Kiêu Tế

Chương 64: Hồng phấn




Cảnh nương tử phản ứng còn nhanh, vừa nhìn thấy kiếm quang đã gân giọng hô to: "Người đâu! Mau tới đây!"

Hắc y nhân kia có vóc người khá cao, sau khi nhảy vào từ cửa sổ thìnhìn lướt qua căn phòng, cũng mặc kệ Cảnh nương tử gào thét, cổ tay vung lên, lao kiếm thẳng đến Diên Mi đang ở trên giường.

Diên Mi còn đang bọc chăn, lúc nguy cấp rất cơ trí, lập tức ngã người xuống, chăn mền lưu lại, người trực tiếp lăn ra ngoài!

Mũi kiếm sắc bén xuyên thấu qua chăn, cơ hồ là xẹt qua lưng Diên Mi.

Mấy nha đầu bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh, trong phủ mấy ngày này canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, nghe thấy tiếng hét, lại là từ chủ viện nên ngay lập tức đã có người chạy tới.

Bên trong giường, Diên Mi loạn thất bát tao tránh thoát hai chiêu, mắt thấy kiếm thứ ba đã ở trước mặt, Cảnh nương tử thuận tay vớ lấy cái bình men xanh ném tới, hắc y nhân nghiêng bả vai tránh đi, kiếm phong lệch qua, gọt sạch một nửa búi tóc của Cảnh nương tử.

Lúc đó Trình Ung đã mang người chạy vào sân, hét một tiếng "Phu nhân!" Chuẩn bị xông vào cửa thì lại có người so với hắn còn nhanh hơn, giống như cơn gió trực tiếp lao vào từ cửa sổ!

Thích khách lại tung ra một chiêu, chém nát cái gối đầu do Diên Mi ném loạn qua, sau lưng hắn ta chợt lạnh, lập tức rút lui thế trở tay đingăn cản, vẫn là chậm nửa bước, dưới xương sườn bị đâm trúng mộtkiếm, làm thân thể hắn ta lảo đảo.

Diên Mi đã dán vào tường gọi: "Lan ca ca!"

"Ở bên trong đừng nhúc nhích!" Tiêu Lan xoay người, nâng kiếm che chắn trước giường, Trình Ung mang người tới cũng đã tiến vào gian ngoài: "Hầu gia!"

Lưng Tiêu Lan đối diện với Diên Mi: "Trùm chăn lên." Diên Mi giờ phút này đã hoàn toàn không còn sợ hãi, khoác cái chăn bị đâm thủng hai lỗ lên người: "Được rồi."

Tiêu Lan không còn thời gian nói nhiều, thích khách mặc dù đã bị trúng một kiếm, nhưng gã cũng không dừng lại quá lâu mà còn ra chiêu nhanh hơn, Trình Ung nghe thấy lời Diên Mi thì xông vào phòng, Cảnh nương tử cũng bò đến trên giường, tháo màn giường hai bên xuống.

Trình Ung mang mười người nhanh chóng bao vây thành một vòngnhỏ, thích khách kia cười mỉa một tiếng, nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Lan: "Chúng ta một đấu một."

Tiêu Lan căn bản không thèm để ý tới hắn, đã làm thích khách còn dám mặc cả như vậy? Hơi lui về phía sau nửa bước phân phó: "Bắt sống."

một phòng chen lấn mười mấy người căn bản không thể trốn thoát, tên thích khách nhíu mày, lại quét mắt một vòng sang Tiêu Lan đangcản trở trước màn giường, chỉ có thể tấn công về phía cửa sổ, dò xét đến một chổ sơ hở, gã liền đả thương hai người, tung người nhảy từ bệ cửa sổ ra ngoài.

Bên ngoài đã điều người trấn thủ, đón đầu lập tức là một lớp mưa tên.

Trình Ung ra dấu: "Đuổi theo!"

Tiêu Lan chưa ra ngoài cùng, chỉ trầm giọng phân phó: "Có thể bắt sống thì bắt, bắt không được thì loạn tiễn vây bắn."

