Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 83: Biểu tỷ




Lục Thanh Lam nhắm mắt theo đuôi mẫu thân, nàng sống mười năm trong hoàng cung này, hết sức quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ của nơi này, vì vậy không giống nữ hài khác, tràn ngập kính sợ đối với hoàng cung, mà là thần thái thoải mái đánh giá khắp nơi.

Vị trí của Vĩnh Trữ cung là dọc theo trung tâm của Tử Cấm thành, là chỗ ở của Lịch Đại Hoàng hậu. Chẳng qua sau khi Tiêu Thiểu Huyền lên ngôi, lại không để cho Hoàng hậu Quách Đoan Tú vào ở Vĩnh Trữ cung, mà đuổi nàng đuổi đến Trường An cung. Tiêu Thiểu Huyền đại khái là dùng phương thức này để diễn tả sự không thích của hắn đối Quách Đoan Tú đi.

Về sau Quách Đoan Tú sớm hoăng(chết), Vĩnh Trữ cung quanh năm không người nào ở liền trở nên hoang phế.

Giờ phút này Vĩnh Trữ cung rường cột chạm trổ, khí thế to lớn, sân rộng lớn phủ gạch vàng thật chỉnh tề, có thể soi gương được. Đại điện nguy nga, tôn lên uy nghiêm của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Giờ phút này người tụ tập ở trên sân không phải là các phu nhân vang dội trong kinh sư, nhưng tất cả đều bộ dạng phục tùng, ngay cả thở cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn.

Lúc này phía trước đại điện Vĩnh Trữ cung đặc biệt trừa ra một chỗ, bày biện ngàn vạn giống hoa cúc trân quý khác nhau. Ngược lại thật sự có phần chút ý tứ thưởng cúc.

Mọi người ở trong sân nín hơi đợi một hồi, Tiền Hoàng hậu cuối cùng đi ra từ trong Vĩnh Trữ cung, đi ra không chỉ một mình Tiền Hoàng hậu, những phi tần địa vị cao có uy tín trong cung như Tôn hiền phi, Quách Trữ phi, Trinh Phi tất cả đều bị Tiền Hoàng hậu kéo tới.

Tiền Hoàng hậu mặc y phục tay áo rộng màu đỏ dệt hoa văn long phượng màu vàng, áo khoác màu tím khói, mang mũ long phượng châu ngọc tượng trưng cho tôn vị của Hoàng hậu, mặc dù không phải là triều phục, nhưng vẫn kim quang lóng lánh, túc mục trang nghiêm. Tiền Hoàng hậu mặt mày ôn hòa, khuôn mặt trứng ngỗng, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi vẫn nhìn không ra nếp nhăn, có thể thấy được lúc còn trẻ nhất định là đẹp vô cùng, cũng khó trách có thể được sủng ái ở trong cung nhiều năm như vậy.

Hoàng hậu cùng các vị phi tần ngồi vào chỗ riêng của mình, mọi người lúc này mới theo quy củ làm lễ ra mắt cho Hoàng hậu cùng các phi tần. Thanh âm của Hoàng hậu ôn hòa: “Đều đứng lên đi. Bây giờ cũng chưa đến Trùng Dương*, Bổn cung trùng hợp có được một vài hoa cúc, có mấy bồn là Đại Ninh và Đại Chu bên kia tiến cống qua. Nghĩ tới vui vẻ một mình không bằng quân thần chúng ta cùng vui, tương lai truyền đi cũng là một phen giai thoại không phải ư, cho nên mới muốn mời các vị đến đây cùng nhau giám thưởng (giám định và thưởng thức). Các ngươi cũng không cần câu thúc, đều đến cùng xem đi.”

(*)重阳 [Trùng Dương] [chóngyáng] trùng dương; trùng cửu (tết) (Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương)

Mọi người cùng kêu lên: “Tạ ơn Hoàng hậu! Tạ ơn các vị nương nương!” Lúc này mới rối rít đứng dậy, Hoàng hậu mặc dù nói không cần câu thúc, nhưng dưới loại tình huống này ai có thể không câu nệ cẩn thận. Cũng có một vài mệnh phụ địa vị cao trong triều, theo chân nữ nhi cùng tới, chẳng qua Hoàng hậu mang theo các vị phi tử đi vào thưởng cúc, đều vây quanh náo nhiệt.

Mọi người hối hả nhìn ra ngoài một hồi, đang náo nhiệt, chỉ nghe thấy có thái giám thông truyền: “Tứ điện hạ đến!”

Hôm nay là ngày tuyển phi cho Tiêu Thiểu Huyền, theo lí mà nói hắn nên lộ mặt. Mọi người nhất tề ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía đại môn.

