Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 109




Dương thị nhìn đứa con trai này, cũng tự trách mình bình thường nuông chiều hắn quá. Dương thị đưa tay ra vuốt hai má Bàng Sách, nhìn nhi tử của Bàng quốc cônglạnh lùng nói: "Ngươi có biết, vì sao Tuyết nhi muốn bố trí*truyencuaDd&LQd^* tất cả những việc này không?"

Bàng Sách lắc đầu

Dương thị tường tận kể rằng Bàng Lạc Băng bị mình hành hạ đến không chịu nổi nên quay sang muốn giá họa cho bà. Vì sao nhị phu nhân lại muốn quấy nhiễu hôn sự của hắn. thời điểm mình mang thai, thiếp thất của Bàng Quốc công đã làm gì để khi dễ bà. Mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ, Dương thị đều nhớ rõ ràng, lúc bà kể từng chi tiết một cách rõ ràng, bà cũng không ngờ trong lòng mình lại bình tĩnh đến như vậy, quả nhiên bà cũng không quá vô tâm.

Mặt Bàng Sách trắng bệch, nghe mẫu thân dùng giọng nói bình thản kể rõ sự tình tàn nhẫn, Bàng Sách cảm thấy mấy năm nay, ngoài mặt phụ thân và mẫu thân tương kính như tân (ý là tôn trọng nhau như khách), nhưng khi nâng khay ngang màychỉ là biểu hiện giả dối.

Dương thị bình tĩnh nói, không muốn Bàng Sách tiếp thu tất cả những việc này, hắn là con trai đích tôn của Bàng quốc công, cũng là đứa con trai duy nhất của bà, lúc hắn còn rất nhỏ, bà và Bàng quốc công đưa hắn lên núi bái sư học tập, đến khi học thành tài mới được xuống núi, mặc dù, hắn cùng học tập với con cháu hoàng thất, nhưng bình thường, nam nhân này đều dùng võ lực để giải quyết vấn đề, không có lưu tâm đến nữ nhân nhiều như vậy. Đây cũng là lý do Dương thị nuông chìu hắn quá mức.

Dương thị nhìn Bàng Sách, trong lòng cũng có chút khổ sở: "Gia đình này chính là như vậy, đây cũng là lý do vì sao ta và Tuyết nhi cũng không muốn ngươi dính dáng gì đến chuyện trong nhà, ngươi là nam nhân, tương lai có trách nhiệm phải làm rạng rỡ tổ tông, mẫu thân rất thích công chúa Trường Lạc, ngày mai tự ta sẽ đi tới phủ Vinh thân vương bái kiến."

Bàng Sách gật đầu: "Mẫu thân, tiếp đến con sẽ đi xin lỗi tiểu muội. Mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt."

Dương thị khôi phục lại nét dịu dàng, thiện lương lúc trước.

Cung Lạc Tuyết

Bàng Sách mang tâm sự nặng nề đi tới trước cửa cung Lạc Tuyết, cố gắng dùng hết dũng khí gõ cửa, lại sợ gặp khuôn mặt lạnh lùng như băng lãnh ngàn năm của Bàng Lạc Tuyết.

Do dự mấy lần. Rốt cuộc Bàng Sách hạ quyết tâm gõ cửa.

Vừa mới giơ tay lên, một tiếng"Két", cửa liền mở, Liên Diệp nhìn Bàng Sách đứng ở trước cửa nói: "Đại công tử, sao ngài không tiến vào, tiểu thư đang chờ người ở bên trong."

Bàng Sách kinh ngạc: "Tuyết nhi biết ta sẽ đến?"

Liên Diệp gật đầu, mở cửa ra, cầm một cái rổ muốn đi ra ngoài. Bàng Sách tò mò hỏi: "Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?"

