Kiều Tàng

Chương 124




Thôi Hành Chu thật sự không bao giờ ngờ rằng trên chiến trường thiên quân vạn mã, kiếm kích* đoản đao** cũng chẳng thể lấy được tính mạng của hắn, thế mà lại bị tờ giấy trong nội viện nhà mình chọc cho tức đến vỡ tim vỡ mật.

*Kích: binh khí cổ

**Đoản đao: đao găm, đao ngắn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nếu nàng đã lấy ra, hắn không đọc thì trông có vẻ như là sợ nàng.

Thôi Hành Chu lạnh mặt mở giấy ra đọc kỹ ―― chả trách lúc trước khi nàng chỉ cho tỷ tỷ Thôi Phù viết hưu thư hòa ly, hành văn lưu loát như vậy, hóa ra là đã luyện tập trước.

Bỏ qua không xem đoạn đổi vàng bạc, cửa tiệm và cùng sính lễ. Liễu Miên Đường vậy mà giống tỷ tỷ, muốn công khai mang đứa nhỏ trong bụng đi!

Thôi Hành Chu run lên đến tờ giấy cũng run theo, giọng nói như bị bóp nghẹn trong cổ họng: “Nàng tự tin thật đấy, dựa vào đâu mà cho rằng có thể mang con trai ta đi?”

Miên Đường ngồi ở cách xa hắn, đầu ngón tay di chuyển theo hoa văn trên váy, không nhìn hắn, cố nén nước mắt nói: “Nhiều ngày qua ta thích ăn cay, không chắc là con trai, có lẽ là con gái…”

Hoài Dương vương bị Lục đại đương gia làm tức chết, cao giọng nói: “Không quan tâm là trai hay gái, nàng đều không được mang đi!”

Lúc nói chuyện hắn nhấc chân đá chiếc bàn, chiếc bàn vỡ tan tành. Đĩa trái cây, chung trà rơi loảng xoảng đầy đất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lại nói tiếp, Hoài Dương vương cưới Vương phi lâu như vậy, thế nhưng trước giờ chưa từng giận dữ đến mức này. Bích Thảo cảm giấy có gì đó sai sai, cất bước muốn vọt vào trong chắn cho Vương phi.

Nhưng nàng ta chưa đi vào đã bị Lý ma ma giữ chặt lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi vào có ích gì? Còn không mau đi tìm đại cô nương tới!”

Bích Thảo tỉnh hồn, đúng vậy, phải gọi tỷ tỷ tới quản đệ đệ!

Nàng ta lập tức vất bước chạy đi tìm viện binh.

Mấy ngày qua Thôi Phù có thể xuống đất đi được một chút, đang đẩy ngựa gỗ Cẩm Nhi ngồi chơi.

Thấy Bích Thảo vội vã chạy vào, hổn hển nói: “Không hay rồi, Vương gia đang đánh mắng Vương phi, bọn hạ nhân nô tỳ không dám ngăn cản, đại tiểu thư ngài mau đi xem đi!”

Thôi Phù nghe mà bị hù cho nhảy dựng, lúc trước nàng ta từng chứng kiến đệ đệ khiển trách mấy binh lính thuộc hạ, một thế tử vương phủ bình thường rất nhã nhặn, lúc xuống tay thì vô cùng tàn nhẫn!

Bụng bầu của Miên Đường cũng to rồi, bị hắn đánh sao nàng chịu nổi? Thôi Phù vội vã sai người cầm áo khoác, mũ cho mình mặc và đội, sau đó dẫn theo bà tử và Bích Thảo đi đến nội viện của đệ đệ.

Lúc đi vào thì dưới đất một bãi hỗn độn, Miên Đường rúc vào một góc phòng cúi đầu không nói gì, vành mắt đỏ bừng, người thì mảnh khảnh chỉ có bụng là to ra, thoạt nhìn thấy mà thương.

Nhìn sang đệ đệ quá giỏi của mình, bộ dạng hung tợn cầm một tờ giấy hét lớn với Miên Đường.

