Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 177: Hủy dung




Ngược lại Thương Dực lại cảm thấy vui mừng. Hắn vốn cho rằng trên đời này sẽ không thể nào có thuốc giải và cuộc sống của hắn chỉ lệ thuộc vào những loại thuốc giảm đau tạm thời mà thôi. Thế mà giờ đây, họ lại có thể giúp hắn điều chế ra thuốc giải. Từ xưa đến nay, độc dược ở Bắc Yên là đệ nhất độc dược, không ai có thể bào chế ra thuốc giải. Lúc đầu loại độc này được dùng để khống chế những nô tài bất trị, sau đó dần dần biến thành một loại độc dược giết người trong chớp mắt mà chưa ai có thể hoá giải độc tính của nó. Thế mà nàng lại có thể bào chế ra thuốc giải. Hắn thật sự khâm phục Bàng Lạc Tuyết.

“Tiểu thư, Thương Dực nguyện ý thử một lần.” Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.

“Ta cũng đoán ra được kết quả này. Ngươi nghĩ rất đúng, ta đã nghĩ ra cách hoá giải nó thì sao ngươi lại buông tay chứ? Ngươi hành động thật đúng. Nhưng ta cũng nên nói với ngươi điều này, đây là thuốc giải nhưng nó cũng là độc dược. Nếu ngươi không chịu nổi thì ngươi sẽ bị hôn mê. Ngươi sẽ chìm vào cơn ác mộng chém giết lẫn nhau. Nhưng nếu ngươi có thể chịu đựng qua ba khắc thì ngươi sẽ sống và gặp lại Tiểu Tứ tử của nguoi.”

Bàng Lạc Tuyết nói trúng tử huyệt của Thương Dực. Đối với hắn, Tiểu Tứ tử còn quan trọng hơn mạng sống của hắn. Nếu chỉ sống lây lất, tạm thời, chỉ dựa vào một số dược để áp chế, thì chi bằng hắn nên liều một phen. Nếu may mắn, hắn sẽ được sống và trở lại báo thù. Bằng không, nếu hắn ra đi thì cũng có Bàng Lạc Tuyết có thể thay hắn chăm sóc Tiểu tứ tử thật tốt.

“Tiểu thư, thuộc hạ đã nghĩ xong, ta nguyện ý thử một lần. Lần này ta muốn mặc cho số phận. Nếu ta không may mắn, xin tiểu thư chăm sóc thật tốt Tiểu Tứ tử, nếu có thể cũng xin tiểu thư giúp Tiểu Tứ tử đoạt lại tất cả những thứ nên thuộc về hắn.” Thương Dực trịnh trọng nói.

“Ngươi hãy yên tâm, đây là lẽ tự nhiên. Nhưng ta tin người hiền có trời phù hộ. Ta cứu ngươi nhiều lần như vậy, ta còn chưa được trả ơn thì làm sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy? Ngươi cũng phải hứa với ta, ngươi nhất định phải cố gắng vượt qua, nếu không ta sẽ lấy thân thể của ngươi làm thí nghiệm, để cho ngươi đau đến nỗi không muốn sống nữa.”

“Dạ, tiểu thư.” Thương Dực cũng hiểu tâm ý của Bàng Lạc Tuyết. Trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp, có lẽ cũng rất lâu rồi hắn chưa có lại cảm giác này.

“Bây giờ ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, ta mang thuốc giải tới.”

Bàng Lạc Tuyết nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Sở Mộc Dương đang đứng dưới ánh trăng chờ nàng. Thân thể của hắn hoà cùng ánh trăng dát lên một tầng màu bạc, gương mặt tuấn mỹ của hắn tỏ ra dịu dàng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bàng Lạc Tuyết hích mũi, nghĩ thầm, sư phụ thật là tuấn mỹ.

“Hỏi xong rồi sao?” Sở Mộc Dương quay đầu lại

“Dạ, sư phụ.”

“Vậy chắc hắn cũng muốn cược ván này.” Sở Mộc Dương thở dài

“Đúng vậy, ta cũng hiểu rõ tính cách của hắn, Thương Dực nhất định muốn thử.”

“Việc này cũng không phải việc xấu. Mặc dù cách này sẽ rất nguy hiểm, nhưng chưa chắc là xấu. Dù hắn chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng không muốn mình nằm trên giường bệnh suốt đời. Cách này có lẽ làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.” Sở Mộc Dương nói

“Ừ, chúng ta cũng đã sớm biết sự lựa chọn của Thương Dực rồi.” Bàng Lạc Tuyết thầm thở dài

Thính Vũ hiên

Bàng Lạc Vủ vẫn còn đang hôn mê, Nhị phu nhân mời mấy đại phu đến xem bệnh cho Bàng Lạc Vũ nhưng ai cũng lắc đầu. Họ nói không có cách nào để chữa trị cho đại tiểu thư..