Chưa đến một lát, liền thấy một thiếu niên thân hình cao lớn không nhanh không chậm đi tới. Tiêu Thiểu Huyền năm nay hai mươi, đã hoàn toàn trưởng thành. Hắn mặc một thân cẩm bào màu xanh thêu quỳ long, đầu đội tử kim quan, mặt như Quan Ngọc, phong thần tuấn lãng, cực kỳ tuấn mỹ. Hắn vốn là người có vóc dáng cao nhất trong số các hoàng tử, cộng thêm thân thể rắn rỏi như tùng, khí chất ôn nhuận ưu nhã, quả thật uy phong trang nghiêm, hiện rõ phong phạm cao quý trang nhã của hoàng tử.

Có vài nữ hài vốn cảm thấy vị hoàng tử này xuất thân thấp hèn, vừa không có mẫu tộc cường đại ủng hộ, tương lai chưa chắc đã có tiền đồ quá lớn, còn hơi không muốn tham gia tuyển phi, nhưng thấy bộ dạng Tứ hoàng tử xuất chúng như thế, nhất thời lại thay đổi tâm tư. Nhất thời vô số ánh mắt của các nữ hài đều rơi vào trên người hắn.

Tiêu Thiểu Huyền làm như không thấy đối với mấy ánh mắt chung quanh bay tới, trước sau vẫn duy trì mỉm cười mê người đúng mực, đầu tiên là hành lễ với Tiền Hoàng hậu cùng với các vị phi tần.

Hoàng hậu cười kéo tay của hắn nói: “Lão Tứ, ngươi tới vừa lúc. Chúng ta đang thảo luận những bồn hoa cúc kia bồn nào đẹp nhất. Tôn Hiền phi nói là bồn lục mẫu đơn này, Quách trữ phi lại nói là bồn mặc cúc này, ngươi đến làm phán quan cho chúng ta, bình luận xem bồn nào mới xứng danh vua trong các loại cúc.”

Tiêu Thiểu Huyền chắp tay nói: “Nếu mẫu hậu phân phó, nhi thần xin phép vượt quyền.”

Hoàng hậu cười nói: “Ngươi cứ nói đi đừng ngại.”

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Riêng Lục mẫu đơn có mỹ danh ‘Vua các loài hoa’. Màu sắc hoa lấy màu lục làm đầu, bồn lục mẫu đơn này màu sắc diễm lệ, ngọc tiếu châu hương (ngọc cười châu thơm, chỉ vẻ đẹp), phong lưu tiêu sái, tráng lệ, chính là thượng phẩm trong các loài hoa.” Hắn lại chỉ vào một bồn mặc cúc khác nói: “Mặc cúc được xưng là một trong thập đại danh cúc, cũng có mỹ danh ‘quốc sắc thiên hương ’. Bồn mặc cúc này hoa biện như tơ, sắc hoa như mực, nhìn màu sắc lại đen xen hồng, sáng bóng diễm lệ còn kèm thêm tơ nhung, màu sắc đậm mà không nặng, hoa lệ nhưng không mất kiều mỵ, cũng là thượng phẩm trong các loài cúc.”

Hoàng hậu cùng các vị phi tần gật đầu lia lịa. Tôn Hiền phi nói: “Tỷ muội chúng ta chẳng qua chỉ cảm thấy hai bồn hoa này đẹp mắt, lại không thể nói thấu đáo như giống như hoàng nhi.” Mọi người rối rít gật đầu phụ họa, thấy hắn chậm rãi nói, trong lời có vật, lúc giơ tay nhấc chân lộ vẻ phong phạm ưu nhã tôn quý của hoàng tộc vô cùng, không khỏi đều bị lời của hắn hấp dẫn.

Đôi môi Lục Thanh Lam hơi nhếch lên, Tiêu Thiểu Huyền cuối cùng có thể hỏa trung thủ lật*, cướp được ngôi vị hoàng đế từ phần đông các vị hoàng tử hùng tài đại lược, nếu trong bụng không có chút đồ mà thật sự là một kẻ ngu ngốc đó mới là lạ.

(*)火中取栗, [huǒzhōngqǔlì] lật tay trong lửa, Theo ấn bản thứ 7 của Từ điển Trung Quốc, nó có thể được so sánh với việc chấp nhận rủi ro và trả giá mà không có lợi ích. Mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì)

Chỉ thấy Tiêu Thiểu Huyền đi tới trước một bồn hoa cúc khác, đó là một chậu “Phượng hoàng vỗ cánh”, cũng là loại hoa cúc cực kỳ trân quý.

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Lục mẫu đơn và mặc cúc tuy tốt, nhi thần lại cảm thấy chậu này mới là vua trong các loài cúc.”

Tiền Hoàng hậu “Nha” một tiếng nói: “Chậu hoa cúc cái này có gì đặc biệt?”

