Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 158




Bạch Chỉ nói “Không biết có phải là đại tiểu thư xui xẻo hay không, nàng ta bị rơi vào một tảng đá trên mặt đất, chọc vào xương hông của nàng ta, sợ là sau này đi đứng sẽ có vấn đề.”

Bàng Lạc Vũ đá một cước vào Bàng Lạc Vũ nói “Thực sự là báo ứng, Bàng Lạc Vũ không ngờ tỷ lại có một ngày như thế, xem ra ông trời cũng không muốn cho tỷ sống khỏe mạnh.”

“Đưa đại tiểu thư trở về, chắc hẳn nhị phu nhân vẫn chờ nàng ta.” Bàng Lạc Tuyết tàn nhẫn nói.

“Vâng”

Bạch Chỉ nhìn trời nói “Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược, ý tứ là đại thiếu gia ngài đi qua một bên chơi đi, tỷ tỷ ta đây còn có chính sự muốn làm, sao cứ bám theo như vậy.

Vẻ mặt Bạch Quân Nhược như lợn chết không sợ nước sôi nóng, ta chính là không đi, ta xem nàng làm thế nào.

Bàng Lạc Tuyết thở dài, thời gian không còn sớm nữa rồi, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ dùng ngón tay huýt sáo, vài người bay xuống bên cạnh.

“Gặp qua chủ tử.” Mấy người áo đen quỳ xuống hành lễ nói.

Bàng Lạc Tuyết nói “Đứng lên đi, Tấn vương và Dự vương đang làm cái gì?”

“Bẩm chủ tử, Tấn vương đang toàn tâm toàn ý đuổi bắt linh hồ, Dự vương cũng đang truy đuổi theo.”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói “Tốt lắm, hiện tại bắt đầu hành động đi, chú ý, không nên làm tổn thương người khác, những thi thể ấy liền mang theo.”

“Vâng. Thuộc hạ đã rõ.”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu, phất tay, mấy người áo đen trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, như chưa từng tới.

Bàng Lạc Tuyết nhìn trên mặt đất, nói với Bạch Quân Nhược “Quân Nhược huynh sẽ bảo mật có đúng không?”

Bạch Quân Nhược nhìn trời nhìn đất nói “Ta cái gì cũng không biết. Chẳng qua là ta lại không nghĩ đến Tuyết nhi của chúng ta lại gan lớn đến vậy, cả hoàng đế Đông Tần cũng muốn ám sát.”

Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói “Nếu hắn bị ám sát dễ dàng như vậy thì không có gì để nói, lão đầu kia đa nghi hơn nữa rất sợ chết. Hắn sẽ không chết. Dù gì thì hắn ta cũng là phụ hoàng của Dự vương, ta sẽ không giết hắn, chẳng qua là nhắc nhở hắn một chút mà thôi.”

Bạch Quân Nhược gật đầu, “Hiện tại đâu? Chúng ta sẽ đi đâu, chẳng lẽ đi hộ giá hắn ta sao?”

Bàng Lạc Tuyết khinh thường nói “Sao có thể, ta đi xem vỗ tay cổ vũ cố lên thì có.”

Bạch Quân Nhược hỏi “Vậy nàng muốn đi đâu?”

“Đi tới địa phương lúc nãy, chắc hẳn Nam Cung ca ca đã trở về. Ta không muốn Nam Cung ca ca biết quá nhiều sự tình, ta hi vọng Quân Nhược huynh có thể giúp ta giữ bí mật.”

“Yên tâm, ta sẽ không nhiều chuyện. Chuyện của nàng ta sẽ bảo mật, nếu muốn ta giúp đỡ, cứ nói thẳng với ta, có thể giúp được nàng ta nhất định sẽ giúp.”

“Huynh không nói chính là đang giúp ta.” Bàng Lạc Tuyết nói

Hai người trở lại địa phương lúc nãy. Nam Cung đã đến, cầm trên tay một đống động vật nhỏ, sốt ruột tìm kiếm Bàng Lạc Tuyết, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm nói “Tuyết nhi, không biết muội muốn cái gì, ta liền bắt một chút, thời gian khẩn cấp, nếu là đưa cho hoàng hậu nương nương, con thỏ nhỏ này tương đối thích hợp, hoàng hậu nương nương rất thích thỏ mềm mại.”

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy một cặp thỏ con trên tay của Nam Cung nói “Nam Cung ca ca. Mấy con thỏ thật là đáng yêu, ca ca khẳng định là hiểu rõ tâm tư của hoàng hậu. Đôi thỏ con này hình như còn rất nhỏ, sờ cũng rất mềm.”

Bàng Lạc Tuyết hài lòng nói, thỏ nhỏ này thực sự không tệ, Nam Cung liền phóng sinh những động vật khác.

Bạch Quân Nhược nhìn Nam Cung nói “Không ngờ tướng quân Nam Cung trên chiến trường sát phạt quyết đoán vẫn còn có mặt ôn nhu như thế.”

