Hồ Điệp Cùng Kình Ngư

Chương 8: Anh Trai




Cơ hội đi xa hiếm có khiến Hồ Điệp háo hức cả đêm, ngày hôm sau chưa đến bảy giờ, cô đã thu dọn đồ đạc xong, ngồi trước cửa sổ chờ tin nhắn của Kinh Du.
“Buổi tối có thể về nhỉ?” Tưởng Mạn bỏ thuốc và áo khoác mỏng vào túi nhỏ cho cô, thêm một chai nước tinh khiết nhỏ, cầm trên tay ước lượng độ nặng.
“Chắc vậy, không chừng đến chiều là về rồi ạ.” Hồ Điệp muốn gửi tin nhắn cho Kinh Du, nhưng lại không muốn tỏ ra gấp gáp như thể đang thúc giục anh, thế là liên tục cập nhật Wechat xem có tin nhắn mới nào không.
“Thuốc đã chia sẵn cho con rồi, đến giờ thì nhớ uống, đừng có mải chơi mà quên mất.” Tưởng Mạn đặt túi nhỏ lên bàn trước mặt cô: “Biết chưa?”
“Biết rồi ạ, mẹ đừng lo, con sẽ đặt báo thức để nhắc mình uống thuốc.” Hồ Điệp đứng dậy kéo cánh tay bà: “Con chỉ ra ngoài chơi một ngày thôi, sẽ không chạy loạn, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn, cái gì nên làm cái gì không nên, con đều hiểu cả.”
Tưởng Mạn thở dài không nói gì, thật ra lại rất lo lắng, dù sao từ lúc nhập viện đến giờ, cô nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn trong bệnh viện, chưa từng đi xa thế này.

Nhưng Tưởng Mạn cứ nghĩ tới dáng vẻ cao hứng của cô tối qua, lại không thể nói lời từ chối.
Bà nói: “Lại đây ăn sáng trước đi, sáng sớm thế này chắc người ta còn chưa dậy, chỉ có con ngốc mới dậy sớm thôi.”
Hồ Điệp lập tức đứng thẳng người hành lễ với Tưởng Mạn: “Tuân lệnh!”
Ăn sáng được một nửa, Hồ Điệp nhận được tin nhắn của Kinh Du, quả nhiên bọn họ vừa mới dậy, hỏi cô có muốn đến ăn cháo không.
Hồ Điệp đặt bánh bao trên tay xuống, chụp đồ ăn thừa trên bàn gửi qua.
Hồ Điệp: Tôi ăn rồi, các anh ăn xong thì bảo tôi, tôi đến tìm anh.
Kinh Du: Được.
Sợ trễ chuyến đi, Hồ Điệp tăng nhanh tốc độ ăn, ăn xong lại ngồi chờ ở phòng bệnh hơn nửa giờ, mới nhận được tin nhắn thứ hai từ Kinh Du.
Kinh Du: Đến đây đi.
Hồ Điệp: Đến liền!.

Bạn đang đọc truyện tại # ТRU МTRUYEЛ.

