Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 33: Xin chào, cướp cò




Kể từ hai vị mẫu thân đại
nhân rời đi, cuộc sống của Tôn Đào Phi lại trở lại làm bảo mẫu riêng cho một lớn
một nhỏ.

Sáng sớm một tuần sau,
bác sĩ chính của Trình Phi Viễn đi vào phòng bệnh, tỉ mỉ kiểm tra hắn một lượt.
Dặn dò Tôn Đào Phi chú ý các việc quan trọng, sau đó nói cho cô biết, Trình Phi
Viễn có thể xuất viện.

Bác sĩ mới vừa đi,
Trình Phi Viễn liền thúc giục Tôn Đào Phi đi làm thủ tục. Hắn không thể ở bệnh
viện này thêm một giây nào nữa.

“Vợ, chìa khóa
nhà ở trong ngăn kéo tủ đầu giường.” Trình Phi Viễn quét mắt qua ngăn kéo,
trong lòng kỳ vọng Tôn Đào Phi nhanh chóng mở ra.

Tuy có chút nghi ngờ tại
sao Trình Phi Viễn gấp không thể chờ, Tôn Đào Phi vẫn theo kỳ vọng của hắn, mở
ngăn kéo ra, bên trong lẳng lặng có một chuỗi chìa khóa, đặt ở lòng bàn tay,
Tôn Đào Phi cười đến quỷ dị, nói với hắn, “Lấy chìa khóa rồi, hiện tại chúng ta
về nhà thôi.”

Cũng may khi Tôn Đào
Phi tới đây, không mang bao nhiêu thứ, Trình Phi Viễn cũng chỉ có vài bộ y phục
để tắm rửa. Hành lý cô xách cũng tương đối nhẹ, Bàn Đinh cũng rất là nghe lời
không đòi mẹ ẵm, mà là chập chững những bước nhỏ, đi theo bên cạnh ba, thần
thái sáng láng.

Dọc theo đường đi, Tôn
Đào Phi vẫn khổ não vì một vấn đề, cái giường chỉ rộng một thước rưỡi trong ký
túc xá của Trình Phi Viễn, buổi tối làm sao giải quyết vấn đề giấc ngủ của ba
người bọn họ.

“Vợ, bên này, bên
này...” Tôn Đào Phi kinh ngạc quay đầu, nghiêng đầu liếc nhìn hắn ở cách đó
không xa, “Này...”

Vậy mà, Trình Phi Viễn
giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, trực tiếp đi về phía ngược lại. Tuy
mang một bụng khó hiểu, nhưng Tôn Đào Phi vẫn chỉ có thể đi theo sau hắn, dù
sao nơi này cũng là địa bàn của Trình Phi Viễn.

Đứng trước một tòa nhà ở
viện E, Tôn Đào Phi ngơ ngác quay đầu lại, mặt không hiểu nhìn Trình Phi Viễn
đang cười đến vui vẻ, “Đây là?”

“Em mở ra đi, về
sau đây chính là nhà của chúng ta.” Nhìn biểu tình rõ ràng không phản ứng kịp của
Tôn Đào Phi, đoàn trưởng Trình rất là hưởng thụ, giọng nói không khỏi nâng lên
mấy dB. (đề-xi-ben, đơn vị đo âm lượng, chắc vậy)

Tôn Đào Phi hồ đồ lờ mờ
dưới sự chỉ dẫn của Trình Phi Viễn, mở cửa ra, đập vào mắt là phòng khách bố
trí đơn giản mà sạch sẽ.

Há miệng, Tôn Đào Phi
có chút khó khăn nói, “Anh nói, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta?”

Ngồi ở trên ghế sa lon,
Trình Phi Viễn vô cùng kiên định gật đầu, “Vợ, không cần suy nghĩ nữa, nơi này
chính là nhà chúng ta. Em xem xem có hài lòng hay không?” Cùng với lời nói, tay
Trình Phi Viễn cũng lần lượt chỉ về bốn phía.

“Mẹ, mẹ.” Thằng
nhóc trong ngực thấy ba mẹ hoàn toàn quên mất mình, giùng giằng muốn xuống đất.

Vừa để nó xuống đất, thằng
nhóc liền lật đật đi tới chỗ Trình Phi Viễn.

