Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 135: Đe dọa




Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác đã chấp chưởng hai đại cơ cấu đặc vụ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, quyền lực bành trướng cực nhanh, đã mơ hồ uy hiếp được địa vị của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, Tiêu Thiểu Huyền nếu thật sự là Nhị hoàng tử đảng, xuất phát từ lợi ích của Nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ không nguyện ý để Tiêu Thiểu Giác cưới được Thanh Huệ quận chúa, hơn nữa có được Trấn Bắc vương phủ trợ lực.

Mà trên thực tế, hắn căn bản xem Nhị hoàng tử là ván cầu, đẩy Tiêu Thiểu Cảnh lên trước ngăn đao cản tên, hắn thì ở phía sau ngồi chờ cơ hội đến, hiện giờ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đang trong trạng thái giằng co, hắn ước gì nhiều người làm xáo trộn, nước càng đục, hắn liền càng có cơ hội, cho nên hắn trợ giúp Thanh Huệ quận chúa là thật tâm.

Thanh Huệ quận chúa lúc này mới mời hắn ngồi xuống, lại để hạ nhân trà dâng cho hắn: “Vương gia có biện pháp gì tốt, cứ việc nói ra chúng ta cùng nghiên cứu tường tận.” Lần này mới có thái độ hợp tác chân chính với hắn.

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Còn nửa tháng nữa chính là lễ Đoan Ngọ... sẽ cử hành đua thuyền rồng mỗi năm một lần, Đại Chu cũng sẽ phái người tới tham gia... Đến lúc đó chúng ta chỉ cần...” Thanh âm hắn ép rất thấp, chỉ có Thanh Huệ quận chúa nghe thấy.

Nàng nghe xong mưu kế của Tiêu Thiểu Huyền, lặng yên chốc lát nói: “Cái này thật ra vẫn có thể xem là một kế hay, nếu thật sự có thể thành công, nàng không muốn làm tiểu thiếp của ngươi cũng không được rồi. Chẳng qua phải vô cùng nắm chắc thời cơ, huống chi ngươi xác định đến lúc đó nàng sẽ tham gia ư?”

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Chuyện này ngươi chỉ cần giao cho Bổn vương, đến lúc đó bảo đảm nàng không tham gia cũng không được.”

Thanh Huệ quận chúa suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói: “Nếu như thế, liền theo mưu kế của ngươi đi.”

Thấy mục đích đạt thành, Tiêu Thiểu Huyền đứng dậy cáo từ. Thanh Huệ quận chúa tiễn hắn ra cửa, Tiêu Thiểu Huyền ra khỏi Ngọc Hà quán, đột nhiên nói: “Bên cạnh Quận chúa vốn có bốn hộ vệ trung thành, tại sao hôm nay thiếu một người?”

Mặt Thanh Huệ quận chúa liền biến sắc, cười lớn nói: “Bổn quận chúa có một chuyện trọng yếu, phái A Tam đi ra ngoài làm việc thay ta.”

Tiêu Thiểu Huyền cười không nói, hồi lâu mới nói: “Lục cô nương là người trong lòng Cửu hoàng đệ ta, quận chúa nhất định phải giấu kỹ hắn, một khi bị Cửu hoàng đệ ta tìm ra, chắc chắn băm hắn cho chó ăn đấy!”

Không để ý tới sắc mặt trở nên cực khó coi của Thanh Huệ quận chúa, đứng dậy cáo từ rời đi.

Thanh Huệ quận chúa trở lại Ngọc Hà quán, nhớ tới cảnh cáo của Tiêu Thiểu Huyền, trong lòng mơ hồ có chút bất an, nàng gọi kẻ võ công cao nhất, cũng được nàng tín nhiệm nhất trong bốn gã tử sĩ A Đại, bảo hắn đi xem A Tam xem còn an toàn hay không. A Đại qua nửa canh giờ trở lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Quận chúa, không thấy A Tam.”

Thanh Huệ quận chúa sắc mặt đại biến: “Chỗ hắn ẩn thân bí ẩn như vậy, làm sao không thấy?”

A Đại bất an nói: “Chẳng những không thấy, cửa gian phòng kia đóng chặt, hơn nữa không có chút dấu vết đánh nhau nào. Dựa vào võ công của A Tam, cho dù gặp phải cao thủ đánh lén cũng không thể không chút phản kháng nào, đã bị chế phục như thế.”

