Kiêu Tế

Chương 32: Ngẫm lại




Tháo túi to ra, rầm một cái, mấy tảng đá đen sì sáng bóng bị đổ ra.

- - Là sắt.

Trình Ung cười lộ ra hàm răng trắng sáng, nổi bật khuôn mặt đen rõ
ràng, nói một mạch: “Ngọn núi đầu tiên không có nhiều thu hoạch, thuộc
hạ trực tiếp ra lệnh khai núi thứ hai, hơn nửa tháng thì có động tĩnh.”

”Rất tốt”, trên mặt Tiêu Lan cũng có chút hưng phấn, nhặt lên hai khối khoáng thạch gõ gõ, phát ra tiếng vang.

”Ngươi đi uống nước trước rồi nghỉ một chút”, Tiêu Lan nói: “Đợi ta đổi xiêm y thì tới ngay.”

Bọn họ muốn phi ngựa đi ngay lập tức, phải đến trước khi sẩm tối nên không thể mang Diên Mi theo, Tiêu Lan đổi võ phục, trước khi đi dặn dò
nàng: “Ta ra ngoài mấy ngày, nàng ở trong phủ đợi ta về.”

Diên Mi nghe lời gật đầu, nhất thời cũng chưa cảm thấy có cái gì, chỉ là Tiêu Lan vừa đi, nàng liền cảm thấy thật vắng vẻ.

Giờ ngọ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút thì Mẫn Hành tới bắt mạch cho nàng.

Bởi vì lúc bước vào mùa đông, Tiêu Lan cho người bốc thuốc cho Diên
Mi, ngày mai vừa đúng chỉ còn dư lại một lần thuốc, hôm nay tới để nhìn
xem còn cần phải dùng nữa không.

Bắt mạch xong, Mẫn Hành nói: “Bây giờ phu nhân thân cường thể kiện,
không cần dùng thuốc nữa, thức ăn cũng không cần đặc biệt bổ dưỡng, bình thường là được.”

Gặp mặt nhiều lần, lại biết là đại phu nên Diên Mi cũng không có cảm giác xa lạ như trước nữa, nghe vậy liền lấy ngón tay vòng vô cổ tay của mình: “Béo.”

Mẫn Hành khẽ cười: “Phu nhân có khẩu vị, đây là chuyện tốt.”

Hắn nói xong thì thu dọn đồ đạc chuẩn bị cáo từ, Diên Mi vẫn còn nhìn hắn, gọi: “Mẫn đại phu.”

Mẫn Hành cơ hồ lập tức liền ngừng chân, rồi lại lui về phía sau nửa bước, hơi thấp người: “Phu nhân còn có gì phân phó?”

Diên Mi ra dấu bảo Đào Diệp và Đào Hoa lại đây rồi nói: “Tay.”

Hai nha đầu ngẩn ra, đều có chút thụ sủng nhược kinh, vội vươn tay
ra cho Mẫn Hành xem, - - vốn các nàng đến từ phía Nam, chưa từng chịu
qua khí lạnh giống như Bộc Dương nên khi giặt rửa này kia cũng không quá chú ý đến tay mình, kết quả mấy ngày nay tay đều bị nứt nẻ, ngày thường bôi không ít thuốc mỡ, nhưng chỉ thấy có tác dụng làm tay trơn bóng,
vết nứt thì lại không thấy khá lên.

Vốn trong đầu Diên Mi nghĩ chờ Mẫn Hinh đến thì gọi nàng xem, nhưng hôm nay nàng không tới nên đành phải hỏi Mẫn Hành.

”Cái này cũng không khó chữa.”, Mẫn Hành nói: “Phu nhân có thể sai
người đến chỗ ta lấy chút Bạch Cập, Nghiên Tế Mạt, hòa với nước rồi bôi
lên chỗ nứt thì không bao lâu là có thể tốt rồi.”

Khi Mẫn Hành nói thì hắn vô thức quét mắt qua tay Diên Mi, nhẵn nhụi xinh xắn, Mẫn Hành hơi ngừng lại rồi lại cẩn thận dặn dò: “Chờ ít ngày
nữa đến tháng chạp, có thể mua chút bì lợn không có bệnh, băm thật
nhuyễn, lại trộn một chút cánh hoa nghiền nhỏ vào, vo thành viên, sấy
khô. Sau này, mỗi khi rửa tay thì dùng với bồ kết, trong suốt mùa đông
tay cũng sẽ không bị nứt. Lúc làm cũng có thể cho nhiều cánh hoa hơn một chút, thêm chút hương thảo cũng được.”

Mẫn Hành nói từng câu từng câu, còn viết lại rõ ràng một lần lên giấy.

Cảnh nương tử: “Lần này thật cảm tạ Mẫn đại phu, chúng ta đang nghĩ phải đi đâu tìm phương thuốc đây.”

Mẫn Hành khoát khoát tay, Cảnh nương tử liền tiễn hắn ra ngoại viện, thuận tiện bảo Phùng Thiêm đi theo lấy chút Bạch Cập.

