô đã từng cống hiến hết mình, nếu không ngay cả Thái Thành cũng khó đảm bảo, vị tiểu thư nhà Chauvelin cứng đầu kia còn sống được đến ngày hôm nay. Anh thở dài một tiếng, tại sao những người mà anh yêu mến lại luôn khiến anh phải lo lắng đến mức này. Đầu tiên là Lăng Cảnh Bình, bây giờ lại đến Gris, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không thể để mặc cho Gris làm bậy. Thái Thành nhanh chóng di chuyển đến địa điểm buổi lễ, theo sát Gris, trông chừng từng hành động của cô gái.

Gia Luận đã đến buổi lễ còn sớm hơn cả Tử Khuynh, anh ngồi ở khu vực khách quý quan sát khung cảnh náo nhiệt bên dưới quảng trường. Nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ việc gì khiến anh chú ý hơn là cảm xúc của người kia. Bàn tay chống lên má, bình thản hỏi người sau lưng: “Sắp được gặp con bé rồi, sao có vẻ vẫn không vui vậy?’’ Cận vệ đứng sau lưng Gia Luận vẫn luôn im lặng, nghe thấy câu hỏi của anh thì khẽ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hình như ở đó đang đón tiếp một nhân vật quan trọng, số lính hộ tống người này rất nhiều. 

Vừa nhìn thấy hình ảnh đó, Tần Ngôn bất giác cau mày, nhớ lại tin tức Nolan gửi đến năm ngày trước, Lăng Cảnh Bình ép buộc Tử Khuynh chuyển vào phòng ngủ của anh ta. Đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt, Tần Ngôn cảm thấy lồng ngực bắt đầu khó chịu, ngay cả hơi thở cũng toát lên sự tức giận. “Không nên tức giận, đừng quên thể năng của cậu chưa ổn định.’’ Gia Luận đứng lên đi về phía đó, thuận tiện vỗ vai Tần Ngôn, nhắc nhở anh nên cẩn trọng. Đối với Lăng Cảnh Bình lúc này mà nói, Tử Khuynh chính là hòn ngọc nâng trong tay sợ rơi vỡ, nếu Tần Ngôn có hành động quá khích, sợ là Lăng Cảnh Bình sẽ không bỏ qua cho anh.

Tử Khuynh được Lăng Cảnh Bình giúp đỡ xuống xe, cánh tay anh vươn ra chờ đợi, thế nhưng Tử Khuynh đã nhìn thấy Gia Luận. Cô gái nhỏ lướt qua Lăng Cảnh Bình trước mặt, không hề bận tâm đến đôi giày cao gót mình đang mang mà chạy về phía anh trai. Gia Luận mỉm cười trước khuôn mặt cứng ngắt của Lăng Cảnh Bình, anh giang rộng vòng tay đón Tử Khuynh vào lòng. Tử Khuynh được Gia Luận bế bổng lên cao, cô gái ôm chặt lấy cổ Gia Luận, vùi đầu vào hõm vai của anh: “Bé con, vất vả cho em rồi.’’ 

Gia Luận vỗ nhẹ lưng em gái, cảm nhận bờ vai run rẩy của cô: “Đừng khóc, nếu em khóc, bệ hạ sẽ giết anh mất.’’ Tử Khuynh bị Gia Luận chọc cười, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình lại, ở nơi xa lạ này cô đã phải sợ hãi chừng nào. Từng bước đi đều phải tính toán thiệt hơn, nói là tin tưởng nhưng chưa bao giờ Tử Khuynh thôi suy nghĩ về tương lai mờ mịt của mình. Chỉ khi cảm nhận được tình thân bên cạnh, Tử Khuynh mới có thể an tâm giao hết mọi việc. Dù có ra sao, mọi thứ có đổi thay thế nào, thì Gia Luận vẫn sẽ đứng về phía cô, bảo vệ cô.

