Kiều Tàng

Chương 31




Đầu tháng này, thương hội lại bắt đầu tụ họp.

 

Một đám lão gia tụ tập lại với nhau, chỉ còn chờ Thôi phu nhân của Ngọc Thiêu sư phường đến, bàn luận về chuyện bị ngăn đường.

 

Rất sớm, các lão gia đã đến đông đủ, từng người đều đã thương nghị xong việc chuẩn bị dùng lời nói để đe dọa Thôi phu nhân. Nhưng chính chủ Thôi phu nhân đợi mãi không đến.

 

Hạ nhị gia gấp gáp, lệnh cho gã sai vặt của mình đến Ngọc Thiêu sứ phường hỏi thăm.

 

Kết quả gã sai vặt chạy một vòng, phát hiện nương tử nhà người ta không có trong tiệm mà là ở trạch viện phố Bắc. Chờ hắn đi tới, cánh cửa trạch viện phố Bắc mở ra một khe nhỏ, một bà tử mặt đen ló mặt ra ngoài, dài mặt nói: "Nương tử nhà chúng ta nói rồi, chư vị lão gia không tiện nói chuyện với nữ tử, nàng sẽ không tự đi chuốc nhục vào thân, hôm nay nương tử không thoải mái, mong không đến làm phiền!"

 

Chờ khi gã sai vặt khuôn mặt đau thương trở về, truyền lại lời nói này đến đại sảnh thương hội, cho đến khi nghe được mấy lão gia kia đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó thổi râu mép trừng mắt chửi ầm lên, dồn dập nói nữ nhân Thôi gia này thật sự không thành thật, tướng công nhà nàng ta bình thường quản giáo nàng ta thế nào vậy? Sao để cho nàng ta kiêu căng vô lễ như vậy, cứng rắn đắc tội với một đám cùng nghề sao?

 

Nhưng sau khi mắng thoải mái, các lão gia lại vẫn hết đường xoay xở với việc làm thế nào để giải quyết vấn đề vận chuyển một lượng đất sét lớn.

 

Nói đến mấy ngày trước, còn có mấy chiếc thuyền có thể dùng, nhưng gần đây không biết thủy ty bị làm sao, mấy chiếc thuyền còn lại cũng bị điều đi mất. Mắt thấy nguyên liệu bị cắt đứt, dừng lửa đình công, cổ họng Hạ nhị gia cũng nảy lên rồi.

 

Dẫn ngự cung hoàng gia đi làm việc thì làm người hâm mộ, nhưng nếu như xảy ra sai sót thì đó cũng là đại tội mất đầu!

Hạ Trân ngồi một bên yên lặng nghe, trong lòng rất rõ, đây là do lần trước Thôi nương tử bị phụ thân bọn họ chậm trễ nên lập ý bắt chẹt trả thù!

 

Đã như vậy, bọn họ không thể không dùng thái độ mềm mỏng, cầu xin Thôi nương tử dàn xếp một chút, để đưa đất sét đi qua đường tắt ở thôn Song Lĩnh.

 

Nhưng để phụ thân cúi đầu, thật sự quá mất mặt cái danh thương buôn Hạ gia. Hạ tam tiểu thư đương nhiên phải đứng ra giúp phụ thân hòa giải một chút.

 

Thế là ngày hôm say, Hạ tam tiểu thư chuẩn bị đầy đủ một hộp nhân sâm, cộng thêm tổ yến nam dương, cùng một hộp lớn mứt quả đi đến Thôi trạch ở phố Bắc, thăm hỏi Thôi phu nhân đang "ốm bệnh".

 

Lần này môn thần mặt đen Lý ma ma mở cửa, Hạ Trân từ lúc đi vào vẫn giữ khuôn mặt tươi cười ân cần, nhìn Liễu nương tử đỡ trán, nửa nằm nửa ngồi trên giường, chỉ như tỷ muội nhiều năm tương giao, lôi kéo tay nàng hỏi han ân cần.