Nam Cung nhếch miệng thản nhiên nói “Bọn chúng đều là vô tội, trên chiến trường là đối mặt với địch nhân không thể nhân từ nương tay, bằng không chính là lấy tính mạng chiến sĩ của mình ra đùa.”

Bàng Lạc Tuyết đưa thỏ vào trong tay của Bạch Chỉ nói “Được rồi, hiện tại chúng ta đi bắt linh hồ đi, ta rất thích thú đi săn.”

Bàng Lạc Tuyết vừa nói xong, hai nam nhân nhảy một cái, không ngờ Bàng Lạc Tuyết lại có chủ ý này.

Tướng quân Nam Cung biết vật nhỏ kia rất giảo hoạt, bình thường khó có thể bắt đến “Tuyết nhi, cái kia rất khó bắt.”

Bàng Lạc Tuyết giảo hoạt cười nói “Người sống ở núi tự nhiên sẽ có diệu kế.'

Bạch Quân Nhược khóe miệng giật giật, thầm nghĩ “Ta xem nha đầu cô chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi, cũng chỉ có tướng quân Nam Cung này là người thành thật mới tin chuyện ma quỷ của cô, bất quá tên tướng quân Nam Cung này thật sự rất thích Bàng Lạc Tuyết.”

Bên kia

Mai phi cùng Nghi quý phi ngồi bên người của hoàng đế, cầm lấy khăn tay xoa mồ hôi trên mặt cho hoàng đế Đông Tần, một bên đau lòng nói “Hoàng thượng, khí trời thật sự rất nóng, thần thiếp thật sự rất đau lòng, thần thiếp cho người ta làm nước ô mai, cho thêm một chút đá, hoàng thượng có muốn nếm thử không?”

Hoàng đế gật đầu, khí trời thật sự là nóng quá, nhất là trên người khoác long bào, cả người toàn thân đều nổi rôm sảy.

Mai phi múc một chén tự mình đút cho hoàng đế uống, hoàng đế Đông Tần uống một ngụm, cảm giác nuốt trong miệng mát mẻ, thời tiết nóng bức cũng giảm xuống phân nửa.

“Ái phi thật có lòng, nước ô mai này ái phi làm là tốt nhất, ta thường xuyên nghĩ đến vị này. Hôm nay trời nóng, cho Nghi quý phi một chén.” Hoàng đế nói.

Khóe miệng hoàng hậu hiện lên cười lạnh, dù cho nàng có thai so ra vẫn còn thua kém cái đám dụ dỗ người này, tình nghĩa phu thê thực sự là đơn bạc.

Nghi quý phi khiêu khích liếc mắt nhìn hoàng hậu, nàng biết từ khi Dao quý phi chết sau, hoàng hậu càng nhìn nàng càng không vừa mắt, nếu như mình cứ một mực nhượng bộ, sợ là sau này hoàng hậu lại muốn làm trầm trọng thêm, không bằng xé rách mặt, trái lại bà ta nhất thời không thể làm gì nàng. Huống chi, Nghi quý phi chiếm ưu thế hơn mười năm nay, đàn ông đều là có mới nới cũ, cho tới bây giờ chỉ nghe người mới cười, đâu nghe được đến người cũ khóc đâu.

Nghi quý phi thướt tha hành lễ nói “Tạ ơn hoàng thượng, thiếp thấy khí trời cũng thật là nóng, hoàng hậu nương nương đang mang thai rồng, thân thể khẳng định càng thêm khó chịu, hay là trước đưa cho nương nương một chén đi.”

Hoàng đế Đông Tần lúc này mới bừng tỉnh nói “Ừ ừ, còn là ái phi cẩn thận, hẳn là đưa cho hoàng hậu một chén trước đi.”

Trong mắt hoàng hậu khó nén châm chọc nói “Hoàng thượng yêu quý muội muội, nóng như vậy còn muốn muội muội thật sự là khó có được, nghĩ đến thời điểm bản cung vừa mới gả cho hoàng thượng, bài thơ hình dung muội muội cũng không sai rồi.”

Trên mặt hoàng đế lúng túng, hắn đích thực là xem nhẹ cảm thụ của hoàng hậu, bản thân hoàng hậu từ khi có Chính Dương, vì không lập Chính Dương làm thái tử, hoàng hậu cũng không cao hứng, một khi có quan hệ tới Dự vương, tất cả tình cảm liền biến mất, hoàng hậu cũng có thời gian sủng hạnh, bất quá theo thời gian, điểm nhỏ tình nghị đó cũng bị tiêu mòn gần như không còn theo năm tháng, lúc trước cưới Nam Cung Tĩnh vì kho báu gia đình Nam Cung của nàng ta, giường của hắn sao lại có thể cho người khác ngủ say sưa được.

“Lang tình tựa cảm giác say, thiếp ý như tơ nhu, rượu nóng có lúc lãnh, tia nhu vô đoạn tuyệt. Tâm tư của hoàng thượng với muội muội như tia nhu này vẫn không có đoạn tuyệt quá.” Hoàng hậu nói.

