Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 120: Nhỏ giọt




Vũ Dương tiễn Sở Mộc Dương đi xong, liền sai người chuẩn bị tắm rửa thay y phục, nửa tháng đi đường, nàng đã sớm chịu đủ, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nghĩ đến bẩm báo việc hoàng đế nước Nam Chiếu an bài, ánh mắt Vũ Dương sâu thẳm.

Sở Mộc Dương trở lại trạm dịch thay đổi thường phục, đang chuẩn bị ra cửa. Sở Mộc Nguyệt cực kỳ hứng thú chạy tới, nhìn Sở Mộc Dương thay đổi y phục nghi ngờ hỏi "Đại ca, huynh định đi đâu vậy?"

Sở Mộc Dương ngẩng đầu, nhìn thấy đệ đệ có ba phần tương tự hắn, cười cười "Không có gì, chỉ là đi dạo, Mộc Nguyệt sao không nghỉ ngơi cho tốt, đi đường dài như vậy, sợ rằng cũng đã mệt mỏi rồi."

Sở Mộc Dương nhìn phía sau Sở Mộc Nguyệt, Dụ Độ, vẫn một thân đen, mạng che mặt.

"Đại ca đi nhiều quốc gia, mong rằng đối với danh lam thắng cảnh của quốc gia Đông Tần cũng hiểu sơ sơ, ai bảo đệ thường ngày không hay đi đây đó, đại ca cũng dẫn chúng em đi dạo đi."

"Chỗ tốt nhất của quốc gia Đông Tần này là Thúy Vi lâu, chỗ này chắc hẳn Mộc Nguyệt sẽ thích, vi huynh cũng muốn đi nghe ca khúc, chỉ là Dụ Độ cũng muốn đi sao?"

"Thái tử, trước khi đi hoàng hậu muốn ta đi theo bảo vệ nhị hoàng tử, nô tài nhất định muốn đi theo."

"Vậy thì cùng đi." Vốn dĩ Sở Mộc Dương muốn đi tìm Thích Dao, được rồi, nói trắng ra là đi xem Bàng Lạc Tuyết có ở đó hay không mà thôi, chỉ là theo chân hai ngươi vẫn có điểm khiêm tốn vậy là được rồi.

Thúy Vi lâu

Trên mặt Bàng Lạc Tuyết dán một tầng mặt nạ da người, lại còn che đậy một tầng mạng che mặt bên ngoài. "Đi thôi, chúng ta đi xem Bạch Quân Nhược, để hắn chuẩn bị vàng bạc cho tốt, trận này không phải ai cũng có thể nghe, nếu đây là một lần cuối cùng, không bằng đưa một cái nhân tình. Dao tỷ tỷ cảm thấy có được không?"

"Tuyết nhi đã nói vậy, ta đương nhiên cam tâm tình nguyện lưu lại một đoạn giai thoại." Thích Dao vẫy nhẹ cho cây quạt lay động.

"Đi thôi, nhìn Bạch Quân Nhược này rốt cuộc muốn thế nào?" Nói xong ôm lấy Thích Dao chuẩn bị đàn.

Thúy Vi lâu

Thích Dao dùng khinh công vượt nóc tường. Tự nhiên so với Bàng Lạc Tuyết ngồi xe ngựa tương đối mau.

Tiết ma ma nhìn nam tử y phục màu trắng trước mắt, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ khí chất quý phái, trên tay cầm cây quạt, nhìn kỹ trên bề mặt là bức tranh sơn thủy. Đứng phía sau là hai người hầu, cầm bội kiếm đứng tĩnh lặng, nếu như không nói lời nào, hai người giống như đầu gỗ. Không nhúc nhích.

Tiết ma ma tự mình bưng một bình bách hoa nhưỡng, ở một bên hầu hạ, Dao lâu chủ đã phân phó. Cẩn thận hầu hạ, cho nên tự mình nhận lấy khay trà từ trên tay nha hoàn, tự mình hầu hạ, công tử này là đại công tử. Chính là tính tình quá lạnh nhạt. Tiết ma ma cười cười "Công tử, đây là lâu chủ của chúng tôi tự mình làm cấp cho công tử chuẩn bị, đây là bách hoa nhưỡng tốt nhất lâu Thúy Vi của chúng tôi, bình thường chính là một ngàn lượng vàng cũng không mua được một bình, chỉ có nhân tài được lâu chủ của chúng tôi vừa mắt mới có thể uống đến."

Bạch Quân Nhược giương mắt, nghĩ tới Dao lâu chủ cả vú lấp miệng em kia, thản nhiên nói "Vậy sao? Nói như vậy ta càng phải đa tạ lâu chủ nhà ngươi đã nể tình." Nói xong liếc mắt nhìn tùy tùng ở phía sau, một người vội vàng nhận lấy rượu từ trong tay của Tiết ma ma, đưa tới trước mặt Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược cầm bầu rượu lên ngửi "Không tệ. Đích thực là rượu ngon, thưởng cho ngươi. Đi xuống đi, thuận tiện hỏi một chút ca khúc cuả ta, lâu chủ nhà ngươi lúc nào thì chuẩn bị tốt." Nói xong từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu đưa đến trong tay Tiết ma ma.