Buổi tối Diên Mi nằm ở trên giường, cọ qua rồi cọ lại, bởi vì không
có Tiêu Lan ở đây nên Cảnh nương tử ở trong phòng trực đêm, thấy nàng
không ngủ được thì hỏi: “Phu nhân có chỗ nào không thoải mái sao?”

Diên Mi không nói lời nào, cảm thấy chăn quá lớn, sờ không tới được bên cạnh.

Cảnh nương tử chờ một lát, nhỏ giọng thăm dò: “Phu nhân nhớ Hầu gia phải không?”

Diên Mi không động đậy, nghiêng đầu qua nhìn nàng, Cảnh nương tử
buồn cười, trấn an nàng: “Có lẽ giờ này Hầu gia đã tới Dĩnh Âm, không
chừng cũng đã nghỉ ngơi, phu nhân ngủ thôi.”

Diên Mi nhíu mặt lại, nhìn chằm chằm nóc giường, có thể đã nghe lọt lời này nên yên lặng nhắm mắt lại.

Bất quá giờ này Tiêu Lan còn chưa ngủ, hắn đang đứng hứng gió lạnh,
cùng đám người Trình Ung rọi đèn, ở trên núi xem xét mỏ sắt.

- - Ngọn núi trọc này có mỏ sắt. Mặc dù núi không lớn nhưng cũng đủ làm bọn họ phấn chấn.

Đại Tề thiếu sắt, bởi vì từ tiền triều thì liên tục có chiến loạn,
khoáng sản thì không nhiều mà chiến loạn lại không ngừng làm tiêu hao
sắt, do đó tìm được một lượng lớn sắt so với mỏ bạc còn khó hơn.

Tiêu Lan ở trên núi một đêm, cho đến hừng đông mới trở về chỗ ở của đám người Trình Ung chợp mắt một lúc.

Lúc tỉnh dậy, Tiêu Lan theo thói quen nghiêng đầu nhìn Diên Mi, thấy một bức tường lạnh lẽo thì mới nhớ ra là mình đang không ở Bộc Dương,
một cánh tay che đôi mắt lại, Tiêu Lan cười hai tiếng, sau đó thì bật
dậy, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lên núi.

Diên Mi ở nhà ngây người ba ngày, cũng ít nói chuyện, sáng sớm Bạch
Thiến tới thỉnh an thấy nàng không có tinh thần thì do dự mở miệng: “Nô
tỳ bồi phu nhân nói chuyện?”

Diên Mi giương mắt nhìn sang, cũng không biết ý nàng là nói đi hay là đừng nói nữa.

Bạch Thiến vào phủ đã hơn nửa năm, Diên Mi nói chuyện với nàng cũng
không được mấy câu. Nàng ta không dám lỗ mãng, cẩn thận nói: “Nô tỳ kể
cho phu nhân nghe chuyện trược đây nô tỳ theo ca ca bắt cá sau đó bị rơi xuống sông nhé? “

Diên Mi không nói gì, nhưng cũng không bảo nàng ta rời đi.

Bạch Thiến biết trong nhà nàng cũng có ca ca, liền cười cười, ôn nhu nói: “Lúc ấy nô tỳ tám tuổi, ca ca mười hai, còn là tiểu hài tử nên
muốn đi theo đại hài tử ra ngoài nghịch ngợm...”

Giọng nói của nàng ta mềm mại, lại từ từ chậm rãi làm người nghe rất thoải mái, Diên Mi đối với việc nàng ta có rơi xuống nước hay không thì không để ý, nhưng cũng không vô lễ cắt đứt, chỉ sau khi nàng ta kể xong rồi mới hỏi: “Mấy ca ca?”

Bạch Thiến vội nói: “Trong nhà nô tỳ chỉ có một huynh trưởng.”

Diên Mi gật đầu một cái, Bạch Thiến biết rõ có thể nói một hai câu
đã rất cố gắng rồi, cũng không xum xoe, khom người nói: “Vậy nô tỳ lui
xuống trước, nếu phu nhân khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nô tỳ đến, mấy điệu hát dân gian nô tỳ cũng có thể ngâm hai câu, chỉ là giọng không đặc sắc lắm, chỉ cần phu nhân không chê là được.”

Diên Mi nháy mắt mấy cái, nàng đối với những bài hát dân gian cũng
không hứng thú lắm, bởi vì nàng cũng không phải là người Ngô, chẳng hề
biết tâm tình nhớ nhà của Bạch Thiến.

Đến buổi chiều ngày thứ năm, Diên Mi đã biết Tiêu Lan sẽ không trở
lại mau như vậy nên đã đi ngủ sớm, nửa đêm nghe Cảnh nương tử gọi nàng,
buồn ngủ mông lung mở ra một mắt, thấy trong phòng sáng đèn, Tiêu Lan
đang cởi áo khoác.

Diên Mi còn không biết mình đang mộng hay tỉnh, ở trên giường hừ hừ hai tiếng.

Tiêu Lan đã cởi áo xong đến gần nàng: “Làm nàng tỉnh?”

Tiêu Lan vừa nói xong, Diên Mi nhất thời thanh tỉnh, nàng vô cùng
ngoài ý muốn, Diên Mi kêu một tiếng “Lan ca ca”, trở mình đứng lên liền
bổ nhào vào trong ngực Tiêu Lan.