“Mẹ, mẹ.” Tựa vào
bên đùi Trình Phi Viễn, Bàn Đinh lại lớn tiếng gọi Tôn Đào Phi, ý bảo cô cũng
qua.

Nghe tiếng gọi vội vàng
của con trai, Tôn Đào Phi từ trong trạng thái mơ hồ không rõ hoàn toàn tỉnh táo
lại. Căn nhà trước mắt này, xác thật là nhà mà không biết đoàn trưởng Trình mua
từ lúc nào.

“Anh bắt tay vào
chuẩn bị từ khi nào?”

Trình Phi Viễn nhướn
mày, đắc ý đáp, “Từ khi em rời đi, liền bắt đầu chuẩn bị, thế nào, tốc độ không
chậm chứ!”

“Nói như vậy, anh
đã sớm có âm mưu?” Tôn Đào Phi miễn cưỡng kéo dài thanh âm, đuôi lông mày cũng
nhẹ nhàng nhướn lên.

Trình Phi Viễn cười hắc
hắc, “Hai người chúng ta cũng nên có một ngôi nhà của mình, không thể ở nhà ba
mẹ mãi.” Dừng một chút, hắn lại cười hì hì tiếp tục nói, “Vợ, chúng ta thương
lượng chút chuyện đi.”

Theo sát Bàn Đinh ngồi
xuống, Tôn Đào Phi miễn cưỡng nói, “Chuyện gì?”

Ánh mắt Trình Phi Viễn
sáng quắc nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi, “Vợ, em không cần đi làm nữa.”

“Nhưng cửa hàng
bánh ngọt làm sao bây giờ?” Tôn Đào Phi theo bản năng mở miệng nói.

“Em chỉ cần đồng
ý với anh, những chuyện khác để anh lo.” Ánh mắt sáng quắc của Trình Phi Viễn
phập phồng gợn sóng.

“Vợ, chẳng lẽ em
thích cuộc sống ở riêng hai nơi, chẳng lẽ buổi tối mỗi ngày em không ngờ anh
hay sao?” Trình Phi Viễn đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tôn Đào Phi, dứt
khoát tựa vào bả vai vợ của mình, cọ qua cọ lại làm nũng, hoàn toàn không có
dáng vẻ một người đàn ông nên có. Hắn thật sự là không muốn trở về nhà đối mặt
vách tường lạnh như băng bốn phía, suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình thật
đáng thương.

Tôn Đào Phi khẽ cười, lấy
tay giữ cái đầu nhích tới nhích lui của hắn, thầm thở dài, “Em đồng ý với anh,
nhưng anh có thể bỏ cái đầu cao quý của anh đi không.” Bả vai cô bị hắn ép tới
thật là đau.

Mục đích đạt được,
Trình Phi Viễn giống như rất nghe lời bỏ đầu ra, nhưng đồng thời cũng không
quên đòi hỏi chút lợi ích, hôn một cái lên cần cổ thon dài trắng noãn của Tôn
Đào Phi.

Cảm giác mềm ướt hơi
nóng khiến cho Tôn Đào Phi phản xạ có điều kiện quay đầu, lại nhìn thấy Trình
Phi Viễn cười thật hài lòng, giống như là con chó lớn gặm được cục xương.

“Chú ý hình tượng!”
Trợn to hai mắt, Tôn Đào Phi không tiếng động dùng khẩu hình (nhép miệng mà
không phát ra tiếng) với Trình Phi Viễn.

Trình Phi Viễn vô tội
nháy mắt mấy cái, làm bộ như không hiểu ý tứ vợ mình.

Tôn Đào Phi tức giận tới
mức nghiêng đầu, không thèm để ý người nào đó rõ ràng đang đùa bỡn ngây thơ nữa.

“Mẹ, mẹ.” Kèm
theo thanh âm mềm mại non nớt của con trai, xuất hiện ở trước mắt Tôn Đào Phi
chính là đầu nhỏ đen nhánh tựa vào trên vai cô của nó, sau đó giống như cô
đoán, thằng nhóc học bộ dạng của Trình Phi Viễn, cọ qua cọ lại trên vai hẹp của
cô, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ha ha, “Giá, giá.” (tiếng
người ta hay kêu lúc đánh xe ngựa)

Tôn Đào Phi nhức đầu ôm
thằng nhóc vào lòng, hai ngày nay con trai cô há mồm đều là chữ “giá” này.