Nhị phu nhân khóc thầm. Tuy khuôn mặt Bàng Lạc Vũ đã được vệ sinh sạch sẽ nhưng những dấu vết thương kia in trên khuôn mặt của nàng khiến nàng không còn xinh đẹp như trước nữa.

Bộ dáng của Bàng Lạc Vũ khiến người bình thường còn không muốn nhìn chứ đừng nói là muốn Tấn vương cưới nàng.

“Nhị phu nhân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ tiểu thư tỉnh, nô tỳ sẽ bẩm báo với phu nhân.” Cúc Thanh nói

Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên giường, thở dài một cái “Ngươi hãy chăm sóc tốt cho đại tiểu thư, chờ đại tiểu thư tỉnh thì mau báo cho ta biết.”

“Dạ, Nhị phu nhân.”

Nhị phu nhân vừa đi khỏi, Cúc Thanh cũng lặng lẽ đi từ cửa sau ra ngoài. Đêm khuya, Bàng Lạc Tuyết vẫn chưa ngủ, trong phòng đèn dầu sáng rực.

“Tiểu thư, Cúc Thanh tới.” Tử Quyên nói

“Cho nàng ta vào.”

Cúc Thanh thận trọng nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Bẩm chủ tử, ngài có gì phân phó ạ?”

“Tình hình Đại tiểu thư thế nào?”

Khoé miệng Cúc Thanh nhếch lên mỉm cười nói “Đại tiểu thư đã thật sự bị phế, nhưng phu nhân không cho phép người khác truyền việc này đi ra ngoài. Người của Thính Vũ hiên phải đem chuyện này chôn giấu trong lòng.”

“Ừ, Bàng Lạc Vũ xứng đáng bị như vậy. Người tỷ tỷ này phải chịu báo ứng do chính mình gây ra. Nhưng Nhị phu nhân cứ quyết tâm không chịu để yên cho nàng ta đền tội.”

“Tiểu thư, chúng ta nên đem chuyện này nói cho mọi người đều biết. Có như vậy thì tiểu thư sẽ không được gả vào phủ Tấn vương, như vậy giấc mộng trở thành Tấn vương phi của nàng ta cũng tan thành mây khói.” Cúc Thanh nói

“Không, không được, ngươi phải giữ bí mật chuyện này. Hiện nay gương mặt của tỷ tỷ đã bị huỷ, ngươi cũng phải cẩn thận, ta sợ nàng ta sẽ hành hạ ngươi.”

“Đa tạ tiểu thư quan tâm, nhưng tại sao chúng ta không trực tiếp phá hủy giấc mơ đẹp của Đại tiểu thư? Cúc Thanh không hiểu.” Cúc Thanh tức giận nói.

Bàng Lạc Tuyết nắm tay Cúc Thanh nói “Ta hận nàng ta không thua gì ngươi, nhưng đây không phải là thời điểm tốt để trừng phạt nàng. Chúng ta hãy đợi lúc nàng đang trong giấc mộng tuyệt đẹp, ta sẽ có một phần đại lễ khác để tặng nàng ta. Ngươi yên tâm, nàng ta sẽ chết trong tay ngươi.” Bàng Lạc Tuyết an ủi.

“Đa tạ tiểu thư.” Cúc Thanh nói, nàng hận Bàng Lạc Vũ và nhị phu nhân sâu tận xương tủy. Nàng còn sống đến hôm nay chính là vì báo thù, nàng nhất định phải báo thù.

Bàng Lạc Tuyết thở dài “Ngày mai ta sẽ tặng cho tỷ tỷ một món quà lớn. Ngươi qua đây, ta chỉ cách làm của ta cho ngươi biết.”

Cúc Thanh kê sát lỗ tai mình vào miệng Bàng Lạc Tuyết, chờ nàng nói xong, Cúc Thanh gật đầu cười.

Ngày hôm sau

Bàng Lạc Tuyết đến thăm Bàng Lạc Băng, thấy nàng đang rất nghiêm túc luyện tập khúc đàn này. Bàng Lạc Tuyết cũng rất kinh ngạc vì nàng không ngờ Bàng Lạc Băng còn nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể khảy một khúc đàn hay đến vậy.

Bản nhạc vừa xong, Bàng Lạc Tuyết vỗ tay nói “ Băng nhi, kỹ thuật đàn của muội rất tuyệt. Mấy ngày không gặp, muội tiến bộ thật nhanh.”