Mọi người đang nghi thần nghi quỷ, A Nhị chợt vọt vào. A Đại trách cứ: “A Nhị, ngươi có hiểu quy củ hay không?”

A Nhị sắc mặt tái nhợt: “Quận chúa, ở góc đông bắc tiểu viện của chúng ta phát hiện cái này...” Hắn lấy ra một cánh tay máu chảy đầm đìa từ phía sau lưng.

“Đây là cái gì?” Dù là Thanh Huệ quận chúa lòng dạ độc ác, cũng sợ hết hồn.

A Đại nhận lấy cánh tay kia nhìn mấy lần, mặt liền biến sắc: “Đây là cánh tay của A Tam?”

A Nhị gật đầu: “Ta thấy đúng vậy.” Chuyện này khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi, nếu ngay cả một cánh tay của A Tam cũng bị người đưa tới, có thể thấy được A Tam thật đã bị giết chết, A Tam là một tử sĩ, hắn mặc dù võ công rất cao, nhưng trong thiên hạ võ công cao hơn hắn có khối người, hắn chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là hắn chết vô thanh vô tức như vậy.

A Đại là thủ lĩnh của bốn gã tử sĩ, rất nhanh tỉnh táo lại nói: “Nhanh đi nơi khác tìm xem, xem có thể tìm được những thứ gì... khác hay không.”

Mọi người hiểu ý của hắn, lập tức đi tìm bốn phía, rất nhanh tìm được một cánh tay và một cặp chân còn dư lại của A Tam ở trong những góc khác của tiểu viện, chỉ là thân thể và đầu hắn lại chưa tìm được.

A Nhị bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ nói: “Nếu tứ chi của lão Tam ở bốn góc hẻo lánh của tiểu viện, như vậy đầu của hắn, có thể ở trung tâm của tiểu viện hay không?”

Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía nóc nhà giữa viện, căn phòng này, chính là chỗ ngủ của Thanh Huệ quận chúa. A Đại không chút suy nghĩ, liền tung người lên phòng, rất nhanh tìm được cái đầu đầy máu của A Tam đang ở trên nóc nhà.

Đúng lúc này, có một thị vệ vội vàng hấp tấp chạy vào bẩm báo: “Quận chúa, cửa của Ngọc Hà quán phát hiện một con chó...”

A Đại giơ tay lên cho thị vệ một cái tát: “Khốn kiếp, một con chó mà hù dọa ngươi thành như vậy?”

Thị vệ bụm mặt nói: “Con chó kia kéo một cỗ thi thể, không không không, kéo nửa cỗ thi thể, ăn ngon... Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thấy như vậy...”

Ba tên tử sĩ nhớ tới nửa đoạn thi thể còn thiếu của A Tam, lập tức đẩy tên thị vệ chạy ra ngoài, liền thấy trong ngõ nhỏ ở góc cửa có một con chó vàng cao tầm nửa người, đã bị bọn thị vệ vây quanh, trước mặt con chó quả nhiên là nửa cỗ thi thể máu chảy đầm đìa, đã bị gặm cắn hoàn toàn thay đổi, nhưng nhìn y phục lưu lại trên thi thể kia, hẳn là A Tam không thể nghi ngờ.

“A ——” A Nhị điên cuồng kêu một tiếng, chợt rút kiếm xông tới, một kiếm chặt đầu của con chó kia xuống. Như vậy còn chưa hết giận, hắn giống như điên chém mười mấy kiếm trên thi thể chó, thẳng đến khi xác con chó kia bị băm thành thịt vụn!

A Đại rốt cuộc võ công cao nhất, cũng trầm ổn nhất, “Được rồi, lão Nhị, dừng tay đi!”

Địch nhân cố ý phân thây A Tam, lại phân ra các nơi hẻo lánh của viện, mục đích chỉ có một, chính là trắng trợn đe dọa. Giết chết A Tam cũng không khó, khó là khó ở việc đem tứ chi và đầu của hắn đặt ở trong viện của Ngọc Hà quán mà bọn họ thế nhưng không biết gì cả.

Cũng ý nói bọn họ tùy thời có thể dễ dàng lấy tính mạng của bất luận kẻ nào trong Ngọc Hà quán, bao gồm Thanh Huệ quận chúa. Còn phân thây người không nói, thậm chí đem thi thể còn dư lại đút cho chó ăn, thủ đoạn như vậy đúng là quá mức điên cuồng ác độc.

