Hôn Đủ Chưa

Chương 19: Nói chuyện ngay cho ông đây




(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Tan tầm quay về nhà, Tô Mộ Tinh thu dọn hộp mì ăn liền ở bàn trà, đem cơm hộp Toàn Gia mua ở dưới nhà bỏ vào lò vi sóng, sau cùng mới ngã nhào lên sofa.

Cô nhắm hai mắt, day ấn đường một hồi, gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh.

"Đinh" một tiếng, âm thanh lò vi sóng đã tắt.

Tô Mộ Tinh từ sofa bò dậy, đi vào phòng bếp, được nửa đường, cô khựng lại, có tiếng leng keng của chìa khóa đang tra vào ổ. Hà Gia Mộc đẩy cửa bước vào. Chìa khóa dự phòng của cô vẫn luôn để ở chỗ Hà Gia Mộc, vốn dĩ ban đầu chìa khóa dự phòng chung cư của Hà Gia Mộc cũng trong tay cô, hai tháng trước bị Chương Minh Nhất cưỡng chế đòi về.

Mấy tiếng trước, Hà Gia Mộc kết thúc phẫu thuật, biết Tô Mộ Tinh bị đánh ở bệnh viện, bảo tan làm sẽ qua thăm thương thế. Lúc đầu Tô Mộ Tinh cũng cảm động, thẳng đến khi Hà Gia Mộc đến nói muốn ở lại.

Hà Gia Mộc và Chương Minh Nhất vừa lĩnh giấy kết hôn được hai tháng, ngày đó lấy giấy đăng kí xong, Chương Minh Nhất liền kêu gào trên vòng bạn bè trong một năm này không cho phép dụ dỗ Hà Gia Mộc đêm không về nhà, bằng không thì, hậu quả tự gánh.

Nghệ thuật lưu lại khoảng trống này chẳng thể nói là cao minh nhưng dù thế nào thì cái hậu quả tự gánh ấy vẫn khá dọa người.

( Nghệ thuật lưu lại khoảng trống dùng trong vẽ thư pháp giúp bức tranh chữ trở nên hài hòa phóng khoáng hơn, ở đây dùng để chỉ việc đã chừa sẵn đường lùi cho rồi mà còn không chịu đi thì sẽ phải trả giá)

Nói đến cái tên Chương Minh Nhất này đúng thật là không phải loại tốt lành gì, mẹ nó chứ rất hay ghi thù, Hà Gia Mộc cũng là kẻ vô lại, nói một câu sẽ không cho Chương Minh Nhất đến rồi dứt khoát cúp máy.

Nhưng lúc này người đang đứng ở huyền quan không phải Chương Minh Nhất thì còn ai vào đây?Tô Mộ Tinh nháy mắt ra hiệu, ánh mắt thăm dò: sao anh ta lại đến? Cậu có nhầm không?Hà Gia Mộc cùng lúc nháy mắt, ánh mắt trả lời: làm sao tớ biết vì sao anh ấy muốn tới! Tớ cũng sợ lắm!

Cô không dễ gì mới túm được cơ hội qua đêm không về nhà ngủ, khỏi phải bàn đã suиɠ sướиɠ biết bao nhiêu, vấn đề chủ yếu giữa cô và Chương Minh Nhất là sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không hài hoà, nói đơn giản một tí chính là cơ thể Chương Minh Nhất quá khỏe.

Chương Minh Nhất cảm thấy biểu cảm của Tô Mộ Tinh đặc sắc vô cùng, tuy cô vợ nhỏ đang quay lưng với anh nhưng không cần nhìn anh cũng biết vẻ mặt ấy chắc chắn cũng xuất sắc dị thường. 

Anh ho khan một cái, đôi mắt khẽ nhướng lên: "Tôi tiện đường đưa Hà Gia Mộc qua đây, lát sau sẽ đi."