Bàng Lạc Băng đứng dậy, trong nháy mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười nói”Tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn thái độ của nàng đối với mình, nếu nàng không biết sẽ không ngờ rằng lòng dạ nàng ta lại ác độc đến thế. Bàng Lạc Tuyết cũng khâm phục trình độ giả dối của muội muội mình, “Băng nhi, đại tỷ ngã bệnh, ta đang muốn đi thăm nàng, muội có muốn đi cùng ta không?”

“Đại tỷ tỷ ngã bệnh sao? Khi nào thế?” Khuôn mặt Bàng Lạc Băng kinh ngạc, tò mò hỏi.

Nếu Bàng Lạc Tuyết chưa nghe Tử Quyên nói qua, nhất định nàng sẽ bị Bàng Lạc Băng lừa bằng kỹ thuật diễn xuất quá hoàn mỹ của nàng ta. Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết âm trầm nhìn Bàng Lạc Băng nói, “Thì ra là Băng nhi không biết. Ta còn tưởng rằng Băng nhi biết từ lâu.”

Trong phút chốc, ánh mắt Bàng Lạc Băng dường như đang né tránh, nhưng nàng ta cũng mau chóng khôi phục lại, hồn nhiên nói “Cả ngày Băng nhi chỉ quanh quẩn ở đây, làm sao biết bên ngoài xảy ra chuyện gì? Băng nhi thật không biết đại tỷ tỷ ngã bệnh.”

Bàng Lạc Tuyết cười, rút cánh tay đang nắm tay Bàng Lạc Băng. Vuốt mặt Bàng Lạc Băng nói “Đại tỷ tỷ ngã bệnh, chúng ta làm muội muội cũng nên đến thăm phải không Băng nhi?”

“Dạ, Nhị tỷ tỷ, mọi việc Băng nhi đều nghe Nhị tỷ tỷ.” Bàng Lạc Băng cười rực rỡ

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười. Nàng đưa tay cầm đồ vật trên tay Diệp Liên và Diệp Ngẫu, cùng Bàng Lạc Băng cùng nhau tiến về phía Thính Vũ hiên.

Thính Vũ hiên

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ. Nàng mở hai mắt, nhưng cũng vì hành động này khiến vết thương trên mặt nàng chảy máu. Nàng cảm thấy đau rát, nhớ tới vết thương của mình nên hô lớn, “Cúc Thanh, Cúc Thanh, ngươi ở đâu?”

Cúc Thanh vội vàng chạy tới “Đại tiểu thư, người đã tỉnh. Ta đi tìm Nhị phu nhân.”

“Đứng lại. Ngươi mau giúp ta rửa mặt và mặc quần áo.” Bàng Lạc Vũ có cảm giác khác lạ trong người. Toàn thân nàng như không có chút sức lực, chân nàng cũng không có cảm giác gì nữa.

Cúc Thanh nghiêng đầu không muốn nhìn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ. Bàng Lạc Vũ cũng nhạy cảm nhận ra ánh mắt của của Cúc Thanh.

“Sao ngươi không dám nhìn ta? Cúc Thanh, mang gương đồng cho ta.” Bàng Lạc Vũ rống to.

Cúc Thanh nhỏ giọng nói “Đại tiểu thư, phu nhân nói không được để tiểu thư soi gương.”

“Nhanh lên, mau mang gương đến đây. Hay là ngươi quên ai mới là chủ tử của ngươi.” Bàng Lạc Vũ hét lớn, nàng rất sợ, rất sợ khuôn mặt mình sẽ bị tổn thương. Nàng nhớ lúc ấy có rất nhiều trùng tử bò trên người mình, nàng đuổi thế nào chúng vẫn không đi, chúng còn ăn mất một chân của chú ngựa. Chân nàng làm sao vậy? Nếu nàng tàn tật, thì làm sao nàng có thể gả cho Tấn vương gia đây? Nhất định Tấn vương sẽ không còn sủng ái nàng nữa.

Bàng Lạc Vũ nhìn nét mặt Cúc Thanh, nhìn nàng ta cầm gương đồng không dám lại gần mình, Bàng Lạc Vũ cau mày quát: “Tên nô tài chết bầm, nhanh đem gương cho bản tiểu thư, ngươi có bị điếc hay không?”

Cúc Thanh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ngươi đừng kích động, đại phu nói rồi, ngươi không thể kích động.”

Cúc Thanh nói xong, đưa gương cho Bàng Lạc Vũ. Tuy không hài lòng nhưng Bàng Lạc Vũ không muốn so 9do với nha hoàn vào lúc này.

