Kiêu Tế

Chương 113: Thường ngày




Đến đầu tháng năm, hoa xuân đã tàn, lá xanh thành đám, thời tiết đãnóng lên, Diên Mi càng lười thêm, dậy sớm đưa Tiêu Lan vào triều xong nàng lại ngã xuống giường ngủ tiếp.

Tiêu Lan dần dần phát hiện, nàng không còn đặc biệt cố chấp trong thời gian nào phải làm chuyện gì, tính tình thỉnh thoảng lại lười nhácmột chút, Tiêu Lan cảm thấy như này rất tốt, nên ngẫu nhiên lúc ngủ cố ý không cho nàng ngủ, Diên Mi cũng không hề tức giận.

Lâm triều trở về, Diên Mi vừa mới rửa mặt xong, còn có một chút mơ màng, thấy hắn thì nháy nháy mắt, mềm oặt nằm sấp nói: "đã về rồi."

Cảnh nương tử và Đào Diệp đang hầu hạ nàng mặc áo ngoài, thấy Tiêu Lan đã hạ triều trở về, vội hỏi: "Hoàng thượng, bên trong phòng bếp đã chuẩn bị tốt bữa sáng, lúc nào cũng có thể truyền lệnh."

Tiêu Lan tiếp nhận khăn của Đào Diệp lần lau tay: "không vội."

Diên Mi còn áo ngắn chưa buộc, Cảnh nương tử thấy Tiêu Lan đi đến, liền yên lặng rút dây áo đã buộc một nửa ra, thối lui đến gian ngoài.

Tiêu Lan ngồi đến trên sập, nghiêng người giúp nàng buộc áo lại: "Ngủ đủ không?"

Diên Mi che miệng ngáp một cái, dựa đến trên bả vai hắn: "Ngủ đủ, chàng đói bụng không?"

"Đói", Tiêu Lan xoa mặt nàng: "Đói bụng đến không chịu nổi."

Diên Mi lập tức ngồi dậy, kéo tay hắn, "Mau, Hoàng hậu nương nương dẫn chàng đi dùng cơm."

Tiêu Lan cười ha ha, ngồi ở trên giường không đứng dậy, chỉ chỉ tà áo nàng, Diên Mi cúi đầu xem, thấy tà áo vẫn còn xộc xệch, hắn mò nửa ngày mà vẫn chưa buộc xong, Diên Mi liền duỗi tay sờ sờ trên tránhắn: "Ngốc."

Tay Tiêu Lan thuận tà áo nàng tiến vào, chọc chọc nàng, Diên Mi lập tức nói: "Ngốc cũng không cần vội, ta thông minh."

Tiêu Lan không hề bị lay động, Diên Mi nhột không chịu nổi, chỉ có thể ha ha ha dùng cánh tay kẹp tay hắn lại, đến gần ở trên mặt hắn hôn hôn, Tiêu Lan lúc này mới thôi, bóp bóp eo nàng: "Gầy."

Tiêu Lan lúc nào nhìn cũng cảm thấy Diên Mi gầy, hắn muốn trên mặt Diên Mi thịt thịt, trên người cũng thịt thịt, đáng tiếc Diên Mi ăn cái gì đều có quy luật, buổi tối lại không tham ăn, liền có mọc thêm chút thịt Tiêu Lan cũng cảm thấy giống như không có thêm chút nào vậy.

Diên Mi xoa xoa mặt hắn, Tiêu Lan kéo người lại đây, để cho nàng ngồi vào trên chân mình, thấp giọng nói: "Ngày mai bắt đầu, không ăn chay nữa, được không?"

Diên Mi khẽ mở to hai mắt, một lát sau ôm lấy cổ hắn, gọi: "Lan ca ca."

Tiêu Lan ôm nàng vỗ vỗ, nói với nàng: "đã đủ, Mi Mi."

- - Ngu thị chết, Diên Mi mặc dù đối với bà không có tình cảm, nhưng là vẫn chịu một chút xúc động, chưa nói cái khác, Diên Mi trong ba tháng này đều ăn chay.

Trong bữa ăn tất nhiên đều có đồ mặn, nhưng Diên Mi không hề động vào, Tiêu Lan ba tháng này cũng liền đi theo nàng ăn chay.

"Được Hoàng thượng hoàng hậu cùng ăn chay", Tiêu Lan nói: "Cho dù ai cũng không thiệt thòi."

Chóp mũi Diên Mi cọ vào chóp mũi hắn, trong lòng chậm rãi thả lỏng: "Được, chàng là Hoàng thượng, chàng quyết định."

Tiêu Lan hỏi: "Ta quyết định?"

Diên Mi nghiêm túc gật đầu, Tiêu Lan nâng nâng cái cằm, nói: "Vừa nãy lâm triều nói nhiều, miệng khô."