Tức thì Tô Mộ Tinh và Hà Gia Mộc đều thở phào.

Hà Gia Mộc đứng ở huyền quan thay giày, đón lấy hai túi đồ ăn vặt lớn trong tay Chương Minh Nhất, đi vào phòng khách, đặt mấy cái túi lên bàn trà, tâm trạng phấn khởi quá chừng, "Toàn là đồ ăn, đều là những thứ hai chúng ta thích!"

Tô Mộ Tinh đẩy cái túi nhìn thử, liền đó nheo mắt lại: "Tủ lạnh nhà tớ còn có bia."Hai chị em bắt đầu trò chuyện.

Chương Minh Nhất đứng ở huyền quan, vại giấm lớn trong lòng như bị ai gõ nứt một khe, khóe môi trề ra: "Chương phu nhân!"

Had Gia Mộc quay người : "Ơi!"

Chương Minh Nhất chỉ chỉ giá giày, tủi thân ghê gớm: " Anh không có dép lê..."

Hà Gia Mộc liếc qua hàng dép nữ hình con thỏ hồng, khua khoắng cánh tay dài: "Anh không cần vào đâu, nhanh nhanh mà đi đi!"

Chương Minh Nhất: "..."

Hà Gia Mộc quay lại, bắt đầu khoe khoang báu vật mới lạ: "Đây là đồ tớ vào siêu thị mua đấy, thấy đồng nghiệp bảo cực kì ngon...còn có cái này...cái này nữa cũng thế."Tô Mộ Tinh đang đối mặt với Chương Minh Nhất, người đàn ông giống y một khúc gỗ đứng ngẩn ra ở cửa, Tô Mộ Tinh có phần rụt rè.

Chương Minh Nhất: "Chương phu nhân!"

"Ơi!" Hà Gia Mộc ngoái lại lần nữa, "sao anh vẫn chưa đi thế!"

Chương Minh Nhất muốn cười lại thôi, anh nhìn Tô Mộ Tinh liền đó lại nói với Hà Gia Mộc, "Chương phu nhân, không phải em nói phóng viên Tô bị què chân sao?"

Hà Gia Mộc: "..."

Tô Mộ Tinh đáng lẽ phải què chân lại vẫn lành lặn như không đứng tại phòng khách, sống lưng thẳng thắp, ánh mắt cô bay qua người Hà Gia Mộc, đối phương lại hướng về phía cô làm mặt quỷ.

Tô Mộ Tinh hết sức phối hợp diễn xuất, khom lưng che chân trái, nhìn Chương Minh Nhất cười cười, "Vẫn còn hơi đau một chút." May mà không nói cô bị não tàn.

Hà Gia Mộc rất vừa lòng với màn biểu diễn của Tô Mộ Tinh.

Tầm nhìn của Chương Minh Nhất từ trên người cô vợ nhỏ xê dịch, ánh mắt đen tối rơi trên người 

Tô Mộ Tinh, nói năng hùng hồn: "Phóng viên Tô, Gia Mộc là vợ tôi."

Trong lòng Tô Mộ Tinh khinh bỉ cả nghìn lần, cái kiểu ăn giấm chua này ấy à, lúc cô và Hà Gia Mộc mặc chung quần đùi, còn chẳng biết ngài đây đang nghịch đất nghịch cát ở xó xỉnh nào kìa?Đương nhiên cô cũng ngẫm lại ngay, nhanh chóng bán đứng bạn thân mình, không che chân 

nữa, "Phòng cho khách trống đấy, nếu Chương tổng ngài không để ý thì có thể ở lại.

Chương Minh Nhất nhếch mày, cười mãn nguyện: "Thật à?"

Tô Mộ Tinh vội vàng gật đầu, mặt hết sức nịnh nọt: "Chỉ là trong nhà không có bao."

(Bao gì thì chị em hiểu hết nhở)

Nét hồ hởi trên mặt Chương Minh Nhất muốn tạnh luôn.