Tư thái của Tiêu Thiểu Huyền thanh nhã nói: “Hoa này mở rộng về bốn phía, cánh hoa cuốn lên trên, hình dạng Phượng hoàng vỗ cánh. Sắc hoa đỏ vàng tôn nhau lên, sáng chói mắt, hình dáng hoa ưu mỹ động lòng người, ta thấy hoa này cũng tên Phượng hoàng vỗ cánh. Hoa này ta không thấy đặc biệt, Phượng hoàng lại là đại biểu của hậu vị, chính là tượng trưng cho tài đức vẹn toàn, chuẩn mực hài hoà, mẫu nghi thiên hạ, phong phạm vô thượng trong thế nhân của mẫu hậu, bởi vậy hài nhi cảm thấy chậu Phượng hoàng vỗ cánh này mới có thể xứng làm vua các loài hoa.”

Tôn Hiền phi cùng Quách Trữ phi liếc nhau một cái, cùng cười nói: “Lão Tứ nói có lý, bồn Phượng hoàng vỗ cánh này mới là vua các loài hoa, hai người chúng ta tâm phục khẩu phục.”

Vuốt đuôi người người cũng nhận, nhưng nhận vừa không rõ ràng vừa nghệ thuật được như giống như Tiêu Thiểu Huyền, thì khó có được. Hoàng hậu nghe đương nhiên cao hứng, cười nói: “Lão Tứ đứa nhỏ này, từ nhỏ miệng đã ngọt, rất biết nói chuyện.” Dừng một chút lại nói: “Chẳng qua bồn Phượng hoàng vỗ cánh này quả thực không tệ.”

Mọi người khen Hoàng hậu mấy câu, Hoàng hậu hòa ái nói: “Hôm nay nhiều cô nương tới phụng bồi một lão bà tử như Bổn cung xem hoa cúc, thật sự là thiệt thòi. Chỗ Bổn cung có một cái túi thơm, vốn muốn thưởng cho các nàng, chẳng qua các cô nương ở đây ai ai cũng đều xinh đẹp, bổn cung nhất thời bị hoa mắt, không biết nên đưa cho ai, Lão Tứ ngươi giúp ta nhìn xem, nên đưa túi thơm này cho ai mới được?”

Tất cả mọi người nghe xong lời này đều ngơ ngẩn, hôm nay nói là ngắm hoa dẫn yến, trên thực tế chính là dẫn người tới để cho Hoàng hậu, Tứ hoàng tử cùng các vị phi tần nhìn, dựa theo lệ thường, các vị đại lão xem xong rồi, còn phải thương lượng một phen, muốn làm vị trí hoàng tử phi này, còn phải đợi các ý kiến thống nhất, Hoàng hậu mới có thể hạ ý chỉ, chỉ hôn cho Tứ hoàng tử.

Nhưng nhìn dáng điệu hiện giờ, Hoàng hậu rốt cuộc lại muốn để cho Tiêu Thiểu Huyền tự mình chọn một cô nương hắn ngưỡng mộ trong lòng làm phi tử của mình?

Tiêu Thiểu Huyền nhận lấy túi thơm kia cũng sửng sốt một lúc.

Hoàng hậu khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn, trong mắt ẩn chứa khích lệ.

Đám người không nhịn được có chút rối loạn, các nữ hài tử đều mong đợi nhìn Tiêu Thiểu Huyền, mong đợi hắn tuệ nhãn thức châu (có mắt nhìn người), có thể đưa túi thơm cho mình. Cho dù trong số hoàng tử hắn có tầm thường nữa, đó cũng là hoàng tử, sau khi khai phủ ít nhất cũng là Quận vương. Gả đi chính là Quận vương phi, đối với tuyệt đại đa số nữ hài tử mà nói đây chính là chuyện một bước lên trời, ai không hi vọng chuyện này rơi trúng đầu mình.

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Huyền nhìn một vòng trên người các nữ hài tử, ánh mắt dừng ở trên người có trang phục không bắt mắt nhất đứng ở cuối cùng Lục Thanh Lam trong nháy mắt.

Hôm nay Lục Thanh Lam mặc một một kiện ngoại thường thân đối màu hồng cánh sen, váy ngắn màu trắng thêu mẫu đơn, vấn song nha kế, trên đầu không có trang sức gì, chỉ điểm xuyết vài cái trâm hoa tượng trưng. Tiêu Thiểu Huyền tuyển phi, nàng đương nhiên là ăn mặc khiêm tốn, nhưng cho dù như thế, nàng đứng ở giữa các tiểu cô nương, vẫn khiến cho người ta ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy nàng.

Đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên*, nàng tùy tiện đứng ở chỗ đó như vậy, liền có một cỗ linh khí giống như không sơn vân vụ, đối lập khiến các nữ hài khác trở thành tục vật phàm thế.

(*) 黛眉开娇横远岫,绿鬓淳浓染春烟 [Đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên] một câu thơ trong bài “Ngọc Hồ Điệp” của tác giả Liễu Vĩnh. Câu thơ này có nghĩa là: “Ngọn núi xanh ở phía xa giống như vẻ đẹp của đôi mày thanh tú người con gái, sương khói mùa xuân đẹp như làn tóc mỹ nhân.”