Diên Mi đáp ứng một tiếng, vui vẻ đi bương nước đến, Tiêu Lan khôngduỗi tay nhận, nàng đành phải bưng đến cạnh môi hắn, Tiêu Lan đen mặt lại nhìn nàng, Diên Mi đảo con ngươi, tự mình rầm rì uống hai hớp, khom lưng mớm tới, Tiêu Lan động động lông mày: "Này còn tạm được."

hắn thoáng ngửa đầu, nhắm mắt chờ, Diên Mi lại đứng thẳng nuốt hết nước xuống, cười khanh khách: "Lan ca ca, ta thông minh hay không?"

Tiêu Lan nghiêm mặt muốn bắt nàng, Diên Mi trốn còn rất nhanh, vừa buộc áo vừa nói: "Đói, nhanh dùng đồ ăn sáng."

Tiêu Lan búng nàng một cái: "Nếu không phải lát nữa còn phải gặp người, xem ta giải quyết nàng thế nào."

Diên Mi che miệng cười, kéo hắn đến gian ngoài dùng bữa.

Sáng sớm có cháo hạt ý dĩ cùng bánh nướng, ăn kèm với dưa muối Đường thị làm, rất ngon, chuyên bảo Phó Trường Phong đưa đến cung trong, Diên Mi rất thích, ăn hơn một chén cháo.

Sau khi ăn sáng Tiêu Lan cũng không đi, Diên Mi buồn bực nói: "khôngphải là muốn gặp người sao?"

Tiêu Lan ừ, lại đi đến trong thư phòng thiên điện đề bút luyện chữ, viết nửa canh giờ, hắn gọi Diên Mi: "Lại đây."

Diên Mi thấy trong tay Tiêu Lan còn nắm bút viết, liền trực tiếp vòng ra phía sau, duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn, thành tâm nói: "Lan ca ca, chàng gầy."

Tiêu Lan ba tháng này cũng rất bận rộn, hai nhà Ngu, Thẩm liên hệ quá rộng, trừ trong tộc nhân, còn có rất nhiều môn sinh, mới cũ thay nhau, quá nhiều chuyện muốn xử lý, Phó Trường Khải cũng vào hộ bộ, trận này cũng đi theo Tiêu Lan vội đến nỗi chân không chạm đất.

Hai người cũng đã mấy ngày không có thời gian thảnh thơi như vậy, Tiêu Lan nắm lấy tay nàng: "Ôm một cái đã biết?"

"Đó là tất nhiên", Diên Mi thò đầu ra, hỏi: "Ta có lợi hại hay không?"

Tiêu Lan cầm lấy bút muốn điểm lên chóp mũi nàng, Diên Mi trốn đến phía sau, hai cánh tay thay đổi bấu víu trên bả vai hắn, mềm giọngnói: "Lan ca ca, cõng cõng."

Tiêu Lan biết rõ nàng cố ý làm nũng, nén cười, đặt bút xuống, ngồi xổm người cõng nàng. Diên Mi muốn cầm quyển sách trên giá sách, Tiêu Lan cõng nàng đi qua, Diên Mi cầm sách hôn lỗ tai hắn một chút, Tiêu Lan đỏ mặt, cõng nàng chạy bước nhỏ, Diên Mi thấy hắn lỗ tai cũng hồng, cảm thấy thú vị, duỗi tay đi vê nắn, Tiêu Lan đã mấy ngàykhông chạm vào nàng, có chút chịu không nổi, muốn đặt nàng xuống, Diên Mi lại ôm cái cổ không buông tay, đem lỗ tai hắn tạo thành hình ba cánh, đang vui đùa ầm ĩ, Cảnh nương tử vội khụ khụ ở cách ngoài cửa, bẩm: "Hoàng thượng, nương nương, Định Quốc Công phủ lão phu nhân đến."

Diên Mi hoàn toàn không biết chuyện này, bỗng trông thấy Phó phu nhân đang ở cửa, vui vẻ mừng rỡ gọi: "A nương!"

Phó phu nhân: "..." bà nói chuyện còn rất bất tiện, nóng nảy lại nóikhông nên lời, chỉ có thể chậm rãi cong gối chuẩn bị hành lễ, Diên Mi lúc này mới nhớ tới bản thân còn ở trên người Tiêu Lan, một tay cản lại, vụng trộm ở lỗ tai Tiêu Lan cắn cắn, nói: "Lan ca ca! Chàng tốt nhất!"

Tiêu Lan bị nàng cắn chân mềm nhũn, mặt càng đỏ, nghiêng người thở gấp hai cái mới thả người xuống, Diên Mi đã chạy đến bên cạnh Phó phu nhân, cẩn thận vịn lấy bà, vui vẻ nói: "A nương đến!"

Hoa Sinh ở phía sau cười nói: "Nương nương, Hoàng thượng sớm đãmuốn đón lão quốc công phu nhân tiến cung, chỉ là lo lắng thân thể lão phu nhân, mấy ngày này hỏi đi hỏi lại thái y, xác định có thể mới phân phó nô tài đi làm."

