Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 111: Từ bỏ




Bàng Lạc Tuyết nhìn Dự vương, khoé miệng khẽ giật, Dự vương ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết, cho nàng một ánh mắt an tâm.

“Chính Dương tham kiến Vương thúc. Nguyên lại Bàng Quốc công phu nhân cũng đã ở đây a.”

“Tham kiến Vương gia.”

“Quốc công phu nhân mời đứng lên, ta chỉ là một vãn bối, thật sự không dám nhận đại lễ của Quốc công phu nhân, đừng làm ta phải tổn thọ.”
Dương thị vô cùng vừa lòng nhìn Dự vương khiêm tốn hiểu lễ, thật là một đứa trẻ tốt hiếm có.

“Được rồi, sao Dự vương lại tới đây?” Vinh Thân Vương hỏi
Triệu Chính Dương cười cười với Vinh Thân Vương: “Vương thúc, người cũng biết Tuyết Quận chúa là nghĩa nữ của mẫu thân ta, mẫu hậu biết đại công tử hôm nay tới cầu thân cho nên người bảo ta mang chút quà tặng cho Trường Nhạc làm sính lễ.”

Vinh Thân Vương nhíu mày, hôm qua hắn tiến cung, thấy ý tứ của bệ hạ không hẳn đáp ứng hôn sự này, nhưng là ý tứ của Hoàng hậu nương nương, cũng cần phải cân nhắc.

“Đa tạ tâm ý của Hoàng hậu nương nương.” Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói.
Dự vương vỗ vỗ tay liền có một đống nha hoàn thái giám khiêng đến hơn mười thùng lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, một vạn lượng hoàng kim, vô số vạn lượng bạc trắng, tính cả sính lễ của Bàng Quốc công phủ thì đầy ắp đại sảnh, sợ rằng có là sính lễ nữ nhi của hoàng hậu cũng không nhiều bằng thế này.
Vinh Thân Vương lập tức không thể hiểu được rốt cuộc Hoàng thượng và Hoàng hậu đang nghĩ cái gì, sao hai phu thê lại có hai suy nghĩ không giống nhau như vậy.

Dương thị nhìn vẻ mặt Vinh Thân Vương u sầu lại tưởng ông không hài lòng vì hôm nay Bàng Quốc công không tới, vì thế cười nói: “Vương gia?Ngài có cái gì không hài lòng, chỉ cần ngài nói ra, Bàng Quốc công phủ sẽ dốc hết khả năng.”

“Phu nhân khách khí, hai hài tử tâm ý tương thông, ta cũng thấy vui mừng thay chúng nó. Nhưng là……” Vẻ mặt của Vinh Thân Vương khó xử.

“Vương gia cứ nói đừng ngại.” Bàng Lạc Tuyết nói

“Đúng vậy, phụ vương. Có gì ngài cứ nói ra, đừng làm nữ nhi lo lắng, người xem mấy ngày nay người ăn không ngon ngủ không yên, mọi người đều khổ sở.” Trường Nhạc Công chúa mang vẻ mặt lo lắng nói.

Vinh Thân Vương than thở: “Nếu đã vậy thì ta cũng không gạt nữa, ta rất vừa lòng đứa bé Bàng Sách này. Việc này lần trước ở Bàng Quốc công phủ ta đã cùng phu nhân trao đổi qua. Chẳng qua là vào lúc tứ quốc săn bắn, hoàng thượng đã có ý đồ đem Trường Nhạc gả cho thái tử của Nam Chiếu quốc.”

Vinh Thân Vương vừa nói xong, ngay cả Bàng Lạc Tuyết cũng bị kinh hãi. Thái tử của Nam Chiếu quốc không phải Sở Mộc Dương sao? Sư phụ cùng ca ca tranh đoạt nương tử, nàng nên đứng ở bên nào đây?

Lẽ ra Nam Chiếu quốc là một quốc gia lớn, chỉ sau Đông Tần quốc, cũng không cần phải cầu thân để củng cố địa vị quốc gia. Vả lại Sở Mộc Dương yêu Trường Nhạc Công chúa khi nào? Không, không đúng…. Trong chuyện này nhất định có ẩn tình.

