Kiêu Tế

Chương 36: Mộng




Mấy ngày trước Diên Mi mới đổi sang xiêm y mùa xuân, áo lót bằng lụa mỏng manh mềm mại, cơ thể nàng hơi nghiêng về phía trước, cổ áo trễ xuống thấp thoáng hiện ra hai bầu ngực trắng nõn, như hai trái đào chưa chín, không hề báo trước mà đập vào mắt Tiêu Lan.

“...”

Tiêu Lan nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn chốc lát, sau đó
đột nhiên ngồi bật dậy, từ lỗ tai đến cổ đều đỏ bừng: “Ai, ai dạy nàng
cái này?!”

Hơi thở Tiêu Lan có chút gấp gáp, nghĩ lại hôm nay nàng đã theo Mẫn Hinh ra ngoài, đa phần chính là do cái đồ đại phu không biết điều kia!!!
Nhưng với tính cách của Diên Mi thì cũng không dễ dàng nghe vào lời của
người khác, đến cùng là có chuyện gì xảy ra hả?

Diên Mi nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thử, nàng hơi tức giận, bởi vì nhìn
ra được Tiêu Lan chỉ đáp cho có lệ, bèn đứng dậy di chuyển tới trước mặt hắn, hầm hừ nói: “Huynh căn bản còn chưa nhìn, đồ lừa gạt.”

Cổ Tiêu Lan đã rỉ ra mồ hôi, Diên Mi vươn ngón tay lau đi, lấy làm lạ hỏi: “Lan ca ca, huynh nóng sao?”

Tiêu Lan duỗi tay giữ lấy tay của nàng, ánh mắt hơi giận dữ.

Diên Mi không rõ chuyện gì, nhưng cảm thấy được hình như Tiêu Lan có
chút phát cáu, nhưng cũng không giống, nàng không phân biệt được rõ lắm, liền thông minh mềm giọng xuống, ưỡn ưỡn ngực lên, một tay hé hé cổ áo
đằng trước ra, hỏi: “Lan ca ca, huynh nhìn kỹ, có nhỏ không?”

Cảnh xuân phơi phới, cứ ngây ngô, ngốc nghếch như vậy phô bày ra trước mắt Tiêu Lan.

Nàng dựa quá gần, còn khẽ cúi đầu, nếu Tiêu Lan muốn, hắn đều có thể chạm vào da thịt nhẵn nhụi kia.

Tai Tiêu Lan giật giật, nghe thấy giọng mình khô khốc: “Không lớn không nhỏ, vừa vặn.”

Diên Mi có được câu trả lời khẳng định, trong lòng lập tức thoải mái, lùi người lại, vỗ vỗ đệm giường, “Lan ca ca, ngủ.”

Tiêu Lan không muốn để ý tới nàng nữa, Diên Mi nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt bỗng mở to: “Cái mũi chảy máu!”

Diên Mi lúc lắc đầu, chạy bước nhỏ trở về, Tiêu Lan ở trong phòng
rửa mặt yên lặng một lúc, tám phần là do đến nay hai người vẫn đắp chung chăn, Tiêu Lan cảm thấy trên áo lót của mình có dính mùi sữa trên người Diên Mi, quanh quẩn ở chóp mũi hắn không chịu tan đi.

Tiêu Lan hơi bực mình, đen mặt đi về giường, không nói một lời nằm xuống, nhắm mắt, ngủ.

Diên Mi thò người ra nhìn nhìn, thấy Tiêu Lan đã nhắm mắt thì cũng ngoan ngoãn nằm xuống, không nói gì nữa.

Không biết nằm bao lâu, Tiêu Lan cảm thấy Diên Mi ghé sát vào, cúi
đầu gọi mình một tiếng, hắn làm bộ như ngủ say nghe không thấy, một lát
sau, trước ngực trầm xuống, hẳn là Diên Mi nằm sấp lên người mình.

Lông mi Tiêu Lan run run, ngực không khống chế được nảy lên, cách
hai tầng quần áo mỏng manh, hắn thậm chí có thể cảm thấy được cơ thể
Diên Mi đang nóng lên, ôn nhu mềm mại đè lên ngực hắn, khe khẽ cọ.

Tiêu Lan không tự chủ được nuốt nước bọt, cổ họng muốn bốc lửa.

Diên Mi cảm thấy thú vị, thổi hơi vào lỗ tay hắn, Tiêu Lan không
chịu nổi ngứa, cũng bất chấp giả bộ ngủ, xoay người một cái đè nàng lại, thở hổn hển hỏi: “Sao lại nháo liên tục như vậy?”

Diên Mi không nói lời nào, chỉ cười vui vẻ choàng tay ôm lấy cổ Tiêu Lan, ở dưới người hắn nhích tới nhích lui.

Quần của nàng vốn rộng, lại không chịu thành thật, cọ cọ làm thắt
lưng tháo ra, lộ ra quần lót nhỏ bên trong và cái bụng trắng muốt, đầu
Tiêu Lan “Ong” một cái, không đứng dậy, ngược lại dùng sức đè người
xuống.

Diên Mi khẽ hừ một tiếng, rên rỉ: “Đau.”

Hô hấp Tiêu Lan mang theo khí nóng, ở bên tai nàng hỏi: “Đau ở đâu?”

Diên Mi liền kéo tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên quần lót mình, nhíu mặt nói: “Trong này, xoa xoa.”

Tiêu Lan nhìn chăm chú vào mắt nàng, như một viên bảo thạch màu đen, ma xui quỷ khiến hắn đặt tay lên chỗ bị đè đau, cẩn thận xoa nhẹ vài
cái.