Tô Mộ Tinh lại hết mực chân chó, "Ngài đừng lo, chỉ cần một câu thôi, tôi lập tức xuống dưới nhà mua ngay."

Hà Gia Mộc hoàn toàn nhũn chân, ngồi bệt mông xuống sofa, mặt sa sầm, "Tô Mộ Tinh, cái đồ khốn nạn nhà cậu! Có ai lại hướng khuỷu tay ra ngoài như cậu không?"

Tô Mộ Tinh bình tĩnh nói: "Chương tổng quyền thế ngất trời." Ý tại ngôn ngoại, cô chỉ là một kí giả nhỏ nhoi, tuyệt đối không thể đắc tội nhà tư bản.

Hà Gia Mộc: "..."

Cuối cùng Chương Minh Nhất vẫn rời đi, lí do chẳng đừng được, Tô Mộ Tinh mất nửa tiếng để xin lỗi Hà Gia Mộc. Cô bạn này đôi lúc tính tiểu thư, không dễ đỗ dành lắm, khi trong lòng Tô Mộ Tinh muốn lặng lẽ hỏi thăm cả nhà Chương Minh Nhất thì Hà Gia Mộc mới chấp nhận lời xin lỗi.

Tuyệt cú mèo.

Hai chị em cùng uống rượu nhưng chỉ có một người say.

Hà Gia Mộc không say, bị một người phụ nữ say bét nhè đè dưới thân còn chẳng bằng ở dưới người đàn ông ba chân nhà mình, Hà Gia Mộc cành nghĩ càng tức, đẩy Tô Mộ Tinh ra rồi đi tắm.

Tô Mộ Tinh ngã lăn sang một bên, lật một cái trán đập ngay vào một vật cứng vuông vức, bị va chạm hơi đau, hàng mi dài của Tô Mộ Tinh khẽ run, đôi mắt nửa khép nửa mở.

Là điện thoại, cô vươn tay với lấy, thật nhiều tin nhắn chưa đọc, cô hơi híp mắt mở ra xem, đa phần đều là tin nhắn công việc còn có mấy cái là của tên Đường Lâm đáng chết hỏi cô ngày mai có khi nào trời mưa không, cô vừa định đập điện thoại thế mà lại ngắm trúng cái gì đó rất khủng khiếp.

Thông báo wechat từ Hứa Thanh Nhiên: "Đối phương đã đồng ý yêu cầu kết bạn của bạn..."

Tô Mộ Tinh nửa tỉnh nửa mê, đầu óc nặng nề, cô gục đầu, mượn rượu làm càn, đầu nóng lên gọi thẳng qua wechat.

Một lúc lâu, đợi đến khi hai mí mắt sắp sửa muốn đánh nhau bỗng bíp một tiếng điện thoại được kết nối.

Cô đối mặt với màn hình điện thoại bắt đầu nói: "Alo, Hứa Thanh Nhiên à?"

Hứa Thanh Nhiên: "..."

"Alo! Nghe thấy không!" Giọng cô càng cao thêm, gân cổ lên mà gào.

"Chuyện gì?" Hứa Thanh Nhiên cầm điện thoại ra xa một tí. Hôm nay anh trực đêm, phòng cấp cứu chuyển lên một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, mới phẫu thuật xong, vừa mở điện thoại liền kinh hãi không ngừng.

Thời gian nghỉ trưa, xem điện thoại một lát, lướt qua thông báo xác nhận kết bạn, không biết thế nào anh lại nhấn đồng ý, thậm chí còn nhàm chán lướt một vòng trang cá nhân nhà người ta, gọn gàng sạch sẽ, cơ hồ chẳng có gì, bài đăng gần đây nhất là một bản báo cáo tin tức được chia sẻ từ một năm trước.

Không ăn khớp.

Không ăn khớp một chút nào với biểu hiện ở trước mặt anh.

