Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 144




Cho dù mọi người có cẩn thận bao nhiêu thì máu vẫn trào ra từ vết thương của Thương Dực, Bàng Lạc Tuyết đành phải âm thầm cầu khấn Thương Dực sẽ không có chuyện gì, bằng không nàng thật sự không có mặt mũi nào để đi gặp Tiểu Tứ tử.

Bàng Lạc Tuyết vừa chuyện một con mèo trên giá sách, một đường hầm liền xuất hiện, Bàng Lạc Tuyết nói: “Các ngươi nâng Thương Dực cẩn thận một chút, đi theo sư phụ của ta vào trong phủ. Nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Tuyết nhi, nếu không thì muội đi đi, ta sẽ ở lại ứng phó.” Sở Mộc Dương lo lắng nói.

Bàng Lạc Tuyết thúc Sở Mộc Dương: “Người mau đi đi, sư phụ phải bảo vệ Thương Dực , Tuyết nhi vô cùng cảm kích.”

Sở Mộc Dương nhíu mày, tính tình của Bàng Lạc Tuyết rất cố chấp, cho dù có bắt trâu kéo lại cũng không được.

Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ đi vào lại đóng cửa ám đạo, đây là nhà của Thích Dao, nàng không thể đi, không thể để ai phá hư một ngọn cỏ ở đây được.

Bàng Lạc Tuyết nói với nha hoàn bên ngoài: “Đốt hết những thứ trên giường, sửa lại mọi thứ, nhanh lên một chút.”

Nha hoàn bên ngoài lại nói “Tiểu thư, người nhanh lên một chút, những người đó muốn phá cửa rồi.”

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, thực sự là không muốn sống nữa rồi, Bàng Lạc Tuyết mở cửa đi ra ngoài nói: “Ta đi xem. Mở cửa đại môn ra.”

Hạ nhân mở cửa lớn, Bàng Lạc Tuyết liền thấy Tấn vương cùng đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên mang theo quan binh của đại lý tự cùng nhau tới đây.

Bàng Lạc Tuyết đứng ở giữa, nha hoàn bên cạnh đưa đến một chiếc gối mềm, lại bưng lên một ly trà ngon, trà Vân Vụ ngon nhất, uống một ngụm, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: “Ô, ta còn tưởng là ai. Thì ra là khách quý Bắc Yên, không biết khách quý Bắc Yên tới chỗ của ta làm chi, còn mang theo Thiếu Tư Mệnh của đại lý tự như vậy.”

Tất nhiên Thiếu Tư Mệnh biết Bàng Lạc Tuyết. Nàng không chỉ là tiểu thư của quốc công phủ, nàng còn là quận chúa của Đông Tần, nghĩa nữ mà hoàng hậu yêu thương nhất, Thiếu Tư Mệnh vội vàng hành lễ nói: “Hạ quan yết kiến Tuyết quận chúa.”

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: “Đại nhân, bản quận chúa cũng không nhận cái cúi đầu này của ngươi, hôm nay đại nhân mang theo binh lính tới chỗ của ta, ta đã đắc tội với đại nhân ở chỗ nào vậy?”

Thiếu Tư Mệnh vội vàng lau mồ hôi nói: “Không dám, không dám.”

Tấn vương bên cạnh nhìn thấy người mở cửa là Bàng Lạc Tuyết cũng hoảng sợ. Thích phủ hắn vô cùng quen thuộc nhất, lúc trước cũng là vì Thích tướng quân không muốn giúp đỡ hắn vì thế mới nặng tay hại ông ta. Xử cả nhà ông ta là kẻ phạm tội mà tịch thu toàn bộ tài sản, hắn còn tin rằng người mở cửa sẽ là dư nghiệt của Thích gia, lại không nghĩ rằng là Bàng Lạc Tuyết.

Tấn vương tiến lên phía trước nói: “Không biết tại sao nhị tiểu thư lại ở chỗ này.”

Bàng Lạc Tuyết cũng không đứng dậy: “Tuyết nhi yết kiến Tấn vương gia. Nơi này là chỗ Tuyết nhi mua dùng để tặng người . Thế nào? Vương gia có ý kiến sao?”

Tấn vương cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là trước đây bổn vương cũng hay đến Thích phủ này, tất cả ở đây vẫn còn quen thuộc như vậy, có thể thấy nhất định có người ở Thích phủ, mới có thể làm mới tất cả những thứ này.” Nói xong lại nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, Tấn vương à, ngươi còn muốn nói tiếng người nữa sao, Bàng Lạc Tuyết cũng không nói tiếp.

Tấn vương cau mày nói “Nhị tiểu thư, không biết nơi này có dư nghiệt của Thích không?”

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu lên: “Người tới nơi này nhiều như vậy. Lúc đó Thích phủ bị bệ hạ tịch thu tài sản, còn có thể có cái dư nghiệt gì. Vương gia đang nói gì vậy?”