 

"Thôi phu nhân, chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp, sao lại bệnh thành thế này?" Hạ tam tiểu thư một mặt đau lòng hỏi.

 

Miên Đường vén nửa tóc, mệt mỏi nằm, đúng là thật sự có mấy phần thần sắc có bệnh, cũng thở dài nói: "Ta đây cũng là bệnh cũ nhiều năm, không cẩn thận là đau đầu. Vì bệnh này, ban đầu ở kinh thành hao tốn không ít bạc, hại của cải của phu quân ta gần hết. May là gặp lương y, kê cho ta đơn thuốc. Chỉ là phương thuốc tốn tâm tư, phải chọn nơi đất đai màu mỡ, rời xa nơi ngựa xe huyên náo, tỉ mỉ tĩnh dưỡng mới bảo toàn được dược hiệu. Cũng là do mệnh ta chưa tuyệt, mấy ngày trước mới mua được khu đất đẹp, chỉ đợi trồng được thuốc để kéo dài tính mạng cho ta... Tam tiểu thư, ngươi bận trăm công nghìn việc còn bỏ thời gian đến thăm ta, thật sự phí tâm rồi!"

 

Hạ Trân nghe vậy chỉ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng có chút khó coi. Nàng không nghĩ đến mình chỉ hàn huyên đôi lời, Liễu nương tử này lại đưa câu chuyện này vào ngõ cụt rồi!

 

Nghe ý tứ của Liễu nương tử, đất ở Song Lĩnh thôn dùng để trồng thuốc cứu mạng, lại còn cái gì mà rời xe nơi xe ngựa huyên náo. Ý là nếu ai cứng rắn muốn qua chỗ đó, chính là mưu hại tính mạng của Liễu nương tử sao?

 

Cho nên sau khi Liễu Miên Đường kể xong nỗi khổ bệnh tật quấn thân, còn săn sóc hỏi Hạ Trân còn có chuyện gì khác không, dù là Hạ tam cô nương nhanh mồm nhanh miệng cũng nghĩ không ra chủ đề nói rồi.

 

Nhưng trì hoãn việc của hoàng gia là chuyện lớn, tính mạng già trẻ Hạ gia nàng đang buộc tại đây, thật sự không trì hoãn được, chỉ có thể căng da đầu nói: "Thôi phu nhân, thật ra cô cũng biết rõ, bây giờ bắt đầu đào kênh, tất cả thuyền đều bị điều đi. Đất sét cung ứng cho phường sứ trong trấn chúng ta không đủ, thật làm người ta đau đầu. Có điều, nghe nói tiệm của cô đã vận chuyển rất nhiều đất sét, nếu như nhân tiện, có thể chia lại cho hiệu buôn Hạ gia một ít, giải quyết tình trạng khẩn cấp."

 

Miên Đường nghe lời này, lại khó xử mà nhíu mày nói: "Nếu như Hạ tiểu thư xin những thứ khác thì đều dễ làm. Nhưng cầu cái này lại làm cho người ta khó xử. Thực không dám giấu diễm, Ngọc Thiêu sứ phường chúng ta gần đây cũng có một đơn đặt hàng lớn, đang cần dùng đến đất sét. Nếu như chia cho các cô, đơn hàng của chúng ta không kịp kỳ hạn, chẳng phải là làm hỏng danh hiệu Ngọc Thiêu sứ phường Từ chúng ta vất vả dựng lên hay sao?"

 

Hạ Trân sớm đoán được nàng sẽ từ chối, vội vàng nói: "Giá tiền dễ thương lượng, chúng ta ra giá cao là được."

 

Liễu nương tử này rõ ràng muốn đầu cơ trục lợi, như vậy chẳng bằng theo tâm ý của nàng, giải quyết tình trạng khẩn cấp của Hạ gia rồi nói.

 

Năm sau kênh đào xây dựng xong, khôi phục đường biển, thuyền cũng nhiều, Liễu nương tử này không còn chỗ để bắt chẹt người nữa rồi.