Lăng Cảnh Bình thu lại bàn tay còn lơ lửng giữa không trung, chậm rãi đi về phía hai anh em họ. Ánh mắt không dừng lại trên người Gia Luận mà trực tiếp hướng về cận vệ đằng sau anh. Sự nhạy bén của Lăng Cảnh Bình khiến Gia Luận cảm thán, không hổ là sĩ quan chấp chính của Amory, đối thủ ngang tầm với học trò của anh. Cân nhắc thiệt hơn mọi đường, Gia Luận cảm thấy cuộc chiến giữa hai người này tốt nhất là anh nên tránh xa thì hơn. Dường như Tử Khuynh cũng đã phát hiện ra bầu không khí trở nên kỳ lạ. Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, dựa theo ánh mắt của Lăng Cảnh Bình để tìm kiếm, bỗng nhiên một bóng người quen thuộc rơi vào tầm mắt của cô.

Nhưng trước khi Tử Khuynh kịp lên tiếng, thì Lăng Cảnh Bình đã nhanh tay hơn, kéo cô ra khỏi vòng tay của Gia Luận, mang cô trở lại bên cạnh mình: “Eirian, sau buỗi lễ em và Đại hoàng tử sẽ có nhiều thời gian chuyện trò.’’ Tử Khuynh bất lực nhìn Lăng Cảnh Bình, cô đã nhận ra người kia là ai, và cô biết Lăng Cảnh Bình cũng nhận ra. Tần Ngôn lắc đầu với Tử Khuynh, ra hiệu cho cô bình tĩnh, nhưng Tử Khuynh lại không nhìn thấy ám chỉ của anh. “Lăng Cảnh Bình, buông tôi ra.’’ Lời nói của Tử Khuynh khiến Lăng Cảnh Bình cau mày, bàn tay đặt ở thắt lưng Tử Khuynh khẽ siết chặt, anh cúi đầu xuống che mất ánh sáng trên đầu Tử Khuynh, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi buông em ra, tôi sẽ tấn công người bạn của em. Eirian, em chọn đi.’’

Tử Khuynh nghe được sự tức giận trong giọng điệu của Lăng Cảnh Bình, anh không muốn Tần Ngôn có mặt ở đây. Nhưng đó là lỗi của cô sao? Chẳng phải ngay cả việc Tần Ngôn đến Amory, Lăng Cảnh Bình cũng đã đoán trước rồi à? Vì sao còn nổi giận với cô? Tử Khuynh không hề sợ hãi mà đáp trả lời anh: “Anh cứ làm những gì anh thích, tôi không hề để tâm.’’ Cô gái nhỏ lách người tránh né Lăng Cảnh Bình, một luồng không khí xoáy mạnh giữa hai người họ, tách Tử Khuynh ra khỏi Lăng Cảnh Bình. Lăng Cảnh Bình nhìn cánh tay trống rỗng, anh biết cô không thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để chống lại anh. Vì thế kẻ kéo dài khoảng cách giữa hai người họ, người có sức mạnh khống chế không khí, chính là Tần Ngôn.

Dường như Gia Luận đã xem kịch hay đủ, lúc này anh mới nhớ ra việc trong những kẻ đang diễn kịch còn có em gái mình. Gia Luận bước lên nắm lấy tay Tử Khuynh, kéo cô ra sau lưng mình, rồi đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của sĩ quan chấp chính. “Tôi nghĩ trò chơi đến đây là kết thúc rồi. Em gái tôi không phải là đồ vật mà thích kéo thế nào thì kéo.’’ Tử Khuynh cảm kích nhìn Gia Luận, ít nhất thì vẫn còn có người chịu đứng về phía cô. Lăng Cảnh Bình nào có để tâm đến lời Gia Luận nói, anh tiến đến định bắt lấy Tử Khuynh đang trốn sau lưng Gia Luận: “Đại hoàng tử, đắc tội.’’ 

Nhưng trước khi tay anh kịp chạm vào cô gái, thì một giọng điệu giễu cợt đã vang lên: “Đã lâu không gặp. Ngài chấp chính vẫn bá chiếm công chúa như trước nhỉ?’’ Mọi người đều nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy, Gris mặc trên người bộ dạ phục màu đen tuyền bó sát tôn lên những đường cong xinh đẹp. Cổ áo hình chữ V khoét sâu thu hút trí tưởng tượng của người đối diện, mái tóc màu nâu nhạt được vấn một cách tùy ý. Trên tay Gris đang cầm ly rượu đã vơi đi phân nửa, khuôn mặt ửng hồng vì men say. Thái Thành bất lực đỡ trán đứng sau lưng cô gái, không ngờ người luôn lý trí như Gris lại có ngày uống say thế này.