Nàng năm nay chẳng qua chỉ mới mười hai tuổi, nếu lớn lên chút nữa, không biết xinh đẹp thành bộ dáng gì.

Tiêu Thiểu Huyền luôn luôn tâm lạnh như sắt, vì sự nghiệp hoàng đồ vì đại vị quyền to, hắn có thể hy sinh hết thảy buông tha hết thảy, nhưng hôm nay không biết vì sao hắn vậy mà muốn không thèm để ý đến đại cục mà một cước đá văng phi tử Hoàng hậu an bài cho hắn ra, cầm túi thơm này đeo lên hông của nữ hài tử dung nhan tuyệt lệ khí chất kỳ ảo này.

Nhưng mà chần chờ cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, dù sao hắn cũng là người làm việc lớn, rất nhanh liền điều chỉnh tâm thái, đi tới trước mặt Hàm Sơn huyện chủ Quách Đoan Tú, giao túi thơm kia vào tay nàng.

Quách Đoan Tú hôm nay mặc một bộ bối tử vạt áo nghiêng đỏ thẫm thêu mẫu đơn, váy xanh thêu cành mẫu đơn, bên ngoài khoác sa gấm Vân Nam ám văn màu xanh lá. Trên đầu vấn một cái triêu hoàng kế, trên đầu cắm trâm hoa ngọc thạch sáu mặt gắn ngọc đồi mồi đuôi phượng. Tương phản với Lục Thanh Lam, trang phục nàng hoa lệ như thế, bởi vì lúc trước Hoàng hậu đã phái người nói cho nàng biết, nàng chính là người dự định được chọn làm Tứ hoàng tử phi.

Tứ hoàng tử nàng từng gặp qua, mặc dù không xinh đẹp bằng Cửu hoàng tử, nhưng cũng là chi lan ngọc thụ nhân trung long phượng, thân phận lại tôn quý như vậy, làm phi tử của hắn nàng đương nhiên bằng lòng một trăm lần.

Vừa rồi thấy Tiền Hoàng hậu để cho Tiêu Thiểu Huyền tự mình chọn nữ hài hắn thích, trong lòng nàng kỳ thật hết sức lo lắng, bởi vì vô luận gia thế hay là dung mạo nàng cũng không tính là đặc biệt, ở trong đám thiên chi kiều nữ này, nàng sợ Tiêu Thiểu Huyền không nhìn trúng nàng. Chẳng qua cuối cùng trời toại lòng người, nàng vẫn lấy được túi thơm như ước nguyện.

Nàng cảm thấy một khắc kia là một cái chớp mắt huy hoàng nhất trong đời của nàng, nàng ngẩn đầu lên, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt lớn mật ẩn tình nhìn về nam tử mình ngưỡng mộ.

Nhìn thấy ôn hòa trong mắt Tiêu Thiểu Huyền, lòng của nàng trong nháy mắt liền yên ổn. Lúc này mới xấu hổ buông đầu xuống.

Tiền Hoàng hậu cười ha ha. Ý tưởng của nàng đột phát cũng chỉ là muốn thử Tiêu Thiểu Huyền một lần.

Tiêu Thiểu Huyền từ nhỏ nuôi dưới danh nghĩa của Tôn Hiền phi, Tôn Hiền phi luôn như thiên lôi sai đâu đánh đó, cho nên từ nhỏ Tiêu Thiểu Huyền chính là cái đuôi của Nhị hoàng tử, trưởng thành dĩ nhiên là thuộc về đảng Nhị hoàng tử.

Những năm gần đây Tiêu Thiểu Huyền cũng thông minh nghe lời, xem lời nói nàng cùng Nhị hoàng tử coi như ngọc chỉ luân âm (玉旨仑音 ngón tay của hoàng đế, tiếng của trời), bảo hắn làm chuyện gì nhất định sẽ thực sự kiên định làm tốt, tuyệt đối không dám vòng vèo mảy may.

Nhưng Tiền Hoàng hậu vẫn có chút không yên lòng. Bởi vì tuổi hắn dần dần lớn, càng lúc càng giống Gia Hòa đế lúc còn trẻ, chẳng những dung mạo giống nhau, tác phong làm việc cũng rất giống. Mà hắn dần dần hiển lộ ra năng lực và tài cán khác người, Gia Hòa đế cũng càng ngày càng tín nhiệm hắn.

Tiền Hoàng hậu cũng dần dần sinh ra cảm giác nguy cơ, sợ không khống chế được hắn, cho nên mới cố ý thử thăm dò hắn trong chuyện tuyển phi này một chút. Nàng chẳng qua là ngầm cho biết người mình chọn một chút, cũng không nói sâu, Tiêu Thiểu Huyền hoàn toàn có thể chọn một người hắn thích, nhưng hắn vẫn hết sức thông minh lựa chọn Quách Đoan Tú hợp với ý mình.