“Bàn Đinh, con
trai, không phải là giá.” Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi ‘bắn’ mắt lạnh về phía bên cạnh,
“Xem xem anh dạy con cái gì!”

Trình Phi Viễn toét
khóe môi, lại gần hai mẹ con, thần thái vui vẻ nhướn nhướn mày, “Rõ ràng là con
yêu thích anh.”

“Giá, giá.” Đại
khái là nghe được ba đang nói chuyện thay mình, thằng nhóc lại lập tức hét to
hai tiếng, tỏ vẻ đồng ý lời ba nói.

Tôn Đào Phi nhất thời tức
giận tới mức run cả tay.

Trình Phi Viễn nhìn vợ
mình, bộ dáng xinh xắn tức giận, trong lòng liền nhột nhột. Nhắm lại hai mắt,
đoàn trưởng Trình hành động theo tâm, sát tới gò má đầy đặn trắng nõn của Tôn
Đào Phi, “Chụt” một cái thành tiếng.

Tôn Đào Phi kinh ngạc
chuyển tầm mắt, trên mặt đẹp hiện lên một tầng ửng đỏ, sao da mặt người này lại
có thể dày như vậy.

“Chụt”, trên má
phải lại vang lên một cái, nhưng lần này không phải là Trình Phi Viễn, mà là
người bạn nhỏ Bàn Đinh.

Tôn Đào Phi chậm rãi
quay đầu, thì nhìn thấy thằng nhóc đang toét miệng, cười vui vẻ không dứt.

“Tiểu tử thúi!”
Trình Phi Viễn hung ác trừng mắt với Bàn Đinh đang cười đến chảy nước miếng, ‘vợ
ba không phải con có thể hôn’.

Sờ sờ mặt, Tôn Đào Phi
trợn mắt nhìn bên cạnh một cái, “Xem xem, anh làm tấm gương thật tốt!” Mặc dù
được con trai mình hôn cô rất vui vẻ, nhưng việc bắt chước thế này, cô vẫn để
ý, hơn nữa hắn lại dễ dàng dạy hư con trai cô như vậy.

Trình Phi Viễn yên lặng
quay đầu, hắn đâu có dạy con trai học điều này.

“Có thể tìm người
tới đây hay không, em muốn đi mua một ít đồ.” Nếu đã quyết định ở nơi này, rất
nhiều thứ đều cần đặt mua.

“Được, em chờ
chút.” Cười liếc nhìn vợ mình, Trình Phi Viễn liền giơ ngược hai cánh tay,
nhanh chóng ra ngoài cửa.

Lúc này, Tôn Đào Phi mới
có thời gian tỉ mỉ nhìn ngắm ngôi nhà của cô và Trình Phi Viễn, đơn giản: ba
phòng ngủ, một phòng khách, gian phòng không lớn, nhưng sắp xếp rất ấm áp hợp
lý.

Khi xem phòng ngủ, thấy
giường nhỏ bên cạnh giường lớn, khóe miệng Tôn Đào Phi run hai cái, người đàn
ông này, rốt cuộc đã tính toán những cái gì nữa?

Đi thăm phòng xong,
Trình Phi Viễn đã dẫn theo một người dáng dấp khỏe mạnh quay trở lại.

“Chị dâu, em tên
là Trương Binh, có chuyện gì, xin chị cứ nói.”

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
thành khẩn nói, “Làm phiền cậu rồi.”

Trương Binh cười ha ha,
xấu hổ gãi đầu, “Không phiền, không phiền.”

“Vợ, anh cùng đi
với em.” Tôn Đào Phi liếc mắt nhìn Trình Phi Viễn muốn đi theo tham gia náo nhiệt,
nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bởi vì có xe, cộng thêm
thái độ tốc chiến tốc thắng của Tôn Đào Phi, tới tới lui lui, cũng chỉ mất gần
một canh giờ.

“Trương Binh, buổi
tối tới đây ăn cơm tối nhé.” Đến khi tất cả mọi thứ xong rồi, Tôn Đào Phi nói với
Trương Binh đang muốn rời đi.

Trương Binh vuốt vuốt
tóc ngắn, “Chị dâu, chị xem, hôm nay chị nhất định là bề bộn nhiều việc. Em
cũng phải chạy về huấn luyện. Hôm khác em nhất định sẽ tới.” Nói xong, liền chạy
nhanh như làn khói.