Lăng Cảnh Bình cũng nhận ra tình trạng không tỉnh táo của Gris, chỉ ra hiệu cho Thái Thành nhanh chóng đưa cô ấy đi. Nhưng Gris đã vung tay đẩy Thái Thành, từng bước chân loạng choạng tiến về phía Tử Khuynh. Lúc này thì Tần Ngôn cũng không thể đứng nhìn được nữa, anh vội vàng di chuyển đến trước mặt cô, che chắn Tử Khuynh khỏi tầm nhìn của cô gái. Gris nhìn người vừa chắn đường, bật cười một tiếng, bàn tay cầm ly rượu đưa lên cao, ngón trỏ chỉ vào Tần Ngôn: “Này anh bạn trẻ, để tôi nói cho anh biết. Vị công chúa đứng sau lưng anh chính là ‘bạn đời’ mà ngài chấp chính đã định sẵn. Khuyên anh một câu chân thành, đừng dây dưa với cô ta, nếu không người chịu thiệt thòi chỉ có anh bạn mà thôi.’’

Lời vừa thoát ra khỏi miệng cô gái thì một đợt công kích vô hình đã bùng lên đẩy mạnh Gris về phía sau. Ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ nát, Gris loạng choạng trên đôi chân của mình. Cả cơ thể mất thăng bằng rơi vào vòng tay của Thái Thành, trong khi cô gái còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thì Thái Thành đã nhanh tay bế Gris lên, rồi khom người trước Lăng Cảnh Bình: “Sĩ quan chấp chính, Gris…’’ Trước khi anh ta kịp nói hết thì Lăng Cảnh Bình đã phất tay: “Đưa cô ta đi.’’ Giống như nhận được lệnh đặc xá, Thái Thành nhìn anh bằng đôi mắt biết ơn rồi vội vàng bế Gris đã say khướt đi.

Cô gái không biết vì sao mình lại ngã, ngẩng đầu mơ màng hỏi anh: “Này, anh ghét tôi thì cũng đừng kéo tôi chứ? Vỡ ly rượu rồi, làm sao bây giờ?’’ Nhìn điệu bộ của cô lúc này, Thái Thành hận không thể đánh người ngay tại chỗ, gân xanh giật giật vài cái, xốc cô lên một lượt, anh nghiến răng trả lời: “Nếu em ngoan ngoãn, lát nữa tôi sẽ đền cho em.’’ Gris máy móc gật đầu, tựa người mình vào lồng ngực ấm áp của Thái Thành, khẽ nhắm mắt lại rồi nói: “Được, anh nhớ là phải đền cho tôi.’’ Nói xong liền chìm vào giấc ngủ, để mặc cho Thái Thành dở khóc dở cười. 

Tử Khuynh nhìn theo bóng lưng của hai người, rồi lại chuyển ánh mắt về phía hai người đàn ông đang điên tiết trước mặt. Con ngươi xanh biếc đảo một vòng, cuối cùng Tử Khuynh lùi lại ôm lấy cánh tay của Gia Luận: “Đi thôi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi. Nếu anh đến tận đây chỉ để chọc tức phụ vương, thì phải để máy quay bắt được hình ảnh đẹp trai nhất của anh chứ? Cứ đứng đây thế này, ngài ấy nhìn thấy anh trên sóng truyền hình bằng cách nào?’’ Gia Luận mỉm cười xoa đầu cô, vừa dẫn Tử Khuynh đi vừa không quên nhắc nhở hai người đàn ông nọ: “Bé con, sao em lại có thể thấu hiểu lòng người như thế? Nào nào, đi thôi, anh nhất định phải để bệ hạ thấy bộ dạng đẹp mắt nhất của anh.’’

