Hôn Đủ Chưa

Chương 13: Hi, bác sĩ Hứa




(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Ngày hôm sau.

Tô Mộ Tinh có buổi phỏng vấn vào sáng sớm, cô phờ phạc ngồi xiêu vẹo trên ghế sau xe phỏng vấn, mắt lim dim.

Điểm thu thập tin tức hôm nay là một khu công nghiệp công nghệ ở ngoại thành, làm một phóng sự theo dõi điểm nóng chắc khoảng mười phút. Khu công nghiệp này là một trong những dự án phát triển trọng điểm hai năm gần đây ở An Thành, nhận hạng mục này đều là các doanh nghiệp có tính sáng tạo.

Việc lấy tin tiến hành rất thuận lợi, chưa đến buổi trưa, một đoàn người đã kết thúc công việc. Đường Lâm quay bổ sung mấy ngoại cảnh xong cũng thu dọn thiết bị trở về xe phỏng vấn, tài xế Tiểu Vương vì tối qua ăn linh tinh bị đau bụng nên đang đi nhà vệ sinh. Tô Mộ Tinh đứng dựa vào thân xe thất thần.

Đường Lâm ngậm điếu thuốc lá, đi qua chỗ Tô Mộ Tinh mở lời, "Có bật lửa không?"

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, tìm đồ trong túi xách ném cho anh, sợi thuốc lá màu nâu bén lửa, bay lên một làn khói xám. Đường Lâm đưa trả bật lửa cho cô.

Tô Mộ Tinh vươn tay nhận lấy, tay phải chơi đùa lật lên lật xuống chiếc bật lửa trong lòng bàn tay, hất cằm một cái chỉ đến nơi cách không xa, "Biết đó là nơi nào không?"

Đường Lâm rít một hơi thuốc, cũng nửa dựa vào xe phỏng vấn, ánh mắt dõi theo tầm nhìn của Tô Mộ Tinh, "Linh Sơn."

Khu công nghiệp này tuy nằm ở ngoại ô thành phố nhưng thực tế lại là khoảnh đất cực kỳ đẹp, phía tây là Linh Sơn, khu thắng cảnh cấp quốc gia 4A, cảnh vật tuyệt đẹp, phía nam là khu đô thị đại học mà đứng đầu là Đại học An Thành, trấn Tứ Đường cách đó không xa lại là đầu mối giao thông then chốt. Cộng thêm chính sách hỗ trợ của chính phủ, sự phát triển có thể nói là rõ rành rành.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh nhìn thẳng về phía trước, hình dáng những dãy núi xa xăm tựa như dã thú đang ngủ đông, mặt trời vừa ló rạng trên tầng không, chẳng mảy may có đường nét nhu hòa hay cứng nhắc nào, cây cổ thụ cao lớn um tùm làm vụn vỡ những tia nắng ấm áp.

Khóe miệng cô khẽ giương lên, giọng điệu trào phúng giễu cợt, "Vài năm trước chỉ là mấy ngọn núi hoang, qua mấy năm cải tạo sửa sang một tí lại có thể làm nên danh hiệu 4A."

Đường Lâm có chút buồn cười nói, "Mấy ngọn núi này đắc tội cậu à?"

Tô Mộ Tinh làm động tác quạt quạt xua làn khói thuốc tản bay theo gió, khẽ cười khúc khích, không nói chuyện.

Đoàn người quay về đài truyền hình, Tô Mộ Tinh bắt tay vào chỉnh sửa bản thảo, cắt ghép để xuất bản cùng kì. Nội dung phỏng vấn buổi sáng rất nhanh đã chỉnh lí xong. Nhân viên phụ trách của khu công nghiệp trả lời vấn đề ngắn gọn súc tích, mạch suy nghĩ rõ ràng rành mạch nên cô tiết kiệm không ít sức lực.

