Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 33: Sinh thần phượng lăng phong (1)




Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, ấm áp dịu dàng.

Phượng Họa Lan trên giường mở mắt. Nàng vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, cực kì mệt mỏi, rất rất mệt. Nàng vươn tay, xoa xoa huyệt thái dương.

Nhưng có một bàn tay nhanh hơn nàng, thay nàng xoa xoa.

Phượng Họa Lan trợn mắt nhìn lên phía đỉnh đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như mạc thầu( bánh bao), mắt hổ phách vô tội chớp chớp, môi hồng đỏ như son, hai má phúng phính mập mập cực ngon mắt. Hai tay trắng trắng mềm mềm của hài tử không mạnh không nhẹ xoa xoa đúng huyệt thái dương, rất thoải mái. Nàng đang gối đầu lên đùi hắn, trên ngườu đắp một tầng chăn dày.

Phượng Họa Lan nhìn khuôn mặt ấy, nhất thời ngây ngốc không phản ứng.

_ Là ngươi lúc đó cứu ta?

_ Chính là vi phu. Lan Lan, có phải nàng muốn lấy thân báo đáp vi phu không? Nguyệt Dạ Long mắt cong thành hình lưỡi liềm, cực kì cao hứng hỏi lại

Phượng Họa Lan siết chặt nắm đấm, mẹ nó, tên khốn, bà đây đang mệt, nếu không sẽ sớm băm ngươi thành thịt vụn!!!

_ Ngươi bớt nói một chút đi, lảm nhảm điếc cả tai bà. Phượng Họa Lan híp mắt, hơi hưởng thụ cảm giác được hầu hạ

Nguyệt Dạ Long gật đầu thật mạnh, chuyên tâm công việc chính.

_ Ngươi là thất hoàng tử Nguyệt Thần quốc, hoàng huynh kia là Đại hoàng tử Nguyệt Thần quốc. Dung mạo của ngươi không tệ, tại sao huynh đệ các ngươi lại phải đeo mặt nạ?

Nguyệt Dạ Long rất từ tốn trả lời:

_ Đại huynh có một vết sẹo từ đuôi mắt kéo dài tới má bên phải, thế nên dùng mặt nạ che dấu dung mạo dữ tợn của huynh ấy. Còn vi phu, thấy thích thì làm theo thôi, với lại nhìn qua rất có khí phách a

Phượng Họa Lan liếc xéo hắn, ngươi ta che dung mạo bị hủy không nói, còn ngươi, đeo chơi cho khí phách sao? Đúng là đồ thần kinh!!!!

_ Đã có ai nhìn thấy dung mạo của ngươi rồi?

_ Uhmmm, đại hoàng tỷ, đại hoàng huynh, mẫu hậu, phụ hoàng, Vân Trung với mấy thím dễ dụ ngoài cung. Nguyệt Dạ Long thành thật trả lời

_ Cái gì gọi là mấy thím dễ dụ? Phượng Họa Lan nghi hoặc

_ Ặc, cái này....khi có dịp, Lan Lan nhất định sẽ hiểu. Nguyệt Dạ Long sủng nịnh nhìn nàng, leo xuống giường lớn, cũng không vội kê đầu nàng lên gối, ghém lại góc chăn.

Nguyệt Dạ Long lấy mặt nạ bạc trên bàn trang điểm đeo lên, chạy khỏi phòng.

Phượng Họa Lan qua một lát chồm người ngồi dậy. Đột nhiên nhớ đến, hôm nay chính là sinh thần của Phượng Lăng Phong.

_ Cát Tường, Cát Tường....

Cát Tường đã đợi ở bên ngoài từ sớm, nước mắt nước mũi giàn giụa chạy vào, gào khóc như phụ mẫu mất:

_ Chủ tử, người cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi~T_T~

_ Ngươi lập tức ngậm miệng, nói thêm một tiếng bổn cung cắt lưỡi ngươi. Phượng Họa Lan chán ghét, bởi vì bộ dạng Cát Tường giống như tên khốn yêu nghiệt kia a.Cát Tường ngay lập tức ôm chặt miệng, tỏ ý ngoan ngoãn đứng một bên

_ Hôm nay là sinh thần Lăng Phong, đem thứ ta đã chuẩn bị sẵn sàng đem sang cung của hắn. Có lẽ tiệc hôm nay ta không thể tham gia được rồi. Phượng Họa Lan cười chua xót phân phó

Cát Tường đau lòng giùm chủ tử, dạ một tiếng lui ra làm việc.

Nguyệt Dạ Long đứng ngoài cửa, hai tay cầm khay thức ăn siết chặt lại.

Vẫn là quan tâm đến tên thái tử, Lan Lan, bản thân nàng vì sao mà đổ bệnh, không lẽ nàng không biết?

Phượng Họa Lan, nàng vì bảo vệ người hắn thích, cũng không tố cáo trả thù, nàng hà cớ gì phải như vậy?

Lan Lan, nàng có thể bỏ qua, nhưng vi phu sẽ bắt chúng trả lại gấp bội lần!!!

Phượng Họa Lan nhìn Nguyệt Dạ Long vui vẻ ôm khay thức ăn bước vào, lại nhìn thấy chén thuốc đen kinh tỏa mùi đắng nghét liền nhíu mày.

_ Lan Lan, uống thuốc rồi dùng điểm tâm nào. Nguyệt Dạ Long đã sớm che dấu đau khổ thật sâu, chưng ra vẻ mặt vui vẻ như thường ngày dỗ nàng

_ Ta không uống thuốc!

Đùa sao, thuốc, là thứ nàng từ khi sinh ra ghét nhất. Ở hiện đại, thuốc dạng viên không đắng nàng cũng không thèm uống, huống hồ, thuốc đông y cổ đại....thuốc nào cũng vừa đắng vừa đen vừa hôi, nghĩ tới là thấy buồn nôn.

_ Lan Lan, không uống làm thế nào khỏi bệnh? Nguyệt Dạ Long có chút không vui hỏi

_ Để lâu tự nhiên sẽ khỏi. Ngươi mau dẹp nó đi. Phượng Họa Lan bịt mũi lắc lắc đầu

Nguyệt Dạ Long bưng chén thuốc đen sì lên, dịu dàng dỗ dành:

_ Lan Lan uống thuốc ngoan ngoan, nàng không uống sẽ thành con chó nhỏ hư hư a

Chân mày Phượng Họa Lan nảy lên một cái, ôi trời, nàng không phải hài tử lên ba mà dỗ như thế, cái quái gì mà thành con chó nhỏ hư hư, thật là, không có chút tiền đồ.

_ Đắng lắm, ngươi mang đi đi.

Phượng Họa Lan tội nghiệp nhìn hắn, hai mắt phượng long lanh ngập nước, bả vai gầy run nhẹ, thật khiến người khác hận không thể lập tức ôm nàng hảo hảo thương yêu.

Nguyệt Dạ Long thở dài, cuối cùng dùng hạ sách uy hiếp:

_ Lan Lan, nếu nàng vẫn không chịu uống, vi phu sẽ dùng miệng đút nàng. Nếu nàng tự mình chịu uống, vi phu hôm nay dẫn nàng đi chơi, được không?

Phượng Họa Lan liếc hắn, cái tên khốn này, được một đặc điểm đặc biệt đó chính là nói thì sẽ làm. Nàng đắn đo thiệt hại, sau đó ngửa cổ uống cạn chén thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.