Lần này không quá giống với lần ở trên tường thành, Diên Mi đang mơ
ngủ, trực tiếp ôm lấy cổ Tiêu Lan, Tiêu Lan vô thức duỗi tay muốn đẩy
ra, nhưng trên người Diên Mi có mùi sữa nhàn nhạt quen thuộc làm cho
Tiêu Lan bình tĩnh lại, hắn tay cứng lại một lát, cuối cùng vỗ vỗ lưng
Diên Mi.

Diên Mi buông Tiêu Lan ra, sờ lên đầu hắn, “Ướt?”

Đâu chỉ là ướt, còn đang nhỏ nước. Tiêu Lan ở tiền viện vội vã tắm
rửa một phen, khoác quần áo liền trực tiếp lại đây, cũng không biết là
có bao nhiêu mệt mỏi, trở về phóng nhanh như vậy.

Diên Mi nói: “Ta lau cho huynh.” Nói xong, nàng liền muốn cầm khăn nhỏ.

Tiêu Lan thấy nàng đi chân không thì kéo người lại: “Ta đi lấy, nàng đắp chăn đợi.”

Diên Mi đã hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt tỏa sáng nhìn Tiêu Lan, trên vai khoác chăn còn chân vẫn thò ra ngoài lắc lư, Tiêu Lan lại đây liền chỉ chỉ nàng, nói: “Nhét vào trong
chăn đi.”

Diên Mi lại ngoan ngoãn bỏ vào, ngồi quỳ chân giúp Tiêu Lan lau tóc, nhìn một chút, đen nhánh, hương trong chậu đã cháy một nửa, giờ đã là
giờ Tý, nàng nghĩ nghĩ một chút, nghi hoặc nhìn Tiêu Lan, ngoài miệng
mặc dù không hỏi, nhưng trong mắt rõ ràng là đang hỏi: Sao lại về giờ
này?

Tiêu Lan lại không trả lời, ngược lại hỏi nàng: “Trong phủ đều tốt chứ?”

Diên Mi: “Trong phủ tốt, ta không tốt.”

Tiêu Lan ngoái đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới, nghĩ là có phải
trời lạnh quá không nên hỏi: “Nơi nào không tốt? Vì sao không tốt?”

Diên Mi phồng miệng, nói trắng ra: “Nơi nào cũng không tốt, nhớ huynh, ngày nào cũng nhớ.”

Diên Mi lau tóc còn có chút ngốc, bởi vì là lần đầu, không khống chế lực đạo, thỉnh thoảng kéo đầu Tiêu Lan muốn lệch qua một bên.

Phó Trường Khải đi hơn hai tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, tin tức truyền tới cũng thuận lợi, Tiêu Lan an ủi nàng: “Nhanh thôi, khoảng tháng chạp.”

Tiêu Lan không biết là bởi vì hôm trước Diên Mi nghe Bạch Thiến“giải buồn”, chính mình cũng nhớ đến Phó Trường Phong và Phó Trường
Khải, nhưng nhớ tới hôm Phó Trường Khải vừa tới, Diên Mi còn có bộ dáng
không được tự nhiên thì trêu chọc nàng: “Không phải là nàng không thích
Nhị ca sao, lại nhớ tới hắn không nhớ tới Đại ca?”

”Nhớ”, Diên Mi nói.

Tiêu Lan nhìn nàng: “Nhớ thế nào?”

Diên Mi không biết là nhớ như thế nào, trả lời: “Ngày nào cũng nhớ.” A cha a nương cũng muốn, nhưng nàng không nói.

Tiêu Lan mới vừa nghe qua một cái “Ngày nào cũng nhớ”, hiện lại nghe một
cái, thật sự là mới vừa tắm nước nóng liền bị giội lạnh.

Hắn kéo chăn mền nhắm mắt lại, ngủ.

Diên Mi cũng không cảm thấy có cái gì, còn đắm chìm trong vui sướng
Tiêu Lan đột nhiên trở về nhà nên cứ theo lẽ thường đem chân gác lên
chân Tiêu Lan, sau đó một chân còn được voi đòi tiên, cách quần lót cọ
xát lên đùi hắn.

Tiêu Lan trở về mấy ngày, còn phải đi Dĩnh Âm nên cứ đi tới đi lui hai
bên, Diên Mi dần dần có thói quen này, thời tiết một ngày lại lạnh hơn
một ngày, Diên Mi không có cách nào chịu được, cho nên mỗi lần Tiêu Lan
trở về nàng đều hết sức vui vẻ, nếu lúc trở lại là trong đêm thì lúc nào nàng cũng mang theo buồn ngủ mà ôm lấy hắn, Tiêu Lan sau hai ba lần
cũng thành thói quen, số lần trở về trong đêm thật nhiều.

Đến tháng chạp, gió Bắc giống như dao nhỏ, qua ngày mồng tám tháng
chạp, thẳng đến mười hai tháng chạp, Phó Trường Khải cuối cùng cũng trở
lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.