Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng

Chương 2: Cưỡng bức yêu nghiệt




Lên xe một lúc, cô bắt đầu thấy người nóng ran, tay vô tình chạm vào da
thịt người đang ngất ở bên cạnh. Cảm thấy mát lạnh từ bàn tay truyền
lại, giúp cô thoải mái không ít. Kìm lòng không nổi, dục vọng trong
người điều khiển lý trí, tay cô men theo vạt áo đang xốc xếch mà tiến
vào.

Sờ nắn da thịt mát rượi bên dưới vẫn không đủ, cô muốn nhiều hơn. Nhưng đây ở trong xe còn có người khác, cô còn đủ lý trí để khống
chế bản thân.

Tại sao cơ thể cô lại trở nên nóng quá! Chắc chắn là mấy ly rượu cô vừa uống có vấn đề. Thật là chịu đựng không nổi nữa.

Vừa đến khách sạn, nhân viên vừa thấy cô liền cúi chào. Họ nhận ra cô là cô chủ công ty mình. Một số nhân viên nam tinh ý, liền tới giúp cô khiêng
người đang bất tỉnh vào phòng Vip chuyên dụng chỉ giành riêng cho cô .
Nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía người con trai được đỡ đi, không khỏi
thầm than trong lòng “thật là yêu nghiệt !” Mái tóc nâu hơi dài, môi
mỏng hồng hào, làn da trắng sứ, thân hình thon dài, ... lại thêm quần áo mặc trên người là hàng hiệu nổi tiếng thế giới, nhưng lại có chút xốc
xếch, cúc áo bung ra hai nút, xương quai xanh xinh đẹp lấp ló càng khiến người ta bị mê hoặc,...

Đột nhiên mọi người cảm thấy lạnh sống
lưng mới phát hiện ra ánh mắt giết người của Nhã Chi liếc qua, họ vội
vàng cúi thấp đầu hết mức có thể. Mọi người đều biết tính cô ôn hòa, vui vẻ, chứ không hề như các nàng tiểu thư con nhà giàu có khác hống hách,
kiêu căng. Nhưng hôm nay cô chủ thật bá đạo, lúc bị từ hôn cũng chưa
từng thấy cô chủ tỏ ra khó chịu, nay lại vì một người lạ mà hung dữ với
nhân viên.

Cô bực mình lướt qua những ánh nhìn tò mò, đi thang
máy lên phòng Vip. Vừa vào phòng, nhìn người bị đưa đến giường, cô cởi
áo khoác ngoài, ghé mặt xem yêu nghiệt đang ngủ. Không phải cô chưa từng thấy trai đẹp, nhưng đẹp một cách yêu nghiệt như này thì quả thật chưa
từng thấy.

Mấy người đẹp trai thì thường hay lăng nhăng, kể cả
bạn trai cũ Cố Dạ của cô. Huống hồ tên này lại là yêu nghiệt, xinh đẹp
hơn tất cả những người mà cô đã gặp. Bắt gặp những ánh mắt si mê của
nhân viên nữ, Nhã Chi không hiểu sao bản thân lại cảm thấy khó chịu. Có
thể là nó vô tình gợi lại kí ức đau khổ mà tên phụ bạc kia gây ra cho
cô.

Nhắm mắt lại, cô mang theo sự tức giận mà hôn lên đôi môi
mỏng, ven theo viền môi mà liếm cắn. Rồi đưa lưỡi luồn vào khoang miệng, mút lấy cái lưỡi ngọt ngào mút vào trong miệng.

Càng hôn cô càng thấy nóng, lại càng cảm thấy không đủ, chịu không nổi dục vọng nóng
cháy trong cơ thể,...bàn tay vân vê trên càng cúc áo của hắn lại vì gấp
gáp mà luống cuống mãi ko cởi được, bất mãn, cô dùng sức cố đem chúng
tách rời.

Cô thật khát, nhắm vào hai tiểu bánh bao trước ngực
người ở dưới, liếm vòng quanh nụ hồng, mút cho đứng thẳng lên. Cố gắng
mút hết vào khoang miệng như là có thể giải khát, rồi lại cắn cắn trên
đỉnh nhũ.

“thật mềm” Nhã Chi thầm than.

Tự cởi hết đồ trên người mình nhanh chóng phủ lên trên người yêu nghiệt

“Ừm” người ở dưới bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cô đã quá nóng, không thể kìm nổi dục vọng.

Cởi cúc quần tây, tụt quần dài xuống dưới đầu gối nam nhân, bàn tay tham
lam vội mò vào trong giải phóng dục vọng đang cương cứng của hắn ra
ngoài. Ngồi lên trên người, nóng lòng hạ xuống.