Buổi chiều hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn còn phải viết bản thảo cuộc phỏng vấn Lâm Hiểu Mẫn. Tô Mộ Tinh đứng dậy đi đến phòng trà nước lấy nước, tiện tay mở gói cà phê hòa tan, Lục Hàm Hàm cũng đi vào rót nước, "cạch" một tiếng, thở hổn hển đặt cốc nước lên quầy bar.

Tô Mộ Tinh ngước mắt lướt qua cô ấy, "Đây là đang tức giận ai nữa thế?"

Lục Hàm Hàm phồng hai má, "Còn không phải là tên Lý Phong kia, thay chị An làm giám đốc sản xuất được mấy ngày mà nhìn xem anh ta kiêu ngạo thành cái gì kìa, không có chuyện gì cũng hô đến gọi đi. Tính khí này còn lớn hơn cả năng lực."

Tô Mộ Tinh cười cười, "Đừng bực bội nữa, thân thể là của bản thân em đấy."

Các cô ấy đang làm chuyên mục《 Tiêu điểm độc quyền 》, phát sóng lúc chín giờ tối, thời gian mỗi kì dài một trăm phút, được chia làm năm mô đun, mỗi loại đều có tiêu điểm thuộc những lĩnh vực khác nhau, giám độc sản xuất của chuyên mục này là An Thần, người thực hiện sản xuất là Lý Phong. Việc thu thập tin tức ở sự cố đường Trung Sơn trước đây coi như là ngoài ý muốn, trong đài thiếu nhân viên nên tạm thời bổ sung bọn cô vào.

Tuần trước, An Thần mang thai con thứ hai nên xin nghỉ thai sản mấy tháng, Lý Phong tạm thời thay thế vị trí của An Thần, làm giám đốc sản xuất, Lục Hàm Hàm và cô đều là phóng viên của chuyên mục, thuộc tổ tin tức C ngoài ra còn có tổ tin tức A và tổ tin tức B, trừ cái này ra còn có vài người làm biên tập hậu kỳ.

Lục Hàm Hàm rõ ràng còn đang trong cơn giận dữ, "Mấy hôm nay xem cái đuôi của Hàn Nghệ vểnh lên kìa, chỉ lo người khác không biết quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và Lý Phong không bằng, cũng chẳng biết là kiểu quan hệ tốt nào, đừng có nói là loại không thấy được ánh sáng gì đó."

Tô Mộ Tinh bưng cà phê nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt của caramel lởn vởn quanh đầu lưỡi, cô dựa vào một bên quầy bar, "Em đừng tức nữa, vốn người ta đã tính cách như thế rồi."

Hàn Nghệ thuộc tổ tin tức A, cũng xem như mĩ nhân, xưa nay luôn tâm cao khí ngạo.

"Còn không phải là em bực không chịu nổi sao!"

Tô Mộ Tinh mím môi không nói, Lục Hàm Hàm nhỏ hơn cô ba tuổi, tính cách có phần tích cực, lòng dạ không xấu.

Lục Hàm Hàm kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, "Không phải chương trình của chúng ta sắp ra một mô đun mới à, 《Pháp trị trực tuyến》. Đây chính là một miếng thịt béo bở, không có gì thay đổi chắc chắn sẽ rơi vào miệng Hàn Nghệ."

Mô đun mới, pháp trị trực tuyến, được Cục công an thành phố chấp nhận thực hiện. Cục công an thành phố cho phép phép giới truyền thông can dự vào một số vụ án có thể công khai, thứ nhất để tuyên truyền sức mạnh của cảnh sát truy quét tội phạm, theo đó cũng dát vàng lên bộ mặt trị an của An Thành, thứ hai cũng tính toán tới việc có thể phổ cập kiến thức pháp luật, mang lại hiểu quả cảnh cáo răn đe.

Trong đài rất coi trọng thì tất nhiên sẽ trở thành miếng thịt béo bở mà ai cũng muốn chen một chân vào.