Thôi Phù bước bước dài đi qua, giáng cho đệ đệ một cái tát thật mạnh!

“Thôi Tiểu Cửu, đệ hay lắm! Thôi gia chúng ta chưa từng có chuyện nam nhân đánh nữ nhân! Bụng Miên Đường đã to, đệ hét với nàng cái gì!”

Thôi Hành Chu bị đánh đến mặt nghiêng sang một bên, có điều người đánh chính là tỷ tỷ ruột của hắn, hắn khó mà nói cái gì, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo bức người.

Có điều Miên Đường lại nóng nảy, vội đi qua che mặt Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ… Sao tỷ đánh chàng chứ?”

Thôi Phù thấy Miên Đường vậy mà còn bảo vệ đệ đệ, vừa cảm thấy bực mình vừa buồn cười, đáp: “Đệ nhìn xem, đệ lên cơn điên như thế mà Miên Đường người ta còn đau lòng vì ta tát đệ đấy, có nói cái gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng, cứ phải muốn dọa nạt? Đi, Miên Đường, về phòng với ta, đừng chịu trận cơn giận này của hắn!”

Nói xong, Thôi Phù lập tức kéo Miên Đường định dắt nàng về viện mình tránh một lát.

Hiện giờ Hoài Dương vương như là đã trải qua chín Thiên kiếp nặng nề, cơn giận của hắn mơ hồ tiêu tán đi.

Sau khi một đám sấm ầm ầm đi qua, cơn giận tiêu tán không ít, hắn nắm cánh tay còn lại của Miên Đường không cho nàng đi, sau đó nói với tỷ tỷ: “Chỉ mới nói chuyện với nàng một chút, ai nói với tỷ ta đánh nàng? Tỷ tỷ không thể ra gió, sao lại đến đây? Mau về nghỉ ngơi đi, ta nói chuyện rõ ràng với nàng là được.”

Thôi Phù thấy tuy vành mắt Miên Đường đỏ ửng nhưng quả thật không giống như bị đánh. Trên đời này làm gì có đôi phu thê nào không cãi nhau? Toàn là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi. Nếu người ngoài xen vào, ngược lại không hay.

Vì thế nàng ta không yên tâm dặn dò Thôi Hành Chu phải nghĩ cho Miên Đường chút, đừng làm bậy làm càng ảnh hưởng đứa nhỏ, không thôi có hối hận cũng không kịp.

Sau khi Thôi Phù đi, phòng ốc hỗn độn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Thôi Hành Chu bình thường trở lại, đỡ Miên Đường nằm xuống với khuôn mặt lạnh như băng, để eo nàng nghỉ ngơi chút, Miên Đường vẫn không yên lòng về tờ giấy, nói với hắn: “Ngoại trừ chuyện về đứa nhỏ, những chuyện khác đều có thể thương lượng, con sẽ sống với ta đến mười ba tuổi, sau đó lại về vương phủ cũng giống nhau thôi, không thể để nó từ bé đã không có mẹ…”

Thôi Hành Chu đắp chăn cho nàng, sau đó khuôn mặt tuấn tú u ám đến cực điểm, chóp mũi dán sát nàng, hạ âm lượng hết sức nhỏ nói với nàng: “Liễu Miên Đường, hôm nay nàng nói thêm một chữ nữa, ta sẽ mổ bụng bốn tên phản tặc trong ngục, phơi thây hoang dã.”

Miên Đường biết ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc, bên trong còn có sát ý bừng bừng khiến người ta không mở được mắt.

Thấy cuối cùng Liễu Miên Đường cũng im lặng, Thôi Hành Chu đứng dậy muốn đi.

Nhưng Miên Đường lại kéo tay hắn lại, nhìn hắn bằng cặp mắt ửng đỏ.

Thôi Hành Chu cố gắng nói chuyện nhã nhặn: “Kéo ta làm gì? Buông ra?”

Miên Đường nhớ rõ uy hiếp của hắn, không nói gì, có điều vẫn không buông tay.