Liên Diệp không nghĩ ngợi nói: "Tiểu thư sai nô tì đem một chút thức ăn cho tam phu nhân, vì hiện tại thân thể phu nhân không được tốt, mà nơi đó lạnh như hầm băng ngàn năm, giờ thân thể tam phu nhân chưa khỏe lại, tiểu thư sợ bà không qua khỏi đêm nay."

Bàng Sách gật đầu: "Ngươi mau đi đi, để ta vào một mình được rồi."

Bên trong phòng

Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc sảo. Bàng Lạc Tuyết ngâm hai tay mình ở trong nước hoa hồng, buồn chán ngắt từng cánh hoa, rồi như đang ngẩn người. Bốn người nhìn tiểu chủ tử của mình, bọn họ không hiểu rõ vì sao Dự vương, một người chưa bao giờ gần nữ sắc , lại có thể lưu tâm đối với một nha đầu này như thế, bọn họ nhìn trái nhìn phải cũng chỉ thấy nhị tiểu thư Bàng quốc công này chẳng qua có một khuôn mặt đẹp như hoa mà thôi. Nhưng Dự vương là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu không có Dự vương thì ngày hôm nay cũng không có bọn họ, cho nên bây giờ Dự vương muốn bọn họ chết, bọn họ cũng vẫn cam tâm tình nguyện.

Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì, nâng khăn tay lên, chờ đợi một bên.

Bàng Sách ho khan một tiếng, : "Muội muội còn chưa ngủ sao?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách, lười biếng đáp một tiếng: "Ừ."

Bàng Sách lúng túng, nhìn muội muội không muốn nói chuyện với mình, hắn gãi đầu, đột nhiên trong phòng có bốn người khác, ánh mắt lạ lẫm, hắn nhận ra bốn người này đều là cao thủ, võ công cao siêu, hơn nữa những cao thủ này không thua hắn là bao.

"Bốn vị này là?"

Bàng Lạc Tuyết cầm lấy khăn tay : "Rất rõ ràng, thủ hạ của ta."

Bàng Sách nhíu mày nói: "Sao ta không biết hạ nhân nhà chúng ta lại có công phu cao như vậy ?"

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nhìn Bàng Sách: "Đại ca, hôm nay ca ca tới có việc gì không? Ở đây là nhà mẫu thân muội, ta muốn vài người như thế vẫn có thể được mà, hay là ca ca có ý kiến gì?"

Bàng Sách sờ sờ mũi: "Không có, chỉ là không ngờ hạ nhân của muội muội lại có võ công cao như vậy."

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng: "Ca ca có điều còn không ngờ hơn ." Ánh mắt liếc Bàng Sách một cái "Ca ca không phải không biết muội còn lãnh khốc vô tình hơn thế nữasao?"

Bàng Sách lúng túng nói: "Hôm nay ta nói chuyện hơi quá lời, ta tới để mong Tuyết nhi thứ lỗi ."

Bàng Lạc Tuyết uể oải gật đầu.

"Dù gì ta cũng đến xin lỗi , muội cũng đáp lại vài câu cho ta chứ." Bàng Sách bất đắc dĩ nhìn Bàng Lạc Tuyết.

"Ca ca đã nói xin lỗi rồi, vậy giờ mời ca ca về." Bàng Lạc Tuyết ra lệnh đuổi khách

"Tốt lắm." Bàng Sách gật đầu xoay người bước đi.

Vừa mới đi tới cửa Bàng Sách mới nhớ tới quay đầu nói: "Muội muội, hôm nay ca ca nói nặng lời, muội đừng để ở trong lòng, ca ca không có ý đó."

Bàng Lạc Tuyết cười chế nhạo: "Ca ca nói không sai, muội chính là người tàn nhẫn, ca ca chỉ cần một lòng đem chị dâu là công chúa thú vào cửa là được rồi."

Đột nhiên Bàng Sách cảm thấy có chút đau thương, muội muội của mình cùng mẫu thân ở Bàng phủ sống cẩn thận, dè dặt, mà mình lại không giúp đỡ được gì, lại còn làm cho muội muội của mình và mẫu thân lo lắng.

