Hình Đồ

Chương 549: Giang sơn chỉnh thể (5)




Đại Tần xuất binh Hàm Cốc Quan thì cần phải lấy Huyện Thiểm làm lô cốt đầu thành.

Quân binh sáu nước tiến đánh Hàm Cốc Quan cũng hi vọng chiếm lấy Huyện Thiểm làm điểm tựa lật đổ Quan Trung.

Có thể nói trong trận chiến giữa Đại Tần và quân sáu nước Sơn Đông, Huyện Thiểm là một quân cờ vô cùng quan trọng.

Thế nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng tung hoàng dẹp loạn sáu nước, thống
nhất thiên hạ, tầm quan trọng của Huyện Thiểm lại dần dần bị người đời
sau lãng quên.

Khi Chu Chương công phá Hàm Cốc Quan, Công Thúc Liêu đã từng nói :

- Chu Chương thật quá may mắn, cũng là do quân lính phòng thủ thiếu
nghiêm ngặt, hắn mới vượt qua được Huyện Thiểm công phá Hàm Cốc Quan.
Nếu như là thời tiên đế vẫn còn sống thì chỉ cần có hơn một vạn quân thì cũng đủ để đánh cho trăm vạn quân lính thuyền bè của hắn tan tác.

Từ đó có thể thấy tính trọng yếu của Huyện Thiểm.

Cũng chẳng có gì lạ, sau khi thống nhất sáu nước, Tần Thủy Hoàng bị rơi vào thời kỳ khan hiếm nhân tài.

Chu Chương chẳng qua cũng chỉ là một viên tướng bậc trung của nước Sở
mà thôi, thậm chí cả Hạng Tịch tinh thông chiến thuật, là người có mưu
lược. Rất nhiều người trong số bọn họ đều vô tình hay cố tình lãng quên
đi tầm quan trọng của Huyện Thiểm. Không chỉ chư hầu các nước lãng quên, thậm chí ngay cả người Tần cũng bỏ quên Huyện Thiểm.

Trương Lương đặc biệt nhắc đến Huyện Thiểm cũng là muốn mở một con đường cho Lưu Khám.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục nói:

- Ta lãnh một đạo quân, sau khi chiếm lĩnh Huyện Thiểm thì sẽ xuất kích kị binh tiến đánh Phong Lăng Quan, tiên sinh thấy vậy có được không?

Phong Lăng Quan tương truyền là nơi an táng của đại tướng Phong Hậu đời Hoàng đế Hiên Viên, chính vì thế mà có tên là Phong Lăng Quan, hậu thế
còn gọi là Bến Phong Lăng.

Vùng này cũng là nơi giao nhau của ba vùng: phía Đông Hoàng Hà, Quan Trung và Quận Tam Xuyên, là vùng quân sự trọng yếu.

Thời Chiến quốc, hai nước Tần Vệ nhiều lần giao chiến tại Bến Phong
Lăng để tranh giành vùng Quan Trung phía Tây Hoàng hà. Nay vùng đất này
cũng bị mọi người lãng quên.

Nếu như Lưu Khám chiếm được Bến
Phong Lăng, thì sẽ có thể nối liền được vùng đất phía Đông và phía Tây
Hoàng Hà lại với nhau, điều này có ý nghĩa vô cùng chiến lược.

Ánh mắt của Trương Lương lại càng sáng hơn...

Y thích thú cái cảm giác này, một cảm giác mãn nguyện mọi thứ đều được đặt vào đúng vị trí của nó.

Năm xưa y lựa chọn Lưu Bang phần nhiều cũng là do sự hòa hợp về tư
tưởng. Nhưng căn cứ theo tình hình hiện nay thì dường như Lưu Khám tỏ ra có phần hiểu ý đồ của y hơn Lưu Bang, hợp tác với những người như vậy
ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị. Nụ cười trên gương mặt Trương Lương càng thêm
rạng rỡ.

Kỳ thực từ khi bị bắt giam, Trương Lương bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.

Đó là sống hay chết?

Sống, rất đơn giản.

Y tin rằng nếu như mình đầu hàng, Lưu Khám nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng vấn đề là nếu như y không được Lưu Khám trọng dụng thì sống cũng
còn có ý nghĩa gì? Còn nếu lựa chọn chết thì càng dễ dàng hơn! Trên
đường áp giải đến Lạc Dương, Trương Lương ít nhất có đến trăm cơ hội để
tự vẫn.

Vậy thì y khổ cực học hành đèn sách tưng đấy năm
trời, chưa được thể hiện tài năng mà đã toi mạng thì há chẳng phải đáng
tiếc hay sao?

Trương Lương của lúc này và Trương Lương của
mười năm mười sáu năm trước đã có sự thay đổi về tư tưởng. Đặc biệt sự
qua đời của Hán Vương Thành có tác động rất lớn đối với y. Trương Lương
được giải thoát khỏi cái tư tưởng bó hẹp tiêu diệt Đại Tần, phục hưng
Hàn quốc, bắt đầu hướng tầm nhìn đặt vào việc tung hoành thiên hạ.

Đó cũng là lý do chủ yếu mà y lựa chọn Lưu Bang...

