Kiều Tàng

Chương 17: Nhập doanh thăm viếng




Edit: Rebecca Sugar

Thôi Hành Chu cảm thấy loại chuyện phiếm chợ búa này đến đây là kết thúc, liền từ từ nhắm hai mắt lại: "Ta sẽ không nạp thiếp... Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi quan phủ khơi thông mọi chuyện."

Hắn không nói dối, trong lòng hắn đích thực không có tâm tư nạp thiếp, chỉ là thê tử bên gối ngày sau của hắn cũng không phải nữ nhân bên cạnh này thôi.

Nghe Thôi Cửu nói xong, trong lòng Miên Đường nhất thời nhẹ nhõm. Phu quân là người trầm ổn văn nhã, không phải là loại nam tử nông cạn như Trương quan nhân phố Bắc, nàng thật không nên nghĩ lung tung.

Lúc này trăng đã treo cao, Miên Đường nằm bên cạnh tướng công hài lòng khép mắt.

Đợi đến khi người bên cạnh hô hấp bình lặng, Thôi Hành Chu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn nữ tử ngủ say kia, khuôn mặt nàng trắng nõn tựa như một nồi sữa đậu nành mới ra lò...

Ngày thứ hai, Thôi Hành Chu thức dậy rất sớm, Lý mụ mụ cũng đã bắt đầu nấu cơm.

Hoài Dương vương tới đây, cùng lắm chỉ để an ủi tình hình của nữ nhân mất trí nhớ này, thế nhưng đi qua đi lại nhiều lần khiến hắn thật sự có cảm giác phố Bắc trở thành hành quán[1] của riêng mình.

Mặc dù nơi này không thể bì được với Vương phủ nhưng so với quân doanh mà hắn vốn quen ở lại thấy hài lòng không ít. Cộng thêm Lý mụ mụ là nô bộc quen dùng, đồ ăn làm ra hợp khẩu vị vô cùng, Thôi Hành Chu vui vẻ ở lại dùng điểm tâm xong rồi mới rời đi.

Mấy hôm nay phải nấu ăn cho vị Trần tiên sinh kia nên Lý mụ mụ làm thịt kho tàu, vì vậy mua không ít thịt heo về Bắc trạch.

Hôm qua bà đã phân ra thịt mỡ, dứt khoát dùng nước luộc, mỡ heo thơm ngào ngạt, dư lại dùng dầu con thoi trộn với muối rồi bê lên.

Loại vật này ở Vương phủ khẳng định không lên nổi bàn ăn chủ tử nhưng Thổi Cửu ăn một lần, lại cảm thấy rất thích, vừa thơm vừa giòn, chỉ chốc lát đã ăn non nửa bát.

Sau khi cơm nước xong, nhìn canh giờ cũng đã muộn, Thôi Hành Chu nói với Miên Đường rằng mình đi quan phủ tìm hiểu, xong xuôi liền trực tiếp lên núi tôi luyện kỳ nghệ với ân sư.

Ra khỏi cổng lớn, xe ngựa vừa tới chỗ ngoặt, trạm gác ngầm mai phục gần đó đã bước tới, đến gần xe nhỏ giọng: "Khởi bẩm vương gia, gã hái hoa tặc kia đã bị đưa vào hình doanh trong quân.... Ngài có muốn đưa về quan phủ không ạ?"

Thôi Hành Chu chợt nhớ tới vì tên tặc tử này trêu chọc khiến Liễu tiểu nương tử ở nhà mắng Hoài Dương vương ngu ngốc, trong lòng liền bực bội, lạnh lùng nói: "Không cần, trực tiếp đánh một trận rồi sung quân đến Lĩnh Nam, để gã ta chết già ở đấy đi."

Bình thường, hắn ra ngoài sớm, theo lý sẽ không gặp láng giềng gì cả. Hôm nay vì xe ngựa dừng ở đầu phố một lúc nên liền trông thấy một nam tử thân toàn mùi rượu đứng trước cửa phòng một nhà đang đóng chặt, vừa đập cửa vừa mắng:

"Đồ tiện tỳ chết tiệt, dám nhốt chủ tử người bên ngoài, ta có thể bán ngươi một lần thì cũng có thể bán lần thứ hai! Ta nhất định sẽ bán ngươi vào trong ngõ, để ngươi mỗi ngày phải tiếp đón nam nhân!"