Bàng Sách nhìn Trường Nhạc Công chúa, thấy ánh mắt nàng đã tràn ngập bi thương. Lòng đau như cắt, Bàng Sách nắm chặt tay, quỳ gối trước Vinh Thân Vương. Dùng ánh mắt kiện định mà nhìn ông: “Vương gia, cả đời này nếu không phải Trường Nhạc thì Bàng Sách sẽ không cưới. Ta sẽ không trơ mắt nhìn Trường Nhạc gả tới Nam Chiếu quốc xa xôi kia.”

Vinh Thân Vương nhìn ánh mắt kiện định của Bàng Sách: “Đứa nhỏ này…. ai…. Sao ta lại muốn cho nữ nhi duy nhất gả xa. Chỉ là mệnh lệnh của hoàng thượng không thể làm trái.”

“Có thể làm trái hay không cũng cần phải thử qua mới biết được, phải nhớ rằng thánh chỉ này cũng chưa được hạ, hoàng thượng chỉ muốn hai nước kết bang giao, nhưng có muốn gắn bó cũng không cần phải hy sinh hạnh phúc cả đời của Trường Nhạc Công chúa, thứ cho lời nói vô cùng bất kính của Tuyết nhi, không biết ở trong lòng Vương gia rốt cuộc là bang giao quốc gia quan trọng hay hạnh phúc của nữ nhi quan trọng?”

“Đương nhiên là hạnh phúc của Trường Nhạc quan trọng, ngươi phải biết rằng Trường Nhạc chính là nữ nhi duy nhất của ta, tự nhiên hạnh phúc của nó quan trọng nhất.” Vinh Thẩn Vương không cần nghĩ ngợi mà nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Trường Nhạc Công chúa, chỉ thấy một đôi con ngươi xinh đẹp của nàng có chút sầu lo, Bàng Lạc Tuyết đi lên trước nắm hai tay có chút lạnh của nàng nói: “Công chúa, tâm ý của ca ca người cũng biết, Tuyết nhi muốn biết, ở trong lòng Công chúa, ca ca chiếm vị trí nào?”

Trường Nhạc nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tìm tòi, lại nhìn thoáng qua người trong lòng, liền đi lên quỳ gối trước mắt Vinh Thân Vương cùng Bàng Sách kiên định nói: “Phụ vương, tâm của nữ nhi sớm đã rơi vào tay Sách ca ca, nữ nhi nguyện ý ở bên Sách ca cả đời, nữ nhi không muốn gả đến Nam Chiếu, cũng chẳng sợ hoàng thượng thu hồi danh hiệu Trường Nhạc Công chúa, giáng xuống làm dân nghèo, nữ nhi không tiếc.”

Bàng Sách cùng Trường Nhạc thâm tình đối diện, Bàng Sách bắt lấy tay Trường Nhạc công chúa: “Công chúa, Bàng Sách có đức hạnh gì để lọt vào mắt xanh của công chúa, có câu nói kia của công chúa, Bàng Sách ngay cả bất chấp liều lĩnh với cả thiên hạ cũng muốn cùng công chúa ở một chỗ, lòng ta hoá đá, không thể chuyển dời.”

“Sách………” Trường Nhạc thâm tình nhìn Bàng Sách.

“Vương thúc, người xem, Trường Nhạc biểu tỷ cùng Bàng Sách công tử hai người tình ý sâu đậm, sao lại không thành toàn cho bọn họ, tội gì phải nhìn một đôi tình nhân trở thành hai người xa lạ.” Dự vương cũng xen mồm.

“Chuyện này……” Vinh Thân Vương khó xử.

“Vương gia có gì không hài lòng, ngài chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng để thoả mãn Vương gia.” Dương thị thành khẩn nhìn Vinh Thân Vương, vì hạnh phúc của nhi tử, cho dù nàng làm cái gì cũng không tiếc.

“Phu nhân khách khí, bổn vương cũng chỉ có Trường Nhạc là nữ nhi, làm sao nguyện ý cho nàng gả đến nơi khác, chỉ là bệ hạ đã nói qua rõ ràng, mấy ngày nay thái tử Nam Chiếu quốc cũng đang trên đường đến.” Vinh Thân Vương vỗ thật mạnh vào cái bàn gỗ lim.