Trương Lương vấn hỏi Lưu Khám là vì muốn khảo hạch xem Lưu Khám có phù
hợp với những tiêu chuẩn của y lựa chọn minh chủ hay không; hắn vấn hỏi
Lục Giả và Thúc Tôn Thông là muốn biết dưới trướng Lưu Khám có hay không những người sẽ kìm hãm sự phát huy tài năng của y. Rất tốt, phản ứng
của Lưu Khám không tệ, còn câu trả lời của Lục Giả và Thúc Tôn Thông
cũng khiến cho Trương Lương cảm thấy rất vừa ý. Đương nhiên y cũng biết
rằng bản thân mình không thể được Lưu Khám coi trọng như Lục Giả hay
Thúc Tôn Thông. Muốn đạt được địa vị như khi còn dưới trướng Lưu Bang
chỉ e là điều khó có thể thực hiện được. Vì qua lời kể của Lục Giả,
Trương Lương cũng biết rằng chỉ cần Khoái Triệt, Trần Bình vẫn còn thì y rất khó mà có được địa vị của quân sư chính. Nhưng để muốn có được sự
coi trọng của Lưu Khám thì cũng không khó khăn gì.

Trương Lương nói:

- Kỳ thực đánh được Huyện Thiểm, chiếm được Bến Phong Lăng không hẳn chỉ là chiến lược đứng từ góc nhìn quân sự.

Lưu Khám vội vàng nói:

- Vậy mong tiên sinh chỉ giáo thêm.

- Đường Vương dựa vào Quan Trung, lấy Bắc Cương và Ba Thục là hai vây
cánh, thế tựa như Côn Bằng tung cánh phủ thiên hạ, có thể nói là đạt
được trọn vẹn thiên thời.

Nhưng thế lực của Sở Hạng cũng chẳng hề thua kém Đường Vương.

Dưới trướng của hắn có Phạm Tăng, Trần Anh đều là những thần tử mưu
lược... Nếu như không thể hàng phục được Hàm Cốc thì ắt hẳn sẽ chuyển
sang cố thủ Lạc Dương, chiếm Hà Nam mà đe dọa Tam Tề, bình định Hà Bắc
xâm phạm Bắc Cương. Nếu như vậy thì Đường Vương chỉ còn có cách cố thủ,
lại thêm sự chán ghét chiến sự của bách tính Quan Trung, Đường Vương
không dưới mười năm không bình định được thiên hạ.

Đường Vương thấy sao?

Lưu Khám gật đầu liên hồi:

- Những lời tiên sinh nói rất chính xác.

- Đường Vương chiếm được Huyện Thiểm, thứ nhất có thể đẩy lui quân địch ra ngoài vùng Hàm Cốc, thứ hai có thể trấn tĩnh lòng dân Quan Trung.

- Còn thứ ba?

Trương Lương cười nói:

- Đường Vương bình tĩnh nghe ta nói tiếp.

Nay Sở Hạng xưng uy vùng Sơn Đông, nhưng chư hầu lại không đồng lòng... Đường Vương chiếm được Huyện Thiểm có thể dùng số lượng quân binh ít ỏi để khống chế quân binh Sở Hạng.

Cùng lúc đó tiến hành thuyết phục Tam Tề và Sở Vệ, xuất kích sau lưng Sở Hạng.

Mặt khác Đường Vương chiếm giữ Bến Phong Lăng tức thời có thể đe dọa
vùng phía Đông Hoàng Hà, khiến cho binh mã của Sở Hạng ở vùng Hà Bắc
nhất thời khó có thể tập trung lại được. Như vậy mà nói thì cục diện Sơn Đông chắc chắn sẽ biến thành một nắm cát rời rạc, khó có thể tập hợp
lại được. Sở Hạng chỉ có thể dựa vào Tam Xuyên khó nhọc ứng phó với các
đạo quân khác nhau.

Chưa đến một năm, Đường Vương sẽ có thể bình định Sơn Đông, đoạt được giang sơn.

Đây dường như một bàn cờ, Đường Vương nếu đoạt được Huyện Thiểm cũng
coi như đi trước một bước có được lợi thế. Bước trước một bước, những
bước tiếp theo đều dẫn trước...

Lưu Khám đột nhiên tỉnh ngộ, đứng dậy cúi người hành một lễ với Trương Lương.

- Ta mong muốn mời tiên sinh ra tay trợ giúp, phò trợ ta thắng được ván cờ này, nhưng không biết tiên sinh có đồng ý hay không?

Lúc này Lưu Khám chẳng cần phải xem xét Trương
Lương rút cục có mưu đồ gì, có một điều có thể khẳng định rằng hắn ta
chắc chắn có tài mưu lược xuất quỷ nhập thần. Việc xác định chiếm đánh
Huyện Thiểm càng thể hiện rõ hơn tài năng của Trương Lương. Nếu như
không thể hàng phục để sử dụng thì chỉ còn cách phải trừ bỏ gã.

Nói cho đến cùng thì sự khác nhau giữa Trương Lương và Phàn Khoái là quá lớn.

Trương Lương cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, đứng dậy chắp tay đáp lễ:

- Lương ta khổ công tìm kiếm minh chủ, nay mang thân tù tội lại có được sự trọng dụng của Đại Vương há lại không dốc sức trung thành phò tá?

Lưu Khám cười lớn, tiến lên trước một bước nắm chặt tay Trương Lương.

- Ta có được Tử Phòng thì đại sự ắt thành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.