V n #

Cô cầm túi nhỏ lên, chào Tưởng Mạn rồi cao hứng chạy xuống lầu, lúc gần đến cổng bệnh viện thì thấy Kinh Du đang đứng ở đó.
Anh mặc bộ quần áo giống ngày tặng dừa cho cô, chỉ khác là chân đi một đôi giày vải màu đen trắng, đội mũ lưỡi trai trắng che nửa khuôn mặt.
Nắng ban mai dịu nhẹ, xuyên qua nhánh cây đa tạo thành những vệt sáng thưa thớt, anh đứng giữa những tia sáng ấy, thân dài như ngọc, dường như còn rắn rỏi hơn cả cành khô.
Hồ Điệp dừng bước, hít thở chầm chậm, lúc cách anh còn hai ba mét, đột nhiên anh giương mắt nhìn sang: “Chào.”
“Chào.” Hồ Điệp mỉm cười đến gần: “Sao anh lại tới đây?”
“Sợ em không tìm được đường.”
Cô nhắc lại lần nữa: “Tôi cũng không phải là trẻ con.”
Kinh Du không quan tâm đến lời phản bác của cô, tự nhiên nói: “Đi thôi, họ đang chờ chúng ta.”
Hồ Điệp đành phải đuổi theo: “Anh có nói với bạn của mình là mang theo một,” Nhất thời Hồ Điệp cũng không biết phải hình dung quan hệ giữa mình và Kinh Du như thế nào.
Bạn? Cũng không tính đi ……
Có lẽ Kinh Du nhìn ra được sự lo lắng của cô, ừ một tiếng: “Nói rồi.”
“Anh nói cái gì?” Hồ Điệp muốn nghe anh giới thiệu quan hệ của hai người như thế nào.
“Tôi nói sẽ mang theo một bạn nhỏ.” Kinh Du nhìn cô: “Họ cho rằng đó là một bạn nhỏ bằng tuổi Mạc Hải.”
“…” Hồ Điệp dừng lại, đưa tay lên đo chiều cao của mình: “Công bằng mà nói, anh đã từng thấy đứa trẻ nào cao gần 1m70 chưa?”
“Em gần 1m70?” Ánh mắt Kinh Du tỏ vẻ nghi ngờ.
Hồ Điệp nghiến răng: “Không giống sao?”
“Ừ.” Kinh Du gật đầu tán thành: “Thực sự không giống.”
Hồ Điệp cố giữ bình tĩnh: “Anh cao bao nhiêu?”
“1m89.” Kinh Du nói xong liền dừng lại, giống như đang khoe khoang, thản nhiên nói: “Nhưng đây là một năm trước —–”
Anh nói được một nửa, liền bị Hồ Điệp đột nhiên tiến lại gần cắt ngang.
Vốn dĩ giữa hai người còn cách một khoảng đủ cho một người, bây giờ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cả người Kinh Du cứng đờ, bàn tay trong túi từ từ nắm chặt, gió mùa hè như thiêu đốt, khiến anh cũng nóng theo.
Dường như Hồ Điệp không nhận thấy điều gì bất thường, cô đứng thẳng vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh đứng thẳng lên.”
Kinh Du nhìn chằm chằm hoa văn trên dây buộc tóc của cô gái trong vài giây, sau đó chậm rãi nghiêng đầu đứng thẳng dậy.
Có hương hoa cam rất nhẹ trong gió, dường như gần trong tầm tay lại dường như ở rất xa, chỉ là bị gió cuốn đến mà thôi.
Hồ Điệp cũng đứng thẳng, ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là hầu kết sắc nét của chàng trai, anh nghiêng đầu sang ngang, ở bên cổ có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu.
Cô bất giác đỏ mặt nóng tai, nhưng lại mạnh dạn không trâu bắt chó đi cày[1], tự mình so chiều cao xong, hơi ngẩng đầu lên nói: “Cũng chỉ thấp hơn anh một cái đầu, đầu của anh dài ba mươi centimet à?”
[1] Không trâu bắt chó đi cày (赶鸭子上架): Ép buộc làm việc mà người ta không đủ khả năng.
Kinh Du bất chợt cười nhẹ: “Mặt tôi là cái xỏ giày sao?”
Anh đưa mắt nhìn người con gái đứng trước mặt mình.
Hôm nay cô đã đổi thành màu tóc bình thường, thắt hai bím tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán và mặt, làm cho khuôn mặt nhỏ lại.
Ăn mặc cũng rất mát mẻ, mặc áo hai dây ca-rô màu vàng chanh, quần ống rộng denim màu lam nhạt, chân đi một đôi giày đế bệt màu trắng.
Dưới ánh nắng, anh và cô đối mặt ở một khoảng cách ngắn, Kinh Du mơ hồ có thể nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ mềm mại trên mặt cô.
Đôi mắt rất sáng, khi nhìn anh vừa cố chấp vừa nghiêm túc.
Đột nhiên Kinh Du thấy may mắn vì có vành mũ che đi nên ánh mắt thẳng thừng của anh không bị ai nhìn thấy, giây tiếp theo anh di chuyển tầm mắt, tim đập nhanh hơn, giơ tay cởi mũ ra đội lên đầu cô: “Đi thôi.”
“Này!” Hồ Điệp chỉnh lại kích cỡ của mũ, đội lại lần nữa rồi đuổi theo: “Vốn dĩ tôi có chuẩn bị mũ, nhưng lúc đi vội quá nên quên cầm.”
“Ừ, hiện tại không phải có rồi sao.”
“Vậy anh mang cái gì?”
“Mang em qua đó.”
“…” Hồ Điệp nói: “Anh chắc là cao 1m9 đi, lúc trước tôi có đo qua, 1m69.7, bốn bỏ lên năm cũng là 1m70 rồi.”
Kinh Du vỗ tay: “Cao thật ha.”
Hồ Điệp thở dài thườn thượt, không tranh luận với anh nữa.
Khi cả hai đến điểm hẹn, mấy người bạn của Kinh Du cũng đã tới, cả ba chàng trai đều là đồng đội của anh trong đội bơi.
Kinh Du giới thiệu từng người một: “Hồ Văn Quảng, Lý Trí, Phương Gia Nhất.”