“Trường Nhạc, bất kể có chuyện gì, ta cũng không từ bỏ nàng.” Bàng Sách cầm lấy tay Trường Nhạc công chúa.

“Nếu không thể gả cho Sách ca, nữ nhi tình nguyện tự vẫn.” Nói xong, Trường Nhạc dập đầu một cái với Vinh Thân Vương, nàng biết mình đang bức bách phụ vương, chỉ là trong lòng nàng đã có người thương, nếu gả đến Nam Chiếu, sợ là tâm sẽ theo hắn mà chết đi, nếu còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn, nàng không muốn phải sống không có hắn.

“Nữ nhi, con cần gì phải làm vậy? Con như vậy là muốn ta đau lòng sao?”

“Vương gia, có phải chỉ cần thái tử Nam Chiếu quốc không cưới Trường Nhạc công chúa thì ngài sẽ đồng ý không?” Bàng Lạc Tuyết thấy Vinh Thân Vương mặc dù là đệ đệ ruột của hoàng thượng, nhưng mà hắn từ trước đến nay vẫn e ngại hoàng đếĐông Tần, chỉ có thể khác xuống tay theo cách khác.
Vinh Thân Vương nhìn nữ nhi, lại nhìn sang vẻ mặt tính kế của Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: “Nếu Nam Chiếu quốc nguyện ý buông tha cho, ta sẽ đáp ứng mối hôn sự này.”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nhìn Bàng Sách: “Ca ca, hai người đứng lên trước đi.”

“Không, nếu Vương gia không đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy.”

“Nếu ca ca muốn quỳ làm cho Vương gia mềm lòng, chi bằng suy nghĩ biện pháp làm cho Vương gia đáp ứng. Ca ca yên tâm, ta sẽ chờ Trường Nhạc công chúa làm tẩu tử của ta.”

“Vương thúc, ý tứ của mẫu hậu là nàng sẽ nói chuyện nàycùng phụ hoàng, đến lúc đó sẽ chọn ra một người thích hợp trong số nữ nhi của các đại thần khác thay công chúa gả đi, chẳng lẽ ngay cả lời nói của mẫu hậu Vương thúccũng không tin sao?” Dự vương không hờn không giận nhìn Vinh Thân Vương

“Dự vương đa tâm, việc này ta cũng khó xử.” Phần trong lòng Vinh Thân Vương nhát gan lại sợ phiền phức chiếm ưu thế.

“Vương thúc……” Dự vương cũng tức giận.

“Tâm ý của Vương gia, Tuyết Nhi xin nhận, chỉ là việc này nếu hoàng thượng đã mở miệng, cũng không nên làm khó Vương gia. Tuyết Nhi cùng thái tử Nam Chiếu quốc có vài phần giao tình, chuyện này để ta đi thương lượng.” Bàng Lạc Tuyết cũng không nhẫn tâm để Dự vương cùng Vinh Thân Vương trở mặt.

“Tuyết nhi, ngươi đây là nói thật sao?” Bàng Sách lo lắng hỏi

“Là thật, ca ca không cần lo lắng.”

“Ai….Hôm nay lão phu sẽ nhận sính lễ này, nếu nhị tiểu thư có thể khiến thái tử Nam Chiếu quốc buông tha, ta đây sẽ gả Trường Nhạc cho đại công tử. Việc này ta cũng sẽ nói với hoàng thượng, cho dù phải liều mạng hay từ bỏ vương vị, cũng phải thấy được Trường Nhạc hạnh phúc.” Vinh Thân Vương nhìn nữ nhi đã khóc đến nước mắt đầy mặt, trong lòng không ngừng đau đớn, đây chính là nữ nhi hắn thương yêu từ nhỏ, nếu nàng có thể hạnh phúc, bản thân mình cũng an tâm đi gặp Vương phi.

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, vốn nàng còn rối rắm suy nghĩ làm sao mở miệng với Vương gia để hắn lưu lại sính lễ, xem ra vị Vinh Thân Vương này yêu thương Trường Nhạc công chúa cũng không phải chỉ một chút, vậy mà nguyện ý chống lại hoàng thượng.

