Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 187: Chuyện cũ (phần hai)




Sau đợt cửu tử nhất sinh* (ý là có mười phần thì hết chín phần chết một phần sống) hoàng hậu mới sinh được Tứ hoàng tử (ý chỉ Tiểu tứ tử) nhưng cũng không được hoàng đế yêu thương. Thậm chí còn có chút căm ghét. Vì căm ghét hoàng hậu, nên cũng căm ghét luôn Tứ hoàng tử. Về điểm này thì lão gia Thương cũng không làm được gì.

Tứ hoàng tử lớn lên, người trong Thương gia, ai cũng đều yêu mến cậu. Thậm chí lão gia Thương tự tay dạy dỗ cậu, coi cậu là thái tử đời tiếp theo mà giáo dục cậu thật nghiêm túc. Vì thế, cậu được Thương gia nhất mực yêu thương. Đặc biệt là mẫu thân cậu, yêu thương cậu hết mực, sợ cậu té khi chơi đùa, sợ cậu ngậm phải những thứ dơ bẩn.

Ngay cả Thương Dực, bản thân là cậu của Tiểu Tứ tử, cũng muốn tự mình dạy võ công cho cậu. Hắn bắt đầu dạy những chiêu thức đơn giản cho cậu, trong khi đó hoàng hậu Thương ngồi bên cạnh, nhìn họ với ánh mắt đầy yêu thương.

Bên kia, Hoàng Đế cũng dần dần lớn tuổi, nhưng bệnh đa nghi lại càng ngày càng nghiêm trọng. Trong khi đó, các đại thần lần lượt muốn con gái mình tiến cung, trong đó có trưởng nữ Mặc gia và nữ nhi Trần gia - Lệ phi. Cả hai nàng đều được hoàng đế sủng ái.

Gia tộc Mặc gia vốn không lớn nhưng vì nhan sắc nữ nhi nghiêng nước nghiêng thành. Còn Trần gia lại là gia tộc cao quý, nữ nhi lại có nhan sắc xinh đẹp bội phần nên cuối cùng, nàng chính là người được chọn làm sủng phi, bên cạnh hoàng đế. Từ khi có nàng, tất cả các phi tần trong cung đều không có phấn trang điểm.

Tuy rằng Mặc phi được sủng ái thế nhưng lại không có dòng dõi quý tộc. Mẫu thân của Đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại đang ở tuổi già, mà Tam hoàng tử lại không có gì nổi trội, nên chỉ còn lại Tứ hoàng tử cũng chính là nhi tử của hoàng hậu, là hy vọng của Bắc Yên quốc. Vì vậy, cậu bị nhiều người ganh ghét, có không ít kẻ hết lần này tới lần khác, phái người hạ độc vào thức ăn của cậu. Điều này đã chọc giận hoàng hậu nên nàng sai người đe doạ Lệ phi. Khi hoàng đế Bắc Yên biết chuyện đã nổi giận với hoàng hậu, cho rằng hoàng hậu không nể mặt hắn, tranh cãi với hoàng hậu một hồi, sau đó mới chán nản bỏ đi.

Ngày hôm sau, hắn tự mình đến cung Lệ phi an ủi nàng. Nhân cơ hội này, hắn ban thánh chỉ nói hoàng hậu ghen tỵ, nên muốn phế hoàng hậu. Thương gia phẫn nộ muôn phần, hành động này của Hoàng Đế chính là không nể mặt bọn họ vì dù sao họ cũng là phụ thân của hoàng hậu, thế mà chỉ vì một sủng phi mà hắn vô tình vô nghĩa muốn phế hoàng hậu.

Phụ thân Thương Dực dẫn theo tuỳ tùng quỳ gối thỉnh cầu ngoài cung, xin Hoàng Đế thu hồi thánh mệnh. Nhưng trước những âm mưu Trần gia cấu kết với hoàng tử và nhị hoàng tử Mặc gia gây ra, họ phải chịu tội oan ức – tội phản nghịch nên bị hoàng đế xử tru di cửu tộc (xử chém cả nhà).

Dù hoàng hậu Thương khóc khàn tiếng, quỳ gối van xin nhưng hoàng đế Bắc Yên cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn vợ mình một lần, mà chỉ vội vàng lo chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật cho Lệ phi.

Vào lúc ấy, Thương Dực đã từng nghĩ việc phải giết chết hoàng đế Bắc Yên, thế nhưng hoàng hậu đã không cho phép. Còn hoàng đế nhẫn tâm hạ lệnh dùng thuốc độc để giết chết nàng, không những không nhìn nàng một lần mà còn không thèm nhìn đến cốt nhục của mình - Tứ hoàng tử.

Có lẽ suốt đời này, Thương Dực sẽ không thể quên ngày ấy, tỷ tỷ mình cởi bỏ y phục hoàng hậu và mũ. Nàng cầm bức chiếu thư của mình để đổi lấy mạng cho Thương Dực, không màng đến bản thân mình sẽ chết vì ly rượu độc kia. Thật đau xót.