 

Nhưng một chút này, Hạ gia các này tài đại khí thô (*nhiều tiền của), có thể chịu được cửa ải này, nhưng cửa tiệm khác có lẽ không thể lấy ra được nhiều tiền vốn như vậy để mua đất sét của Thôi gia.

 

Thôi gia lần này đầu cơ kiếm lợi, xác thực kiếm được chút ngân lượng, thế nhưng cũng triệt để đắc tội với các thương hộ khác ở Linh Tuyền trấn, xem nhà nàng ta sau này đặt chân ở đây như thế nào!

 

Vì thế cho dù Liễu Miên Đường ra giá cao bao nhiêu, nàng cũng dốc hết sức đồng ý, bỏ ra tiền cũng làm mất danh tiếng của Thôi gia, không đánh mà thắng, đuổi cái nhà xứ khác này ra khỏi trấn Linh Tuyền!

 

Mà Liễu Miên Đường sau khi nghe Hạ tam tiểu thư trả giá cao hơn để mua đất sét, dịu dàng cười một tiếng: "Xem tam tiểu thư nói kìa, tướng công ta là người đọc sách, Thôi gia chúng ta há lại là hạng người trục lợi vong nghĩa? Sao có thể dùng lòng dạ đen tối đi kiếm tiền của người cùng quê chứ? Hơn nữa, nhà chúng ta bán đồ sứ, cũng không muốn đổi nghề bán đất sét."

 

Này Hạ tam tiểu thư vừa nghe, thì có chút không nắm được suy nghĩ của vị Liễu nương tử này rồi.

 

Nàng ngồi gần nửa ngày nói rát lưỡi, rốt cuộc mới moi được một chút tin tức của Liễu Miên Đường: "Thật ra cửa hàng Thôi gia chúng ta muốn kiếm thêm chút tiền, những thứ cứu mạng kia có thể mua từ nơi khác được.... Chỉ là hiện tại nhận được quá ít đơn hàng, nếu như có thể như Hạ gia các cô, hoặc là chưởng quỹ khác, nhận chút hoàng sai* thì tốt rồi...."

 

(*hoàng sai: làm việc cho hoàng gia)

 

Hạ Trân vừa nghe, giờ mới hiểu được ý tứ của Liễu Miên Đường, thì ra nàng ta lại có dã tâm này, muốn chia miếng thịt béo bở ngự cung hoàng gia!

 

Nếu hai bên đã nói rõ ràng, như vậy tất cả đều dễ dàng rồi, Hạ tiểu thư nói thẳng việc này cần trở lại thương lượng với phụ thân.

 

Liễu nương tử không quản thân thể suy yếu, đích thân tiễn Hạ tiểu thư ra cửa, thân thiết dặn dò nàng mau chóng thương lượng với Hạ nhị gia, nếu không mầm thuốc trên ruộng thuốc của nàng ở Song Lĩnh mọc lớn thêm chút, cũng khó mà nhổ lên để mở đường xe.

 

Khi Hạ Trân truyền lại ý này cho phụ thân, Hạ nhị gia tức giận đến lại vỗ bàn, nói thẳng Thôi gia thật ghê gớm, cũng không nhìn xem bản thân mình có căn cơ gì mà muốn tiếp nhận ngự cung!

 

Nhưng Hạ Trân khuyên nhủ Hạ nhị gia, nói nếu Liễu Miên Đường có tâm muốn lấy hoàng ngân thì để cho nàng ta kiếm lời là được rồi. Hơn nữa tài nghệ vẽ màu của Ngọc Thiêu sứ phường thật sự không tồi, nếu như có thể để Hạ gia sử dụng, chẳng phải là làm cho Hạ gia như hổ thêm cánh sao?

 

Hạ nhị gia hiểu được ý tứ của nữ nhi, dù sao thì Hạ gia cũng nhận thầu trang trí đồ sứ, cuối cùng cũng phải dựa vào tên tuổi của Hạ gia. Liễu Miên Đường cho dù có thêm năng lực, cũng chẳng qua chỉ là con lừa nhỏ để Hạ gia sai khiến mà thôi. Chờ xong việc ngự cung Hoàng đế đại hôn này, lại nghĩ cách đối phó với Ngọc Thiêu sứ phường này cũng không muộn.