Chừng mười người trong nháy mắt lại hướng vào trong viện, Diên Mi lập tức chui ra từ bên trong màn giường, cũng mặc kệ Cảnh nương tử còn ở bên cạnh, đứng ở trên giường, dang tay ra ôm lấy cổ Tiêu Lan, "Lan ca ca nhanh như vậy!"

Tiêu Lan còn đang thở gấp một chút, vỗ vỗ nàng, hơi kéo nàng ra, nhìn trên xuống, hỏi: "Có bị thương không?"

Thích khách kỳ thật mới vào chỉ một lát, Tiêu Lan đến đúng lúc nên Diên Mi không hề bị thương, chỉ là lúc trốn bị đụng phải đầu ngón chân, bất quá đều không tính là gì, nàng lắc đầu như trống bỏi: "khôngcó." Lại chỉ chỉ Cảnh nương tử, "Nàng bị thương."

Búi tóc Cảnh nương tử bị gọt sạch một nửa, lúc này tóc tai bù xù, sau vai bị kiếm lia đến, rất sâu, Tiêu Lan gật đầu nói: "Trước để mấy nha đầu băng bó giúp ngươi, chờ đại phu đến lại khám kỹ."

Cảnh nương tử che vai nhảy xuống giường: "Nô tỳ không có gì đáng ngại." Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hầu gia, bọn Trình Đại đã đuổi theo ra ngoại viện đi."

Có Trình Ung ở đó nên Tiêu Lan cũng không lo lắng, bảo Cảnh nương tử mau đi đắp thuốc.

Diên Mi còn đang ôm cổ Tiêu Lan không buông tay, dùng sức cọ cọ: "Lan ca ca, ta thật nhớ chàng."

Hai người mới tách ra mới có hơn một canh giờ, nhưng lại giống nhưthật lâu rồi không thấy nhau, Tiêu Lan dùng sức siết lấy nàng: "Bị dọa sao?"

Diên Mi nâng mặt lên, cùng Tiêu Lan mũi cọ mũi, lắc đầu, cười rộ lên: "không, có."

Nàng thật đúng là không có sợ, có lẽ là từ khi ở cùng Tiêu Lan thì tình cảnh đề đao cầm kiếm gặp qua quá nhiều, đêm nay lại được ngâm trong mật ngọt nên không có cảm giác gì lắm.

Nàng lại hỏi: "Nhanh như vậy?"

"Ừ", Tiêu Lan hôn hôn nàng một chút, nhỏ giọng nói: "Lan ca ca cũng nhớ nàng rồi."

- - Là loại nhớ nhung đến nóng ruột nóng gan.

Từ lúc mới ra khỏi cửa chính Hầu phủ, Tiêu Lan đã bắt đầu nhớ nàng,trên đường đi cảm giác là mình có thể đã dính phải ma chướng rồi, nên áp chế một chút, nhưng hắn đến cùng đã hai mươi tuổi, lại là lần đầu tiên sa vào tình ái, càng khắc chế ngược lại càng điên cuồng, đến đại doanh Tây Bắc, cố gắng nghe Thường Tự nói vài câu tình hình đại khái, trong đầu lại như cọng cỏ đong đưa, tựa như hốt hoảng, kiên trì ngồi một khắc, lí trí tự nói với mình không thể hồi phủ được.

Nhưng sau một khắc hắn liền đứng dậy, vừa phi ngựa vừa nghĩ, lần này, ma chướng, thì cứ để ma chướng đi.

thật may mà hắn trở về.

"A~a~a~a~a", một chữ bị Diên Mi rầm rì ra nhiều loại âm điệu, lúc này ở trong mắt nàng cả người Tiêu Lan đều là màu hồng phấn, nàng chu môi lên đi hôn Tiêu Lan, hai người lập tức quấn quýt một chỗ.

Thở hồng hộc.

Tiêu Lan vỗ vỗ nàng, "Đổi xiêm y, cùng ta đi xem một chút."

"Ưm", Diên Mi cong cong mắt đáp ứng, Cảnh nương tử không ở trong phòng, nàng cũng không cần người khác hầu hạ, tự mình đi lấy một bộ hồ phục để thay, Tiêu Lan giúp nàng buộc đai lưng, chỉnh cổ áo.