Nếu hắn vẫn chưa ký thư hòa ly, thế thì hắn vẫn còn là tướng công nàng. Dù sao thì trước khi hòa ly cũng đã có một khoảng thời gian gắn bó thân mật, sau khi nàng đã ngửi đủ mùi, nhớ kỹ dáng vẻ của hắn thì nhất biệt lưỡng khoan*!

*Thuật ngữ này chỉ sự chia tay trong hòa bình, không ai oán hận ai.

Lúc trước khi nàng và hắn cãi nhau rồi tách nhau ra, không phải hắn đã nói, đột nhiên tách nhau ra sẽ khiến người ta đau lòng, tốt nhất là từ từ chia xa, cả hai đều dần thích ứng.

Nhớ trước đây, hai người bọn họ tách nhau ra rất ổn, nàng thích ứng khá nhanh, thế nhưng hắn cứ cố tình quấn lấy nàng ký hôn thư, khiến nàng nếm mùi xong thành nghiện mất rồi.

Tại sao đến phiên này có lỗi, hắn nói tách ra là tách ra? Thiên lý công đạo ở đâu?

Thôi Hành Chu không dám dùng sức, sợ kéo nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trào phúng nói: “Trước đây nên phát hiện bộ mặt trơ trẽn không biết xấu hổ của nàng là cùng một đức hạnh với Lục Văn, ném cũng ném không đi, bám dính vào là không buông…”

Mặc dù biết rõ hắn đang nói về phương thức chiến đấu giữa hai quân nhưng lời này cũng quá tổn hại đến thể diện của cô nương nhà người ta.

Tuy Liễu Miên Đường định im lặng, có điều không nhịn được khẽ phản bác: “Đừng khi dễ ta bị mất trí nhớ không nhớ được, mấy thứ này ta đều học theo chàng, lúc trước chàng cũng mặt dày quấn lấy ta đòi ta gả cho chàng mà?”

Thôi Hành Chu híp đôi mắt đẹp lại giống như hai thanh trường đao, thản nhiên bổ đao nói: “Đó còn không phải là ta thấy nàng không gả đi được, thương cảm cho nàng nên mới thu nhận nàng sao?”

Lúc này, Miên Đường trợn tròn mắt mặc kệ, đột nhiên hất tay Thôi Hành Chu, ôm quyền nói: “Ta đây cảm ơn ơn thu nhận và giúp đỡ của Vương gia ngài! Có điều… lúc leo lên giường ta không rời, Vương gia ngài không hề có đạo đức tốt như thế! Trái lại giống như ăn mày ở bên đường ăn không đủ no, ăn đến trong ổ chăn ta!”

Mặt Thôi Hành Chu đanh lại, kỹ năng nói đùa khiến người ta mất mặt hắn nào so được với Liễu nương tử được nhóm bà tử ở phố Bắc rèn luyện?

Hắn giận đến cạn lời, ngón tay dài chỉ chỉ Liễu Miên Đường liều mạng châm lửa, cuối cùng chậm rãi mỉm cười, đưa tay cởi áo, mở đai lưng.

Miên Đường cảnh giác nhìn hắn, hỏi: “Chàng muốn làm gì?”

Thôi Hành Chu hung hăng ném trường bào xuống đất: “Lục đại đương gia thưởng ta thịt ăn, nếu ta không ăn nhiều thêm mấy miếng há chẳng phải là không biết điều?”

Miên Đường nghĩ trước khi chia tay sẽ dựa sát vào nhau vuốt ve an ủi, không phải cái kiểu mồm to ăn thịt này, vì thế lắp bắp nói: “Hả… Muốn làm cái đó? Hai chúng ta đang cãi nhau muốn hòa ly mà? Chàng mặc quần áo vào đi… Ối…”

Ngay sau đó, con sói hung dữ đói bụng bảy ngày chui vào trong chăn, ăn sạch lời nói còn lại của Miên Đường.