 

Hạ nhị gia biết nữ nhi này của hắn có tâm kế, làm việc cũng chu toàn hơn mình, kế trước mắt, cũng chỉ có thể nghe theo nữ tử họ Liễu này, qua được cửa ải khó khăn này đã. 

 

Thế là tụ hội thương hội của trấn Linh Tuyền mỗi tháng chỉ có một lần, lần này phá lệ, ngay hôm sau khi Hạ tam tiểu thư đến thăm Liễu nương tử, lần thứ hai tập hợp.

 

Lần này Liễu nương tử đến, có điều đến muộn vừa đúng một canh giờ.

 

Liễu nương tử vừa vào cửa đã vội vàng nói xin lỗi, nói thẳng nữ nhân ra ngoài nhiều chuyện, diện mạo trang điểm rất tốn thời gian, để các vị chờ lâu.

 

Một đám lão gia ở thương hội thì người nào cũng mặt mày tươi cười nghênh đón, nói Thôi phu nhân coi trọng người trong thương hội mới tỉ mỉ trang điểm, nên làm nên làm!

 

Thế là mấy người cùng nghề ở trấn Linh Tuyền hòa khí thương lượng việc phân công việc làm đồ sứ tiến cung lần này.

 

Vậy phần trang trí đồ sứ lợi nhiều nhất thuộc về Ngọc Thiêu sứ phường. Miếng mỡ dày vốn là Hạ gia độc chiếm, Hạ nhị gia tự nhiên không muốn nhường ra ngoài. Nhưng là những thứ khác chỉ là nước canh, Liễu nương tử căn bản không để ý, chỉ sư tử ngoạm miếng lớn, chỉ muốn phần này.

 

Mà các chưởng quỹ khác thấy Liễu Miên Đường không để ý nước canh của bọn họ, tự nhiên thoải mái thở một hơi, lại cúng giúp Liễu nương tử khuyên nhủ Hạ nhị gia.

 

Hạ nhị gia tức giận đến mặt tái nhợt, nếu không phải nữ nhi Hạ Trân một mực dẫm chân hắn dưới gầm bàn, hắn sẽ tức điên lên mất.

 

Cuối cùng, Hạ nhị gia cắt thịt, Liễu Miên Đường tự nhiên cũng nhả ra, đầu tiên là bi thiết nói bệnh tình một phen, lại biểu đạt thái độ thành khẩn, vì mọi người ở trấn Linh Tuyền, càng là tận trung với Hoàng đế, cho dù nàng phải nhổ thuốc cứu mệnh, trì hoãn bệnh tình cũng không tiếc.

 

Liễu nương tử kiều mị, thêm vào mấy ngày nay không ra khỏi phòng, khuôn mặt thoa phấn hương thượng hạng cũng không phải không công, dáng vẻ mặt ủ mày chau mảnh mai này khiến người ta còn thật sự tin rằng trời đố hồng nhan, không còn sống lâu được nữa!

 

Nói đến một đám lão gia gật đầu liên tục, lại một lần nữa thành tâm cảm ơn Liễu nương tử khoan dung lòng dạ rộng rãi biết vì đại cục.

 

Nhưng Hạ nhị gia lại thầm mắng trong lòng, thuốc thảo dược chó má gì chứ? Hắn đã phái người đi xem, rõ ràng đầy đất cải trắng hành tây! Có thể trị bệnh nan y gì?

 

Sau khi thương nghị kết thúc, Liễu nương tử cũng đã sớm nhận được tiền đặt cọc chế tạo gấp để tiến cung, đơn hàng sứ vẽ màu này định giá là 800 lượng ngân phiếu, nếu làm xong toàn bộ, còn có thể lấy thêm được một nửa ngân lượng nữa.