Bàng Lạc Vũ nhận lấy gương đồng, nàng biết khuôn mặt mình nhất định là bị thương. Nhưng nàng cũng không cần gấp gáp, vì thời gian kết hôn còn tới hơn một tháng nữa, nàng nhất định trở thành một tân nương xinh đẹp để gả cho Tấn vương. Nàng cũng chưa biết mình không thể đứng vững được nữa không? Nếu nàng bị thương nặng đến mức tê liệt thì Tấn vương sẽ chê cười và thú một người phụ nữ khác làm thê tử. Lúc đó nàng sẽ trở thánh một phế nhân. Vậy lúc đó nàng khác gì so với việc bị đày vào lãnh cung đâu?

Bàng Lạc Vũ cau mày, nhìn gương đồng, thầm nghĩ nếu mình không có dung nhan xinh đẹp, sớm muộn cũng sẽ bị những cô gái khác thay thế.

Bàng Lạc Vũ cầm gương lên, chỉ thấy trong gương đồng xuất hiện loang lổ những vết thương trên mặt mình. Những vết sẹo lồi lõm giăng đầy trên mặt, có mấy vết sẹo chưa kịp lành lại sau đuôi mắt nàng, loáng thoáng còn có thể thấy lông mày bị cụt. Chung quanh cặp mắt xinh đẹp đều là thịt bị thối rữa, có chút thịt đã có vảy kết rồi, một ít bởi vì thời tiết quá nóng nên bị thối rữa, có nước màu vàng rỉ ra.

“A......” Bàng Lạc Vũ kêu to, đem gương đồng ném trên mặt đất, la to. Móng tay nàng vô tình đụng phải những vết sẹo lồi lõm khiến chúng bị xước thêm vài đường.

Bàng Lạc Vũ che mặt của mình hô lớn: “Mặt của ta, mặt của ta, mặt của ta tại sao biến thành như vậy, a...... Mặt của ta, mặt của ta.”

Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Vũ ngồi trên giường điên cuồng la khóc, khóe miệng nhếch lên, nhưng trên mặt cũng cau mày nhìn về phía Bàng Lạc Vũ lo lắng nói: “Tiểu thư, đại tiểu thư, ngươi không nên cử động, không thể cử động đâu.”

Chỉ tiếc lời nói của Cúc Thanh không làm cho Bàng Lạc Vũ an tĩnh lại mà khiến nàng ta điên cuồng ôm mặt than khóc, la hét đến chói tai.

Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ mới vừa đi tới Thính Vũ hiên, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng than khóc tê tâm liệt phế (ý nói khiến người khác nhìn cũng cảm thấy đau lòng).

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, tỷ tỷ tốt của ta đây sao? Không biết bây giờ ngươi có cảm giác gì đây?

Bàng Lạc Băng nhìn một chút và kéo ống tay áo Bàng Lạc Tuyết, nghe bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, nàng rụt rè nói: “Nhị tỷ tỷ, Nhi tỷ tỷ, Băng nhi thật sợ.”

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ Băng, nói: “Băng nhi, có thể là đại tỷ tỷ đã tỉnh. Nếu muội sợ thì cứ chờ ở bên ngoài đi, không nên vào.”

Bàng Lạc Băng cắn môi một cái, dùng ánh mắt kiên định nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Không, Nhị tỷ tỷ, Băng nhi cũng muốn đi thăm đại tỷ tỷ, chắc hẳn đại tỷ tỷ đang cần an ủi.”

“Đúng vậy, đại tỷ tỷ hiện tại đang cần chúng ta an ủi.” Bàng Lạc Tuyết nhìn về hướng đang thét ra tiếng thét chói tai.

Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Băng đi vào, Bàng Lạc Vũ vẫn còn đang thét chói tai.

Bàng Lạc Băng thấy Bàng Lạc Vũ hét rầm lên, quá đáng sợ, quá đáng sợ. Lúc này nhìn Bàng Lạc Vũ chỉ có thể dùng hai từ “kinh khủng” để hình dung.

Chính vì tiếng thét của Bàng Lạc Băng nên khiến Bàng Lạc Vũ đang điên cuồng la hét, bỗng nhiên im bặt, bình tĩnh trở lại.

Bàng Lạc Vũ lấy tay che mặt của mình, nhìn chằm chằm hai người nói: “Các ngươi tới làm gì? Biến đi, cút đi, cút ra ngoài.”

Bàng Lạc Vũ Băng núp ở sau lưng Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Die nd da nl e q uu ydo n, khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.