Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 27: Bẽ mặt (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thanh Nhân nhìn nàng một cái, thấy tiểu cô nương mặc quần áo màu xanh biếc lục bích, chải song nha kế*, mặc dù mập hơn so với mình một chút, nhưng mặt mày tròn trịa, ngũ quan tinh xảo, nói không hết ngây thơ khả ái. Nhớ tới bọn hạ nhân cũng len lén nghị luận, nói Tiểu bàn tử này bộ dạng đẹp mắt hơn nàng, tính tình cũng tốt hơn nhiều so với nàng, Lục Thanh Nhân càng tức giận.

Song nha k

Song nha kế

Song nha k

Song nha kế

“Không tới phiên ngươi ra lệnh ở đây, ta đã kêu người đem thang tới rồi, ngươi cút ngay cho ta!” Nàng cũng không ngu, nếu Lục Thanh Lam trở lại rồi, Kỷ thị đại khái cũng không ở xa. Vừa nói liền đẩy Lục Thanh Lam một cái, vốn cũng không có gì, nhưng Lục Thanh Lam không đề phòng, bị nàng đẩy ngã trên mặt đất.

Hai tay Nàng chạm đất lập tức liền bị quệt trầy da, bàn tay rát đau.

Giờ phút này, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng vừa từ Quảng Ninh trong vương phủ đi ra ngoài, hắn cưỡi ngựa nhàn nhã tản bộ đi trên đường cái, mặc dù chỉ tám tuổi, nhưng người Hạ tộc tuổi thọ ngắn, cho nên đa số trưởng thành sớm, nên bộ dạng hắn đã có chút cao lớn, mặc áo choàng màu đỏ, cảm giác cảm giác có mấy phần trường thân ngọc lập* rồi.

(*)  长身玉立 trường thân ngọc lập: Chỉ thân dài thẳng như ngọc.  nguyên văn “ 长身玉立  – trường thân ngọc lập”: miêu tả thân hình cao ráo thon thả của phụ nữ. Nguồn gốc từ chương 31 “Nghiệt Hải Hoa” của tiểu thuyết gia Tăng Phác:

Tiền nhất cá trường thân ngọc lập, nùng my đại nhãn…

Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.

[Phía trước là một người cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…

Phía sau là một người tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.]

Bên cạnh là Thập hoàng tử, Tưởng Tín Hồng một trái một phải đi theo bên cạnh ngựa của hắn. Ba tiểu thiểu niên đều là giai công tử cử chỉ nhanh nhẹn, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt.

Đang đang nói gì đó, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên dừng lại, giơ lên hai tay nhìn thoáng qua. Hai tay của hắn tinh oánh thon dài, không có chút tỳ vết nào, giống như là bạch ngọc đúc thành. Đương nhiên trên tay cũng không nhìn ra chút vết thương nào, nhưng lại rát đau.

Ngay sau đó trên cánh tay, trên đầu, trên bắp chân cũng đau.

Tiêu Thiểu Giác thông minh bực nào, trong lúc mơ hồ đã đoán được đây là nàng cùng người khác đánh nhau.

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, ôm quyền hướng Tưởng Tín Hồng nói: “Đại vương tử, ta chợt nhớ còn có một việc phải xử lý, xin lỗi không tiếp được.” cho dù là hoàng tử kim tôn ngọc quý, tính tình dù thanh lãnh thế nào, phong độ lễ nghĩa cũng đều phải có.

Tưởng Tín Hồng hơi ngẩn ra, ôn nhã cười nói: “Cửu điện hạ có việc bận rộn, ngày sau rảnh rỗi, ta lại mời hai vị điện hạ đến Túy Tiên lâu uống rượu.”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, lại chào hỏi cùng thập đệ, liền đánh ngựa đi hướng Trường Hưng Hầu phủ. Trong lòng hắn hết sức tức giận, tiểu cô nương kia ngay cả mình cũng không nỡ động một đầu ngón tay, kẻ khốn kiếp ăn tim hùm gan báo nào lại dám hạ thủ với nàng, xem ra nhất định phải tự mình đến Trường Hưng Hầu phủ rồi...