Giống như A Nhị vậy, chính là trúng quỷ kế của đối phương.

Thanh Huệ quận chúa vừa nhìn thấy nửa đoạn thi thể còn lại của A Tam liền nôn ra, lúc này cuối cùng cũng khá hơn một chút. Nàng bỗng nhiên cười ha ha: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi cho rằng như vậy là có thể dọa ta sao? Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, nếu không chỉ cần ta sống một ngày, tuyệt không cho phép ngươi rơi vào tay người khác.” Trên mặt nàng tràn đầy vẻ điên cuồng.

Lục Thanh Lam vốn tưởng rằng một câu kia của Tiêu Thiểu Giác, chặt thích khách cho chó ăn là hắn thuận miệng nói một chút, cho dù trí tưởng tượng của nàng phong phú đi nữa cũng tuyệt đối không nghĩ đến, Tiêu Thiểu Giác thật sự biến những lời này thành thực tế.

Sau khi Tiêu Thiểu Giác đi, Lục Thanh Lam như kỳ tích thoát ra khỏi trạng thái sợ hãi này. Khánh Vương điện hạ còn có công dụng giảm bớt sợ hãi, nàng thật đúng là đầu biết.

Nàng đi sương phòng xem xét tình hình của Đại Vân, thấy Đại Vân còn nằm ở đó còn chưa tỉnh lại, dặn dò mấy tiểu nha hoàn tận tâm hầu hạ Đại Vân, mới quay trở lại gian phòng của mình. Cũng không có tâm tư làm gì khác, nằm ở trên giường nghĩ tới quan hệ loạn thất bát tao của mình và Tiêu Thiểu Giác, đã cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Tiêu Thiểu Vĩ quả nhiên báo chuyện ám sát lên cho Thuận Thiên Phủ và Ngũ thành binh mã tư. Thập hoàng tử tự mình báo án, hai đại nha môn này không dám có chút lười biếng, phái nhân thủ điều tra chuyện này, chẳng qua bởi vì đầu mối quá ít, tiến triển cực kỳ chậm chạp. Dù sao cũng không có người thúc dục bọn họ, trong lòng các quan viên của hai đại nha môn này cực kỳ hiểu, nội tình trong này đích thị là rất sâu, nếu không Trường Hưng Hầu phủ đã sớm phái người tới thúc dục, bọn họ cứ như vậy yên tâm thoải mái từ từ tra.

Nháy mắt đã đến tháng tư, thảo trường oanh phi* 草长莺飞, cây cỏ xanh tốt, khí trời càng ấm áp lên. Lần trước Lục Thanh Lam ở trên đường cái thiếu chút nữa bị đâm giết, quyết định năm nay sẽ không ra khỏi cửa, chẳng qua không như mong muốn, nàng buộc phải ra cửa.

Tam công chúa tự mình phái một đội Ngự Lâm quân đón nàng vào cung.

Tam công chúa còn viết một phong thư mời nàng phải mau chóng tiến cung. Lục Thanh Lam không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành mang nhiều thị vệ ra cửa.

Tiêu Thiểu Giác sau khi nghe nói không khỏi buồn cười, nha đầu này đúng là một lần rắn cắn, nàng sợ gì chứ, mình đã sớm phái hơn mười cao thủ đứng đầu âm thầm bảo vệ nàng, huống chi trải qua sự kiện lần ám sát trước nhất cử nhất động của Ngọc Hà quán toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, Thanh Huệ quận chúa lại có thể phái người tới ám sát nàng mới là lạ.

Lục Thanh Lam dọc đường đi, đều là lo lắng đề phòng, chẳng qua vẫn bình bình an an đến hoàng cung. Tam công chúa mang theo Uyển Thanh tự mình đến Đông Hoa môn đón nàng.

Thấy nàng xuống xe ngựa, Tam công chúa bước nhanh đi ra phía trước, bắt lấy tay nàng nói: “Bảo Nhi, lúc trước nghe nói ngươi bị người ám sát, ta vốn định đi qua nhìn ngươi, nhưng mẫu phi sau khi nghe nói chuyện này chết sống không để cho ta xuất cung, ngươi không sao chứ, sẽ không trách ta đ chứ?” Nói như bắn liên thanh.