 

Lúc trước Liễu nương tử không biết làm đồ sứ tiến cung được bao nhiêu tiền, đợi đến bây giờ cầm xấp ngân phiếu dày bịch trên tay mới hiểu được vì sao lúc trước mấy chưởng quỹ kia lại nịnh nọt Hạ gia như vậy, thật sự lợi nhuận này khiến người ta đỏ mắt!

 

Không đề cập đến cửa tiệm Ngọc Thiêu sứ phường kiếm được câu mãn hào bình*, lại nói đến Thôi Hành Chu ở trong quân doanh nghe nói Thủy Tư mấy ngày ngay làm gấp rút tiến độ, rốt cuộc sắc mặt hoà hoãn hơn một chút, phất tay cho quan lại hồi báo lui xuống.

 

*Câu mãn hào bình: là thành ngữ, chỉ sự đầy đủ, sung túc.

 

Nhưng tên quan vẫn còn chuyện muốn bẩm báo vương gia nên cẩn thận hỏi: "Vương gia, lúc trước ngài lệnh toàn bộ thuyền trong vòng trăm dặm Phương Viên phải đi lao dịch, bây giờ công sự đã hoàn thành hơn phân nửa, có thể để cho những thuyền kia giải trừ lao dịch?”

 

Thật ra mà nói, Thủy Tư cũng không cần gấp gáp đến điều động thuyền cá như vậy. Còn vì sao lại làm như vậy, lúc đó Thôi Cửu cũng không suy nghĩ quá tỉ mỉ, chỉ có điều trong đầu lóe lên, nhớ đến cái động lớn trống rỗng ở dưới gầm giường Bắc trạch kia nên đột nhiên nổi lòng tốt, giúp đỡ cho tiểu nữ tử chuẩn bị thu mua tiền lộ phí một chút thuận lợi thôi.

 

Này là với hắn chẳng qua chỉ là một chuyện thuận miệng thôi, sau đó cũng không quá để tâm. Bây giờ nghe quan viên này nhắc đến, mới đột nhiên nhớ đến chuyện này, cũng không biết chuyện của Liễu nương tử kia làm đến đâu rồi.

 

Có điều chiêu dụng thuyền đánh cá quá lâu, quả thật có hơi ảnh hưởng đến dân sinh, vì thế Hoài Dương vương vung tay một cái, biểu thị có thể giải trừ lao dịch với một bộ phận thuyền rồi.

 

Có điều khi nhàn hạ đến Bắc trạch dùng cơm, hắn đã biết được chuyện nàng lừa bịp thành công từ trong miệng Liễu Miên Đường.

 

Nhưng khi nghe đến chuyện Liễu Miên Đường tiếp nhận sự vụ của Hạ gia, hắn đúng là khẽ cau mày.

 

Nói thật, lúc trước mua cửa tiệm chẳng qua là vì an ổn tâm tình của nàng. Không ngờ mới hơn một tháng, lại để cho nàng mở rộng cửa tiệm này rồi.

 

"Nàng làm như vậy không sợ cửa tiệm Hạ gia đó động tay chân với đồ sứ trong tiệm của nàng, mượn danh mục mà chỉnh nàng sao?"

 

Miên Đường nghe xong, chỉ cười ngọt ngào nói: "Phu quân nghĩ thật chu đáo, nhưng mà chẳng qua những cửa tiệm này chỉ là làm giá y cho người khác*, đều dùng danh nghĩa của cửa tiệm Hạ gia, vì thế nếu như hắn muốn giở trò trên đồ sứ, chính là đang bôi xấu danh tiếng của hắn, sao có thể bị liên lụy? Bây giờ chúng ta vừa mới đặt chân tới phố Bắc, muốn kinh doanh tốt thì phải oan ức cửa tiệm của phu quân phải chịu thiệt dưới người khác, có điều sẽ có một ngày, cửa tiệm của chúng ta có thể đường đường chính chính vẽ lên đồ sứ tiến cung cho hoàng gia!"