Tô Mộ Tinh lại chẳng có hứng thú, nhận công việc này chỉ rước lấy mệt mỏi, chi bằng không nhận thì hơn.

Lục Hàm Hàm thần thần bí bí, nói không muốn ngừng, "Em nghe nói rồi, đồn cảnh sát hợp tác với chuyên mục của chúng ta là đại đội hình cảnh thành phố An Thành. Thế mà tấm thẻ bài vang dội ấy lại ở chỗ chúng ta, có thể nói đấy là Holmes của An Thành đó."

(Không nhớ đã ghi chú cho các bạn trong mấy chương trước chưa, trong tiếng Trung thì hình cảnh là cách dùng từ ngắn gọn của cảnh sát hình sự nhé)

Tô Mộ Tinh nghe mấy lời này mà sững sờ, lập tức nhìn chăm chú Lục Hàm Hàm hỏi, "Đại đội hình cảnh thành phố à?"

"Vâng ạ, còn là đội trưởng đại đội hình cảnh nhà người ta trực tiếp thảo luận với bên chúng ta." Lục Hàm Hàm đứng dậy đến bên kia rót nước, uống một ngụm lớn lại nói tiếp, "Tên là Quý Nham thì phải."

Tay Tô Mộ Tinh bưng chiếc cốc đột nhiên run lên, nửa cốc cà phê sánh ra ngoài, đổ hết lên áo cô.

Lục Hàm Hàm bị dọa một phen, vội vàng túm khăn giấy ở góc bàn chạy qua giúp Tô Mộ Tinh lau quần áo, "Chị làm sao thế, tay có bị bỏng không?"

Tô Mộ Tinh vẩy vẩy cà phê ở đầu ngón tay, "Không đâu, không bị bỏng."

Cô ngừng một lát, thanh âm từng câu từng chữ rõ ràng rơi xuống: "Hợp tác với chúng ta là đại đội hình cảnh thành phố, người phụ trách thảo luận là đội trưởng Quý Nham của đại đội bọn họ sao?"

Lục Hàm Hàm vẫn đang cúi đầu sửa sang quần áo giúp Tô Mộ Tinh, nghe vậy ngẩng đầu, "Đúng mà, chuyện này treo trên miệng Hàn Nghệ suốt mấy ngày nay, còn có thể giả chắc?"

Tô Mộ Tinh hơi rũ mắt nhìn ra ngoài, nói: "Mô đun này đã xác định là cô ấy làm rồi hả?"

Lục Hàm Hàm lẫn nữa ngồi lại lên ghế, "Cái này thì vẫn chưa."

. . . . . .

Khi viết bản thảo phỏng vấn Lâm Hiểu Mẫn, Tô Mộ Tinh cực kì thất thần, làm nửa ngày cũng không được cái gì có thể dùng, thấm thoát đã nhá nhem tối, người trong văn phòng lục tục rời đi gần hết.

Tô Mộ Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc đầu cô vốn định nếu ban ngày kết thúc công việc sớm thì cô còn có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện một chuyến, đêm qua đã nhận lời với Diệp Mạc Đình rồi, do hôm qua cô đã hứa với thằng bé, bây giờ chỉ có thể đẩy sang ngày mai, sớm mai cô ở lại đài không cần ra ngoài phỏng vấn.

Mặt trời nghiêng nghiêng, bốn phương trời đều nhuốm màu đỏ rực lửa, ráng chiều ngây ngất lòng người, ở phía chân trời phản chiếu một mảng màu sắc nét khiến người ta có cảm giác mới lạ, ánh tà dương vụn vỡ trôi bồng bềnh, lưu luyến đọng lại trong mắt người đi đường.

Tô Mộ Tinh từ cổng đài truyền hình bước ra, một tay đút vào túi áo khoác, chạm mặt Lý Phong đi từ ngoài vào, hai người chào hỏi đơn giản, rồi Tô Mộ Tinh tiếp tục đi ra thì chợt Lý Phong gọi cô lại.