Ẩn ý của Gia Luận rất rõ ràng, quốc vương Lani vẫn luôn dõi theo con gái, nếu hai người vì tranh chấp mà khiến Tử Khuynh tổn thương, hay có ý định lợi dụng cô bé. Cho dù có phải đánh đổi cả Đế quốc Lani, thì quốc vương và cả anh cũng sẽ không tha cho bọn họ. Đối với Gia Luận mà nói, Ly Châu hay Tử Khuynh đều là báu vật vô giá trong lòng bệ hạ, còn trọng trách bảo vệ báu vật lại thuộc về anh. Nếu không anh đã không rời khỏi Lani để đến Selima âm thầm ở bên Ly Châu, hay cũng sẽ không vì Tử Khuynh mà đến Amory đầy rẫy chủng loài khác biệt này. 

Tần Ngôn là người đầu tiên có phản ứng, anh rời mắt khỏi Lăng Cảnh Bình trước mặt, xoay người đuổi theo Gia Luận và Tử Khuynh. Để mặc cho Lăng Cảnh Bình cô độc đứng đó, trong con ngươi đen tuyền lóe lên vài tia sáng sắc lạnh, chán ghét nhìn theo bóng lưng của Tần Ngôn. Nhưng Lăng Cảnh Bình cũng không bất động lâu, đôi chân đã di chuyển vì phía khán đài, đến nơi đã được chuẩn bị sẵn cho anh. Tuy nhiên ghế ngồi bên cạnh anh lại bỏ trống, đó vốn là chỗ dành cho Tử Khuynh. Ánh mắt của Lăng Cảnh Bình tự động tìm kiếm bóng dáng cô nơi đám người đông đúc. Nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Tử Khuynh bên cạnh anh trai của mình. Trái tim Lăng Cảnh Bình khẽ thắt lại, thời gian cô ở bên anh không ít, vậy mà chưa từng nhìn thấy nụ cười đó của cô.

Dường như anh đã quá quen với việc mình luôn luôn có được mọi thứ. Cho đến khi Tử Khuynh xuất hiện trước mặt Lăng Cảnh Bình, lúc này anh mới biết, hóa ra trên đời này cũng có thứ cầu mà không được. Lăng Cảnh Bình ép bản thân không được nhìn về phía cô nữa, càng nhìn càng khiến anh muốn nổi điên. Cô gái nhỏ ấy chỉ có thể cười với anh như thế, chỉ có thể nép vào lòng anh mà thủ thỉ chuyện trò. Cô không nên dùng khả năng thu hút của bản thân vào người khác, Eirian của anh chỉ cần tập trung vào anh mà thôi. Những suy nghĩ ấy cứ xoáy vào đầu óc của Lăng Cảnh Bình, đến khi anh giật mình hoảng hốt. 

Anh đang làm gì thế này, sĩ quan chấp chính nổi tiếng lạnh lùng và tỉnh táo của Liên minh Amory đâu rồi? Chẳng lẽ đây chính là tác dụng phụ của việc bị Tử Khuynh ảnh hưởng sao? Vấn đề này khi quay về anh phải hỏi Nolan mới được. Lăng Cảnh Bình lắc đầu, như muốn rũ bỏ những suy nghĩ điên rồ kia ra khỏi đầu mình. Anh là kẻ giam cầm cô ngay từ đầu, có tư cách gì ngăn cô không thể vui vẻ bên người thân của mình. Với tính cách bướng bỉnh đó, nếu anh không để cho cô một khoảng trời để thở, Lăng Cảnh Bình sợ anh sẽ ép hỏng Tử Khuynh mất.

Trong khi Lăng Cảnh Bình ở bên kia tự dằn vặt bản thân, thì Tử Khuynh lại đang bùng nổ với Tần Ngôn và Gia Luận: “Hai người có bị điên không? Đột nhiên lại chạy đến Amory làm gì?’’ Gia Luận vô tội nhún vai, vẻ mặt tỏ ra bất lực nịnh nọt Tử Khuynh: “Bé con, đừng giận anh. Là nó uy hiếp anh, muốn anh mang nó theo.’’ Gia Luận không chút hình tượng, phủi sạch trách nhiệm, chỉ tay ra sau lưng mình. Tần Ngôn đã rũ bỏ vẻ tức giận khi nãy, ngoan ngoan đứng ngay sau Gia Luận, khoảng cách vừa đủ để người khác không nghi ngờ, vừa có thể trò chuyện một cách thoải mái với Tử Khuynh: “Đại hoàng tử, xin ngài hãy cẩn trọng ngôn từ của mình.’’