Dĩ nhiên, cho dù Tiêu Thiểu Huyền lựa chọn người khác cũng không sao, quyền quyết định cuối cùng dù sao cũng nằm ở trong tay Hoàng hậu nàng.

Tiền Hoàng hậu hết sức hài lòng với kết quả này. Ngoắc gọi Quách Đoan Tú đi tới, để cho nàng và Tiêu Thiểu Huyền chia ra đứng ở hai bên mình, cười nói: “Tốt tốt tốt, mỹ nhân đẹp hơn hoa, Lão Tứ ánh mắt của ngươi không tệ!”

Quách Đoan Tú đỏ mặt lặng lẽ nhìn trộm Tiêu Thiểu Huyền. Tiêu Thiểu Huyền mang trên mặt mỉm cười ấm áp và đúng mực, nhưng không liếc nhìn nàng một cái nào nữa.

Ở đây không có ai là kẻ ngu ngốc, tất cả mọi người xem như đều hiểu rõ. Xem ra Tứ hoàng tử phi không không phải của Quách Đoan Tú thì còn ai.

Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trong lòng bàn tay nàng nắm đến đổ mồ hôi, nàng đành phải công nhận nhẫn công của Tiêu Thiểu Huyền rất cao minh, tất nhiên sẽ không trái ý tiền Hoàng hậu, nhưng vừa rồi Tiêu Thiểu Huyền nhìn nàng, ánh mắt cũng nóng bỏng làm lòng người kinh sợ, nàng ở kiếp này đã cẩn thận khắp nơi, tận lực không tiếp xúc hoặc là ít tiếp xúc cùng Tiêu Thiểu Huyền hắn, hắn rốt cuộc coi trọng cái gì ở mình?

Nàng đang suy nghĩ tâm sự, Tôn Hiền phi đã mở miệng nói khẽ với Hoàng hậu nói: “Tỷ tỷ, Quách cô nương là hậu nhân của danh môn, đoan trang hiền thục, trang nhã hào phóng, có nàng làm Vương phi của Huyền Nhi, tần thiếp rất là vui. Chẳng qua hiện nay Huyền Nhi đã hai mươi, theo như quy chế nên có một chính phi hai vị Trắc phi, người xem sao không thừa dịp hôm nay các vị khuê tú đều ở đây, trực tiếp quyết định hai vị Trắc phi luôn, cũng để cho các nàng sớm ngày khai chi tán diệp cho Hoàng nhi. Tâm tư làm tổ mẫu của ta đây, cũng không khác gì với Hoàng hậu tỷ tỷ.”

Hoàng thượng chỉ hôn, ra lệnh Hoàng hậu cùng với Tôn Hiền phi giải quyết chuyện tuyển phi cho Tiêu Thiểu Huyền, Hoàng hậu mặt ngoài đáp ứng, nhưng căn bản là không để cho Tôn Hiền phi có cơ hội thọc tay vào, hoàn toàn chuyên quyền độc đoán, nói thật Tứ hoàng tử phi Quách Đoan Tú này, Tôn Hiền phi cũng có chút bất mãn. Muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn khí chất không có khí chất, thế lực của mẫu tộc cũng bình thường, nếu không phải nương của Quách Đoan Tú, là thân chất nữ của Hoàng hậu nương nương, nàng dựa vào cái gì mà có thể làm hoàng tử phi này?

Chẳng qua trong lòng Tôn Hiền phi có ý kiến, nàng cũng không dám nói ra.

Nàng nghĩ muốn thay Tiêu Thiểu Huyền tuyển vài nữ hài tài mạo song toàn, bồi thường an ủi Tiêu Thiểu Huyền, trọng yếu hơn là có thể xếp nhân thủ của mình vào bên người hắn. Một khi Tiêu Thiểu Huyền xuất cung khai phủ, cũng có một liên hệ có thể ràng buộc.

Tiền Hoàng hậu cười híp mắt nhìn nàng, nói: “Cũng được, muội muội là thân mẫu của hoàng nhi, Chính phi cũng tốt, Trắc phi cũng tốt, sau này ngươi chính là bà bà (mẹ chồng)chân chính của các nàng, đương nhiên phải do ngươi lựa chọn hai nữ hài làm Trắc phi cho Lão Tứ. Ngươi xem xem nhiều tiểu cô nương như vậy, nhìn trúng người nào, lại hỏi ý kiến Lão Tứ, nếu hắn không phản đối, ta thấy có thể quyết định.”

Tiền Hoàng hậu cười tủm tỉm, bộ dạng tựa hồ hết sức dân chủ, Tôn Hiền phi nghe xong mừng rỡ, đang muốn chọn ra hai người nàng chọn, trong đó có một người là chất nữ nhà mẹ đẻ của nàng, Tiêu Thiểu Huyền là nàng nuôi lớn, tất nhiên sẽ không làm trái với ý nguyện của nàng.