Lục Thanh Lam không nghĩ tới một đại gia khuê tú như nàng, lại có thể dã man như thế. Không cần người bên ngoài giúp đỡ, tự mình đứng lên. Nếu đổi tiểu nữ oa năm tuổi khác, đã sớm oa oa khóc lớn rồi, nàng đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện này liền rơi lệ.

Nàng cũng không để mình chịu thiệt, mạnh mẽ xông tới, tức khắc đem Lục Thanh Nhân đụng ngã xuống đất. Lục Thanh Nhân còn lớn hơn nàng hai tuổi đây, nhưng nàng xông lên, lại dùng đầu, Lục Thanh Nhân làm sao chịu được.

Lần này cái mông và đùi chạm đất, ngã không nhẹ, nàng được nuông chiều từ bé đến lớn, chưa từng chịu đau khổ như vậy, nhất thời nước mắt từng hạt rơi xuống. Lục Thanh Lam sờ đầu mình, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm, đầu của nàng cũng bị đụng đau.

Lục Thanh Nhân cũng đáo để, từ trên mặt đất bò dậy, đánh nhau cùng với đường muội. Một đám bà tử nha hoàn cũng nhìn đến u mê, hai vị này đều là tiểu thư kim tôn ngọc quý, ai dám tiến lên?

Lục Thanh Lam dù sao nhỏ hơn Đường tỷ hai tuổi, hạ thủ dù hung ác, cũng không cách nào bù lại chênh lệch tuổi tác, rất nhanh liền rơi vào hạ phong, bị Lục Thanh Nhân đẩy một cái mông, đùi đập xuống.

Lục Thanh Lam quay đầu nhìn lên, thấy một đám nha hoàn bà tử của Thúy Phong uyển muốn lên hỗ trợ lại bộ dáng khiếp đảm không dám, lập tức hét lớn một tiếng: “Nhóm các ngươi đều chết hết rồi ư, còn không lên hỗ trợ?” Ở sân nhà mình còn bị người khi dễ, vậy dứt khoát tìm khối đậu hũ đâm chết đi cho rồi.

Mọi người đã sớm nghẹn một hơi, đợi những lời này, ầm ầm vọt lên. Lục Thanh Nhân cảm thấy bảy tám bà tử tráng kiện nàng dẫn theo coi như là vũ lực cường đại, thì có thể muốn làm gì thì làm, lại không biết bà tử của Thúy Phong uyển đâu chỉ bảy tám cái?

Mọi người ầm xông lên, trong khoảnh khắc liền đem bảy tám bà tử Kia đánh ngã xuống đất ngã xuống đất. Thạch Lựu cùng Bồ Đào cũng tiến lên giúp đỡ Lục Thanh Lam, các nàng không dám động thủ với Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Lam liền để cho các nàng nắm tay chân của Lục Thanh Nhân, nàng ở trên người vị Đường tỷ này, đánh, bấm, nện giải cơn tức.

Lúc Kỷ thị cùng Lục Thanh Nhàn trở lại, nhìn thấy một tràng diện như vậy. Lúc đó trong phòng đã loạn thành một đống, Kỷ thị giận đến toàn thân phát run, rống lớn một tiếng: “Dừng tay cho ta!”

Bình thường Kỷ thị ở Thúy Phong uyển rất có uy, một rống này của nàng, mọi người lập tức liền ngừng lại. Kỷ thị bước nhanh đến, nụ cười lạnh lẽo hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Lục Thanh Lam thấy mẫu thân tới, cũng liền buông Lục Thanh Nhân ra. Nhào tới trong ngực của Kỷ thị “Oa” khóc lên, khóc thút thít nói: “Tứ tỷ tỷ muốn cướp vẹt của Bảo Nhi, còn động thủ đánh Bảo Nhi.”

Kỷ thị nhìn thấy mặt của Lục Thanh Lam tím tím xanh xanh, búi tóc đã sớm lỏng lẻo, cả người đầy bụi đất, xiêm y lại càng xốc xếch. Nhiều chỗ trên tay cũng rách da, bàn tay còn nghiêm trọng hơn nữa. Thấy nữ nhi chật vật như vậy, nước mắt Kỷ thị đều sắp rơi ra rồi.