Gia Luận liếc mắt nhìn Tần Ngôn một cái, rồi lại nhìn sang Tử Khuynh, bộ dạng sợ hãi nhào vào lòng cô: “Đấy đấy, bé con thấy không. Chính là thái độ này, mau an ủi anh đi. Trái tim anh bị tổn thương rồi.’’ Nhưng trước khi Gia Luận đạt được ý nguyện thì lưỡi dao gió đã xẹt ngang qua chỗ anh ngồi. Nếu không phải Gia Luận thân thủ mau lẹ, nghiêng người né được thì có lẽ trên khuôn mặt tuấn tú kia đã có thêm vài vết sẹo bắt mắt tô điểm rồi. 

Khóe miệng của Tử Khuynh co rút, hệ thống đại nhân cô có thể đánh người được không? Cô muốn đập chết hai người này, hệ thống im lặng tra cứu các điều khoản, sau đó thông báo cô không có quyền hạn đó. Tử Khuynh nghiến răng, cố gắng hít thở đều để kiềm nén sự tức giận: “Được rồi, em chịu thua. Nói đi, tiếp theo hai người tính làm gì?’’ Gia Luận uể oải đánh mắt về phía Tần Ngôn, nhưng anh không hề đón ý, chỉ dịu dàng trả lời Tử Khuynh: “Đón em trở về.’’ Tử Khuynh im lặng khi nghe bốn từ này, trở về đâu, về Lani sao? Hay về Selima? Tình hình bây giờ dù cô có đi đến đâu cũng sẽ trở thành miếng mồi ngon để người ta tranh cướp.

Nghĩ đến bản thân mình bây giờ, bị vây hãm giữa nơi toàn là địch, vậy mà anh vẫn có thể ung dung nói với cô: “Đón em trở về.’’ Không biết là do bản thân Tần Ngôn quá ngông cuồng, hay Gia Luận đã đánh giá thấp năng lực của Lăng Cảnh Bình. Tử Khuynh lên tiếng: “Trở về đâu? Leem? Selima? Aquene? Hay là lặp lại cuộc đời của mẹ, trốn chạy khắp thiên hà? Tần Ngôn, tôi không thể đi đâu cả. Tôi không phải Meliora, mà anh cũng không phải Mộc Lan Thượng Kỳ.’’

Tần Ngôn bất động, lời nói của cô đã thức tỉnh anh, khi anh ép Gia Luận đưa mình theo, anh chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là đưa cô rời khỏi nơi này. Dù đi bất kỳ đâu cũng tốt hơn ở đây để làm con chuột bạch để đám người thú hạ đẳng dày vò. Tần Ngôn tự tin mình có thể bảo vệ Tử Khuynh rất tốt, chỉ cần có cô bên cạnh, anh sẽ làm mọi điều vì cô. Nhưng Tử Khuynh không muốn như thế, dành cả cuộc đời sống trong sợ hãi, suốt ngày phải trốn chạy trong bóng tối không phải cách cô chọn. 

Lăng Cảnh Bình đã nói đúng, có nhiều con đường để đi đến cùng một địa điểm, mẹ cô chọn con đường phủ đầy bóng tối, ẩn mình để bảo vệ bản thân. Còn Tử Khuynh, cô lại không giống bà ấy, con đường cô muốn đi nhất định phải tràn đầy ánh sáng. Chỉ có đối diện với thực tại mới có thể giải quyết triệt để mọi việc. Gia Luận nhìn hai người bọn họ, cảm xúc giao động của hai người anh đều cảm nhận được. 