Hoàng hậu Thương nhìn con trai mình, nàng biết hoàng đế là một người rất tàn nhẫn. Hắn sẵn sàng diệt vợ mình. Trung thần bị hắn hãm hại nhiều vô số. Trong khi đó ở hậu cung, chắc gì những phi tử của hắn lại tha cho con trai mình?

Nghĩ vậy, hoàng hậu Thương trao Tiểu Tứ tử cho Thương Dực. Bọn họ chỉ có một con đường sống, đó là phải trốn sang Đông Tần quốc. Lần chạy trốn đó, Thương Dực bị trọng thương khá nặng. Nhưng trời cao có mắt, hắn gặp Bàng Lạc Tuyết. Không hiểu sao vừa nhìn thấy cô bé, hy vọng báo thù của hắn lại như ngọn lửa bùng cháy. Hắn chính là nhi tử duy nhất của Thương gia, đã từng chứng kiến cảnh người thân hắn bị chặt đầu. Đầu của từng người đều rơi xuống trước mặt khiến tỷ tỷ hắn cười điên loạn. Mối hận thù này hắn sẽ ghi nhớ mãi. Hắn cũng đã suy nghĩ lại, cố gắng đè nén mối hận này xuống vì muốn lo cho Tứ hoàng tử được sống sót. Thế nhưng khi nhìn Bàng Lạc Tuyết từng bước trù tính, lập kế hoạch rõ ràng thì hắn biết nàng cũng không phải là người đơn giản.

Dưới trướng của nàng chỉ là những người nghèo khó được cứu tế. Nàng không màng đến việc họ đến từ quốc gia nào, mà nàng quan tâm đến việc họ có tài hay không. Dù là người luyện võ nhưng họ rất có tình người. Thương Dực nghe lời Bàng Lạc Tuyết, cố gắng đào tạo họ thật tốt, cũng uống máu ăn thề làm sát thủ trung thành của nàng. Mỗi người đều phải trung thành tuyệt đối. Mỗi vòng tuyển chọn, Thương Dực đích thân tuyển chọn từng người, trải qua những thử thách nghiêm ngặt mới có tư cách gia nhập. Hắn không bắt ép bọn họ mà bọn họ tự nguyện cống hiến. Một là trở thành một người bình thường, hai là sát thủ. Nhưng cuối cùng, tất cả bọn họ vẫn chọn làm sát thủ dưới trướng của Bàng Lạc Tuyết. Qua đó, Thương Dực cũng hiểu bọn họ chính là nhóm sát thủ phục quốc đầu tiên – là một đội quân chủ lực của Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng giàu có, bởi vì có sự hỗ trợ của Bạch Quân Nhược. Nàng dễ dàng đứng vững trên đôi chân của mình. Thương Dực cũng hiểu sở dĩ nàng sẵn sàng lấy sản nghiệp của mình mở rộng tới Bắc Yên quốc cũng chính vì muốn giúp đỡ Thương gia lấy lại món đồ vốn thuộc về hắn. Vì vậy, hắn thật sự cảm kích nàng. Hắn thề sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng dù có phải chết.

Nhưng giờ đây, Thương Dực lại cảm thấy mình động lòng với cô nương kia. Tuy chỉ là một nha hoàn, thế nhưng nàng rất thận trọng. Nàng hầu hạ tiểu thư cẩn thận, quản lý mọi thứ ngay ngắn rõ ràng. Nàng không chỉ hầu hạ tiểu thư trong việc ăn uống ngủ nghỉ, mà còn chăm sóc cho tiểu Tứ tử rất tốt. Nhưng hiện tại, hắn không thể thổ lộ với nàng vì hắn muốn báo thù. Một ngày nào đó, hắn có thể sẽ mất mạng, hắn sợ sẽ làm khổ nàng. Vì vậy hắn che giấu tình cảm trong lòng mình. Thương Dực cũng đã từng nghĩ, một ngày nào đó, nếu hắn báo thù thành công, hắn sẽ thổ lộ. Nếu Tử quyên đồng ý, hắn sẽ kết hôn với nàng. Đời này kiếp này, hắn chỉ yêu mỗi mình nàng. Còn hiện giờ, hắn cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn mở mắt ra.

Trong mơ hồ, Thương Dực cảm nhận được, trên mu bàn tay mình truyền đến nhiệt độ nóng rực, là nước mắt của nàng sao? Mình lại làm cho nàng khóc sao? Hắn nhớ tới lần bị thương, nàng bôi thuốc cho hắn, khoé mắt tràn đầy đau lòng. Đợi hắn ra ngoài, nàng mới chảy nước mắt. Nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, dù cho có việc gì xảy ra thì nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy mình khóc, thế nhưng lần này hắn lại khiến nàng rơi lệ.