"Nghe được rồi..." Đầu kia điện thoại có phản ứng, giọng cô cũng nhỏ đi, Tô Mộ Tinh trở mình, nằm sấp trên giường, mắt híp lại thành đường chỉ, "Con mẹ nó, anh biết tôi là ai không?"

"..."

Tay Hứa Thanh Nhiên run lên, điện thoại rơi cái bộp.

"Nói chuyện ngay cho ông đây!"

"..."

Đầu kia điện thoại, mặt Hứa Thanh Nhiên không biểu cảm mà ngồi xổm xuống nhặt điện thoại dưới đất lên, nhìn màn hình đã vỡ nát một nửa, khóe mắt giật giật.

. . . . . .

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tô Mộ Tinh bị Hà Gia Mộc bóp mũi làm tỉnh giấc, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn trừng trừng Hà Gia Mộc đang quỳ gối trên giường: "Cậu bị điên à!"

Hà Gia Mộc đứng dậy chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt: "Sắp tám giờ rồi, cậu không phải đi làm sao?"

Ở trên giường, Tô Mộ Tinh bắt đầu mò điện thoại, cả buổi mới sờ thấy trong kẽ chăn ở dưới gối đầu, liếc qua thời gian, 8h05 rồi.

Liệng cái điện thoại lên đệm, Tô Mộ Tinh xốc chăn xuống giường. Cô mới kéo lệt xệt đôi dép lê, điện thoại đã kêu tít tít, có tin nhắn đến, thân hình cô chấn động, hình ảnh nào đó tức khắc dội về, tiếp theo mi tâm cũng nhảy dựng.

Tô Mộ Tinh bổ nhào lên giường như cơn lốc, bắt lấy điện thoại lăn lộn ngã chổng vó trên chăn, cô run rẩy ấn ngón tay vào màn hình, ngay sau đó, mặt như tro tàn.

"Chết tiệt!" Tô Mộ Tinh lạnh hết sống lưng.

Nửa đêm hôm qua vậy mà cô dám gọi điện cho Hứa Thanh Nhiên, thời gian gọi là 1 phút 3 giây, sau đó đối phương tắt máy nhưng trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không nhớ bản thân đã nói gì!

Tô Mộ Tinh từ trên giường bò dậy, trong lòng bùng lên tia hi vọng cuối cùng, dưới chân như được bôi dầu phi như bay đến cửa phòng vệ sinh, gõ cửa: "Gia Mộc, mở cửa. Cậu có bản lĩnh đóng cửa thì phải có bản lĩnh mở cửa chứ."

Hà Gia Mộc đang bôi lotion và kem dưỡng không nói nên lời, "Cửa không đóng!"

Tô Mộ Tinh đẩy cửa phòng vệ sinh ra, "Mười giờ tối qua tớ gọi điện thoại, cậu nghe thấy tớ nói gì không?"

"Mười giờ hả?" Động tác của Hà Gia Mộc ngừng lại, "Chắc là khi ấy tớ đang tắm."

Tô Mộ Tinh chẳng còn thiết giãy giụa gì nữa: "Xong rồi."

"Làm sao thế?"

"Hôm qua tớ gọi điện cho Hứa Thanh Nhiên nhưng tớ hoàn toàn không nhớ mình nói gì."Hà Gia Mộc đang thoa kem nền ở bên cạnh, nói: "Vậy cậu nhắn tin hỏi thẳng anh ấy."

Tô Mộ Tinh cảm thấy tứ chi vô lực, nửa người trên tựa vào cánh cửa, nhìn Hà Gia Mộc trong gương, lí nhí mở miệng: "Tớ mới hỏi xong."

Tầm nhìn của Hà Gia Mộc đối diện với Tô Mộ Tinh trong gương: " Anh ấy nói sao?"

Tô Mộ Tinh ỉu xìu: "Chẳng nói gì hết."

Hà Gia Mộc: "?"