Ra khỏi sân nhỏ của bọn họ thì có người đến người đến báo: "Hầu gia, thích khách vừa rồi chạy trốn tới Đông viện, hiện đã bị chúng ta vây quanh."

- - Bị canh giữ ở Đông viện là Thẩm Nguyên Sơ.

Tiêu Lan nhìn Diên Mi một chút, dắt tay nàng đi qua.

Bên trong đã vây quanh hai tầng, trên đùi thích khách trúng một mũi tên, đứng ở chính giữa, đang kèm hai bên Thẩm Nguyên Sơ, không nóilời nào.

Thẩm Nguyên Sơ nhíu chặt mày, thấy Tiêu Lan vào thì lạnh lùng nói: "Hầu gia đây là làm gì vậy?"

Tiêu Lan không để ý tới hắn, hỏi thích khách: "Ai sai ngươi đến?"

Ánh mắt thích khách quét tới quét lui trên người Tiêu Lan và Diên Mi,không lên tiếng.

Diên Mi nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay Tiêu Lan: "Gặp qua."

- - Quả thực đã gặp qua, lần trước kẻ tập kích bất ngờ bọn họ cạnh khe suối đúng là tên này.

Nhất là vóc người cùng ánh mắt hắn, Diên Mi nhớ rất rõ ràng, thời điểm vừa rồi Tiêu Lan đánh trực diện cũng đã nhận ra.

"Ngươi có lẽ sẽ không chịu nói." Tiêu Lan nhướng nhướng mày, vẫy tay về phía Trình Ung, cầm lấy cung tiễn đưa cho Diên Mi: "Thử xem?"

Kiếm thích khách kề lên cổ Thẩm Nguyên Sơ lập tức lại đưa tới gầnmột chút, Thẩm Nguyên Sơ thoáng nghiêng đầu, nói với Tiêu Lan: "Hầu gia đến cùng là có chủ ý gì? Muốn giết Thẩm mỗ thì cứ trực tiếp xuống tay là được, cần gì phải hao tâm tổn trí như thế?" Thích khách nghe được hắn họ Thẩm thì rủ mắt xuống nhìn thoáng qua.

Diên Mi kéo dây cung, có thể kéo ra, nhưng không căng được, nàng hơi kiễng chân, nói với Tiêu Lan: "Bắn không được."

Tiêu Lan lùi về phía sau nàng, một tay giúp nàng ổn định mũi tên, "không sao, lần đầu cứ luyện tập một chút là được." nói xong thìgiương cung lên cho nàng ngắm.

Nhưng mà, bọn họ ngắm cũng không phải thích khách, mà là Thẩm Nguyên Sơ.

Thẩm Nguyên Sơ cười một tiếng, cũng không hoảng hốt mà trực tiếp nhắm mắt lại.

Vẻ mặt thích khách do dự, trong khoảnh khắc đó, Diên Mi đã buông mũi tên trong tay ra, thẳng đến chân trái Thẩm Nguyên Sơ!

một tiếng rất nhỏ, Thẩm Nguyên Sơ chau mày, mũi tên đã cắm vào chân trái hắn.

Thích khách nhất thời sửng sốt, không nghĩ rằng bọn họ thế nhưng ra tay đả thương Thẩm Nguyên Sơ thật, nhất thời hoài nghi mình kèm hai bên người hắn khả năng là vô dụng, gã kéo cổ áo Thẩm Nguyên Sơ nhìn dáo dác, mà giờ khắc này Diên Mi đã giương mũi tên thứ hai lên, lần này ngắm là ngực Thẩm Nguyên Sơ.

Cơ hồ không có trì hoãn thời gian, Tiêu Lan nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Thả."

một mũi tên bay đi, gần như là đồng thời, kiếm thích khách vô thức chắn về phía trước, ngăn căn mũi tên đang lao tới của Diên Mi, chính vào lúc hắn ta phân tán tinh thần, Trình Ung ở phía sau ra dấu tay, cung thủ phía trước bất động, hơn hai mươi cung thủ đằng sau động loạt bắn tên ra!