Diên Mi xoay người nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan mím môi, tay còn liên tục bóp lỗ tai, Phó phu nhân muốn hành lễ, Tiêu Lan liền nói: "Thân thể mẫu thân chưa khỏe hẳn, không cần đa lễ."

Phó phu nhân vừa tiến đến đã nhìn thấy nữ nhi của mình thế nhưngđang khi dễ Hoàng thượng, ngoài kinh ngạc thì còn rất băn khoăn, áy náy nhìn Tiêu Lan. Tiêu Lan bị bà nhìn thấy có chút thẹn thùng, bảo Cảnh nương tử chậm rãi dìu bà đi vào trong phòng. Tiêu Lan ở đây, Phó phu nhân đến cùng có chút câu nệ, nhưng bà không trả lời được lời nói còn sốt ruột, Tiêu Lan ngồi một lát, liền cho mẹ con các nàng ngây ngốc một lúc, mình thì đứng dậy đi ra ngoại điện, đi qua Diên Mithì âm thầm làm dấu tay, ý chờ ta trở về, kết quả Diên Mi cứ nhìn Phó phu nhân, căn bản không nhìn thấy.

Tiêu Lan rời khỏi Xích Ô Điện, Phó phu nhân buông lỏng một chút, nhưng lại có chút không biết làm sao - - bà sớm nghe Phó Tế cùng Phó Trường Khải nói chuyện Ngu gia, tổng cảm thấy ngày đó nếu khôngphải là mình tìm đến quý phủ đại tư mã, có lẽ cái gì cũng không phát sinh, cho nên trong lòng cực kỳ áy náy.

Bà há to miệng, một hồi lâu, cứng ngắc chen lấn ra hai chữ: "A, A Mi."

Bà bây giờ có thể động, nhưng hành động rất chậm chạp, hay phải dựa vào người khác nâng đỡ, lời nói có thể đi ra, nhưng cũng là mấy chữ đơn, thân thể muốn khôi phục lại tự nhiên như trước là khả năngkhông lớn, chỉ có thể chậm rãi châm cứu, theo thời gian lâu dài sẽcàng lúc càng khá hơn.

Diên Mi nhìn bà trong chốc lát, tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong nội tâm bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà, nói: "A nương, con họ Phó, chỉ có một a nương."

Mắt Phó phu nhân đỏ lên, tay chầm chậm đặt lên đầu nàng, vuốt ve từng cái, trong lòng bà có thiên ngôn vạn ngữ, giờ phút này lại cảm thấy không cần phải nói gì cả, Diên Mi là nữ nhi của bà, có thể hiểu hết.

Mẹ con yên lặng ôm thật lâu, cho đến khi Cảnh nương tử nhắc nhở Phó phu nhân thân thể không thể chống đỡ lâu, Diên Mi mới liền bận rộn, cho Phó phu nhân dựa vào đến trên sập.

Phó phu nhân nhìn nàng từ đầu đến chân một lần, như nhìn không đủ,nói: "Gầy, gầy."

Diên Mi mới vừa nghe Tiêu Lan nói một lần, này lúc lại nghe Phó phu nhân nói, không khỏi cười lên, Phó phu nhân chậm rãi nghiêng mắt nhìn một cái, vẫy tay với nàng, Diên Mi đến gần lại đây, Phó phu nhân kê vào lỗ tai nói: "Đừng, bắt nạt, bắt nạt, Hoàng thượng, hắn, hắn là, Hoàng thượng."

một câu nói hàm hàm hồ hồ, nhưng Diên Mi nghe rõ, tay giúp bà vân vê cổ tay cũng chậm dần, nói: "Chàng là Hoàng thượng, cũng là Lan ca ca của con."

Phó phu nhân cảm thấy không đúng lắm, có chút sốt ruột, nhưng lạinói không nên lời, cùng nàng ngồi kề bên trong chốc lát, đưa tay sờ sờ bụng Diên Mi, Diên Mi không hiểu lắm, Phó phu nhân cố gắng nói: "Hài, hài tử?"

Diên Mi mở trừng hai mắt, bản thân cũng hướng trên bụng sờ một cái, hỏi: "Hài tử?"

Mặt Phó phu nhân co rúm, bà cũng không biết tình hình cụ thể của Diên Mi và Tiêu Lan, lần trước hỏi vẫn là lúc lại mặt quanh co lòng vòng, về sau cũng hỏi qua, nghe Diên Mi trả lời, hẳn là lúc thành hônđã viên phòng, như vậy tính ra, đã hơn hai năm, Diên Mi lại còn chưa mang thai, Tiêu Lan nay là Hoàng thượng, hoàng tự lại là nền tảng lập quốc, trong lòng Phó phu nhân thay nữ nhi sốt ruột, lại hỏi: "Thái y, xem?"

Diên Mi gật gật đầu, Mẫn Hinh mỗi ngày đều thỉnh mạch bình an cho nàng, khám rồi, còn phải khám cái gì nữa sao?

Phó phu nhân lại cảm thấy không yên, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Mẫn, xem!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.