“Vương gia, ngài yên tâm. Tuyết Nhi sẽ cố gắng thuyết phục thái tử Nam Chiếu quốc khiến hắn đổi người.” Bàng Lạc Tuyết kiên định nhìn Vinh Thân Vương.

“Được vậy thì còn gì tốt hơn, người tới, nhận lấy sính lễ này, hôm nay cứ ở lại chỗ này ăn bữa cơm canh đạm bạc đi.”

Mọi người hiển nhiên không có ý kiến.

Bàng Quốc công phủ.

Nhị phu nhân được Bàng Quốc công ôm vào trong viện của mình, nhẹ nhàng đặt trên giường.

“Người tới, gọi Thái y đến khám cho Nhị phu nhân, đúng rồi, gọi Tam tiểu thư tới đây.”

“Vâng, thưa lão gia.”

Trên giường, Nhị phu nhân yếu ớt mở hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng Quốc công nói: “Lão gia, lão gia, thiếp thân chỉ là thân thể không thoải mái, lão gia chớ bỏ lỡ chuyện tình của Đại công tử, e rằng phu nhân cũng không vui, thiếp thân thật sự có lỗi.”

“Không cần lo lắng, chuyện của Sách nhi, ngày khác ta sẽ thương lượng với phu nhân, việc này vốn cũng không gấp, chẳng qua phu nhân đã đi, chỉ sợ là việc này một lần hai lần thì không thể định được, nàng không cần lo lắng, nàng xem sắc mặt của nàng nhợt nhạt như vậy, vẫn là nên nghỉ ngơi thật nhiều thì hơn.” Bàng Quốc công tự mình vén vén góc chăn cho Nhị phu nhân.

“Lão gia, Tam tiểu thư đến.”

Bàng Lạc Băng hai mắt sưng đỏ nhìn Bàng Quốc công: “Phụ thân”

Khuôn mặt Bàng Quốc công u ám: “Còn không mau quỳ xuống!”

Bàng Lạc Băng bị doạ sợ, hai chân mềm nhũn quỳ gối xuống đất, hai tay không biết nên để ở đâu, lại nhìn người chính là hung thủ hại chết mẫu thân mình đang nằm trên giường kia, không cam lòng trừng mắt nhìn Nhị phu nhân.

“Lão gia……” Nhị phu nhân nhìn ánh mắt phẫn hận của Bàng Lạc Băng, uỷ khuất cọ cọ vào lòng Bàng Quốc công.

“Nghiệp chướng! Đã vậy còn không biết hiểu chuyện, chẳng lẽ ta phải bắt giam ngươi thì mới bằng lòng bỏ qua sao?” Bàng Quốc công tức giận nhìn Tam nữ nhi không hiểu chuyện.

“Nhìn xem ngươi gây chuyện như vậy, làm Nhị di nương tức giận đến phát bệnh, xem ra ta đã quá dung túng ngươi rồi.”

“Phụ thân, chính là nàng, chính nàng đã hại mẫu thân thành như vậy, phụ thân, xin người thả mẫu thân ra đi, đừng tàn nhẫn với mẫu thân như vậy.” Bàng lạc Băng quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin.

“Im miệng, mẫu thân ngươi gieo gió gặt bão, nếu ngươi thay nàng ta cầu tình một chữ, ta cũng sẽ bắt giam ngươi, nhanh chút, xin lỗi Nhị di nương đi.”

“Không, ta không muốn, là nàng hại chết mẫu thân ta, phụ thân, phụ thân, ngày hôm qua Nhị phu nhân muốn ta phải thành thật nghe lời, nếu không nàng sẽ giết ta, phụ thân, ngươi phải cứu ta a.” Bàng Lạc Băng lê đầu gối tới chân Bàng Quốc công, bắt lấy vạt áo hắn.

Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Băng, ánh mắt thay đổi, cúi đầu khóc nức nở:

“Lão gia, Tam tiểu thư đã như vậy rồi còn vu oan cho thiếp thân….Thiếp thân thật sự không biết phải dạy dỗ Tam tiểu thư như thế nào.” Nói xong nước mắt Nhị phu nhân như sợi hạt bị cắt đứt mà rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.