 

(làm giá y cho người khác: Ý chỉ giúp đỡ người khác mệt mỏi mà mình lại không được gì, ngược lại còn giúp người ta có chuyện tốt.)

 

Bên này Miên Đường lời lời hùng hồn, Thôi Hành Chu khẽ mỉm cười: "Nếu như nàng thích thì cứ cố gắng làm hết sức, chỉ là không phải vì ta, là vì chính nàng, cũng phải thật sự kinh doanh, cũng coi như kiếm được một phần sản nghiệp cho mình."

 

Dù sao sau khi chuyện này hoàn thành, cửa hàng và viện trạch này đều cho nàng. Nếu như Liễu nương tử kinh doanh tốt, cũng là bản thân nàng được lợi.

 

Thôi Hành Chu hiếm thấy có tâm tư rảnh rỗi đi chỉ giáo người khác, nhưng Miên Đường nghe ra thành phu quân đang cổ vũ chính mình mạnh dạn làm việc.

 

Được phu quân tin tưởng như vậy, nàng không khỏi hai vành mắt long lanh, như làn thu thủy dịu dàng nhìn hắn.

 

Thôi Hành Chu đã quen với việc nàng nhìn mình như vậy rồi, thong thả gắp một miếng thịt cá vào bát nàng: "Mau mau ăn cơm đi, không phải nói lát nữa phải đến cửa tiệm kiểm tra số đồ sứ đưa đến sao?"

 

Miên Đường cũng cảm thấy ánh mắt của mình vừa rồi quá mức lộ liễu, không phù hợp với hình thượng hiền thê thục đức, không khỏi nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó mau chóng ăn cơm.

 

Lát nữa quả thật nàng phải ra ngoài, chỉ là thấy phu quân trở về nên mới muốn cùng hắn ăn cơm, trì hoãn việc làm.

 

Chờ Miên Đường cơm nước xong, lại dùng muối trúc súc miệng, chỉnh trang lại sẵn sàng chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Thôi Hành Chu vừa hay cũng phải đi ra ngoài, hôm nay hắn đến trấn Linh Tuyền ngoại trừ dùng một bữa cơm do Lý ma ma nấu ra, quan trọng nhất là muốn bái yết một vị đại quan cáo lão về quê trong triều, vì thế nhìn canh giờ cũng cùng người đi ra ngoài.

 

Xe ngựa của Vương gia vừa hay đi ngang qua Ngọc Thiêu sứ phường, Thôi Cửu chần chờ một lát, cảm thấy nếu thuận đường thì cũng không nên mặc kệ nàng nên quyết định gọi Miên Đường cùng nhau lên xe.

 

Miên Đường lần đầu tiên cùng phu quân ra ngoài, trong lòng ngọt ngào, quy củ ngồi bên cạnh Thôi Cửu, cảm thấy trong xe ngựa tràn đầy hơi thở như u trúc trên người phu quân.

 

Khi xe ngựa chạy từ phố Bắc ra, đám người nghỉ trưa vẫn còn chưa quay lại, có hơi vắng vẻ. Xe ngựa đi theo con đường lát đá chậm rãi tiến về phía cửa tiệm đồ sứ.

 

Nhưng khi rẽ vào một đầu phố yên tĩnh, từ hai bên tường cao của đường đi đột nhiên có mấy đại hán vạm vỡ nhảy ra. Có người người tiến lên giữ cổ tên phu xe trên xe ngựa.

 

Mà mấy tên khác đứng ở đầu hẻm canh chừng, phân công ngay ngắn có thứ tự, vừa nhìn chính là cướp đường lành nghề.

 

Một người trong đó vén mành lên, cũng không thèm nhìn Thôi Hành Chu, chỉ giơ một thanh trường kiếm sắc bén, chỉ về cuống họng Liễu Miên Đường, nham hiểm nói rằng: "Liễu cô nương, lúc đầu cô đi cũng đi dù, nhưng sao phải lén giấu bạc công tử vất vả gom góp được đi chứ? Bây giờ phòng thu chi tìm ra chỗ sai sót, công tử giao phó, chỉ cần cô vẫn chịu quay về, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ!"