Lục Thanh Lam vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Ta không sao! Tống nương nương cũng là lo lắng cho an toàn của ngươi, ta sao lại trách ngươi!” Thật ra dạo này giữa hai người lui tới thư từ cực kỳ thường xuyên, nhất cử nhất động của nàng Tam công chúa đều biết rất rõ.

Tam công chúa cười nói: “Ngươi không tức giận ta an tâm.” Lôi kéo tay nàng bước về phía trong cung. Khí trời tươi đẹp, trong cung không ít kỳ hoa dị thảo được nuôi trồng tỉ mỉ đều lần lượt nở rộ, mang theo trong gió nhẹ mùi hoa nhàn nhạt, khí trời tốt như vậy, hai người cũng không ngồi kiệu, cứ như vậy chắp tay từ từ đi về phía trước.

Lục Thanh Lam hỏi: “Ngươi gấp gáp triệu ta tiến cung như vậy, còn muốn ta ở trong cung cùng ngươi mấy ngày, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tam công chúa nói: “Ngươi là thật không biết hay là giả không biết? Năm nay là năm Bính Thân, Đại Chu sẽ phái người tới tham gia đua thuyền rồng, mà yến hội bách hoa năm nay cũng phải tiếp tục tổ chức, phụ hoàng nói, bách hoa yến năm nay do ta chủ trì, ta dù sao cũng phải biểu diễn tài nghệ, cho nên mời ngươi tới cùng ta luyện cầm. Còn có, chuyện tổ chức bách hoa yến, ngươi cũng phải giúp ta phí tâm mới được.”

Từ khi ba nhà Tề, Chu, Lương phân ra, Đại Tề và Đại Chu đều tự cho mình là Trung Nguyên chính thống, tranh chấp lẫn nhau nhiều năm, vẫn bất phân thắng bại, về sau hai nước hiểu được, đấu như vậy, dù ai cũng không cách nào ở trong thời gian ngắn thâu tóm được đối phương, ngược lại dễ dàng khiến cho dân tộc thiểu số phương bắc thừa cơ, nhân cơ hội xuôi nam cướp bóc. Hai nước ký kết liên minh huynh đệ, ước định không xâm phạm lẫn nhau, hơn nữa cho phép nước nhỏ như Yến quốc kẹp ở hai nước sinh tồn, làm hoà hoãn.

Mặc dù tạm thời giữ vững hòa bình, nhưng là trăm ngàn năm qua tư tưởng sự nghiệp thống nhất đất nước sớm đã thâm nhập lòng người. Vì vậy hai nước đều không hẹn mà cùng phát triển diện tích đất đai kinh tế và quân sự, mong có một ngày có thể lấy ưu thế áp đảo tái hiện lại sự huy hoàng của Đại Hạ năm xưa. Hơn nữa một mực tìm kiếm các loại cơ hội đè ép đối phương.

Tại đây chính là điều kiện tiên quyết, đua thuyền rồng và bách hoa yến hội cũng vậy mà xuất hiện.

Đua thuyền rồng mỗi ba năm một lần, Đại Tề và Đại Chu thay phiên làm mẫu quốc, năm nay là đua thuyền rồng ba năm một lần, Đại Tề làm mẫu quốc.

Đua thuyền rồng cũng không cần nói, ngay tại tiết Đoan Ngọ. Mà bách hoa yến bình thường là sau cuộc đua thuyền rồng. Bách hoa yến này mới có từ hơn trăm năm trước, một nước khởi xướng vốn không thể thi, về sau, hai nước ký kết minh ước, ngoại trừ thông gia với hoàng thất, còn có một quy củ bất thành văn, cách mỗi ba năm phái một nhóm khuê tú tài nghệ tốt đến quốc gia đối phương liên hôn.

Nhóm khuê tú bình thường đi theo đội thuyền rồng, trước lúc kết duyên với quan viên quốc gia đối phương, cũng sẽ cử hành một yến hội, khuê tú hai nước mài giũa tài nghệ, biểu lộ sự phát đạt thịnh vượng của văn hóa mẫu quốc, tỷ thí giữa các khuê tú mặc dù không có chút khói thuốc súng nào, nhưng trình độ quyết liệt không kém đua thuyền rồng một chút nào, nếu người nào có thể giành chiến thắng được ở bách hoa yến, giá trị lập tức sẽ tăng gấp trăm lần, vì vậy nhóm khuê tú đều xem việc có thể được tuyển vào bách hoa yến làm vẻ vang.