Mai phi nói “Đúng vậy, quý phi tỷ tỷ tiến cung lâu như vậy mà hoàng thượng vẫn đối với tỷ tỷ, sủng ái mười năm như một ngày, quả nhiên là làm cho chúng ta hâm mộ.”

“Đúng vậy, bản cung tiến cung nhiều năm, cũng không có thấy hoàng thượng đối với bất kỳ một phi tử nào dụng tâm như thế, nói cho cùng là phúc khí của muội muội thật tốt, Tấn vương lại có hiếu như vậy. Cùng với đại tiểu thư kia tình ý làm cho người ta hâm mộ, đứa nhỏ của muội muội với Bàng gia đại tiểu thư cũng đính ước như vậy, thực sự làm cho người ngoài ghen tị đến chết, quả nhiên là nhân duyên tốt.” Hoàng hậu nói.

Nghi quý phi cười lạnh nói “Nương nương, ngài có thai nên uống chén nước ô mai giải khát đi.”

Hoàng hậu thản nhiên nói “Hoàng thượng thưởng cho muội muội, muội muội thật tốt hưởng thụ đi, muội biết xưa nay bản cung không thích ăn chua.”

Nghi quý phi bưng lên một chén múc một ngụm lại nói “Đích thực là mát lạnh giải khát, khó được hoàng thượng quan tâm. Trái lại muội quên tỷ tỷ không thích ăn chua.” Nghi quý phi khiêu khích nhìn trong chén nước ô mai nói.

Nhược Phương cô cô ở bên cạnh cũng đưa ra một vò ướp lạnh, nói “Hoàng hậu nương nương, đây là Tuyết quận chúa chuẩn bị cho người, nói là trời nóng nực, nương nương không thích ăn chua, cố ý để người ta làm nước hoa hồng cho nương nương giải khát, bên trong có ít dược liệu an thai, càng khó được chính là không ngửi thấy vị thuốc, chỉ có hương thơm của hoa.”

Nhược phương đem vò để trên bàn, nhẹ nhàng mở, mùi thơm bay tràn lan, đặc biệt chính là vị ngọt mà không ngấy, làm cho người ta ưa thích.

Mai phi nói “Đây là cái gì, mùi vị thực sự dễ ngửi.”

Hoàng hậu nói “Chẳng qua là một ít thức uống gì đó, Tuyết nhi nói uống thứ này có thể duy trì dung nhan, lại mát lạnh giải khát, gần đây ta rất thích uống, Nhược Phương dâng cho hoàng thượng cùng hai vị muội muội một chén.”

Tay Nghi quý phi cầm cái thìa chấn động, trong nháy mắt khôi phục trấn tĩnh, “Nghĩa nữ này của hoàng hậu nương nương thật sự là tri kỷ, bất kể là thứ gì cũng chuẩn bị cho hoàng hậu nương nương, thật là cẩn thận.”

Hoàng hậu liếc mắt nói “Muội muội không cần hâm mộ, đại tiểu thư không phải cũng đưa nước hoa hồng cho muội muội uống, chắc hẳn cũng là hiếu thuận.”

Hoàng đế cầm chén lên nếm một miếng nói “Không ngờ tay nghề nhị nữ nhi của Bàng quốc công lại tốt như vậy, thật sự là mỹ vị.”

“Hoàng thượng có thể uống nhiều một chút, vật này là sinh âm bổ dương, thân thể hoàng thượng mùa hè sợ nóng, để cho người ta ướp lạnh, khi nào hoàng thượng hạ triều có thể uống.”

Hoàng đế kéo tay hoàng hậu nói “Đã nhiều năm như vậy mà nàng còn cẩn thận như vậy.”

Hoàng hậu nói “Thần thiếp và hoàng thượng là phu thê nhiều năm như vậy, hoàng thượng thường ngày sợ nhất là nóng, phương thuốc này là Tuyết nhi nói, thần thiếp đã thử mấy ngày thấy không lỗi cho nên đề cử với hoàng thượng.”

Nghi quý phi nếm một miếng trong chén nước đỏ tươi nói “Vị còn có thể chấp nhận được, bất quá so với Bàng Lạc Vũ làm còn kém một chút.”

Hoàng hậu mỉm cười nói “Muội muội còn nói miệng đâu, vật này là tâm ý của con bản cung, bất quá chắc hẳn sau này muội muội cũng có lộc ăn, nghe nói đại tiểu thư kia trái lại giỏi bếp núc, sau này nhất định có thể chiếu cố Tấn vương thật tốt.”

Hoàng đế gật đầu nói “Lời này của hoàng hậu thật không sai, bên người Tấn vương thiếu người chiếu cố hắn, đại tiểu thư này không tệ. Chính là sau này ái phi quản thúc nàng ta cho tốt, gả vào hoàng gia được làm con dâu hoàng gia, nếu làm cái gì không đúng, đến lúc đó không ai có thể giữ được nàng ấy.”

“Vâng, thần tiếp tuân chỉ, chắc chắn sẽ điều giáo thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.