Ngoài ra còn có hai cô gái, anh lại nói: “Người yêu của Lý Trí, Khương Lâm Lâm.” Người còn lại chủ động giới thiệu: “Tôi là bạn gái của Phương Gia Nhất, Chu Liên Y.”
Hồ Điệp gật đầu với từng người, đáp lại: “Chào mọi người, em là Hồ Điệp, Cổ Nguyệt Hồ.”
“Chào em chào em.” Hồ Văn Quảng cười nói: “ Vậy chúng ta là họ hàng nhỉ.”
“Biết đâu đấy.” Hồ Điệp cũng nở nụ cười.
Phương Gia Nhất nói: “Không phải mày nói là bạn nhỏ sao?” Anh ấy nhìn Hồ Điệp, nhìn thế nào cũng thấy không liên quan gì đến hai chữ "bạn nhỏ"[2].
[2] Nguyên văn là ba chữ "小朋友" nhưng edit chỉ còn hai chữ nên mình cũng để vậy luôn.
Kinh Du: “Mười bảy tuổi, chưa thành niên, không tính là bạn nhỏ sao?”
“Được, không nói lại mày.” Phương Gia Nhất nói thêm một câu: “Cũng nên xuất phát rồi.”
“Đi thôi.”
Nhóm người đi đến bờ biển.
Kinh Du mở nắp chai nước đưa cho Hồ Điệp, nhân tiện cầm túi nhỏ trong tay cô: “Mang cái gì vậy?”
“Thuốc, áo khoác và một chai nước.” Hồ Điệp uống một ngụm nước nhỏ, sau đó vặn nắp rồi đưa tay về phía Kinh Du, ra hiệu cho anh trả lại túi cho mình.
Kinh Du giả vờ không hiểu: “Làm gì vậy?”
“Đưa túi cho tôi đó.”
“Sao nào, tôi không thể cầm à?”
Hồ Điệp thở dài: “Nói chuyện với anh tốn sức thật đấy, anh muốn thì cầm đi.”
“Em uống thuốc vào lúc mấy giờ?”
“Hai tiếng trước khi ăn là được.” Hồ Điệp hỏi: “Buổi chiều chúng ta có thể về không? Tôi không mang thuốc cho buổi tối.”
“Có thể, có thể chập tối là về.”
“Chúng ta đi chơi ở đâu vậy, ở trên biển sao?”
“Ngồi thuyền đi đảo trước, bọn họ muốn vào miếu dâng hương.”
Sở dĩ ở đây có tên là đảo Đàm vì có một hòn đảo nhỏ trên biển cách bờ năm sáu trăm mét, trên đảo có một ngôi chùa cổ trăm năm -- tên Đàm Hải.
Hàng trăm năm trước ngôi chùa này vẫn nằm trên đất liền, sau đó thông qua sự chuyển động của các mảng kiến tạo nên các vùng trũng xung quanh đảo Đàm đều bị nước biển bao phủ, do chùa Đàm Hải nhô lên cao hơn mặt biển, mới may mắn tồn tại cho tới nay, chỉ là ngôi chùa bị bỏ trống không ai thờ cúng trong một thời gian dài.
Đến tận thời kỳ Minh Thanh[3], các quan viên địa phương phái quân đến tiến hành tu sửa chùa Đàm Hải, còn đưa một nhóm nhà sư đến đây.