Bọn hạ nhân vẫn luôn canh ở ngoài cửa phòng, thấy trong phòng không còn tiếng cãi nhau, Lý ma ma nhìn qua kẹt cửa nhìn vào trong, xa xa nhìn thấy rèm gấm trên giường đã buông, lập tức yên lòng, mắt to trừng mắt nhỏ với bọn hạ nhân khẽ nói: “Chuyện ai nấy làm đi, chuẩn bị nước ấm để ngoài hành lang, đợi lát nữa Vương gia Vương phi gọi nước dùng.”

Đạo vợ chồng đơn giản chính là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nếu hai người lại gắn bó keo sơn, hẳn qua cơn mưa trời lại sáng.

Có điều… Rốt cuộc lần này Vương phi làm cái gì mà khiến cho Vương gia giận đến thế?

Về phần Miên Đường, cả ngày hôm nay vẫn chưa có ăn cái gì. Cãi nhau nửa ngày, lại cho sói ăn nửa ngày, nàng vừa buồn ngủ lại mệt, chỉ muốn nhắm mắt ngủ, nhưng đứa nhỏ trong bụng không chịu, đòi phải ăn.

Cho nên khi Miên Đường mở mắt ra lại, đói đến cả người hốt hoảng, bất chấp tất cả gọi nha hoàn mang thức ăn tới, kéo hộp bánh trên kệ giường bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Mấy ngày qua Thôi Hành Chu toàn ở công thự, không nghỉ ngơi tốt, hôm nay về phủ cãi nhau một trận, buồn bực được giải tỏa không ít.

Vừa rồi hắn xử lý nữ thủ lĩnh thổ phỉ xong, muốn ôm nàng ngủ một giấc trước rồi nói sau. Không ngờ nàng thế mà liều mạng ăn giống như người đói khát.

“Mấy món ăn vặt bậy bạ gì đây, lại mua ở ven đường sao?” Nhìn bánh đó đóng dầu không biết chiên trong dầu bao lâu, Thôi Hành Chu ngồi giật lấy ném xuống đất.

Mới vừa rồi dù bí mật có bị vạch trần, Thôi Hành Chu nổi điên đập đồ, mắng chửi người khác, Miên Đường đều nhịn không khóc.

Nhưng sau khi chiếc bánh nàng chưa nhai được hai cái ở ngay bên miệng bị Thôi Hành Chu giật đi, Miên Đường tủi thân không chịu nổi, “Hức” một tiếng bật khóc: “Ta đói! Chàng… Còn không cho ta ăn!”

Nàng vừa khóc, nước mắt tuôn ra như vỡ đê, không lâu sau khóc đến thút thít.

Thôi Hành Chu không ngờ chỉ lấy có chiếc bánh thôi mà chọc cho sông Ngân vỡ đê, nước sông cuồn cuộn tuôn ra, làm người ta có chút cuống chân cuống tay.

Hắn ở bên cạnh vỗ bả vai Miên Đường, để nàng đang khóc đến nghẹn ngào thở chậm lại, tức giận hét lên với nha hoàn ngoài phòng: “Người ở ngoài phòng chết hết rồi à! Mau mang cơm nóng và thức ăn nóng đến cho Vương phi ăn!”

Có điều Miên Đường lại không chịu, buồn bực kéo chăn, gào khóc giống như trẻ con lên ba: “Ta muốn ăn bánh rán!”

Thôi Hành Chu hít vào một hơi, cảm thấy thiên kiếp thứ mười này mẹ nó không thể nào chịu nổi!

Đột nhiên hắn đứng dậy nhặt quần áo lên đi ra khỏi phòng.

Trong lòng Miên Đường biết chắc chắn là hắn ghét bỏ mình, muốn rời phủ.

Mặc dù không ngoài ý muốn nhưng không thể nào kiềm được cảm giác bi thương trong lòng, vì thế nàng khóc còn dữ hơn.

Thôi Hành Chu đã đi đến cửa, nghe tiếng khóc nghẹn ngào đau thấu tim gan, đầu nổi đầy gân xanh, chợt quay đầu lại quát với người đang khóc trên giường:

“Khóc cái gì mà khóc! Không phải nàng nói muốn ăn bánh rán à? Ta lên phố mua cho bà cô nàng đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.