Lý Phong hỏi: "Tin tức Lâm Hiểu Mẫn thế nào rồi?"

Tô Mộ Tinh quay nghiêng người lại rồi lùi sang một bên, cô không ngờ Lý Phong sẽ hỏi đến chuyện này, lúc mới bắt đầu khi cô tiếp nhận tin tức này, rõ ràng Lý Phong không mấy hứng thú.

"Còn thiếu phần kết nữa."

Thực ra không chỉ đoạn kết, mà tình huống của Lâm Hiểu Mẫn so với việc mang thai hộ đã phức tạp hơn rất nhiều.

Lý Phong liếc nhìn Tô Mộ Tinh như đang đánh giá, khẽ "Ừ" một tiếng rồi quay người đi vào cửa xoay tròn rời khỏi đó.

# # #

Ngày thứ hai, Tô Mộ Tinh mới sáng sớm đã đến bệnh viện số ba.

Cô vừa đến bên ngoài phòng bệnh thì trùng hợp gặp đoàn bác sĩ bên trong đang đi kiểm tra phòng bệnh theo lệ thường, dẫn đầu là Hứa Thanh Nhiên một thân áo blouse trắng, anh hơi cúi đầu xuống, theo thói quen dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính mảnh trên sống mũi, năm ngón tay thon dài lật giở tài liệu trong tay, trang giấy đón gió cuốn cong lên, như muốn làm dịu ngọt giọng nói có vẻ lành lạnh của anh.

Bốn bác sĩ đi theo đứng phía sau vừa gật đầu lắng nghe, vừa múa bút thành văn ghi lại những nội dung quan trọng, chỉ sợ bỏ sót điều gì.

Qua thời gian vài phút bàn giao dặn dò xong xuôi, cả nhóm xoay người đi về phía cửa phòng bệnh.

Hứa Thanh Nhiên đi trước nhất, anh hơi gục đầu, cà vạt sọc màu xanh navy được thắt cẩn thận, tỉ mỉ trên cổ áo sơ mi được cài ngay ngắn, hai chiếc bút máy đen vẫn luôn gài trên túi áo trước ngực, ống nghe tùy ý để trong túi lớn bên phải áo blouse, miễn cưỡng lộ ra một đoạn. Cùng là một chiếc áo blouse trắng không khác gì những người bên cạnh thế mà khiến cả người nổi bật lên vẻ khôi ngô tuấn tú vô cùng.

Miệng Tô Mộ Tinh ngậm kẹo mút, hai tay đều xách đồ, một giỏ hoa quả mua tầng dưới của bệnh viện, còn có một bó hoa đơn giản. Cô dồn hai thứ sang tay trái, tay phải để không.

Mấy giây sau, đoàn người đi đến, cô lùi ra giữa hành lang lấy kẹo mút trong miệng ra, đầu lưỡi liếm môi một vòng rồi cong khóe môi mỉm cười, "Hi, bác sĩ Hứa." Thấy Hứa Thanh Nhiên, cô vui không sao tả xiết, mây mù trong phút chốc xua tan.

( Hi là cách chào kiểu thân mật trong tiếng Anh nhé, say hi or say hello ấy, chứ không phải cười hi hi đâu nha. Nguyên bản là tác giả dùng từ 嗨 )

Hứa Thanh Nhiên nghe tiếng thì ngẩng đầu, hàng mi dài rủ xuống liền nâng lên, ánh mắt dừng lại trên người Tô Mộ Tinh cách mấu bước, ở khoảng cách ấy, thì nhịp chân của Hứa Thanh Nhiên dừng lại, năm ngón tay hơi cong khép lại tài liệu trong tay, nhìn thẳng vào đôi mắt cười long lanh của Tô Mộ Tinh.

Bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền tự nhiên dời đi, Hứa Thanh Nhiên thu tầm mắt, hờ hững mở miệng, "Ai là bác sũ điều trị của bệnh nhân giường số 18?"

"Bác sĩ Hứa, là tôi." Một giọng nói mềm mại truyền ra từ phía sau trong số mấy bác sĩ, người nói là một cô gái trẻ.

Hứa Thanh Nhiên không quay đầu mà hơi khẽ gật, đôi chân dài sải bước làm tà áo bay lên theo một đường cong đẹp mắt nhẹ lướt qua một bên cánh tay Tô Mộ Tinh, lượn một vòng lại vô cùng tự nhiên bay vút đi, anh đi về phía hành lang bên kia, giọng trầm trầm, "Bệnh nhân tỉnh lại lúc nào?"

Tô Mộ Tinh sửng sốt một lúc mới hoàn hồn, Hứa Thanh Nhiên đằng trước đã bước một bước vào phòng bệnh ngay cạnh.

"Xí." Người phụ nữ cười khì một tiếng, cô lại nhét kẹo vào miệng, đầu lưỡi liếm một vòng, má phải phồng lên thành một cục tròn nhưng ý cười lóe lên trong đôi mắt.

Một tiếng "Xí" của cô không tính là to nhưng cũng không nhỏ.

Cách mấy mét, bốn bác sĩ đi cùng còn đứng ở cửa theo âm thanh phát ra quay đầu, ánh nhìn đồng loạt quét qua, ngay cả Hứa Thanh Nhiên cũng lùi về sau một bước, cả người lần nữa xuất hiện trên hành lang. Mấy người sau lưng cũng phản ứng nhanh, trong số bọn họ có bác sĩ thực tập cũng có bác sĩ nội trú, nhất loạt chỉnh tề tự giác lùi sang một bên, chừa ra khoảng không vừa tầm nhìn cho hai người.

Tô Mộ Tinh: "..."

Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt, mặt không biểu cảm nhìn Tô Mộ Tinh.

Người con gái mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào quần jean phác họa vòng eo mảnh khảnh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bomber màu xanh quân đội, khuôn mặt trang điểm nhưng chỉ là kiểu nhẹ nhàng, hàng mi thanh tú cong cong gợn sóng, tầm mắt rũ xuống,cánh môi ướŧ áŧ trong suốt, đuôi mắt cũng không biết đang liếc cái gì mà phát ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, nhìn thế mà có chút khéo léo động lòng người.

Má phải lồi ra một viên tròn, miệng ngâm kẹo mút tăng thêm mấy phần hoạt bát đáng yêu.

Tô Mộ Tinh biết Hứa Thanh Nhiên đang liếc nhìn mình. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà cô đã đặc biệt trang điểm, còn là kiểu trang điểm mà đàn ông cực thích trong truyền thuyết. Cô lần nữa lấy que kẹo trong miệng ra, hai ngón tay vân vê giấy bọc của que kẹo nhỏ, xoay một vòng, phút chốc đôi mắt đẹp nháy một cái, cánh môi cong cong, "Xinh không?"

Bốn người vây xem líu lưỡi, tiến bối của bọn họ có ngoại hình đẹp, mỗi ngày đều có hoa đào tiến lên tiếp cận, họ sớm đã không còn kinh sợ khi nhìn thấy chuyện quái dị, nhưng cô gái trước mặt là người tự tin mạnh dạn nhất mà bọn họ từng gặp.

Ngón tay trỏ Hứa Thanh Nhiên vuốt dọc theo mép trang giấy một lượt, giọng điệu nhàn nhat: "Bình thường."

Hàm răng trắng tinh của Tô Mộ Tinh khẽ cắn môi dưới ướŧ áŧ, còn nâng cao âm điệu cuối câu, "Vậy mà anh còn nhìn?"

Hà Nội, 28/11/2020

Hi hi hi! Đã lâu không gặp

Yêu thương(^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.