Sau nhiều lần phát triển, đảo Đàm đã trở thành một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Dung Thành, mà chùa Đàm Hải có người thờ cúng hương khói hưng thịnh, dần dần nổi tiếng với hậu thế.
[3] Triều đại nhà Minh (1368-1644) và nhà Thanh (1644-1911).
Chùa Đàm Hải không xa lạ gì với Hồ Điệp, khoảng chục năm trở lại đây, cứ đầu năm cả nhà ba người đến chùa thắp hương cầu khẩn, cuối năm lại trở về tạ lễ.
Chỉ là từ khi cô bị bệnh, Tưởng Mạn không còn đưa cô đến đây nữa.
Hồ Điệp cười cười: “Vậy thì anh nhớ nhắc họ, nếu chỉ thờ cúng thắp hương thì không sao, còn đã cầu nguyện thì cuối năm phải đến tạ lễ.”
“Tạ lễ cái gì?” Tai Thiệu Quân nghe được vài chữ, quay đầu lại hỏi.
“Không phải các anh lên núi thắp hương cầu nguyện sao? Nếu điều ước với Đức Phật thành hiện thực, nhất định phải quay lại tạ lễ.”
“Còn có chuyện như vậy nữa hả.” Thiệu Quân ngoắc ngoắc lỗ tai: “Thế anh chỉ thắp hương, không cầu nguyện thì sao?”
“Vậy thì thoải mái.”
“Oke, mấy người có nghe thấy không?” Thiệu Quân hét lớn về phía trước: “Chúng ta hãy cùng cầu nguyện giành được quán quân Olympic, sau đó sẽ cùng nhau quay lại tạ lễ.”
Khương Lâm Lâm cười cười: “Cũng chỉ có cậu mạnh miệng thôi.”
“Này, cậu đừng nói với tôi, cậu không có tự tin này nha.”
“Cậu cho rằng ai cũng giống mình chắc.”
Nghe đến đây, Hồ Điệp chạm vào cánh tay Kinh Du, hỏi: “Khương Lâm Lâm với Chu Liên Y cũng thuộc đội bơi của anh sao?”
Kinh Du lắc đầu: “Không phải, các cô ấy ở bên đội nhảy cầu.”
“Chẳng trách, nhìn dáng người không giống lắm.” Vận động viên nhảy cầu nhìn chung cao khoảng 1m6 trở lên, mà Hồ Điệp còn cao hơn họ nửa cái đầu.
Kinh Du vỗ nhẹ vành mũ của cô một cái: “Sao em cứ nhìn chằm chằm vào chiều cao của người ta thế?”
“Vậy thì tôi còn có thể nhìn chằm chằm vào đâu nữa, tôi lại không phải con trai.”
“Hả?” Kinh Du bật cười: “Vậy em nói xem con trai thường nhìn cái gì?”

