Hình Đồ

Chương 552: Giang sơn chỉnh thể (8)




Tháng tám năm Tần Nhị Thế thứ năm, cái chết của Nhị Thế Doanh Hồ Hợi của Đế quốc Đại Tần cũng biến thành một chuyện quá khứ, nhưng Thiên hạ lại
bị vây trong cục diện cực kỳ hỗn loạn. Khắp Sơn Đông, các chư hầu và
quân phiệt to nhỏ cùng chiếm giữ năm nước Ngụy, Tề, Triệu, Sở, Đường; mà Quan Trung mặc dù bề ngoài thể hiện rất bình ổn nhưng mạch nước ngầm
lại chảy cuồn cuộn, Tiểu công chúa Doanh Quả dừng lại Hán Trung, chậm
chạp không chịu ra Xuyên.

Quan Trung rốt cuộc là của Doanh
thị hay là Lưu thị, trước sau cũng không thể xác định. Tuy là Lưu Thị
Đường quốc đã nắm Quan Trung trong tay nhưng bách tính Quan Trung vẫn
còn đang quan sát. Một mặt, Doanh Tần thống trị năm trăm năm, khiến
người Quan Trung do dự; về phương diện khác, Lưu thị Đường quốc cường
thịnh quật khởi, cũng khiến người Quan Trung cảm thấy một tia yên ổn.
Nhưng nếu muốn bách tính Quan Trung thoáng cái từ Doanh Thị chuyển thành Lưu thị cũng không phải là chuyện dễ dàng. Phương diện này liên quan
nhiều mặt, có nhân tố cảm xúc, cũng có nhân tố quân sự chính trị, nói
chung trong lúc nhất thời cũng không thể nào quyết định được.

Chính bởi vì như vậy, Doanh Hồ Hợi tuy rằng đã chết nhưng trên sử sách
theo thói quen một năm này vẫn gọi là năm Nhị Thế thứ tư.

Người Quan Trung đang quan sát...

Sở Hạng đóng quân tại Lạc Dương, Lưu thị Đường quốc ứng phó thế nào
đây? Đối với Lưu Khám mà nói, ngăn trở Sở Hạng là một sự khảo nghiệm của người Quan Trung đối với hắn. Nếu như hợp cách, vậy thì hắn có thể yên
ổn tọa Quan Trung. Nếu như không thể khiến bách tính Quan Trung thỏa
mãn, vậy thì hắn sẽ lấy việc hiệp trợ Doanh Quả Công chúa đang dừng tại
Hán Trung trở về Hàm Dương. Không chỉ có Lưu Khám biết điểm này, mà rất
nhiều người cũng hiểu rõ điểm này.

Tiểu công chúa Doanh Quả
sở dĩ đột nhiên thay đổi hành trình, dừng lại Hán Trung trì hoãn không
chịu lên đường, chỉ sợ cũng bởi hàm nghĩa bên trong đó chính là quan
sát. Một khi Doanh Quả quay về Hàm Dương, thì Lưu Khám sẽ rơi vào tình
thế xấu hổ!

Đầu tháng 8, Hàn Tín Hà Bắc từ Cự Lộc suất binh
tây tiến, quét ngang nạn thổ phỉ các nơi tại Thượng Đảng Hàm Đan, cũng
thực hiện chính sách vườn không nhà trống, khiến cho tàn binh Lão Tần
ngang dọc Thượng Đảng Hà Đan rơi vào cảnh quẫn bách. Có gần vạn binh Tần phải xuất sơn, đầu hàng Hàn Tín.

Mà Hàn Tín lại không dùng
biện pháp máu lạnh giống như Hạng Vũ đối với quân Tần, mà lại dùng
phương pháp dụ dỗ. Tàn dư quân Tần dưới dự lĩnh hạ của Vương Quỳnh, trốn vào trong núi Thái Hành tránh né mũi nhọn Hàn Tín.