Lục Thanh Lam nhớ tới bách hoa yến cử hành ở kinh sư sáu năm trước chính là do Đại công chúa chủ trì, Đại công chúa về sau gả cho Tam hoàng tử Đại Chu, Tam hoàng tử bệnh chết sớm, nàng tuổi còn trẻ liền thành quả phụ, lại không sinh hài tử, chỉ có thể chịu khổ qua từng năm, kết cục cực kỳ thê thảm.

Mà năm nay, chủ trì đến phiên Tam công chúa.

Đang nói chuyện, hai người tới Trường Hi cung. Tam công chúa dẫn Lục Thanh Lam đi bái kiến Tống quý tần trước.

Tống quý tần hơn ba mươi tuổi, bộ dạng có bảy tám phần tương tự Tam công chúa, nhìn Tam công chúa cũng biết, lúc còn trẻ nhất định là mỹ nhân. Chẳng qua rốt cuộc tuổi càng tăng, mặc dù tận tâm bảo dưỡng, khóe mắt đuôi mày vẫn để lại nếp nhăn nhàn nhạt.

Nam nhân đều là tham mới mẻ, tuổi Gia Hòa đế còn lớn hơn Tống quý tần không ít, cũng không có gì khác biệt các nam nhân khác. Mà trong cung vĩnh viễn không thiếu gương mặt mới mẻ xinh đẹp, cho nên Gia Hòa đế những năm này cũng không lâm hạnh những tần phi lâu năm, thậm chí ngay cả Tiền Hoàng hậu cũng là như thế.

Chẳng qua may mà Gia Hòa đế là một người niệm tình cũ, bởi vì Tam công chúa được sủng ái, cách ba năm đợt cũng sẽ tới Trường Hi cung ngồi một chút, vì vậy nội vụ phủ cũng tuyệt không dám lạnh nhạt mẹ con Tống quý tần. Trong cung từng có tin tức truyền ra, nói là đợi Tam công chúa xuất giá, Gia Hòa đế liền phong Tống quý tần làm phi.

Tống quý tần xuất thân không cao, cho nên không có khí phái ung dung hoa quý kia của hoàng hậu, nhưng là người có chút trang trọng hòa ái, luôn luôn hoà nhã với khuê mật của nữ nhi bảo bối Lục Thanh Lam, rất ít tham dự chuyện giữa hai tiểu tỷ muội.

Lục Thanh Lam hành lễ cho Tống quý tần xong, Tống quý tần cười nói: “Lần này lại phải làm phiền Bảo Nhi rồi. Hoàng thượng bỗng nhiên cho nàng nhiệm vụ trọng đại như vậy, an bài cả bách hoa yến hội, nàng lại là cái hài tử chưa lớn, làm sao có thể nghĩ chu toàn, cũng chỉ đành dựa vào ngươi chỉ điểm nhiều giúp nàng rồi.”

Bởi vì lần đó Tứ hoàng tử chọn phi, Lục Thanh Lam làm một bài thơ méo mó, dẫn đến thanh danh của nàng ở kinh sư không tốt, trong kinh rất nhiều người đều cho rằng nàng là một kẻ bất tài, nhưng Tống quý tần từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, nàng thông minh mẫn tuệ nàng đều nhìn ở trong mắt, cả kinh sư sợ rằng cũng không có người thông minh hơn tiểu cô nương này, cho nên Tống quý tần cũng không tin nàng là cô nương như vậy, Tam công chúa nói để cho Bảo Nhi ra mặt giúp nàng lo liệu yến hội bách hoa, Tống quý tần lập tức đáp ứng.

Lục Thanh Lam vội vàng nói: “Tống nương nương quá khách khí. Ta chơi cùng Tam công chúa từ nhỏ đến lớn, ta không giúp nàng thì giúp ai chứ? Chỉ là năng lực của ta có hạn, có chỗ nào nghĩ đến không chu đáo, còn xin Tống nương nương đề điểm một hai.”

Tống quý tần cười nói: “Vậy Bổn cung cũng không khách khí. Các ngươi nghĩ bách hoa yến này sẽ phải tổ chức như thế nào, sau này định ra chương trình chẳng những Bổn cung muốn xem, chính là hoàng thượng hoàng hậu cũng muốn xem qua.”