 

Lời nói này không đầu không cuối, Liễu Miên Đường nghe đến đầu óc mơ hồ, chỉ nhướng lông mày nói: "Công tử nhà ngươi là ai? Ta cầm cái gì? Ngươi hẳn là nhận nhầm người rồi?"

 

Đại hán vừa nhìn Liễu Miên Đường không nhận, chỉ ha ha cười lạnh hai tiếng, chẳng muốn phí lời, chỉ muốn kéo Liễu Miên Đường từ trên xe ngựa xuống trói lại.

 

Còn về nam tử ngồi bên cạnh Liễu Miên Đường kia hắn cũng không thèm nhìn. Trước đó Vân Nương đã nói với bọn hắn rồi, Liễu cô nương bây giờ gả cho một thương nhân, là kiểu nam nhân gối thêu hoa, công tử bột hết ăn lại nằm, chắc chính là tên này. Thương nhân, tự nhiên lại càng tiếc mạng. Nếu hắn dám nhúc nhích, lập tức đâm một lỗ trên người hắn!

 

Nhưng khi tay hắn miễn cưỡng đụng đến Liễu Miên Đường, nam nhân kiểu gối thêu hoa ngồi bên cạnh nàng kia lại thong dong mở miệng nói chuyện: "Không biết nàng cầm của các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả thay nàng là được rồi."

 

Đại hán dẫn đầu vừa nghe, cười đến sóc hông, hắn nhướng mày hung ác: "30 vạn lượng bạc trắng hoa tuyết, ngươi trả nổi? Cút sang một bên cho lão tử!"

 

Nói xong vung kiếm trong tay lên, muốn chém tên nam nhân gối thêu hoa này.

 

Thế nhưng cổ tay đại hán vừa mới duỗi về phía trước một cái, tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm kia đột nhiên duỗi hai ngón tay ra, kẹo lấy thân kiếm mỏng manh, sau đó mượn lực một cái, kéo đại hán vào trong xe ngựa.

 

Liễu Miên Đường vừa nãy mò được một đôi chuông đồng mà Lý ma ma đặt sang một bên cho nàng. Chuông này là thần y Triệu Tuyền sai người đưa đến, bảo nàng không có chuyện gì nâng nắm, khôi phục gân cốt cánh tay.

 

Bây giờ đôi chuông này coi như có thể có đất dụng võ, bị nàng giơ cao lên, nhân lúc Thôi Hành Chu kéo đại hán vào đập mấy cái vào đỉnh đầu hắn.

 

Khả năng nhận biết huyệt đạo của Miên Đường rất chính xác, tuy rằng sức lực hai tay không lớn, nhưng cũng có thể làm đại hán kia nháy mắt ngất đi.

 

Thôi Hành Chu lần đầu tiên tận mắt thấy nàng đánh người, quả thật là ra tay nhìn mềm mại nhưng huyệt vị tàn nhẫn chính xác.

 

Đúng lúc này, tiếng đánh nhau bên ngoài xe ngựa vang lên không ngừng, khi Miên Đường muốn ló đầu ra xem xét, cổ nặng nề một cái, mắt tối sầm ngất đi.

 

Sau khi Thôi Hành Chu dùng chuôi dao găm làm nàng ngất đi, ám vệ bên ngoài cũng đồng thời xuất hiện, bắt được mấy đại hán chạn đường kia.

 

"Vương gia, đã bắt được hết!" Ám vệ quỳ xuống đất bẩm báo với Thôi Hành Chu.

 

Hoài Dương Vương phất phất tay, ra hiệu bọn họ đưa người đi thẩm vấn.

 

Tuy rằng vừa rồi mới chỉ nói đôi câu, thế nhưng cũng đủ để Thôi Hành Chu suy đoán ra được đại khái.