Lục Thanh Lam khóc không ngừng, Lục Thanh Nhân lại càng khóc lợi hại. Nàng nhìn so với Lục Thanh Lam tốt hơn không ít, trên thực tế lần này nàng chịu thiệt lớn nhất. Toàn thân cao thấp không có chỗ nào không đau. Từ nhỏ đến lớn, có Lão thái thái cùng Triệu thị che chở nàng, cho tới bây giờ không ai dám đối với nàng động một đầu ngón tay, hôm nay bị đánh thảm như vậy, quả thực vừa tức giận vừa ủy khuất, nhất thời tiếng khóc vang rung trời.

Kỷ thị rất nhanh biết rõ ràng ngọn nguồn, trong bụng không khỏi giận dữ.

Tam phòng thật sự là khinh người quá đáng rồi.

Nàng phân phó Cảnh ma ma: “Ma ma phái người đem Tứ cô nương đuổi vềvtam phòng đi.” Cảnh ma ma nói: “Mấy bà tử phạm thượng làm loạn này?” nàng chỉ chính là bà tử của Lục Thanh Nhân mang tới.

Kỷ thị nói: “Tất cả đều giam lại cho ta, kẻ cả gan làm loạn bực này, nên kéo ra một gậy đánh chết.” Mấy cái bà tử bỗng nhiên bị làm cho sợ đến lạnh run.

Bên này xử lý hiện trường sự cố, Kỷ thị bôi thuốc thay y phục xiêm áo cho Lục Thanh Lam không đề cập tới.

Lại nói Cảnh ma ma đem Tứ cô nương đuổi về Hằng Phong uyển, Triệu thị cũng vừa từ chỗ đó Lão thái thái trở lại, nhìn thấy búi tóc nữ nhi tán loạn, quần áo xốc xếch trở lại, còn ở đằng kia thút tha thút thít khóc không ngừng, kinh ngạc nói: “Thế này là thế nào?”

Thiếp thân nha hoàn của Lục Thanh Nhân Bảo Trinh, Bảo Linh cùng nàng đi nhị phòng, mới vừa rồi cũng bị nhóm nha hoàn bà của nhị phòng thu thập một trận, bây giờ trên mặt cũng là xanh xanh tím tím. Hai nha hoàn khóc thút thít đem chuyện đã xảy ra nói một lần, cuối cùng nói: “Lục cô nương kêu Bồ Đào và Thạch Lựu ấn đánh Tứ cô nương hơn nửa ngày rồi, Tam thái thái nhất định phải thay Tứ cô nương làm chủ a!”

Triệu thị nghe xong hút một hơi khí lạnh, cởi bỏ xiêm y của nàng,vừa nhìn quả nhiên trên người xanh xanh tím tím từng khối, khắp nơi đều là vết ứ bầm, nhất thời cảm thấy một hơi nghẹn trong cổ họng không ra. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tiểu tiện nhân này hạ thủ ác độc như thế.” Lại không nghĩ nữ nhi của mình còn lớn hơn người ta hai tuổi đây, lấy lớn hiếp nhỏ lại xem là cái gì.

Triệu thị đứng dậy, “Ba ba” hai tiếng cho Bảo Trinh, Bảo Linh một người một bạt tai, giọng căm hận nói: “Ta bảo các ngươi chăm sóc tốt Tứ cô nương, các ngươi đây là chăm sóc hay sao? Đồ vô dụng, đều ra ngoài quỳ cho ta.”

Đợi xử trí xong hai nha hoàn, Lục Thanh Nhân khóc thút thít nói: “Nương, ngài nhất định phải làm chủ cho ta a! Nhất định phải trừng phạt tiểu tiện nhân kia thật mạnh!”

Giữa lông mày Triệu thị đều là âm độc: “Ngươi yên tâm đi, nương nhất định sẽ không bỏ qua hai mẹ con kia.”

Ở bên trong Thúy Phong uyển, Lục Văn Đình cũng nghe thấy tin tức tìm đến. Nhìn thấy muội muội bị đánh đến thê thảm như vậy, tức giận không kềm được, muội muội này được toàn gia coi như bảo bối, ai nỡ cam lòng động một đầu ngón tay của nàng? Lại bị tam phòng khi dễ đến trên đầu.

Kỷ thị thuốc lên trên mặt của Lục Thanh Lam, đang muốn băng bó, lại bị Lục Văn Đình ngăn cản.