Đêm dần trôi, Tử Quyên có cảm giác nước mắt trên mặt mình cũng khô. Nàng chậm rãi cầm khăn ướt lau mặt cho Thương Dực. Hắn là công tử duy nhất của Thương gia lại rơi vào tình thế thê thảm như vậy chắc hắn cũng cảm thấy đau lòng. Nàng biết hắn vì mối hận nên mới đóng kín lòng mình nên nang2 không để ý nhiều đến thái độ lạnh lùng của hắn. Nàng nguyện ý cả đời này sẽ không kết hôn với ai, nguyện ý chờ hắn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nắng sớm dần dần xuyên qua cửa sổ, soi rõ khuôn mặt của Tử Quyên. Suốt một đêm, nàng chăm sóc Thương Dực, canh chừng hắn thật kỹ. Nàng vuốt khuôn mặt hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh lại. Chỉ cần hắn tỉnh lại thôi, dù hắn lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không ngại.

Tử Quyên cúi đầu, áp sát đầu mình xuống lồng ngực hắn. Hắn chỉ là đang ngủ, Tử Quyên an ủi chính mình.

“Huynh đã nói, huynh không nỡ bỏ Tiểu Tứ tử mà? Nhưng chắc có điều huynh không biết, Tiểu Tứ tử cũng rất lo lắng cho huynh. Mỗi ngày, tiểu tứ tử đều đến hỏi cậu con đang làm gì? Giờ luyện chữ cũng sẽ viết tên Thương Dực hai lần. Huynh thấy có phải cậu bé rất đáng yêu?” Tử Quyên tự nhủ.

“Muội biết, huynh sẽ tỉnh lại, bởi vì Tiểu Tứ tử rất cần huynh chăm sóc. Chỉ cần mỗi ngày huynh nhìn cậu một cái, cậu sẽ cảm thấy rất an tâm. Muội cũng vậy, hi vọng huynh mỗi ngày có thể nhìn muội một chút. Như vậy cũng đủ làm muội thỏa mãn. Muội biết huynh là người có thù phải báo. Vì vậy, muội nguyện ý chờ huynh, huynh biết không? Lần trước muội dẫn phu nhân cầu phúc, cũng cầu cho huynh được bình an. Nhưng muội biết huynh cũng coi trọng Tiểu Tứ tử, cho nên lấy bùa bình an đeo vào cổ cậu bé. Lần sau, khi đi cầu phúc, muội nhất định xin một lá bùa khác, hi vọng huynh có thể bình an.”

Bên tai Thương Dực vẫn quanh quẩn tiếng nói của Tử Quyên, lông mày đang nhíu chặt cũng chầm chậm giãn ra. Trong đầu lại xuất hiện một cô gái điềm tĩnh đứng sau lưng giúp đỡ mình. Nàng giúp mình xử lý vết thương, lấy thuốc tốt nhất đến cho mình, thay quần áo cho mình, nhưng vĩnh viễn lẳng lặng nhìn mình, không cần báo đáp.

Tử Quyên càng nói nước mắt càng nhiều, thấm ướt vào quần áo của Thương Dực. Thương Dực nhớ tới nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn rất muốn giúp nàng lau nước mắt, muốn nàng ngước lên nhìn hắn. Vì lẽ đó, hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy nước mắt trên mặt Tử Quyên, hắn lại hối hận vì sự tàn nhẫn của chính mình.

“Ngốc thật, huynh lạnh lùng như thế, muội làm vậy có đáng không?” Thương Dực hỏi với giọng khàn khàn.

Tử Quyên khẽ mỉm cười “Rất đáng giá, chỉ cần huynh đồng ý, muội cũng nguyện đời này sẽ phục vụ huynh.”

Thương Dực nở nụ cười. Cả đời này, tuy rằng hắn chịu nhiều khổ sở nhưng có thể được một nữ nhân yêu thương không cần báo đáp, thì Thương Dực hắn còn có cái gì không vừa lòng đây? Đời này có nàng là đủ.

“Huynh yêu muội, Tử Quyên.” Thương Dực vừa nói vừa vuốt tóc nàng.

Đang nằm trong lồng ngực hắn, Tử Quyên thức tỉnh, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Thương Dực tỉnh lại. Nước mắt nàng lại chảy ra, lần này mừng đến phát khóc.

“Thương Dực!” Tử Quyên dùng sức ôm hắn, lo sợ lần này chỉ là giấc mộng mà thôi.

Thương Dực an ủi Tử Quyên “Huynh không có chuyện gì, ngoan đừng khóc.”

Tử Quyên chậm rãi ngừng khóc, thế nhưng nhớ tới lời nói vừa nãy của Thương Dực, trên mặt đỏ hồng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Tử Quyên cúi đầu nói “Để muội đi báo với tiểu thư, có lẽ tiểu thư đang lo lắng.”

Thương Dực xoa đầu Tử Quyên, nhìn mắt nàng sưng đỏ, nói lại từng chữ “Huynh yêu muội.”

Thương Dực nhìn Tử Quyên, thấy nàng không nói lời nào, nghĩ rằng vì mình lạnh lùng nên khiến nàng tổn thương, hắn nắm tay Tử Quyên căng thẳng nói “Tử Quyên, lẽ nào muội không thích huynh sao?”

Mặt Tử quyên đỏ rần, nàng chưa kịp nói lời nào, thì bỗng nhiên lúc này Bàng Lạc Tuyết đẩy cửa vào, nhìn Die nd da nl e q uu ydo n, thấy sắc mặt của hai người đầy tình cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.