”Lan ca ca...” giọng Diên Mi mang theo một chút nức nở gọi hắn.

Tiêu Lan nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng phấn của nàng, nghe âm
thanh yếu ớt từ trong này phát ra, là đang gọi hắn, gọi hắn lại gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa…

Tiêu Lan cúi đầu dùng sức hôn nàng, đem giọng nói nhỏ vụn ấy của nàng nuốt vào trong miệng, “Lan ca ca, ta đau...”

Tiêu Lan cũng đau, đau đến toàn thân khó chịu, đau đến muốn trở nên cáu gắt, đau đến muốn hét to lên!

A!

Hô hấp Tiêu Lan dồn dập, đột nhiên mở mắt ra.

Căn phòng mờ tối, không có một chút động tĩnh, phảng phất tựa như hết thảy vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Tiêu Lan sờ sờ ngực, không hè có cơ thể nào đang đè lên mình, chỉ vỗ được ngực bản thân.

Tiêu Lan “vọt” một cái ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn, - - hai tay Diên
Mi nắm trên mép chăn, hô hấp nhẹ nhàng, đều đặn, ngủ rất say, chỗ nào có bộ dáng đỏ mặt muốn khóc vừa nãy đâu?

Tiêu Lan thở dài bất lực, đè lên giữa lông mày.

Là mơ.

Hắn thế nhưng lại có thể mơ thấy giấc mơ như vậy?!

Không kịp nhớ lại, Tiêu Lan đứng dậy muốn đi súc miệng, nhìn trong
gương, hắn thấy thái dương mình chảy mồ hôi, mặt hơi đỏ, cũng không
giống như mấy năm trước mặt mũi trắng bệnh muốn nôn mửa.

Đây không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

Là lần thứ ba.

Nhưng hai lần đầu, trong mộng đều không phải là bản thân Tiêu Lan.

Lúc hắn còn nhỏ, hai lần đó thậm chí có thể coi là ác mộng, khiến
hắn trong một thời gian dài không dám ngủ, sợ gặp phải ác mộng đó.

Về sau ở lâu trong chùa thì không còn nữa, có thể ngủ say một giấc tới hừng sáng.

Tiêu Lan nhắm mắt định thần một lát, suy nghĩ dần dần bình ổn lại,
đang muốn ra cửa thì Tiêu Lan bỗng cảm thấy có cái đó, chậm rãi cúi đầu
nhìn, phát hiện, - - mình có phản ứng.

Mặc dù không phải là quá mãnh liệt, nhưng mà đến thời khắc này, vẫn không bị giảm xuống.

Ngắn ngủi một lát, Tiêu Lan rất kinh ngạc.

Tiêu Lan không rõ mình có vui sướng hay không, bởi vì lúc trước hắn
cũng chưa từng có loại phản ứng này, người khác có lẽ không tin, nhưng
hắn biết mình quả thật không hề có ý niệm tình dục trong đầu.

Tối hôm nay quá kỳ dị rồi.

Trong đầu tràn đầy một cỗ tâm tình không thể nói rõ, Tiêu Lan sải bước trở về giường, thấy Diên Mi vẫn ngủ say như cũ.

Tiêu Lan lấy tay đẩy nàng, chỉ muốn đem người này lắc tỉnh ngay lập
tức, vẻ mặt Diên Mi đau khổ co lại hai cái, mắt miễn cưỡng hé ra một
đường chỉ, thấy xung quanh mờ tối thì lầu bầu: “Sao?”

Tiêu Lan: “Nàng dậy.”

Diên Mi muốn ngủ nữa, Tiêu Lan nâng cổ nàng lên, “Dậy.”

Diên Mi bị cưỡng chế đỡ ngồi dậy, cố gắng mở mắt ra nhìn hắn: “Lan ca ca, làm cái gì?”

Tiêu Lan cũng hoàn toàn không biết mình đang muốn làm cái gì, chỉ
cảm thấy trong đầu rối loạn, có cái gì như muốn nhảy ra, mình tỉnh, liền muốn nàng cũng tỉnh.

”Trò chuyện với ta”, cố gắng bình ổn hô hấp.

”Nói cái gì?” thân thể Diên Mi nghiêng qua một bên.

”Cái gì cũng được”, Tiêu Lan lót cho nàng cái gối dựa, “Nàng đừng ngủ.”

Ban ngày Diên Mi đi bộ cả buổi, hiện lại là đêm khuya, thật sự là
buồn ngủ không chịu nổi, đầu óc hỗn độn, sao có thể nhớ được chuyện gì
để mà nói với Tiêu Lan chứ, liền gọi nỉ non: “Lan ca ca… Lan ca ca… Lan
ca ca...”

”Ừ.. ừ.. ừ…”, Tiêu Lan từng tiếng từng tiếng đáp lại nàng, ban đêm
như thế này, cho dù là đối thoại không hề có nội dung nhưng vẫn có thể
làm cho lòng hắn tràn lên một cỗ tư vị không rõ.

Diên Mi ngốc ngốc u mê kêu một hồi, gục gặc đầu ngủ gà ngủ gật, nàng cuối cùng nhịn không được thầm thì hỏi Tiêu Lan: “Lan ca ca, huynh
không buồn ngủ sao?”

Tiêu Lan một chút cũng không buồn ngủ.

Tiêu Lan nhìn Diên Mi, quay đầu đi cười rộ lên.

Như thế lăn qua lăn lại một đêm, buổi sáng vành mắt hai người đều
đen thui, Tiêu Lan nhìn lại có chút hối hận, thầm nghĩ, mình lăn qua lăn lại nàng làm cái gì chứ?

Có thể hắn chính là muốn.

Cho tới bây giờ chưa từng muốn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.