Không hổ danh là người thừa kế Lani, tuy chỉ là một cô bé nhưng Tử Khuynh lại khiến anh cảm thấy cô còn mạnh mẽ hơn cả anh. Ít nhất thì Tử Khuynh cũng sẵn sàng đối mặt với mọi việc, còn anh ngay từ đầu đã chọn cách trốn tránh. Giống như việc từ chối ngôi vị nặng nề kia, vốn là trách nhiệm của người con trưởng là anh nên gánh vác. Đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cô em gái nhỏ bé đáng lẽ phải được các anh chị nâng niu bảo bọc lại phải đảm đương vị trí người kế thừa.

Gia Luận đưa tay choàng qua vai Tử Khuynh, kéo cô tựa đầu vào vai mình: “Bé con, em trưởng thành rồi. Để em phải tự mình học cách lớn nhanh như vậy, anh không đành lòng.’’ Tử Khuynh phì cười trước giọng điệu của anh: “Sao bây giờ mới không đành lòng, ngày ấy khi anh, Gia Thành, Gia Đạt và Ly Châu vứt bỏ mọi thứ. Các anh đều rất sẵn lòng.’’ Cảm nhận được cơ thể của Gia Luận cứng lại, Tử Khuynh mới hài lòng một chút, những điều này cô đã giấu trong lòng rất lâu rồi. Cô vỗ nhẹ lên vai Gia Luận rồi gật đầu chào Tần Ngôn, trước khi rời đi còn ném lại một câu: “Lăng Cảnh Bình sẽ không làm hại em. Vì thế hãy để em tự mình giải quyết mọi chuyện.’’

Lăng Cảnh Bình không ngờ Tử Khuynh lại trở về bên cạnh anh, đến khi Tử Khuynh ngồi được một lúc vẫn không thấy anh có phản ứng gì. Lúc này cô gái mới xoay về phía Lăng Cảnh Bình, dò xét: “Này, tôi đã hứa nhất định sẽ giữ lời. Anh thiếu lòng tin vào tôi như thế sao?’’ Lời vừa dứt, trước khi Tử Khuynh kịp nói thêm thì Lăng Cảnh Bình đã giữ lấy chiếc cằm tinh xảo, đôi môi mỏng áp xuống môi cô, tham lam cắn mút. Đến khi ánh mắt của Tử Khuynh trở nên mờ mịt Lăng Cảnh Bình mới buông cô ra, anh vuốt ve vờ môi mềm mại của Tử Khuynh, ý cười hiện rõ trên mặt: “Tôi rất vui.’’ Anh bình thản đón nhận ánh mắt rực lửa của Tần Ngôn ném đến, vui vẻ trêu chọc Tử Khuynh.

Những vị trí còn trống nhanh chóng được lấp đầy, quảng trường bên dưới đã bị bao phủ bởi một làn sương dày đặc. Buỗi biểu diễn sắp bắt đầu, cảnh vệ được tăng cường bốn phía, ngay cả một con ruồi cũng khó thoát được. Trong lúc Tử Khuynh còn đang mơ màng thì tiếng nhạc đã nổi lên, kéo cô về với thực tại. Lăng Cảnh Bình buông tha cho đôi môi đáng thương của Tử Khuynh, chuyển sang ôm cô vào lòng. Tựa cằm lên mái tóc xinh đẹp khẽ thì thầm: “Đây là món quà cuối cùng Châu Bảo Bảo dành tặng cho tôi. Em đừng ghen đấy!’’ 

Tiếng trống vang lên mỗi lúc một dồn dập, màn sương mờ ảo dần dần rút đi, để lộ ra quảng trường bên dưới đã biến thành một hồ nước. Làn nước trong xanh tươi mát khiến người ta có thể nhìn xuống tận đáy hồ, đàn cá đủ màu sắc chơi đùa rượt bắt nhau dưới những tán bèo khổng lồ. Dàn nhạc xuất hiện bên cạnh chiếc hồ, mọi loại nhạc cụ cùng hòa tấu, giai điệu có chút quen thuộc. Và rồi Tử Khuynh nhận ra đây chính là quốc ca của người thú, nhưng hình như bản nhạc đã được phổ lại. Những nốt trầm tạo tiếng vang được thay thế bằng những nốt cao trong vút, nhẹ nhàng vui tươi mà không mất phần trang trọng. 