Bàng Lạc Tuyết đứng lên nhìn Bàng Sách cười cười: "Ca ca không cần lo lắng, Tuyết nhi không để trong lòng, Tuyết nhi chỉ hi vọng ca ca minh bạch, muội làm tất cả chẳng qua là vì bảo vệ những người thân yêu của muội mà thôi. Bất quá muội cũng hi vọng ca ca minh bạch, chăm sóc mẫu thân thật tốt, bà thực sự không dễ dàng. Ca ca cũng thấy đấy muốn tồn tại ở phủ Bàng quốc công này thật là không dễ dàng."

Bàng Sách gật gật đầu, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhận thức muội muội của mình, đột nhiên cảm thấy thân thể nhỏ bé của nàng không hợp với tuổi tác của nàng là bao.

"Tuyết nhi, nếu như sau này có chuyện gì cần ta giúp thì phải nói cho ta biết." Bàng Sách trịnh trọng nói

"Đây là lẽ tự nhiên, ca ca đã trở về, đương nhiên phải giúp muội và mẫu thân chia sẻ nhưng muội và mẫu thân còn không muốn ca ca có dính dáng với những việc trong nhà, nhiệm vụ của ca ca chính là đừng làm loạn lên." Bàng Lạc Tuyết kéo cằm

"Bất kể như thế nào, muội muội có cái gì cần ta giúp, ca ca dù có chết cũng không từ chối, nhưng ca ca biết Tuyết nhi rất thiện lương, bằng không cũng sẽ không sai Liên Diệp đưa thuốc cho tam di nương."

Bàng Lạc Tuyết chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, tính cách lại kém khá xa, Bàng Sách thật đúng là người thiện lương, Bàng Lạc Tuyết cúi đầu cười cười, nàng chịu cứu tam phu nhân là bởi vì nàng còn có việc dùng đến bà ta, Bàng Lạc Tuyết lại được trùng sinh một lần nữa, cũng sẽ không nguyện ý lại một lần nữa khờ dại để người khác hãm hại mình như thế. Hiện tại trước mặt Bàng Lạc Tuyết, Bàng Sách thật đơn thuần, hiền lành, bất quá Bàng Lạc Tuyết nguyện ý bảo vệ ca ca hiền lành.

"Ca ca trở về nghỉ ngơi đi, muội cũng mệt mỏi . Ngày mai chúng ta còn đi tới phủ Vinh thân vương."

"Ừ, Tuyết nhi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, nếu có việc gì, hãy sai người đến gọi ta." Nói xong, Bàng Sách liếc mắt nhìn bốn người đang đứng bên cạnh.

Sau khi Bàng Sách đi khỏi, Bàng Lạc Tuyết nhìn bốn người, hỏi: "Các ngươi không phục ta?"

"Thuộc hạ không dám." Bốn người đồng thanh nói.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Không sao, ta cũng không muốn giữ lại những người như vậy bên mình , các ngươi được tự do, ngày mai có thể rời đi , bên phía Dự vươngta sẽ nói với hắn, các ngươi không cần lo lắng."

Bốn người nhìn nhau liếc mắt một cái "Tiểu thư, chúng ta làm sai chỗ nào, tiểu thư chỉ cần nói ra, chúng ta lập tức sửa đổi."

"Không, các ngươi cũng không có lỗi, ta không cần những người vô dụng như các ngươi nên ta cho các ngươi tự do." Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ

Bốn người quỳ xuống, vẻ mặt sốt ruột, Dự vương phái họ đến đây cóý nghĩa bọn họ dù sống hay chết đều là người của Bàng Lạc Tuyết, dù cho bọn họ được tự do, nhưng bọn họ có thể đi đâu đây chứ, Dự vương không hoan nghênh bọn họ nữa "Tiểu thư, cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tì đi."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta không phải đuổi các ngươi đi, mà là cho các ngươi tự do, biển rộng có cá nhảy, trời cao có chim bay, những người tập võ nghệ như các người không phải luôn thích cảm giác này sao ?"

Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Tiểu thư, nô tài nguyện ý trung thành với tiểu thư, vĩnh viễn sẽ không phản bội người, cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tài đi."

Bạch Chỉ là người đứng đầu trong bốn người bọn họ , cũng là người đưa ra ý kiến, ba người khác cũng kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ba người kia"Ý của các ngươi thế nào?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau quỳ xuống "Nô tài nguyện ý trung thành với tiểu thư, sau này chỉ biết nghe theo lệnh của tiểu thư phân phó."

"Tốt lắm, nếu ta phát hiện các ngươi bất trung, vậy các ngươi sẽ vĩnh viễn không được ở cạnh bên ta nữa." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói

"Dạ vâng "

"Tất cả đứng lên, sau này ở chỗ của ta không cần hành lễ, sau này Bạch Chỉ và Bạch Đinh ở bên cạnh ta giống như nha hoàn, hai người các ngươi chỉ cần ẩn núp trong bóng tối là được rồi, các ngươi nhớ kỹ sau này ta là Bàng Lạc Tuyết mới là đích thực là chủ nhân của các ngươi, nếu ta phát hiện các ngươi để lộ bí mật với Dự vương điện hạ, ta lập tức đuổi các người đi, các ngươi cần phải nhớ rõ điều này."

"Tiểu thư yên tâm."

"Vậy các người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu bên cạnh ta." Bàng Lạc Tuyết khoát tay áo

Bốn người xin cáo lui, ba người ra cửa lôi Bạch Chỉ nói: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại?"

Bạch Chỉ nói: "Các ngươi không phát hiện ra sao, nhị tiểu thư của phủ Bàng quốc công này thật không đơn giản, ta có dự cảm, chúng ta theo nàng, cũng là quyết định đúng đắn nhất."

Ba người kia không thể tin nổi nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nói: "Đi thôi."

Cung Cẩm Tú

Dương thị nhìn vòng tay trên tay mình, cười lạnh, cái này là khi mới vừa bước chân vào phủ Bàng quốc công, trong ngày đại hôn đó, nàng tự mình đeo trên tay.

"Đeo vòng trên tay, sớm chiều gặp lại." Thực sự là châm chọc, nàng từng cho là mình và trượng phu là thanh mai trúc mã, sau này nhất định tương thân tương ái , không ngờ mình ở trong lòng trượng phu còn không bằng một nha hoàn. Đã nhiều năm như vậy, Bàng quốc công vẫn không quên nha hoàn Thu Nguyệt, lại lén lút tìm người trị liệu cho nàng ta, bố trí viện thành bộ dáng kia. Ha hả, thực sự là châm chọc.

Nghĩ thế Dương thị dùng sức vào hai tay đập xuống bàn, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, hai vòng tay nứt ra.

Trên mặt Dương thị cười chảy nước mắt

Dương thị nghĩ đến Bàng quốc công từng nói, nếu như nàng ở trước mặt của hắn rơi nước mắt một lần, như vậy nàng vĩnh viễn không biếtsau lưng nàng, hắn khócbao nhiêu lần. Nàng cũng đã từng bởi vì ánh mắt hắn nên dao động trong lòng, nhưng cố gắng giấu đi cảm xúc. Đương nhiên cuối cùng nàng cũng bị quên lãng, không còn được gặp nhau nữa. Rốt cuộc nàng cũng nghe thấy thanh *truyencuaDd&LQd^*âm đứt đoạn, thanh thúy mà đơn giản, chỗ nứt vỡ như được vá lại, trong lòng mở ra một đóa hoa văn mỹ lệ, giống như là khuôn mặt Bàng quốc công.

Dương thị lau khô nước mắt cầm vòng ngọc bể nát tiện tay ném qua một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.