Tô Mộ Tinh cười giả lả: "Tớ bị chặn rồi."

"Hahahahaha!" Hà Gia Mộc cười to không khác gì một người béo 100kg.

Tô Mộ Tinh thở dài thườn thượt, đi đến bồn cầu tụt quần ngồi xuống, khuỷu tay tì lên gối, hai tay chống cằm: "Cậu biết mà tớ cứ uống rượu vào là miệng toàn những lời thô tục."

Tất nhiên Hà Gia Mộc biết chứ, mức độ tục tĩu còn xếp vào hạng cừ khôi, cô thành khẩn nói: "Tớ đốt nến cho cậu nhé."(Ý là tèo rồi nên thắp nến để cúng tế ấy?)

Tô Mộ Tinh xoa mặt, tâm trạng nặng trĩu, nghĩ mà muốn táo bón cho rồi.

Hà Gia Mộc thu dọn xong đồ trang điểm, chống một tay lên bồn rửa tay, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộ Tinh, đột nhiên nghiêm túc hẳn, "Tiểu Mộ, không phải là cậu thật sự thích Hứa Thanh Nhiên chứ?"

Tô Mộ Tinh di di mũi chân trên đất, nâng mí mắt chạm phải tầm nhìn của Hà Gia Mộc.

Hà Gia Mộc tiếp tục nói: "Những thứ gây nghiện đều sẽ thu hút cậu, không phải sao?"

Lông mi Tô Mộ Tinh chớp chớp, nhất thời không nói nên lời.

Hà Gia Mộc bước lên trước một bước, " Bây giờ thì sao, cậu muốn gì? Đàn ông?"

Chân phải Tô Mộ Tinh đá đá cái sọt giấy cạnh chân, bỗng có chút muộn phiền.

"Làm xong rồi thì ra đi, đừng ảnh hưởng đến tớ đi vệ sinh."

Hà Gia Mộc chép miệng, biết là Tô Mộ Tinh chẳng thích nghe.

Tô Mộ Tinh nhức cả đầu, kéo quần lên đi ra.

Đôi mắt Hà Gia Mộc mở hết cỡ: "Mẹ kiếp! Cậu không chùi mông!"

Tô Mộ Tinh nhấc nội y của cô ấy trên giường vứt vào nhà vệ sinh, "Đừng có giở trò lưu manh ở nhà tớ."

Hà Gia Mộc cầm lấy nội y đang vắt vẻo trên đầu, bước nhanh vào phòng ngủ, cô cũng có chút cáu kỉnh, "Tô Mộ Tinh, con mẹ nó cậu đang chột dạ."

"Tớ chột dạ cái gì?"

"Cậu muốn ngủ với Hứa Thanh Nhiên đúng không?"

Tô Mộ Tinh cởi đồ ngủ, quay người đưa lưng về phía Hà Gia Mộc, "Trăm sông đổ về biển lớn."(Trăm sông đổ về biển lớn: ẩn dụ, thông qua những cách làm hay con đường khác nhau để đạt được mục đích, kết quả giống nhau. Còn mục đích là gì thì chị Mộc nói toẹt ra rồi ạ)

Là thích cũng được mà là du͙ƈ vọиɠ thì cũng thế cả thôi.

Tình cảm giữa những người trưởng thành không phải đều như vậy à?

Hà Gia Mộc nhìm chằm chằm Tô Mộ Tinh, trên người cô ấy vải vóc ít đến thảm thương, lộ mảng da thịt trắng nõn nà, hai chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh mai, hướng lên trên nữa là hai con sóng cuồn cuộn, dáng người đẹp muốn chết, một thiếu phụ đã kết hôn như cô mà hai mắt vẫn còn phải nhìn đắm đuối đây này.

Tô Mộ Tinh nói: "Anh ấy cũng chẳng thiệt."

Hà Nội, 19/2/2021

Yêu thương(^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.