“Em yên tâm đi, bọn
tiểu tử thúi này, da mặt rất dày. Ngày đó tới, anh còn sợ em chống đỡ không được.”
Trình Phi Viễn mở miệng nói tức thì.

Nếu Trình Phi Viễn đã
nói như vậy rồi, Tôn Đào Phi chỉ có thể quay lại, loay hoay với đống đồ mới
mua.

Buổi tối, cuối cùng một
nhà ba người cũng ăn bữa ăn đầu tiên tự làm ra ở thành phố W.

Đợi khi con trai ngủ rồi,
Tôn Đào Phi mới đi tắm rửa, lúc đi ra vẫn không quên lấy nước rửa chân cho hắn.

Vừa để nước xuống,
Trình Phi Viễn liền thoải mái thả chân vào, Tôn Đào Phi cũng cực kỳ thuần thục
mát xa chân giúp cho hắn, làm ra vẻ như việc này đã làm rất nhiều lần, mới có
thể thuần thục như thế.

Trình Phi Viễn cúi nhìn
cô gái đang cúi thấp đầu lẳng lặng giúp hắn rửa chân, cảm động nói không ra lời.
Bọn họ giống như không phải là vợ chồng mới cưới, mà như là đôi vợ chồng già đã
sống cùng nhau nhiều năm, tình cảm vẫn nồng đậm ân ái.

“Vợ, em thật tốt.”
Vén những sợi tóc lòa xòa trên má Tôn Đào Phi ra sau tai, Trình Phi Viễn kìm
không được thốt lên.

Tôn Đào Phi khẽ ngẩng đầu
lên, khi chạm vào tầm mắt sáng quắc thâm thúy của Trình Phi Viễn, cô lại cúi đầu
lần nữa, “Cảm thấy em tốt, vậy về sau anh nên tốt với em gấp bội, đối với cha mẹ
anh, cha mẹ em đều như vậy, được không.” Cười híp mắt ngẩng đầu lên, tròng mắt
đen nhánh linh lợi chuyển không ngừng, cô hài hước nói.

Khóe môi Trình Phi Viễn
không dấu hiệu nào hạ xuống, tiến quân thần tốc, lưỡi nóng cuốn vào từng góc
trong miệng cô, Tôn Đào Phi thả lỏng thân thể, nhẹ ôm lấy cổ của hắn, để mặc
cho môi lưỡi của hắn xoay tròn, bú, nuốt trong lãnh địa của mình. Bao quanh đều
là hơi thở mạnh mẽ bá đạo của hắn.

Tách ra, Tôn Đào Phi thở
sâu mấy hơi, mới dần dần bình ổn lại trái tim đang đánh trống của mình.

Trong mắt Trình Phi Viễn
có dục vọng mãnh liệt, hai người ở chung nhiều ngày, lại không chỉ tiếp xúc
thân mật một lần, cô làm sao không biết.

“Chân!” Vội vàng
kéo khăn lông bên cạnh qua, Tôn Đào Phi đỏ mặt nói.

“Vợ...” Trình Phi
Viễn kêu lên.

“Đàng hoàng
chút.” Trừng mắt với Trình Phi Viễn rõ ràng đang có ý đồ khác, Tôn Đào Phi
nghĩa chánh từ nghiêm bỏ lại ba chữ.

Đứng trong phòng tắm,
nghĩ tới một màn hôn nồng nhiệt vừa rồi, mặt của Tôn Đào Phi càng đỏ hơn. Cô
không phải là kiểu phụ nữ kiểu cách, đối với chuyện sẽ xảy ra giữa vợ chồng, cô
cũng không ghét. Lại nói, trong lòng cô bây giờ đã có người đó, hơn nữa hiện tại
cô giống như càng ngày càng thích thân cận cùng người đàn ông này. Đối với chuyện
gì đó, cô cũng có chút mong đợi. Chẳng qua là hiện tại hắn thế này, bác sĩ
nghiêm lệnh giao phó không thể có vận động kịch liệt, cho dù rất nhiều lần, cô
đều phát hiện hắn rất thống khổ rất khó chịu. Cô cũng không để cho hắn hành động
theo bản tính, khỏe mạnh lại mới là chuyện cần thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.