Tấn vương nhìn Thích phủ, hắn sẽ không tin lời Bàng Lạc Tuyết: “Tiểu vương cảm thấy mọi thứ ở đây thật thân quen, chỉ tiếc Thích tướng quân lại làm chuyện bán nước, quả thật là đáng tiếc.”

“Vương gia thấy quen, nhưng ở đây cũng đã được Tuyết nhi mua, ta cũng không thể nhường cho ngài, Thích tướng quân sai hay đúng sẽ do hậu nhân quyết định, Tuyết nhi chỉ là tiểu nữ tử, sao có thể chỉ trích triều chính được?” Bàng Lạc Tuyết không nhanh không chậm trả lời.

Tấn vương nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này cứ thích đối chọi với hắn như vậy, càng như thế, hắn càng đoán được nàng hơn.

“Vương gia, không biết người còn có việc gì? Nếu như không thì cũng đừng làm phiền ta ngắm hoa, nhiều người xông vào nhà ta như vậy.” Bàng Lạc Tuyết lại nhìn mấy kẻ đang chuẩn bị phá cửa phía sau: “Nếu ta cáo trạng với bệ hạ, chắc hẳn Thiếu Tư mệnh cũng sẽ không gánh vác nổi.”

Lúc này Thiếu Tư Mệnh đã hoàn toàn hối hận , Bàng Lạc Tuyết cũng không là người dễ đắc tội mà.

Tấn vương nói: “Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, các hoàng tử của Bắc Yên nhìn thấy đào phạm của bọn họ trốn đến đây nên mới cầu tiểu vương giúp, Thiếu Tư Mệnh cũng chỉ làm hết bổn phận của hắn thôi.”

“Ồ? Vậy sao? Hiện tại các người cũng nhìn thấy rồi đấy, nơi này là bản quận chúa mua để tặng người, các người đã có thể đi rồi.”

Hai vị hoàng tử Bắc Yên không vui, bọn họ cảm thấy nhất định Thương Dực ở đây, tứ đệ cũng sẽ ở đây, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, cái lý này bọn họ đều hiểu.

Đại hoàng tử nói “Quận chúa, đào phạm kia là trọng phạm của Bắc Yên chúng ta xin thỉnh quận chúa giao người ra đây.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn đại hoàng tử Bắc Yên, cười nói “Nếu là trọng phạm của Bắc Yên các ngươi, vậy thì người đi Bắc Yên mà bắt, nơi này là Đông Tần, chỗ này của ta còn chưa đến lượt hoàng tử Bắc Yên như người khoa tay múa chân.”

Bắc Yên hoàng tử thở gấp nói: “Ngươi!”

Bàng Lạc Tuyết bưng ly trà uống một hớp nhẹ, hoàn toàn không đặt bọn hắn vào mắt, Tấn vương nói: “Nhị tiểu thư, người vẫn nên giao bọn họ ra đây đi, hai vị hoàng tử sẽ vô cùng cảm tạ người.” Nói cho đại hoàng tử một ánh mắt.

Đại hoàng tử ngầm hiểu nói: “Đúng vậy, quận chúa, chỉ cần người giao bọn họ ra đây, bất kể là cái gì, chúng ta đều sẽ đáp ứng.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn ba người mắt đi mày lại, xem ra quan hệ của Tấn vương và bọn họ không giống bình thường, Sở Mộc Dương chắc chắn sẽ không làm bạn với tên tiểu nhân như Tấn vương này, cũng chỉ có hai tên tiểu nhân gian trá của Bắc Yên này thôi.

“Không phải ta không giao, ở đây chỉ có ta cùng mấy hạ nhân hay quét tước hằng ngày, thực sự không biết nên giao cái gì cả?” Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt vô tội, hai vị hoàng tử của Bắc Yên hận không thể đi lên chém chết nàng bằng một đao.

“Nhị tiểu thư, không biết người mua Thích phủ này cho ai, ta sợ rằng không ai muốn ở nơi này đâu.” Tấn vương hỏi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn lướt qua Tấn vương, xem ra hắn thật sự không yên lòng với người Thích gia, quả thật là làm chuyện có lỗi, nửa đêm cữ sợ quỷ gõ cửa, xem ra Tấn vương này đã hoàn toàn đuối lý rồi, Bàng Lạc Tuyết đau thương nói: “Tấn vương gia, trước khi mẫu thân nhà ta xuất giá có một người bạn là Thích phu nhân, cảm tình của hai người rất tốt, người cũng biết thân thể mẫu thân ta không tốt, từ khi Thích gia bị người khác vạch trần mà lâm vào hoạ tai ương, mẫu thân không vui, cho nên ta đã mua tòa nhà này, xử lý tốt tất cả, chuẩn bị đưa cho mẫu thân của ta, vương gia thấy có chỗ nào không ổn sao?”

Tất nhiên Tấn vương không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn, đành phải nói: “Lòng hiếu thuận của tiểu thư thật sự đã làm người ta cảm động, chắc hẳn quốc công phu nhân sẽ thích.”