Giữa
tháng tám, Lưu Khám suất bộ ra Hàm Cốc Quan, công chiếm huyện Thiểm và
Thằng Trì, đại tướng Lữ Thích Chi đích thân dẫn binh mã mãnh mẽ cướp
đoạt bến Phong Lăng, chấn động Hà Đông. Hàn Tín lấy đại tướng Cức Bồ Sài Vũ làm chính suất, tiến vào chiếm giữ Hà Đông, chuẩn bị cướp đoạt bên
Phong Lăng.

Hầu như là cùng đồng thời, Tư Mã Ngang và Triệu
Vương Hiết đạt thành minh ước. Triệu Vương Hiết mệnh Thừa tướng nước
Triệu Trần Dư suất binh công chiếm Tỉnh Hình Quan, quân tiên phong thẳng tiến đến quận Hàm Đan. Mà Tam Tề Điền Vinh phế Tề Vương Điền Giả, chiếm lấy vương vị, mệnh Đại tướng Bành Việt dưới trướng từ Bình Nguyên Tân
vượt qua Hà Thủy, lao thẳng tới Cự Lộc, công chiếm Sa Khâu Bình Đài, như hổ đói muốn đoạt huyện Cự Lộc.

Trương Nhĩ phụng mệnh lưu thủ tại Cự Lộc lập tức cầu viện Hàn Tín. Hàn Tín lấy Long Thả là soái, gấp
rút tiếp viện Cự Lộc, lại phái đại tướng Trần Hi từ Hà Nội suất binh,
chiếm lĩnh Hồ Quan.

Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, toàn bộ
khu Sơn Đông giống như đã biến thành hỗn loạn, loạn đến túi bụi. Hạng Vũ chân trước vừ đến Huỳnh Dương, chân sau lập tức nhận được tin tức Hà
Bắc rung chuyển. Hàn Tín càn quét Hà Bắc, Hạng Vũ tuyệt đối không thấy
gì lạ, bởi vì đó là chuyện mà y đã giao phó cho Hàn Tín. Nhưng Tư Mã
Ngang tự lập nước Tấn, liên thủ với Triệu Vương Hiết tác loạn, là ngoài
dự liệu của Hạng Vũ.

Theo như chiến báo của Hàn Tín, Tư Mã
Ngang có trong tay một đội kỵ quân gần hai vạn người, sức chiến đấu cực
kỳ lớn mạnh. Không chỉ có Tư Mã Ngang, còn có sở bộ thuộc Triệu Vương
Hiết cũng có một đội kỵ quân lớn mạnh, khiến cho Hàn Tín cũng có chút
đau đầu. Hạng Vũ tinh thông kỵ chiến, nhưng Trung Nguyên luôn thiếu
ngựa, y dựa vào trận chiến tại Cự Lộc vất vả lắm mới cướp được hai vạn
bảy trăm con ngựa tinh tráng lương câu, nhưng không ngờ chỉ trong nháy
mắt, Tư Mã Ngang và Triệu Vương Hiết lại có trong tay ba vạn kỵ quân,
thật sự khiến người khác khiếp sợ.

Kỵ quân đi lại như gió,
được trang bị hoàn mỹ, khiến Hàn Tín cũng không có cách nào đối phó
được. Mà Tề Vương Điền Vinh xuất binh, càng làm cho Hạng Vũ cảm thấy một tia khủng hoảng khó hiểu.

- Đích thị là Lưu thị Đường quốc đứng phía sau quấy phá rồi!

Hạng Vũ nổi trận lôi đình ở trong phủ nha Huỳnh Dương, phẫn nộ rít gào. Phạm Tăng sắc mặt thì âm trầm, đưa mắt nhìn Hạng Vũ, nói:

-
Thượng tướng quân, hôm nay không phải là lúc tức giận. Lưu thị Đường
quốc dã tâm quá lớn, mà thằng nhóc Lưu thị này đúng là mưu tính sâu xa
khó lường, chỉ nhìn hắn từ lúc rút khỏi Lâu Thương, cực kỳ thận tọng,
hầu như toàn bộ đều nắm trong tay, nhanh chóng đứng vững tại đất Hà Nam, là có thể nhận ra hắn là kẻ khó đối phó. Hiện nay hắn còn thừa dịp loạn mà đoạt Quan Trung, kỳ thế đã thành, hài....