"Nương tử, nàng vậy mà lại nghe tiện nhân xúi giục, không cho tướng công của nàng về nhà!"

Nương tử trong miệng gã không lên tiếng, ngược lại là một giọng nữ trung khí mười phần vang lên: "Ta là nha hoàn hồi môn của nương tử, muốn bán cũng không đến lượt ngươi to mồm!"

"Lúc trước là nương tử không chê ngươi nghèo khổ, trái lời phụ mẫu, tự định chung thân gả cho loại sa cơ thất thế như ngươi. Ngươi ngược lại dám đem bán đồ cưới của nương tử, cầm tiền đi nuôi mấy đồ đĩ bên ngoài!"

"Nương tử nhà ta không chịu nổi loại bẩn thỉu như ngươi nữa, nhất định hòa ly với ngươi! Giờ ngươi muốn cưới ai thì cưới!"

"Về phần cửa hàng kia chính là đồ cưới của nương tử nhà ta, nửa phân cũng không liên quan đến ngươi, mau để người của ngươi thu dọn gạo dầu cuốn xéo đi cho ta!"

Nghe đến đó, Thôi Hành Chu trong xe ngựa rõ ràng mồn một, ước chừng đây là Trương gia mời "Khuyển Thần" trừ tà kia.

Xem ra vị Trương gia nương tử tai mềm này đã nghe Liễu Miên Đường khuyên bảo, tìm nha hoàn trung tâm hộ chủ ở nhà mẹ đẻ về. Cũng không biết ngoài cái này ra, Liễu Miên Đường còn ra chủ ý gì nữa?

Thật xem ra dù Liễu Miên Đường không bị sơn phỉ cướp đi thì cũng sẽ đứng vững ở Thôi gia thương nhân kia, cũng thật không hiền chút nào...

Quan trọng nhất là không sợ đem phiền phức cho mình.

Thôi Hành Chu quyết định chờ trạm gác ngầm phố Bắc lui, hắn chỉ cần chỉ điểm cho Liễu Miên Đường một hai, để nàng tu tập cho ra vẻ hiền phụ, miễn cho ngày sau nàng không quá long đong, không còn lui tới với bọn bẩn thỉu, còn nhiễm không khí chợ búa....

Sự thật chứng minh, hắn suy đoán không sai.

Ngày thứ hai, trạm gác ngầm theo thường lệ tới báo cáo tình hình bên phố Bắc. Có nói Trương gia bên kia vợ chồng ầm ĩ, Trương nương tử quyết tâm hòa ly gọi huynh đệ nhà mẹ đẻ tới, thu lại cửa hàng của mình.

Tên tướng công kua không nghề nghiệp, bị ả nhân tình kỹ nữ mình bao nuôi ghét bỏ, cứ vậy nhất phách lưỡng tán[2].

Về sau Trương tướng công không biết nghe nói từ đâu nương tử tai mềm nhà mình bị bà nương Thôi gia mới chuyển tới ra chủ ý, giận dữ tím mặt. Ngay sáng ngày thứ hai đã chạy tới cửa Thôi gia Bắc trạch chửi rủa không thôi.

Thôi Hành Chu nghe đến đây, buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: "Liễu Miên Đường cãi nhau với gã ta rồi?"

Người kia lắc đầu: "Không cãi ạ, mấy hôm nay việc làm ăn bên cửa hàng không tốt, nghe Lý mụ mụ nói Liễu nương tử gấp đến độ bốc lửa, nghe tên kia đến, một câu cũng không nói trực tiếp sai bà tử câm điếc bắc thang, đổ một thùng "Dạ hương" lên đầu Trương tướng công...."

Ám vệ sợ làm bẩn tai Vương gia, chỉ nói một nửa. Lúc ấy tên kia nửa câu cũng không nói nên lời, gã có nhà mà không thể về, tiền bạc tích góp cũng bị kỹ nữ lừa gặt hết. Quần áo không thể thay giặt chỉ có thể lê một thêm ướt sũng, thối hoắc gào khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.