Kỷ thị có chút kỳ quái nhìn nhi tử. Lục Văn Đình nói: “Nương, ngài nhanh gọi Bạch tẩu tử đi vào, hóa trang cho muội muội một chút!”

Bạch ma ma là ma ma chải đầu của Kỷ thị, có một biệt tài biến đá thành vàng. Kỷ thị còn có chút khó hiểu, Lục Thanh Lam đã đồng ý, gật đầu không thôi. Nàng vừa rồi còn nghĩ tới làm sao nhắc nhở mẫu thân đây, có một ca ca thông minh giảm đi cho nàng không ít chuyện.

Lục Văn Đình giải thích: “Nương ngài nghĩ a, tam phòng và Lục Thanh Nhân bị thua thiệt nhiều, nhất định sẽ đi chỗ Lão thái thái tố cáo, theo tính của Lão thái thái, tất nhiên sẽ thiên vị tam phòng, ở chỗ Lão thái thái chúng ta nhất định là chịu thiệt, để cho Bạch tẩu tử đem muội muội hóa trang thành bị đả thương nghiêm trọng một chút, mới có thể lộ ra vẻ chúng ta có lý không phải sao!”

Kỷ thị nghe xong cũng bừng tỉnh đại ngộ. Vội vàng kêu Bạch tẩu tử đi vào hầu hạ. Bạch tẩu tử dựa theo phân phó của Kỷ thị, vừa mới hóa trang xong cho Lục Thanh Lam, Mục Nguyên đường bên kia đã cho người tới gọi.

Kỷ thị trực tiếp mang theo Lục Thanh Lam đi Mục Nguyên đường, Lục Thanh Nhàn cùng Lục Văn Đình tự nhiên cũng đi theo.

Đến Mục Nguyên đường, liền thấy Lão thái thái Trương thị ngồi trên giường La Hán, mặt âm trầm, giống như người nào đem phần mộ tổ tiên của nhà nàng bới lên vậy. Triệu thị cùng Lục Thanh Nhân đã tới, an vị ở trên ghế mân côi dưới chỗ Lão thái thái. Lục Thanh Nhân còn ở đằng kia không ngừng lau nước mắt.

Kỷ thị đang muốn mang theo các con làm lễ cho Trương thị, Trương thị đã hung hăng vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi nuôi con gái tốt nhỉ, còn không quỳ xuống cho ta.”

Kỷ thị chấn động toàn thân, nghĩ tới Lão thái thái có thiên vi, cũng không nghĩ tới nàng thiên vi lợi hại như thế, không biết xấu hổ như vậy. Chẳng qua Lão thái thái là bà bà của nàng, mệnh lệnh của nàng cho dù là thái quá đi nữa, sai lợi hại hơn nữa, nàng cũng phải tuân theo, nếu không chính là ngỗ nghịch, đó là tội hết sức nghiêm trọng.

Kỷ thị mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn mang theo các con quỳ xuống.

Lão thái thái mới vừa rồi nhìn thấy máu ứ đọng trên người của Lục Thanh Nhân, giận đến hung ác, chỉ vào Lục Thanh Lam nói: “Lục nha đầu, Nhân nhi nói như thế nào cũng tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi hạ thủ ác độc ác như vậy? Ngươi còn nhỏ tuổi, tâm địa cũng quá tàn nhẫn đi?”

Kỷ thị giận đến nỗi đau não, đang muốn thay nữ nhi biện bạch mấy câu, Lục Thanh Lam đã “Oa” một tiếng khóc lớn lên, khóc thật là thiên hồi bách chuyển rung động tâm can, người mềm lòng hận không thể được rơi lệ cùng nàng.

Chiêu công phu khóc này của nàng đã đạt tới đỉnh cao*, vẫn là kiếp trước ở trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền luyện ra được, lúc ấy nữ tử trong cung vì tranh thủ tình cảm, người người đều có một tuyệt chiêu đặc biệt phải khóc điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ*, lại phải không thể tổn hại lớp trang điểm, mới xem như có chút thành công.

(*) 登峰造极   Đăng phong tạo cực (*đạt tới đỉnh cao)

(*)[ 梨花带雨 ] Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.