“Còn có thể nhìn cái gì nữa?” Hồ Điệp nói: “Mặt, chân …… ngực.”
“Có phải em nghĩ con trai rất thiển cận hay không.”
“Thế tôi hỏi anh, khi nhìn thấy một cô gái, anh sẽ nhìn vào đâu đầu tiên?”
“Tôi không thường nhìn các cô gái, lại không phải biến thái, nhìn chằm chằm con gái làm gì.”
“…” Hồ Điệp xiết chặt tay.
Kinh Du thức thời tránh sang bên cạnh hai bước.
Đến nơi cho thuê thuyền, Kinh Du đã liên hệ với nhân viên công tác từ trước, lái thuyền đã ngồi trong buồng lái chờ họ.
Anh còn phải đến văn phòng ký giấy thỏa thuận miễn trách nhiệm và thanh toán tiền, trả lại túi cho Hồ Điệp xong, lại dặn dò Thiệu Quân: “Trông cô ấy với Mạc Hải.”
Hồ Điệp đã quen với việc anh coi mình như trẻ con, cũng lười phải phản bác, nói một câu: “Biết rồi, anh Kinh Du.”
Kinh Du suýt chút nữa bị sợi dây thừng dưới đất làm ngã: “Nói hay nhỉ.”
Hiếm khi Hồ Điệp giành được phần thắng, cười tít mắt bước về trước chuẩn bị lên thuyền.
Vốn dĩ Khương Lâm Lâm và Chu Liên Y còn muốn đỡ cô gái em này, ai ngờ cô trực tiếp sải chân dài, dễ dàng đi lên.
Tay cả hai vẫn đang chìa ra một cách lúng túng, sau khi Hồ Điệp đứng vững, cô duỗi tay nắm lấy tay của họ, ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn hai chị.”
Nói xong cô lại hỏi: “Gọi chị chắc không sai chứ?”
Khương Lâm Lâm cười nhẹ: “Bọn chị bằng tuổi Kinh Du, em gọi cậu ấy là anh, gọi bọn chị là chị đương nhiên không sai.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hồ Điệp người đẹp giọng ngọt, ngoại trừ dáng người không giống em gái nhỏ cho lắm, thì lúc khác mọi người đều xếp cô với Mạc Hải chung một chỗ.
Nhóm người trò chuyện một lúc, khi Kinh Du lên thuyền họ lập tức khởi hành.
Tốc độ của du thuyền nhanh hơn hẳn ca-nô, khoảng cách chỉ mấy trăm mét, Hồ Điệp còn chưa hồi thần, du thuyền đã cập bờ.

Người lái thuyền đi từ khoang lái đi ra: “Mấy cô cậu xuống chơi đi, tôi ở ngay gần đây, phải đi thì gọi trước cho tôi, có chỗ nào không biết cũng có thể gọi cho tôi.”
“Được, cảm ơn bác.” Kinh Du lấy điếu thuốc của Thiệu Quân đưa cho bác ấy: “Hôm nay làm phiền bác rồi.”
“Khách sáo thế, mấy đứa đi chơi đi, muốn thắp hương thì nhớ đừng mua hương ở chân núi, thầy trong chùa sẽ cho.”
“Hiểu rồi ạ.”
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, trên đảo có rất nhiều khách du lịch, sau khi Kinh Du dặn Mạc Hải không được đi lung tung, lại nhìn về phía Hồ Điệp, cô giơ tay lên: “Em xin thề, sẽ không chạy lung tung, sẽ ngoan ngoãn đi theo các anh chị.”
Kinh Du đi tới, giúp cô đặt ngón út và ngón cái vào lòng bàn tay, trịnh trọng nói: “Thề gian dối, cẩn thận bị thiên lôi đánh.”
Khương Lâm Lâm ở bên cạnh cười nói: “Kinh Du, có ai làm anh như cậu không?”
Bọn họ đều cho rằng Hồ Điệp thật sự là em gái họ nào đó của Kinh Du, thấy anh nói bậy bạ như thế, đều bất bình thay Hồ Điệp.
Kinh Du buông tiếng thở dài: “Em cũng lợi hại nhỉ.”
“Cái gì?”
“Chỉ chút bản lĩnh ấy, đã đem bạn của tôi thành trợ thủ của em rồi.”
“Chắc là vì tôi dễ thương ý.” Hồ Điệp nhìn anh khẽ nhướng mày, phụng phịu hỏi: “Em không dễ thương sao? Anh Kinh Du.”
Kinh Du trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm vào cô.
Lần này anh không đội mũ, ánh mắt vừa thẳng thắn vừa nghiêm túc, Hồ Điệp chưa bao bị nhìn chằm chằm như thế này, khuôn mặt từ từ nóng lên, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.
Anh đột nhiên mỉm cười, cong ngón tay quẹt vành mũ của cô xuống một cái, chặn tầm nhìn của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Dễ thương.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.