Tiếng nhạc truyền đến đâu, sen trong hồ nở rộ đến đó, cho đến khi bông hoa cuối cùng bừng nở, thì âm nhạc cũng ngừng lại. Giữa sự im lặng đến ngẹt thở ấy, những chiếc lồng đèn màu đỏ từ dưới nước xuất hiện, rẻ đôi làn nước bay lên trong sự kinh ngạc của mọi người. Chính giữa mặt hồ, đứng trên chiếc lá sen to nhất, có một bóng người mảnh mai xinh đẹp. Mái tóc ngắn thường ngày không biết làm cách nào đã được búi lên cao bằng một nhành sen thanh nhã.

Chiếc váy giả cổ màu tím nhạt nổi bật giữa màu xanh của lá, tương phản với mặt hồ trong vắt, rực rỡ giữa sắc đỏ vây quanh. Vạt áo khẽ xoay chuyển, mỗi bước chân của thiếu nữ, khiến âm nhạc vang lên theo. Tiếng hát nhẹ như làn gió bay bổng hòa cùng giai điệu, thiếu nữ nhảy múa giữa khung cảnh thần tiên ấy đang ca hát. Lời bài hát đượm buồn văng vẳng bên tai, bóng dáng xinh đẹp của Châu Bảo Bảo lọt vào ánh mắt của Lăng Cảnh Bình. Chân mày anh khẽ cau lại, dảng vẻ dịu dàng này của cô ấy, hình như anh chưa từng thấy qua.

“Ta đến từ đâu, bản thân cũng không nhớ 

Đi nghìn dặm xa không thể biết nơi chốn ban đầu

Có hay chăng ai đó có thể biết

Ta đến từ đâu, từ đâu mà đến?

Người nói, có gì khó?

Ta đến từ phía Nam mang theo ánh nắng

Len lỏi vào mùa đông giá lạnh

Làm tuyết tan nơi núi xa.

Ta theo phương Bắc mang hương thơm của gió

Có hoa đồng nội nở ven hồ

Có sương đọng lại trên mái hiên

Có thanh bình yên tịnh nước chảy an nhiên

Ta đến từ đâu, từ đâu mà đến?

Đã lâu rồi, ta không còn bận tậm đến

Người nói, có gì khó?

Ta đến từ nơi xa, nơi xa là nơi ta đã đến.

Lữ khách trên đường không hỏi nói chốn

Lòng rộng thênh thang thâu chuyện bốn phương

Làm bạn với đất, kết thân với trời

Đi ngàn dặm nhìn vạn chuyện xảy ra.

Đoạn đường chung không gần không xa

Vừa đủ một vò rượu hoa dắt bên cạnh

Lên lên xuống xuống bao nhiêu bận

Đường đến ngả rẽ ta hỏi người.

Người nói, có gì khó?

Vì không chung đường, có gì thương đau?

Ta dừng lại tiễn người đi trước

Một người trên đường ung dung tự tại.

Lòng luyến tiếc, bỏ lại chấp niệm

Giữ lấy làm gì, mọi thứ đã qua

Ta đi tiếp, đường rộng lối mới

Nhưng bên cạnh chẳng còn một ai.

Ta từ đâu đến, đến từ đâu?

Theo ta việc đó không còn quan trọng

Bỏ hết quá khứ sau lưng 

Vì mình không chung lối, có gì thương đau?’’

Lời ca kết thúc, vũ điệu cũng dừng lại, Châu Bảo Bảo xoay tròn giữa chiếc lá, tà váy tím xinh đẹp diễm lệ, hệt như bông hoa đang bừng nở. Tử Khuynh ngưng thở ngắm Châu Bảo Bảo, dáng vẻ này của cô ấy chính là sự kết thúc của mọi chuyện. Từ giờ phút ấy, Châu Bảo Bảo đã không còn Châu Bảo Bảo của ngày trước, cô gái yêu Lăng Cảnh Bình say đắm đã chết khi bài hát kia dừng lại. 