Nàng đang muốn sử dụng quyền lực của mình, Quách Trữ phi lại bỗng nhiên mở miệng. “Hoàng hậu nương nương, Hiền Phi tỷ tỷ, muội muội có một câu, không biết co nên nói hay không.” Quách Trữ phi là thân mẫu của Lục Hoàng tử Tiêu Thiểu Quyết, địa vị của Lục hoàng tử ở trong cung không tính là cao, hắn chán ghét đọc sách, nhưng lại thích những thứ như múa đao lộng thương, hành quân đánh giặc, hoàng đế bảo hắn đi Ngũ quân phủ đô đốc học tập quân vụ, Hoàng hậu và Nhị hoàng tử đang ra sức lôi kéo cặp mẫu tử này, Quách Trữ phi cũng có khuynh hướng dựa vào mẫu tử Hoàng hậu.

Hoàng hậu trước mặt người khác luôn hiền thục rộng lượng, cười nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, có cái gì mà nên nói hay không, muội muội có ý kiến gì cứ nói ra, chúng ta đều là vì suy nghĩ cho Lão Tứ nha.”

Trong lòng Tôn Hiền phi lại giật mình, mơ hồ cảm thấy Quách Trữ phi căn bản là do Hoàng hậu an bài. Hoàng hậu còn muốn tước đi lực ảnh hưởng của nàng đối với Tứ hoàng tử triệt để sao?

Quách Trữ phi nhìn Tôn Hiền phi cười cười, nói: “Đều nói cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc, Trắc phi này tuy nói là phi, chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà thôi, lại không thể cùng một tiêu chuẩn với Chính phi. Nói trắng ra là đây chỉ là đồ chơi cho đàn ông giải sầu, không nói tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thế nào cũng phải có vài thứ tài nghệ mới được a, ta cảm thấy có lẽ kiểm tra tài nghệ các cô nương một chút trước, rồi lại tuyển định, vậy mới phải.”

Tiền Hoàng hậu liên tục gật đầu, “Trữ phi muội muội nói có lý.” Lại quay đầu hỏi: “Hiền Phi muội muội nghĩ như thế nào?”

Hoàng hậu nương nương đều nói được rồi, Tôn Hiền phi có thể nói không được sao, miễn cưỡng cười nói: “Bổn cung cũng cảm thấy có lý, chỉ là nhiều cô nương như vậy, nếu lần lượt tiến lên biểu diễn tài nghệ, vậy cũng không có đủ thời gian để đợi?”

Hoàng hậu cười nói: “Dù sao cả ngày nhàm chán, chúng ta vừa vặn xem tài nghệ của các cô nương một chút cũng tốt.”

Bên này nghị định xong rồi, liền an bài các vị cô nương biểu diễn tài nghệ.

Các cô nương có làm thơ, có khiêu vũ, có đánh đàn, có ca hát, có vẽ tranh. Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, lựa chọn làm thơ.

Đại ma ma an bài các nàng đến trong thiên điện, mỗi người được phát văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), Lục Thanh Lam nhấc bút, minh tư khổ tưởng, một lát sau thấy mọi người đã rối rít nộp bài, nàng mới chậm rì rì rì đề bút viết xuống vài câu: “Thái dịch trì trì dịch thái, thái dịch trì lý hữu hà hoa, hà hoa thượng diện hữu thanh oa oa, nhất trạc nhất bính đáp.” (Hồ thái dịch có nước, nước trong hồ có hoa sen, trên mặt hoa sen có con ếch, chọc một cái liền nhảy lên)

Cung nữ đi lên thu bài thi cũng là người biết văn chương, thấy vị này dùng kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết một bài thơ méo lệch như vậy, không khỏi “Phốc” một tiếng nở nụ cười. Nghĩ thầm vị tiểu cô nương này bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhưng lại là cái bao cỏ, trình độ này cũng dám làm thơ, đây không phải là muốn cười bể bụng người khác sao? Uổng công một bộ túi da tốt.

Lục Thanh Lam cũng không để ý tới tiểu cung nữ không hiểu quy củ này, mà miễn cưỡng duỗi lưng một cái, nàng vừa rồi còn nghĩ tới biểu hiện làm sao cho người khác phải lau mắt mà nhìn, nhanh loại trừ mình đi khỏi đây, Tiền Hoàng hậu liền cho mình một cơ hội như vậy.

Cung nữ này đem thơ của đám khuê tú sửa sang lại, đưa cho Tiền Hoàng hậu cùng với các vị phi tần địa vị cao thưởng thức.

Tiền Hoàng hậu hòa ái dễ gần nói: “Chúng ta đến xem thơ của đám khuê tú xem thế nào.” Mọi người liền mỗi người cầm một tờ xem.

Vì phòng ngừa gian dối, Tiền Hoàng hậu lúc trước ra đề mục, trong thơ phải có hai chữ “Con ếch”. Hôm nay nhiều quý nữ đến đây như vậy, trong đương nhiên có vài người có tài, có mấy bài thơ của vài nữ hài nhi viết tương đối được.