Tiết ma ma ở tại nơi phong nguyệt này đã già đời, đương nhiên là mặt mày rạng rỡ "Công tử yên tâm, tôi sẽ nói với lâu chủ, chắc hẳn Như Yên cô nương cũng nguyện ý vì công tử đặc biệt đàn một bản." Nói xong cúi chào đóng cửa ra ngoài.

Bạch Quân Nhược cầm lấy bầu rượu rót một chén, nhợt nhạt uống "Đích thực là rượu ngon, khi đưa vào miệng hương thơm thuần khiết ."

"Công tử, chúng ta đưa nhiều tiền như vậy chỉ để nghe một khúc nhạc." Một người hầu phía sau bất mãn nói.

"Thanh Phong, không được nói bậy, thiếu gia tự có chủ ý."

"Thanh Thủy, ngươi không nhìn thấy mười rương vàng kia đâu, liền nghe một khúc nhạc của cô nương kia, còn không biết nàng ta như thế nào."

Hai vị này là người hầu tùy thân của Bạch Quân Nhược, từ nhỏ đã đi theo hắn, hai người đều là cô nhi cha mẹ đều chết vì tai nạn trên biển, hai người ôm cây gỗ mộc dạt tới Hải quốc, được Bạch Quân Nhược cứu, dạy võ công. Nghe thấy thiếu gia nhà mình tiêu tiền như vậy để nghe một ca khúc, hai người tự nhiên không hài lòng.

Bạch Quân Nhượng khóe miệng tà mị nâng lên, một hơi uống cạn sạch rượu trong tay "Các ngươi biết cái gì, sản nghiệp của chúng ta ở các quốc gia khác như thanh phong thủy khởi, xem xét tình hình ở quốc gia Đông Tần này, ta trái lại cảm thấy lâu chủ của Thúy Vi lâu này bất phàm, bất quá lâu chủ này trái lại không có năng lực lớn như vậy."

"Ý của công tử?"

"Chủ nhân thực sự là người khác, chẳng qua là không có danh hiệu mà thôi." Bạch Quân Nhược lười biếng nói.

Trải qua quan sát của hắn nhiều ngày nay, thậm chí phái không ít người theo dõi Thích Dao, thế nhưng nha đầu này rất quỷ quyệt, mỗi lần đều bỏ rơi được người của hắn, nếu không cũng không biết ở đâu tới một tiểu hài tử đến quấy rối, hắn dám khẳng định Thúy Vi lâu này tuyệt đối có vấn đề. Ở đây là chốn đô thành lộ ra một cỗ vị âm mưu.

"Hai người các ngươi đi xem bọn họ tra được như thế nào?"

"Vâng"

Thanh Phong cúng Thanh Thủy chắp tay cáo lui. Chỉ có Bạch Quân Nhược ở lại trong phòng.

Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, từ cửa sau tiến vào. Tiết ma ma sớm đã đứng chờ ở đó, đỡ tay Bàng Lạc Tuyết, đỡ nàng đến phòng của Thích Dao, quả nhiên Thích Dao đã đổi y phục, lại là cái cẩm bào màu đen đó, ung dung hào hoa.

"Tiểu thư, chủ nhân tới."

"Để cho nàng vào đi, bà đi an bài Bạch công tử đi, liền để cho hắn gianphòng lớn nhất, nói cho hắn chuẩn bị vàng đi."

"Vâng lâu chủ."

Bàng Lạc Tuyết đẩy cửa vào, Bàng Lạc Tuyết cầm đàn để trên bàn, cởi mạng che mặt "Gương mặt ta nhìn thế nào?"

Thích Dao nắm cằm nhìn hai bên một chút "Đích thực không tệ, cùng tay nghề của sư huynh ta có thể liều mạng, Tuyết nhi a, xem ra cô có thiên tư học y thuật."

Bàng Lạc Tuyết cầm gương đồng nhìn hai bên, nhìn không ra kẽ hở mới hài lòng để qua một bên, đối với tay nghề của mình nàng vẫn có lòng tin...

Tiết ma ma đi tới hậu viện của Thúy Vi lâu, ở đây sớm đã được Bạch Quân Nhược bao, bên ngoài thủ vệ là người của hắn, nhìn người tới là Tuyết ma ma không vào thông báo, trực tiếp để bà đi vào.

Tiết ma ma lắc mông chỉ nói "Bạch thiếu gia, lâu chủ nhà ta nói, Như Yên cô nương đã tới, không biết ngài."

"Ngươi yên tâm" Nói này "Ba ba ba" Ba tiếng liền cho người đưa mười rương vàng tiến vào, vừa mở ra trong nháy mắt ánh sáng vàng rực rỡ, Tiết ma ma coi như kiến thức rộng rãi, nhưng cũng bị vàng làm cho hóa đá.