Nếu Phạm Tăng
là người ngoài nói những lời này, thì chắc chắn Hạng Vũ không vui, đánh
giá đối thủ như thế, chẳng phải là đề cao sĩ khí của người khác, hạ thấp uy phong của mình sao? Nhưng đích thật đối với Lưu Khám, Hạng Vũ cực kỳ coi trọng. Y cao ngạo tự cho là vũ dũng nhưng cuối cùng cũng chỉ ngang
bằng Lưu Khám, huống chi sau lưng Lưu Khám còn có một quái vật Lưu Cự
tồn tại; Luận binh pháp, Hạng Vũ tự nhận mình không hề tầm thường, đặc
biệt năng lực nắm bắt thời cơ chiến đấu của y, tại trận chiến Cự Lộc đã
chứng minh không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong lúc giao phong cùng
Lưu Khám, tựa như Lưu Khám đã chiếm thế thượng phong, khiến Hạng Vũ vô
cùng khó chịu.

Cho nên đây cũng là điều khiến Hạng Vũ trong bất giác đã nảy sinh cảm giác coi trọng đối với Lưu Khám.

Nhưng ngược lại Ngu Tử Kỳ lại không phục;

- Lưu Khám này chỉ là một kẻ dũng phu, nếu nói có thể thuyết phục Tư Mã Ngang và Triệu Hiết xuất binh, sợ là không có khả năng.

Trong phủ nha này đều là thân tín của Hạng Vũ, cho nên Ngu Tử Kỳ nói thế cũng không có gì kiêng dè cả. Dù gì trong lòng nghĩ gì, thì ngoài miệng nói thế.

Phạm Tăng nói:

- Tư Mã Ngang và Triệu
Hiết xuất bih, rất rõ ràng là có dấu vết bởi Lưu Đường rồi. Mặc kệ tư Mã Ngang hay Triệu Hiết, thì ba vạn con chiến mã kia từ đâu mà có? Lưu
Đường hùng cứ Hà Nam, nắm trong tay bãi ngựa Bắc Cương, hôm nay ngựa
vùng Trung Nguyên có sáu phần là thuộc từ Bắc Cương, nếu như không phải
Lưu thị Đường quốc bán ngựa cho Tư Mã Ngang và Triệu Hiết, vậy thì ngựa
của bọn họ từ đâu mà có? Theo ta thấy, về phương diện này chắc chắn có
một vài giao dịch mà chúng ta không biết, bằng không Tư Mã Ngang và
Triệu Hiết tuyệt đối không tự ý xuất binh. Nay bọn họ vừa ra binh, cũng
đã đảo loạn cục diện mà chúng ta bố trí tại Hà Bắc, mà Tam Tề thì...

Phạm Tăng biến đổi sắc mặt, quay đầu hỏi:

- Trần tiên sinh thấy thế nào?

Trần Anh trầm ngâm, nói khẽ:

- Theo lý giải của ta đối với Lưu Đường, hắn làm việc vô cùng kín đáo,
luôn luôn thay đổi liên kết với nhau, kế hợp kế. Điền Vinh tự lập làm
vương, chắc chắn là có liên quan tới Lưu Đường rồi. Nhưng Điền Vinh ngày tuy có dã tâm nhưng chung quy bản lĩnh không lớn, không đủ để đạt thành quả lớn. Ta lo lắng phía sau Lưu Đường thế còn lớn mạnh hơn nữa, hiện
tại hắn vẫn chưa lộ chiêu số, tuyệt đối không được hành động thiếu suy
nghĩ, càng không thể tự ý giao phong với hắn.