“A”

“A”

Một người vì đau, một người vì sướng mà than lên tiếng. Cô đau đớn, nằm
thụp xuống ngực nam nhân. Vì hoàn toàn không có kinh nghiệm nên cả hai
đều đạt cao trào đầu tiên trong đời.

Nam nhân yêu nghiệt cũng dần dần mở mắt hốt hoảng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước ngực. Mắt cô rủ
xuống, mái tóc dài đen tuyền dài buông rủ trước ngực che đi một mảng
xuân tình. Làn da trắng, môi hồng không một chút son phấn gì cả.

Nhưng điều hắn quan tâm không phải cô gái này xinh đẹp, mà tại sao cô lại ở
trên người hắn? Không những thế, bộ họ còn ... còn dính liền ở bộ vị nào đó. Mặt anh hết xanh, trắng lại đen, muốn xoay người đẩy người phụ nữ
chết tiệt này ra. Hơn nữa cơ thể hắn cũng nóng, hắn cũng cảm thấy khát
vong chưa được thỏa mãn. Tay đụng đến thân thể nóng bỏng ấy khiến hắn
rùng mình.

“Làm ơn giúp tôi!”

Thân thể cô bắt đầu thích
ứng, thuốc đã ngấm vào tận xương, cô muốn nhiều, nhiều hơn. Cô nhịp điệu lên xuống khi hắn đang ngây người, cô như kĩ sĩ mạnh mẽ cưỡi ngựa trên
thảo nguyên. Yêu mị mà phóng đãng.

Hắn bắt đầu dãy dụa muốn thoát khỏi, thì cô nghiêng người nằm đè lên kẻ đang dãy dụa yếu ớt lần nữa,
tay ôm thân mình ở dưới, đầu gác trên vai non mịn như phụ nữ.

“ Tôi bị hạ thuốc, tôi cần anh giúp tôi.”

Ngẩng đầu hôn lên môi của hắn. Cắn nhẹ lên khóe môi, đầu lưỡi men theo đường
cong lần mò vào phía trong cắn mút. Chỉ là, cô không vào sâu được đã bị
một vật cứng ngăn lại. Đầu lưỡi tò mò thăm dò xung quanh, lúc này Nhã
Chi mới biết được thì ra cậu ta cắn chặt răng, cố ý không cho cô tiến
vào. Hàng mi vốn đang khép hờ hưởng thụ hương vị tuyệt mỹ, trong phút
chốc bỗng mở ra. Bất mãn, uất ức. Không phải đã bảo cần cậu ta rồi sao?
Chơi xấu!

Nam nhân nhíu chân mày, chán ghét đưa tay tính đẩy cô
gái trên người mình ra. Bất chợt tầm mắt dừng lại ở giọt nước còn đọng
lại trên hàng mi khép hờ. Giọt nước rõ ràng trong suốt, trong bóng đêm
lại ánh lên một vệt sáng mờ nhạt như mơ màng như mông lung. Không hiểu
sao, trong khoảng khắc hắn lại cảm thấy khó thở vô cùng, tim khẽ thắt
lại. Hắn khó hiểu nhìn cô gái trước mắt.

Chỉ là cơn đau từ khóe
môi kéo hắn lại hiện thực. Thì ra, con mèo nào đó không ăn được đang bất mãn trừng mắt, cắn hắn để hả giận. Hắn đột nhiên cảm thấy thế này cũng
không tệ, dù sao bản thân cũng bị dính thuốc, cô cũng bị, thôi thì đôi
bên giúp đỡ lẫn nhau vậy.

Hắn khẽ cười, hàm răng hé ra một khe
hở. Cô gái phía trên hắn tựa như chú ong nhỏ nếm được vị mật, liền cấp
tốc đem đầu lưỡi luồn vào thăm dò. Ngựa quen đường cũ đem lưỡi hắn quấn
quyết cắn mút không tha. Hắn né một li cô liền đuổi theo một tất, cả hai không ngừng rượt đuổi. Cho đến khi người nào đó tức giận, ngướng người
lên, một tay đặt sau gáy giữ chặt hắn lại, hắn mới để yên mặc cho cô
càng quét trong miệng mình.