Lục Thanh Lam mặc dù chưa tổ chức bách hoa yến, nhưng là nghĩ cũng biết đó là cả một quá trình, liền gật đầu đáp ứng.

Tống quý tần nói: “Tổ chức bách hoa yến này ta cũng không lo lắng, luôn có nhóm nữ quan thái giam ma ma có chút kinh nghiệm từng trải qua bách hoa yến, chẳng qua tài nghệ biểu diễn của San Nhi cũng thật khiến người ta rầu rĩ.”

Tam công chúa chính là cật hóa tiêu chuẩn, trong đầu trừ ăn ra, không biết ngững cái khác, Lục Thanh Lam không muốn học tập cầm kỳ thư họa, là bởi vì kiếp trước nàng đã là kẻ quyền thế trong phương diện này. Nhưng Tam công chúa không giống vậy, nàng là trời sinh chán ghét những thứ này, vì vậy Gia Hòa đế mặc dù mời tới cho nàng đại sư thuộc hạng trâu bò nhất trong thiên hạ, Tam công chúa học nhiều năm như vậy, cũng không học ra thành quả gì.

Lục Thanh Lam liền hỏi: “Nương nương bảo công chúa chuẩn bị biểu diễn tài nghệ gì?”

Tống quý tần nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, San Nhi cũng chỉ có tài nghệ tỳ bà miễn cưỡng coi như còn được.” Kỹ năng tỳ bà này vẫn là từ lúc Tam công chúa nhìn trúng Tưởng Tín Hồng, biết hắn đam mê âm luật, lâu nay khổ luyện như vậy, mới coi là miễn cưỡng có thể lấy ra dùng được.

Lục Thanh Lam cũng cảm thấy ở phương diện tỳ bà này Tam công chúa coi như có thể cứu vớt một chút, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lục Thanh Lam liền ở trong cung, mỗi ngày giúp đỡ Tam công chúa vạch định ra phương án của bách hoa yến hội, bách hoa yến hội này thuộc loại cấp bậc quốc yến, tuyệt đối không thể xuất hiện sơ suất, may mà Lục Thanh Lam kiếp trước chẳng những sống ở trong cung lâu, thậm chí còn toàn quyền chủ trì sự vụ hậu cung, ngược lại thuận buồm xuôi gió. Tam công chúa thấy nàng rõ ràng đâu ra đấy, có cán bộ tham mưu cao cấp đắc lực. Nàng cũng lười, chuyện gì cũng giao cho Lục thanh Lam.

Hễ nữ quan hoặc là thái giám tới xin chỉ thị, nàng liền nói với bọn họ: “Tìm Bảo Nhi đi! Tìm Bảo Nhi đi!” Đều sắp thành câu cửa miệng của nàng rồi.

Lục Thanh Lam cực kỳ khó chịu: “Bách hoa yến này rốt cuộc là ngươi chủ trì, hay là ta chủ trì?”

Tam công chúa cười hì hì nói: “Hai chúng ta còn phải phân ra sao? Ngươi chủ trì, hay là ta chủ trì, không phải đều giống nhau sao?”

Lục Thanh Lam im lặng.

Về sau tất cả những nữ quan thái giám kia đều đã có kinh nghiệm, có chuyện gì đều đi vòng qua Tam công chúa trực tiếp xin ý kiến Lục Thanh Lam.

Tiết Đoan Ngọ gần ngay trước mắt, sau tiết Đoan Ngọ mười ngày, chính là bách hoa yến hội, thời gian thực cấp bách, hoàng thượng phái người liên tục tới thúc dục chương trình của bách hoa yến hội, Lục Thanh Lam chân không chạm đất bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng đại khái vuốt thuận quá trình của yến hội. Bảo Tam công chúa viết bản điều trần đưa cho hoàng đế.

Trong Kiến Thủy điện, hoàng đế mới vừa thương lượng cùng Tiêu Thiểu Giác một ít chính vụ. Từ lúc Tiêu Thiểu Giác nắm trong tay Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, các loại tình báo cuồn cuộn không dứt, so với Mẫn Anh Đạt và Hạ Tùng mạnh hơn không chỉ gấp mười lần, một mặt này cũng đã có thể thấy được năng lực cường hãn của Tiêu Thiểu Giác.

Mà hoàng đế hễ ra quyết sách gì, luôn cần kết hợp các loại tài liệu trực tiếp, những tấu chương các đại thần viết lên, đại đa số là trải qua gia công, thường cũng không phải là thật tình, mà là một ít thứ chủ quan mà bọn hắn muốn cho hoàng đế thấy.