Lúc này Quách Trữ phi thấy được thơ của Lục Thanh Lam, không nhịn được bật cười “khì khì”. “Cái này cái này... Tiểu cô nương nhà ai vậy, thơ này viết rất thú vị.”

Trinh Phi cầm tờ giấy kia từ trong tay Quách Trữ phi, nhìn cũng không khỏi cười bắn ra. Trinh Phi nói: “Đứa nhỏ này thơ mặc dù viết chưa ra hình dạng gì, nhưng thật ra rất ngây thơ.”

Lúc này ngay cả Hoàng hậu cũng chú ý tới, liền bảo các nàng lấy ra cho mình xem, xem xong rồi cũng cười ra tiếng. “Không ngờ, trong đám khuê tú hôm nay tới, vẫn còn có... ” một kẻ đáng kinh ngạc như vậy.

Thơ của nàng rất nhanh đã bị nhóm phi tần địa vị cao đang ngồi đọc qua một lần, mặt mày mọi người trong lúc đó đều mang theo nụ cười dịu dàng. Rất nhanh ngay cả các mệnh phụ tiến cung ngày hôm nay cũng biết đến, sau đó nhóm khuê tú ở đây cũng đều biết...

Mọi người truyền bá lẫn nhau, các cô nương nghị luận rối rít, cúi đầu che miệng cười.

Quách Trữ phi cười suýt nghẹn thở, thật vất vả mới nhịn cười nói: “Nữ hài nhà ai ‘có tài ’ như vậy, Hoàng hậu tỷ tỷ, chúng ta phải gặp mới được.”

Hoàng hậu cũng là lần đầu thấy kẻ hề như vậy, liền phân phó đại ma ma bên dẫn người lên.

Chỉ chốc lát sau đại ma ma liền mang Lục Thanh Lam tới. Mọi người thấy Lục Thanh Lam ăn mặc mộc mạc khiêm tốn, nhưng bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp thủy linh.

Kỳ thật Trinh Phi đã sớm nhìn thấy Lục Thanh Lam. Loại quan hệ này của Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác, thì không thể để cho nàng rơi vào người khác được, nàng đang định tìm cách để cho Lục Thanh Lam rời đi, lại không nghĩ rằng nha đầu này cư nhiên làm ra một vụ như vậy, nàng lập tức liền hiểu chuyện này là Lục Thanh Lam cố ý.

Không tiếc tổn hại thanh danh của mình cũng phải vạch rõ giới hạn với Tứ hoàng tử, nha đầu này có chút quyết đoán.

Trinh Phi nhân tiện nói: “Nguyên lai là nàng! Nha đầu này bộ dạng không tệ, chỉ tiếc đầy bụng bao cỏ.” Trước tiên giúp đỡ Lục Thanh Lam sẵn rồi tính.

Bên này Hoàng hậu hòa ái hỏi: “Ngươi tên là gì, đến từ quý phủ nào?”

Lục Thanh Lam cung kính quỳ xuống nói: “Thần nữ Lục Thanh Lam của Trường Hưng Hầu phủ bái kiến Hoàng hậu nương nương, bái kiến các vị nương nương.”

Hoàng hậu vừa nghe nàng là Trường Hưng Hầu phủ, sắc mặt chợt biến đổi, lúc trước tuyển phi, nàng cố ý xoá bỏ Trường Hưng Hầu phủ, nàng không muốn để cho cô nương của Trường Hưng Hầu phủ tiến cung tham tuyển, là người nào có lá gan lớn như vậy, lại dám làm trái ý chỉ của nàng?

Tôn Hiền phi lại hỏi: “Bài thơ này là ngươi viết đấy sao?”

Có cung nữ đưa tờ giấy nàng viết tới, Lục Thanh Lam sau khi nhìn gật đầu. “Là thần nữ viết.” Sau đó ra vẻ nói khoác mà không biết ngượng: “Đây là thơ thần nữ minh tư khổ tưởng mới được, nếu các vị nương nương thích, thần nữ có thể viết thêm vài bút nữa cho các nương nương bình phẩm.”

“Phốc!” Thốt ra lời này, có không ít người lúc này liền phun ra.

Quách Trữ phi không ngờ hôm nay có một vị tuyệt thế như vậy ở trong cung. Cười nói: “Tiểu cô nương, thơ này là ai bảo ngươi viết hay sao? Nếu Bổn cung nhớ không lầm, cha ngươi là truyền lư đệ nhất danh nhị giáp đi, hắn không dạy ngươi làm thơ sao?”

Lục Thanh Lam vội trả lời: “Hồi bẩm nương nương, cha ta ngày thường công vụ bề bộn, bình thường không có thời gian quản giáo ta, ta là theo tiên sinh của học đường trong nhà học,” Nàng dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Chẳng qua ta ngày thường không thích mấy cái này lắm, cho nên học không được giỏi...” Trong lòng tự nhủ vì để không bị tuyển chọn cũng chỉ có thể gây ấn tượng dốt nát rồi, sau này lại tìm cơ hội bù lại.