"Công tử, mời bên này, nô gia đã cho người chuẩn bị một gian phòng lớn tốt nhất." Tiết ma ma tươi cười rạng rỡ dần đường.

Tiết ma ma dẫn Bạch Quân Nhược đi tới Như Thủy các, nơi này cách cầm đài gần nhất, lại thanh tĩnh lịch sự tao nhã, thế nhưng giá cũng đồng dạng xa xỉ, người bình thường bình thường còn không trả được, Như Thủy các bên trong được bố trí thanh lịch, đều lấy tông màu trắng làm chủ đạo, có thể thấy Tiết ma ma cũng có chút nhãn lực.

Bạch Quân Nhược nhìn phòng này, cầm một tấm ngân phiếu đưa vào trong tay Tiết ma ma. Tiết ma ma nhận được liền cười "Đa tạ công tử, nô gia đã sai người chuẩn bị rượu cũng thức ăn ngon, công tử có thể vừa nghe nhạc, vừa thưởng thức. Công tử có cần cô nương bồi rượu không? Cô nương của chúng tôi đều cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông."

"Không cần, phiền phức ma ma chờ Như Yên cô nương đánh đàn hoàn tất, bản công tử muốn gặp cô nương này một chút."

"Cái này" Tiết ma ma khó xử, bà biết liên quan đến Như Yên cô nương cần có sự đồng ý của lâu chủ, bà không có biện pháp tự mình làm chủ.

"Ma ma không cần khó xử, đây là một ngàn lượng ngân phiếu, chỉ cần ngươi nói với Như Yên cô nương là được, được hay không ta cũng không trách ngươi."

Tiết ma ma nhận lấy ngân phiếu, đáp lễ "Công tử xin chờ, ta đi nói với Như Yên cô nương, được hay không nô gia không thể bảo đảm được. Còn thỉnh công tử không nên trách tội, nô gia sẽ tận lực giúp công tử an bài."

"Như vậy xin đa tạ ma ma."

"Nô gia xin cáo lui." Nói xong liền cúi người cáo lui.

"Lâu chủ" Tiết ma ma gõ cửa.

Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật đầu, cầm mạng che mặt lên che trước mặt.

"Vào đi!"

Tiết ma ma đẩy cửa vào "Thưa lâu chủ, chủ nhân"

"Chuyện gì?" Thích Dao hỏi

"Hồi lâu chủ, Bạch công tử muốn nói chuyện với Như Yên cô nương" Tiết ma ma cung kính nói

Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, thấy trong mắt nàng mê hoặc, nhân tiện nói "Không thấy, Như Yên cô nương không tiếp khách. Nói cho hắn biết, nghe đàn có thể liền thành thật nghe, gặp người thì thôi. Bằng không hắn liền muốn nghe cũng không được nghe."

"Chậm đã, lâu chủ, người này đối với chúng ta có dùng, tốt nhất không muốn đắc tội với hắn, nếu như có thể, chúng ta còn cùng với hắn giao lưu cũng tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Vì sao?" Thích Dao bất mãn, nàng chịu đủ tính tình Bạch Quân Nhược kia, lạnh giống như băng.

"Được rồi, ngày khác ta sẽ tỉ mỉ nói cho tỷ." Nói xong Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tiết ma ma, có một số việc, nàng không muốn cho người khác biết.

Thích Dao gật gật đầu "Tùy cô, vậy sau đó chúng ta sẽ gặp hắn." Nói xong liền xoa tay.

"Ngươi đi nói với Bạch công tử, một lúc sau ta nhất định sẽ gặp mặt với công tử một lần."

"Vâng"

Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, Thích Dao đỡ hông nàng lôi lên mặt trên đại đường của Thúy Vi lâu, vải màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dẫn tới dưới lầu một tràng vỗ tay.

Quả nhiên cầm đài bị đổi đến ngay chính giữa, bách hoa bên cạnh vây quanh, màu trắng của màn che vây quanh cầm đài, bức màn che đã cuốn lên, đàn ở trên đài đã sớm bại lộ trước mắt của mọi người, bình thường Như Yên cô nương đánh đàn đều được màn che màu trắng vây quanh, chỉ có tiếng đàn, lại có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người, hôm nay lại có thể nhìn thấy chân nhân, quả thân làm cho các vị khách quan kinh ngạc không ngớt.

Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, cúi xuống thân thể. Đem đàn đặt trên bàn, liếc mắt với Thích Dao một cái.

Thích dao tiến lên vỗ tay, mọi người đều hướng qua bên này nhìn.

Thích Dao phe phẩy cây quạt, phong tình vạn chủng cười cười, khiến cho phía dưới xì xào, Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: "Nha đầu này nhất định là cố ý."

Quả nhiên, Thích Dao thay đổi, cầm cây quạt chậm rãi nói "Hôm nay, Thúy Vi lâu của chúng ta có chuyện tình trọng đại phải báo, thỉnh các vị yên tĩnh một chút."

Quả nhiên phía dưới lạnh ngắt như tờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.