Hơn nữa lúc này lại có điều khiến hắn để tâm hơn. Khi cô gái ngướng người lên, hắn mới cảm nhận được cậu em
nhỏ của mình đang được bao bọc trong một nơi chặt chẽ, ẩm ướt mà ấm áp
vô cùng. Cảm giác xa lạ chưa từng trải này khiến hắn có chút hoảng loạn. Cô bị hắn đưa vào như vậy sẽ không khó chịu chứ? Còn hắn thì… khó chịu! Cực kỳ khó chịu! Bên trong cô chặt chẽ không một khẽ hở, thậm chỉ mỗi
cử động hít vào thở ra của cô cũng khiến cho nơi đó co rút mút chặt lấy
hắn. Cứ như vậy, cậu em nhỏ của hắn lại càng bị dồn nén lại càng phổng
to ra, mà càng như vậy lại càng khiến cho hắn cảm thấy đau đớn, chỉ muốn rút ra ngay lập tức.

Nghĩ là làm, hắn đưa tay vòng qua eo cô,
nâng cô lên. Trong khoảng khắc tách rời, cô cùng hắn đồng thời hít lạnh
một hơi. Cô gái đang đắm chìm trong mật ngọt lại bị hắn quấy rầy, cô bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Lúc này, má đùi trong có dị vật khiến cô khó
hiểu cúi đầu nhìn xuống.

Hai người tách ra cũng không rời quá xa. Cậu em của hắn vẫn còn đang chống đỡ nơi miệng nhỏ của cô. Dư âm lúc
cao trào bị hắn đột ngột rút ra mà men theo cánh hoa chảy ra ngoài, nó
không nhiều chỉ tạo được chút ẩm ướt, nhưng không hiểu sao lại làm cô
cảm thấy trống rỗng vô cùng. Mật huyệt cảm nhận được dị vật đã lấp đầy
nó còn đang vân vê bên ngoài không chịu vào, nó khó chịu co rút mãnh
liệt, như oán trách lại như hối thúc. Nhã Chi bị nó tra tấn đến bực bội
ngẩng đầu lên trừng mắt với tên yêu nghiệt kia. Đều là tại anh ta chơi
xấu!

Mà người đàn ông bị cô mắng là yêu nghiệt chơi xấu kia còn
đang khó chịu hơn cả cô. Vật nhỏ đau đớn, hò hét đòi ra ngoài, ra đến
ngoài lại càng lớn ra, khiến gân xanh nổi lên như bản đồ. Hắn đau đến
hít lạnh một hơi. Vốn đang vùi mình trong nhụy hoa ấm áp lại đột nhột bị kéo ngược trở ra, gặp phải hơi lạnh từ máy lạnh phà xuống, sự chênh
lệch này khiến hắn phát hiện ra cậu nhỏ của mình như một que kem được
phủ đầy mật ngọt. Như nhớ đến mật ngọt này là từ nơi nào tiết ra, cậu
nhỏ càng căng cứng, gồng mình đòi vào nơi cho nó ấm áp.

Hối thúc
đến mồ hôi thấm đẫm trán hắn. Mà cô gái bị hắn giữ chặt phía trên lúc
này lại dùng sức vùng vẫy. Hắn nén đau đớn nhíu mày ngẩng lên nhìn cô,
lại bắt gặp ánh mắt trừng to của cô. Ánh mắt cô rất đẹp, đen nhánh lại
trong vắt như viên pha lê, trong màn đêm lại càng bắt mắt đến hấp dẫn
người. Đột nhiên, hắn cảm thấy mình như người mộng du đi lạc vào mê
cung. Mặc dù chính hắn cũng không biết được rốt cuộc mình đã đi lạc vào
mê cung của ai hay chính mình lạc trong mê cung của chính mình.

Chỉ là trong giây lát thất thần này lại khiến cho Nhã Chi có thể thoát khỏi bàn tay kìm cặp của hắn, thành công thả mình lên làn da mát lạnh kia.
Thế nhưng, vị trí rơi lại quá chuẩn. Giống như cung cùng tên đã sớm được sắp đặt hoàn mỹ, chỉ cần bung tay, mũi tên liền thi hành nhiệm vụ của
mình.

Một khắc va chạm, cả người đàn ông cùng Nhã Chi đều khẽ kêu lên thành tiếng. Khác với nhưng lần trước, đây là lần đầu tiên hai
người đồng thời cảm nhận đối phương. Rõ ràng xa lại hòa hợp tựa như trời đất tác thành. Chiếc đồng hồ trên tường, mỹ mãn thu mình nhường lại
không gian tĩnh lặng cho tiếng thở dốc, tiếng rên rĩ, tiếng va chạm… Tựa như bản nhạc kéo dài đến vô tận.

Lần cuối cùng, hắn phóng thích
vào sâu mật huyệt. Cả hai cùng thở dài thỏa mãn và yên lặng giữ nguyên
tư thế chôn vùi ở trong cô, cho cô nằm trên người mà ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.