 

Liễu Miên Đường này lá gan cũng quá lớn, trước khi nàng chạy trốn, không chỉ mang theo một tráp đồ trang sức và ngân phiếu, còn cuỗm đi một số lượng lớn của cải trộm cướp được của tên Tử Du công tử kia!

 

30 vạn bạc trắng hoa tuyết đích thực không phải là số nhỏ, vị Tử Du công tử kia còn giữ được bình tĩnh, bây giờ mới đến tìm!

 

Thôi Hành Chu bố trí ở Bắc trạch lâu như vậy, cuối cùng cũng câu ra con tôm con cá có hình có dáng, cũng không uổng phí sự kiên trì của hắn.

 

Sau đó, cũng đổi ngày bái phỏng vị đại quan cáo lão hồi hương của triều đình kia.

 

Bởi vì những tên tặc tử đã có ác quan chuyên môn đi thẩm vấn, Thôi Hành Chu cũng không cần tự mình làm, mang Liễu Miên Đường bị ngất về nhà trước.

 

Kết quả xe ngựa vừa tới cửa, lại nhìn thấy Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền dẫn theo gã sai vặt đang ngó dáo dác ngoài cửa.

 

Sau khi nhìn thấy Thôi Cửu ôm Liễu nương tử đang hôn mê từ trên xe ngựa xuống, Triệu Tuyền sợ hết hồn, cho rằng bệnh cũ của Liễu nương tử tái phát, đợi nghe được là do Thôi Cửu làm, lập tức vô cùng tức giận.

 

Triệu Hầu gia đã sớm xem tiểu nương tử này là nữ quyến trong trạch viện của mình, tên Thôi Cửu này ra tay độc ác như vậy, sao hắn chịu được? Lập tức thái độ hung dữ: "Vương gia đánh chửi quân lính trong quân doanh quen rồi, một nữ tử yểu điệu như vậy huynh cũng ra tay được!"

 

Thôi Hành Chu vốn cho là Miên Đường trên đường là có thể tình, không nghĩ đến Miên Đường vẫn là hơi thở hỗn loạn, tựa như rơi vào ác mộng, vì thế hắn cũng có chút lo lắng, chỉ cau mày nói: "Chẳng qua ta chỉ dùng chút lực, làm cho nàng hôn mê một lát mà thôi, lực tay cũng không nặng, ngươi xem nàng bị sao vậy?"

 

Nói xong, Thôi Cửu sải bước ôm Liễu Miên Đường vào trong phòng, kéo ống tay để lộ một cổ tay như ngọc để Triệu Tuyền bắt mạch.

 

Mạch tượng của Miên Đường có chút hỗn loạn, có thể thấy triệu chứng tụ huyết trước đây vẫn chưa tiêu tan, xem ra lại phải chế thuốc điều trị nặng hơn mới được.

 

Sau khi bắt mạch, Triệu Tuyền lại viết một đơn thuốc, giao cho Lý ma ma để nàng sắc thuốc cho Liễu nương tử. Sau đó hắn lại trịnh trọng dặn dò Thôi Hành Chu, thân thể nữ nhân vốn dĩ mảnh mai, hành động như ngày hôm nay tuyệt đối không thể dùng lại.

 

Nếu là thường ngày, Hoài Dương vương chỉ có thể cười lạnh, người làm việc không chừa thủ đoạn nào như hắn sao có khả năng sẽ thương tiếc một nữ tử phản tặc thất tiết?

 

Nhưng lần này, Hoài Dương vương lại không có mở miệng trào phúng, mà im lặng nghe, sau đó từ từ gật đầu.

 

Khi Triệu Tuyền từ Bắc trạch đi ra, luôn có cảm giác bạn tốt tương giao nhiều năm của mình dường như có chỗ nào không đúng. Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, hắn nhất thời nói không rõ được.

 

Miên Đường rơi vào một giấc mộng giống như bùn nhão, ở trong mơ có người cho nàng xem một cuốn sổ sách, sau đó hỏi: "Liễu cô nương, cô xem nên làm thế nào?"

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.