Trong lòng mọi người đều nói: “Đâu chỉ là không giỏi, quả thực chính là rối tinh rối mù.”

Tiền Hoàng hậu liền phất tay, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi đi xuống đi.”

Lúc này Lục Thanh Lam mới có vẻ ấm ức xoay người đi xuống. Bên này Tiêu Thiểu Huyền luôn luôn ở trong sân, thấy tình hình này, tay nắm chén trà không khỏi nắm chặt hơn, hắn và Lục Thanh Lam tiếp xúc không nhiều lắm, không biết nàng làm thơ căn bản chính là trình độ này, hay là nàng cố ý như thế, chính là vì không muốn trở thành Trắc phi của mình.

Hắn nghiêng về loại khả năng thứ hai hơn.

Hoàng hậu hỏi Tôn Hiền phi: “Muội muội ngươi thấy tiểu cô nương này...”

Tôn Hiền phi lắc đầu: “Đầy bụng bao cỏ, người này không được.” Chúng phi tần đều gật đầu đồng ý.

Hoàng hậu hài lòng gật đầu.

Nhóm khuê tú tốn không ít thời gian mới rốt cuộc biểu diễn xong tài nghệ, cuối cùng chọn ra hai vị cô nương, một người trong đó chính là Vũ Nguyệt của Kỳ quốc công phủ. Vũ Nguyệt có một tay tỳ bà vô cùng giỏi, năm đó lúc ở hậu cung, Tiêu Thiểu Huyền vô cùng thích nghe nàng gảy tỳ bà. Một cô nương khác họ Tả, cũng vẽ tranh vô cùng tốt, tổ phụ của nàng là Đô ngự sử Đô sát viện ký, cũng coi như là nhà cao cửa rộng.

Vũ Nguyệt cũng tốt, Tả cô nương cũng tốt, bộ dạng đều không tệ, nhất là Vũ Nguyệt, mắt hạnh má đào, da trắng như tuyết, mặc dù năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng chỗ cần nảy nở thì nảy nở, chỗ nên gầy thì gầy, vóc người đã phát dục vô cùng tốt.

Mà chất nữ của Tôn Hiền phi lại không trúng cử. Trong bụng Tôn Hiền phi hết sức không vui, nhưng ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn, hết thảy đều hết sức công bình, nàng cũng không tiện có ý kiến phản đối gì.

Tiền Hoàng hậu giữ lại người được chọn, lại đi hỏi Tiêu Thiểu Huyền. “Hai nữ hài này đều là tài nghệ song toàn, bộ dạng cũng xuất chúng, Lão Tứ ngươi có vừa ý không.”

Tiêu Thiểu Huyền dĩ nhiên không hài lòng, hắn là chuẩn bị muốn cho Lục Thanh Lam vào phủ, nhưng đóa hoa tuyệt thế Lục Thanh Lam này thế đã bị tất cả nương nương chối bỏ rồi, hôm nay có thể được vinh hạnh đặc biệt như vậy, chỉ có một mình nàng, hắn còn có thể nói gì.

Chẳng qua hắn vẫn có biện pháp của mình.

Chỉ thấy hắn tiêu sái đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiền Hoàng hậu, “Mẫu hậu, trong vương phủ của Nhị hoàng huynh, hiện giờ cũng chỉ có một vị Trắc phi, ta đây làm đệ đệ, làm sao dám vượt qua ca ca được. Ta thấy Trắc phi hôm nay, chỉ chọn một người thôi.”

Thật ra thì Tiêu Thiểu Cảnh vốn là có hai vị Trắc Phi, trước kia có một vị mới vừa bệnh chết, cho nên hiện tại quý phủ chỉ còn lại có một vị Trắc Phi. Chẳng qua Tiền Hoàng hậu nghe lời này lại cực kỳ hưởng thụ, Tôn Hiền phi cũng giúp nói chuyện: “Lão Tứ cũng là hiếu tâm, Hoàng hậu tỷ tỷ thành toàn hắn đi.”

Tiền Hoàng hậu lúc này mới gật đầu. Nói với Tiêu Thiểu Huyền: “Giữa hai vị cô nương này, ngươi chọn một người đi.”

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Huyền quay một vòng trên mặt của hai người, thấy hai người đều ẩn tình nhìn mình, trong mắt tràn đầy chờ đợi và cầu khẩn, Tiêu Thiểu Huyền không do dự, lấy một ngón tay chỉ Vũ Nguyệt: “Nàng đi.”

Bàn về tướng mạo, Vũ Nguyệt rõ ràng hơn Tả cô nương một bậc, cưới thiếp cưới sắc, Tiêu Thiểu Huyền chọn trúng nàng, coi như là quang minh chính đại.

Vũ Nguyệt lúc này mừng rỡ bái tạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.