Kém chỉ là một chút, thích khách xoay người lại đã không kịp, kiếm cũng đã rời khỏi cổ Thẩm Nguyên Sơ, ý thức được bị lừa, hắn ta hét lớn một tiếng, trên đùi đã trúng tên, tay dùng lực, kiếm mỏng bay về phía Diên Mi, Tiêu Lan ôm lấy nàng xoay một vòng qua bên cạnh, hàn kiếm đã cắm phập vào bức tường phía sau bọn họ, run run.

Thích khách như cây ngã xuống đất, sau lưng cắm đầy mũi tên.

Tiêu Lan đỡ Diên Mi dậy, che mắt nàng: "Đừng nhìn."

Diên Mi liền xoay người, Thẩm Nguyên Sơ nhìn thoáng qua, hắn đã rõràng đây là đang bảo vệ mạng của hắn, nếu không thì dù cung tiễn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng kiếm trên cổ hắn được.

Đương nhiên, một mũi tên cắm vào đùi của hắn có lẽ cũng là thăm dò.

Thẩm Nguyên Sơ đứng thẳng dậy, kéo chân đến gần hai bước, Trình Ung đã lục soát trên người thích khách.

Nhưng không có gì cả, trừ một túi tiền.

Trình Ung liền đổ ra, bên trong có hai mươi mấy đĩnh bạc cùng hơn mười viên kim châu, Thẩm Nguyên Sơ liếc mắt nhìn, khom lưng nhặt bạc xem một chút, lại ném trở về, hỏi: "Người này là tới ám sát Hầu gia?"

Tiêu Lan nhướng mày: "Thẩm đại nhân rất quan tâm chuyện này?"

Thẩm Nguyên Sơ đi qua một bên, không nhanh không chậm nói: "Bị nhốt ở bên trong này, bây giờ Thẩm mỗ chỉ quan tâm có người trị thương cho ta hay không thôi."

Tiêu Lan cười cười, phân phó: "Thu dọn nơi này, tìm người trị thương chân cho Thẩm đại nhân."

Tiêu Lan cũng không nhiều lời, mang Diên Mi ra ngoài, đi ra hỏi Trình Ung: "Người lần trước có tin tức gì không?"

"Tạm thời không có", Trình Ung bẩm: "Cùng thời điểm vừa nãy có người trở về báo, đầu lĩnh cùng với những kẻ còn lại chia nhau ra trốn chạy, bọn họ đuổi không kịp, vốn là đến Bộc Dương thành, là thuộc hạ chủ quan, hôm nay thiếu chút nữa đã để hắn làm phu nhân bị thương."

"Người này công phu không tệ", Tiêu Lan cười cười nhìn túi tiền trong tay: "Có lẽ cũng không phải hộ vệ bình thường, ngược lại giống như làm việc kiếm cơm, lấy tiền của người, thay người làm việc, trên ngườihắn cũng không có thứ để chứng minh thân phận."

Trình Ung cũng băn khoăn điều này, tra không rõ được là người ở đâu, ai cũng không yên tâm.

Tiêu Lan đưa túi tiền cho hắn: "Cầm lấy cái này, bảo bọn họ điều tra thêm có liên quan tới Thẩm gia hay không."

"Hầu gia là thấy kẻ vừa nãy không giết Thẩm Nguyên Sơ?"

"không phải, đó có thể cũng chỉ là phản ứng theo bản năng của hắnmà thôi", Tiêu Lan chỉ chỉ túi tiền, "Kim châu bên trong này thiếu mộtviên."

"A?" Trình Ung không phản ứng kịp, dốc túi định đổ ra, Tiêu Lan ngănhắn lại: "không cần tra xét, ở chỗ Thẩm Nguyên Sơ. Thời điểm hắnxem bạc thì đã nhặt một viên kim châu, bạc bị ném trở về nhưng kim châu lưu lại trong tay. Thẩm đại nhân là thế gia, không đến mức lại tham một viên châu nát."

- - Vậy chỉ có một khả năng, kim châu này hắn thấy quen, nên lấy về nhìn kỹ một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.