Hạng Vũ cũng nhận thức như vậy, nhưng Phạm Tăng lại phản bác:

- Trần Tiên sinh nói chưa hẳn đúng, chúng ta có hơn mười vạn đại quân,
nếu dùng thế quân này mà không đoạt được Thằng Trì, đánh Lưu Đường rút
về Hàm Cốc quan, chỉ sợ người trong thiên hạ chế nhạo. Dù là nghỉ binh
ngưng chiến cũng phải đoạt bằng được Thằng Trì. Về phần phía sau Lưu
Đường...ta thật sự không nghĩ ra hắn còn có chiêu bài gì đẹp mắt nữa?

Phạm Tăng nói vậy, trên cơ bản là đã định rồi. Trần Anh thầm cười khổ
trong lòng: Nếu Đường vương này dễ đối phó, thì sao lại có cục diện như
hôm nay? Ngươi không nghĩ ra chiêu số phía sau hắn, thế mới là điều đáng sợ nhất. Hắn ta mỗi khi ra mưu, đều khiến người khác không thể dự liệu
được. Không đợi hắn ra mưu, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào biết mưu kế của hắn. Bắt đầu từ Lâu Thương đã như vậy rồi. Ngay từ đầu cho rằng hắn quyết chiến tại Lâu Thương, cũng không ngờ hắn lại lợi dụng đồ quân nhu ở Lâu Thương, dùng kế "Kim thiền thoát xác." Mặc dù Hạng Lượng được
lợi, nhưng cũng hao binh tổn tướng. Mà quan trọng nhất là, một đoàn
người Lưu Khám thuận lợi từ Lâu Thương thoát được ra ngoài. Lại đến sau
đó, tất cả mọi người cho rằng hắn phải bắc tiến ra biên ải, nào ngờ
Vương Ly chiến bại, bị hắn cướp Hà Nam, đứng vững gót chân.

Lưu Bang đánh vào Quan Trung, lợi dụng Triệu Cao dụ giết Tần Nhị Thế,
làm cho nhân tâm Quan Trung dao động, rõ ràng là muốn đoạt vị, nhưng lại bị Lưu Khám đánh cho tan tác, còn mình thì bị mất đi tính mạng. Một Lưu Bang khéo tay tạo nên được một thế cục tốt như thế, vô duyên cớ lại bị
mất về tay Lưu Khám. Có thể nói là Lưu Khám may mắn, nhưng cũng không
thể phủ nhận, chiêu mưu của Lưu Khám cũng vô cùng lợi hại. Nay đại quân
Sở áp sát, nhưng Lưu Khám lại giành trước khơi mào cuộc chiến, cướp đoạt một địa phương quan trọng như Thằng Trì, trực tiếp uy hiếp tới Lạc
Dương, bày ra thế quyết chiến.

Hắn thực sự muốn quyết chiến sao?

Đến tận bây giờ, Trần Anh cũng không dám khẳng định, nhưng mặc dù gã
nghĩ vậy, nhưng có thể làm được gì? Hạng Vũ và Phạm Tăng tuy rằng đối
đãi thân cận với gã, thậm chí coi gã là tâm phúc, nhưng hầu hết thời
gian lại phản đối ý kiến của gã. Trong lòng Trần Anh hiểu rõ, năm xưa gã tự ý truy kích Lưu Khám, đã khiến Hạng Vũ mất đi lòng tín nhiệm với gã, sau này dù đã trốn được về, Hạng Vũ và Phạm Tăng đã nảy sinh sự hoài
nghi với gã. Tuy rằng biểu hiện tỏ ra thân thiết, nhưng trên thực tế,
địa vị của gã thậm chí còn không bằng Ngu Tử Kỳ.

Nghĩ như vậy, Trần Anh cảm thấy vô cùng buồn bã, vì vậy nhắm mắt lại, không hề lên tiếng.