Cho nên Gia Hòa đế cũng dần dần dưỡng thành thói quen, hễ có quyết sách trọng yếu, luôn cho người mời Tiêu Thiểu Giác tới, nghe ý kiến của hắn một chút. Hoàng đế bất tri bất giác liền tăng thêm lệ thuộc vào vị nhi tử này.

Hai cha con mới vừa thương nghị xong một chánh sự, Trương Tú đem bản điều trần của Tam công chúa trình lên cho hoàng đế. Cầm tấu chương của Tam công chúa hoàng đế liền cười, “Trẫm đã thúc tam thỉnh tứ, thúc dục nhiều lần, nàng rốt cục mới chịu lấy ra.”

Hoàng đế sở dĩ đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho Tam công chúa, chính là vì rèn luyện thử thách năng lực của nàng. Mọi người thấy hoàng đế nói khôi hài, lúc này liền nở nụ cười góp vui.

Hoàng đế vốn không ôm bao nhiêu hi vọng với cái bản điều trần này, Tam công chúa thân là khuê nữ của hắn, nàng là hạng người gì, hắn rõ ràng nhất. Khi hắn cho rằng, bản điều trần của nàng nhất định có rất nhiều chỗ sai. Sở dĩ gấp gáp muốn xem điều trần như vậy, chính là để có thời gian sửa đổi cho nàng.

Nhưng hoàng đế đọc lướt qua bản điều trần xong, thế nhưng chấn động. Tam công chúa an bài bách hoa yến hội sửa cũ thành mới, nghĩ ra rất nhiều chủ ý cực kỳ mới mẻ độc đáo lại thực dụng, cả phương án làm cực kỳ hoàn mỹ, quả thực có thể dùng thiên y vô phùng để hình dung.

Hoàng đế cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình. Hắn không khỏi cười ha ha nói: “Nha đầu này, thật đúng là tiến bộ!”

Bất luận Lục Thanh Lam ở chỗ nào, Tiêu Thiểu Giác luôn dùng ánh mắt ân cần hướng đến, hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Năng lực của tiểu cô nương như thế nào lòng dạ hắn biết rõ, cho nên đối với bách hoa yến hội hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng.

Liền cười mỉm cực kỳ tùy ý cầm điều trần từ trong tay hoàng đế qua, nhìn một lát không khỏi cũng có chút khiếp sợ. Hắn đoán được Lục Thanh Lam có thể ứng phó yến hội lớn như vậy, nhưng lại không nghĩ rằng lối suy nghĩ của nàng khéo, an bài thoả đáng như thế.

Hắn mạnh mẽ tự kềm chế rung động trong lòng. Gợi ý cho Gia Hòa đế: “Phụ hoàng, xem ra bên cạnh Tam muội muội có cao nhân a?”

Gia Hòa đế cũng đoán được điểm này, hắn gật đầu nói: “Cho dù Tống quý tần, cũng không có năng lực làm được sách lược hài hoà bực này, nha đầu này là từ đâu tìm được trợ thủ vậy?”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác hơi động một chút, hắn vẫn muốn cưới Lục Thanh Lam làm phi, nhưng thân phận của nàng vẫn là vấn đề lớn. Nếu hắn chỉ là một hoàng tử phổ thông bình thường còn dễ nói, hiện giờ hắn quyền khuynh thiên hạ, còn chưa thành thân liền được phong làm thân vương, còn Lục Thanh Lam là một nữ nhi của tiểu quan lục phẩm, cho dù Lục Thanh Lam nguyện ý gả cho hắn, hoàng đế cũng chưa chắc có thể đồng ý cho hắn cưới một nữ tử thân phận thấp kém như vậy làm chính phi.

Bây giờ đúng lúc là một cơ hội, có thể khiến hoàng đế nhìn xem năng lực của Lục Thanh Lam. Tiêu Thiểu Giác giả bộ ngạc nhiên, đề nghị: “Nhi thần cũng rất hiếu kỳ. Phụ hoàng hiện tại nếu có thời gian, sao không kêu Hoàng muội đến hỏi xem, không phải là sẽ biết?”

Tâm tình Hoàng đế rất tốt, cười nói: “Như thế cũng tốt.” Liền sai người truyền lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.