Giai điệu lại một lần nữa thay đổi, bản quốc ca trở lại những nốt trầm của mình, Châu Bảo Bảo lại tiếp tục cất giọng. Nhưng không phải bằng nổi niềm đượm buồn của người lữ khách khi nãy, thay vào đó là sự tự hào lan tỏa từ trái tim. Tất cả mọi người đều đứng dậy, đặt tay lên trái tim mình, hòa chung giọng hát với Châu Bảo Bảo, là tình yêu dân tộc, khát vọng được tự do và bảo vệ giống nòi. 

"Em có biết bản quốc ca của người thú, thật ra là viết lại trên giai điệu bản đồng dao truyền mệnh của hành tinh Aquene hay không? Người sáng lập nên Amory, từng là người của hành tinh Aquene.’’ Lăng Cảnh Bình cũng đã đứng lên từ khi nào, kéo cả Tử Khuynh đứng dậy theo. Vừa đặt tay lên trái tim giống như mọi người vừa giải thích cho Tử Khuynh nghe tất cả. Việc Châu Bảo Bảo hát bản đồng dao cũng là mệnh lệnh của anh, nhưng thật không ngờ đây lại chính là lời từ biệt cô gái dành cho anh. Châu Bảo Bảo nhìn về phía Châu Bảo Bảo đang đứng, dường như cô gái cũng cảm nhận được ánh mắt của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Cảnh Bình, khẽ mỉm cười xinh đẹp, trong đôi mắt của cô đã thấp thoáng ánh nước. Châu Bảo Bảo ngừng hát, ngón tay trỏ khẽ chuyển động, một lời nhắn được gửi đến thiết bị liên lạc của anh: "Em chưa từng hối hận. Nhưng…Em không thể giữ được ngài.’’ Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống lá sen dưới chân, hòa cùng mặt nước trong vắt. Biến mất giống như chưa từng tồn tại, Châu Bảo Bảo từ bỏ tình cảm không có kết quả, để lại tất cả tình yêu nơi nó đã bắt đầu.

Chỉ có ba người nhìn thấy nước mắt của Châu Bảo Bảo, ngoài Tử Khuynh và Lăng Cảnh Bình ra thì còn có Gia Luận. Tử Khuynh không đành lòng thấy Châu Bảo Bảo như thế, cô xoay người nhìn Lăng Cảnh Bình. Nhưng đến cuối cùng lại không thể nói gì cả, cô có thể nói gì đây? 

Vì không yêu nhau, giữ lấy làm gì? Mọi thứ cứ thế lướt theo một cơn gió, một người khác có lẽ sẽ thích hợp hơn với Châu Bảo Bảo. Còn cô và Lăng Cảnh Bình sẽ ra sao? Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Lăng Cảnh Bình cúi đầu xuống nói khẽ: "Em khác với cô ấy, dù em không yêu tôi. Tôi cũng sẽ giữ em bên cạnh, tuyệt đối không buông tay.’’ Tử Khuynh thở dài, Lăng Cảnh Bình nói là sẽ làm, cô còn có sự lựa chọn nào khác ư?

Gia Luận hứng thú nhìn Châu Bảo Bảo từ trên khán đài, hạ giọng hỏi: "Đó không phải là tiểu nữ thần trong lòng đám binh sĩ ở quân khu sao? Bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Qủa thật xứng đáng với hai chữ "nữ thần’’ mà. Humm, theo suy đoán của ta, vị nữ thần này vừa mới chia tay, hoặc vừa mới từ bỏ một mối tình. Mà người gánh nợ đào hoa này lại là…’’ Gia Luận nương theo ánh mắt của cô gái, tìm thấy vị trí nổi bật giữa đám đông. Là nơi Lăng Cảnh Bình và Tử Khuynh đang đứng, cơ miệng của anh mở lớn, khóe miệng co rút: "Là Tử Khuynh sao? Khẩu vị của bé con càng lúc càng nặng mà. Nhân thú đã đành, còn ham muốn nữ sắc nữa. Nếu bệ hạ biết đươc sẽ đánh gãy chân con bé.’’

Với kiểu suy luận không dầu không đuôi của thầy dạy nhà mình, Tần Ngôn quyết định trở mặt không nhận người quen. Nếu lúc đầu biết trước Gia Luận là người tùy tiện như thế, anh sẽ không bái Gia Luận làm thầy để tự dày vò bản thân thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.