Đại hoàng tử nhìn Tấn vương không hài lòng nói: “Vương gia, chẳng lẽ người đã quên mục đích hôm nay chúng ta tới đây sao?”

Tấn vương nói: “Đại hoàng tử an tâm một chút, chớ nóng, quận chúa luôn luôn hiểu chuyện, những người đó là đào phạm của Bắc Yên, chắc hẳn quận chúa sẽ không bao che.”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: “Vương gia nói không sai, nếu là đào phạm, người nguy hiểm như vậy, sao ta có thể bao che được, lại nói Bắc Yên cũng không liên quan gì đến ta cả.”

Nhị hoàng tử nói: “Vậy thì mời Tuyết quận giao người ra đây đi.”

Bàng Lạc Tuyết mở to hai mắt nhìn nhị hoàng tử nói: “Bắc Yên nhị hoàng tử, vừa rồi bản quận chúa đã nói, chỗ này của ta không có đào phạm của Bắc Yên, các ngươi đi chỗ khác tìm đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này của ta.”

Đại hoàng tử ngăn cản nhị hoàng tử đang muốn tiến lên, lại ôm quyền nói với Bàng Lạc Tuyết: “Chúng ta đuổi đến đây, có thể khẳng định hắn đã tiến vào viện này.”

Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi: “Không biết đuổi thế nào mà lại đuổi sang đây vậy?”

Nhị hoàng tử bất mãn nói: “Đương nhiên là vết máu.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn trên mặt đất nói: “Các người cũng nhìn thấy, nơi này của ta không có vết máu nào. Hay là các người đi nơi khác đi.”

Đại hoàng tử nhíu mày, hắn vừa cũng phát hiện vết máu đã mất, cho nên mới dám khẳng định nhất định là có người giúp Thương Dực. Vì thế mới cầu Tấn vương giúp.

“Tuyết quận chúa, người này đã trúng độc của Bắc Yên hoàng thất chúng ta, huyết dịch của hắn nồng nặc mùi này, ta không nhận nhầm được.” Đại hoàng tử biết thân phận nha đầu này không đơn giản, bằng không Tấn vương cũng không cần ở đây nhiều lời với nàng.

Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại ngửi chút mùi trong không khí, nooit lên một chút ác ý mỉm cười nói “Không biết mũi của đại hoàng tử được làm từ gì, ta chỉ ngửi được hương hoa trong không khí mà thôi.”

Sắc mặt đại hoàng tử đỏ lên, nhị hoàng lấy ra ống trúc trong ngực, nói: “Bên trong Bắc Yên này là một loại ong theo dõi Bắc Yên ta trồng, chỉ cần có một chút mùi này, chúng nó đều có thể tìm được.”

Lòng Bàng Lạc Tuyết trầm xuống, quả nhiên nhị hoàng tử mở ống trúc, hai con ong bay vào trong viện, Bàng Lạc Tuyết không hề nghĩ ngợi lấy ra hai cây ngân châm giết bọn chúng.

“Người làm cái gì vậy? Chẳng lẽ Tuyết quận chúa chột dạ sao?” Nhị hoàng tử nhìn ong đã chết trên mặt đất.

“Nơi này là chỗ của ta, nếu các người muốn làm loạn thì đi chỗ khác, chỗ này của ta trồng nhiều hoa như vậy là để lấy mật, huống chi ta cũng nuôi ong mật, ta không muốn để chúng lẫn vào.” Bàng Lạc Tuyết chẳng hề để ý nói.

Chỉ tiếc lí do trốn tránh của nàng trong lòng mọi người lại trở thành già mồm cãi lí, càng thêm chột dạ.

Nhị hoàng tử nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: “Quận chúa, chỉ cần chúng ta lục soát sẽ biết người có ở đó hay không .”

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhị hoàng tử: “Nhị hoàng tử đang nói giỡn sao? Một hoàng tử của Bắc Yên dựa vào cái gì mà đến đây lục soát ta? Nếu như làm hư hoa cỏ ở đây nhất định ta sẽ rất đau lòng đấy.”

“Tấn vương người nói một câu đi.” Nhị hoàng tử nói

Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết không hề sợ hãi mà nói: “Quận chúa, bọn họ cũng là vì sự an toàn của quận chúa, bản vương bảo đảm nhất định bọn họ sẽ cẩn thận. Quận chúa yên tâm đi, nếu như giẫm phải hay phá hủy cái gì, nhất định ta sẽ tới bồi thường.”

“Vương gia, dù gì người cũng là hoàng tử Đông Tần, tại sao lại có thể giúp đỡ người khác bắt nạt Tuyết nhi.” Bàng Lạc Tuyết ủy khuất nói.

“Tuyết nhi nói đùa, bọn họ là khách quý của Đông Tần, ta tin nhất định Tuyết nhi sẽ để chúng ta lục soát viện một chút.” Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nghe giọng điều lại không hề cho phép thương lượng.

Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết dần trở nên lạnh lẽo...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.