Hạng Vũ và Phạm Tăng thương nghị chốc lát, cuối cùng quyết định trước
khi vào đông, tập trung binh lực đánh cho Lưu Khám quay về Hàm Cốc quan. Một khi đã quyết định thì lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau, Hạng Vũ mặc khôi giáp, đeo đai lưng, sải bước lên ngựa Ô Truy, chuẩn bị xuất phát đến Lạc Dương trước. Nhưng đại quân còn chưa kịp
xuất phát, chợt thấy một người mang tin phong trần mệt mỏi phi ngựa tới
trước mặt Hạng Vũ, lăn xuống ngựa:

- Khởi bẩm Thượng tướng quân,
Đổng Quận Thủ phái mạt tướng đến đây truyền tin, Hạng Trang tướng
quân....Hạng Trang Tướng quân....

Người mang tin thở hồng hộc nói không nên lời, trong lòng Hạng Vũ chợt nảy sinh một dự cảm bất
thường. Đổng Ế phái người tới, là có chuyện gì? Hạng Trang là chủ tướng
quân tiên phong của ta, có phải đã xảy ra biến cố gì không?

- Hạng Trang làm sao?

Hạng Vũ ở trên lưng ngựa cấp thiết hỏi. Người mang tin tức thở hổn hển, run giọng nói:

- Hai ngày trước, Hạng Trang tướng quân tới Lạc Dương, nghe nói quân
Đường chiếm lĩnh Thằng Trì, Hạng Trang tướng quân tức giận, lập tức muốn xuất binh đoạt lại Thằng Trì, Đổng Quận Thủ liều mạng ngăn lại, nhưng
Hạng Trang tướng quân không nghe theo khuyên bảo, cố ý xuất binh. Không
ngờ Tướng quân vừa ra khỏi Tân An, lúc đến Thanh Phong Sơn thì gặp phải
quân Đường phục kích. Quân Đường đào mở miệng sông băng, làm đại quân ta đại bại. Hạng Trang tướng quân trong loạn quân bị Đường Vương Lưu Khám
giết chết, Hạng Bá tướng quân bị bắt làm tù bih. Đổng Quận thủ trú ở Cốc thành, thỉnh cầu Thượng tướng quân cứu viện!

Hạng Vũ ngẩn
ra, rõ ràng là chưa kịp phản ứng, đột nhiên mày chau chặt lại, một lát
sau mới "á" một tiếng to, rút bảo kiếm ra, chém người đưa tin ngã lăn ra đất. Hai tròng mắt đỏ bừng, Hạng Vũ tàn bạo nói:

- Không giết Lưu Khám, mỗ gia thề không hoàn binh. Ba quân nghe lệnh, lập tức khởi hành, binh phát Thằng Trì cho ta!

Trần Anh ở bên cạnh nghe vậy, tim đập mạnh: Lưu Khám thật sự muốn quyết chiến với Thượng tướng quân sao? Bằng không hắn ta sẽ không chặn đánh
giết Hạng Trang, để khơi sự tức giận của Thượng tướng quân? Nhưng hắn
vừa đoạt được Quan Trung, chủ lực lại phân tán, thật sự không thích hợp
quyết chiến, nhưng nếu thật sự quyết chiến, mục đích của hắn là gì?

Không đúng, ở phương diện này chắc chắn có vấn đề...

Nghĩ tới đây, Trần Anh mở miệng muốn khuyên can Hạng Vũ bình tĩnh lại,
nhưng lời đến bên mép lại nuốt trở vào. Trần Anh hiểu rõ, lúc này Hạng
Vũ tuyệt đối sẽ không nghe người khác khuyên ca, mình mạo muội tới
khuyên bảo, chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh tính mạng khó bảo toàn. Chết như vậy, thà rằng thờ ơ lạnh nhạt, xem Lưu Khám kia đến rốt cuộc có chiêu số như nào.

Vì vậy Trần Anh leo lên chiến xa, lại không biết rằng
trong khoảnh khắc gã trèo lên, một đôi mắt phức tạp sắc bén đang nhìn
chằm chằm sau lưng gã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.