Hình Đồ

Chương 536: Hội sư Quan Trung (25)




Trương Lương không hề thất bại.

Chuẩn xác mà nói, y thực sự đã ngăn chặn truy binh, ngăn chặn binh mã của Đậu Ngôn Kỳ gần ba canh giờ.

Nếu như chỉ có một đạo nhân mã của Đậu Ngôn Kỳ, năm nghìn người trong
tay Trương Lương không chỉ có thể ngăn cản bọn họ, thậm chí còn có thể
ăn tươi nuốt sống toàn bộ quân Tần. Chỉ tiếc, Trương Lương tính toán
thiếu sót, một mực không ngờ, ngoài đạo nhân mã của Đậu Ngôn Kỳ còn có
một đội nhân mã khác đột nhiên xuất hiện. Mông Khắc tại giờ dần thông
lĩnh binh mã đến Hiểu Quan, giống như thần binh giáng trần, đánh cho
Trương Lương không kịp trở tay, hầu như toàn quân bị diệt.

Luận về mưu trí, Mông Khắc kém hơn Trương Lương.

Nhưng nếu luận về hành quân chiến tranh, chỉ huy binh mã tác chiến, Trương Lương thực không bằng Mông Khắc.

Mông Khắc từ nhỏ lớn lên trong quân ngũ, xuất thân từ đại doanh Lam
Điền khi còn thịnh thế, dốc sức dưới trướng Mông Điềm, có thể nói đã có
vô số kinh nghiệm tác chiến.

Y dụng binh có tác phong rất giống cha y, vừa ổn định như bàn thạch, lại di chuyển nhanh như thỏ chạy.

Khi y đến chiến trường, cũng không lập tức xuất kích, mà đợi đến khi
Đậu Ngôn Kỳ chống đỡ không được, Trương Lương quyết định xuất kích, mới
đột nhiên phát động công kích. Trương Lương nghìn vạn lần không thể ngờ, phía sau Đậu Ngôn Kỳ còn có một đạo phục binh, nhất thời bị đánh tan
tành.

Sau khi Mông Khắc đánh tan Trương Lương, lập tức thống lĩnh binh mã dưới trướng lao thẳng tới Hiểu Quan.

Năm nghìn kỵ quân, một ngày một đêm chạy không ngừng nghỉ, vừa đến Hiểu Quan liền đầu nhập chiến trường. Tuy mệt mỏi, nhưng còn hơn binh mã của Lưu Bang, hơn nữa sĩ khí như hừng hực như lửa. Trước có hùng quan chặn
đường, sau có đại quân truy kích. Vốn quân Sở vừa mới đả khởi tinh thần, chuẩn bị đánh một tiếng trống gia tăng sĩ khí, nhất thời lại trở nên
luống cuống. . .Hơn mười chiếc Đối Lâu đơn sơ lẻ loi đứng sừng sững dưới thành Hiểu Quan, sĩ tốt quân Sở toán loạn bỏ chạy.

Ly Thương liều mạng thu nạp binh mã, muốn ổn định đầu trận tuyến.

Nhưng lúc này, người Sở đã biểu lộ rõ thói quen đặc biệt.

Đâu còn để ý tới quân lệnh gì đó, mà chạy trối chết khắp núi đùi, cho
dù Ly Thương liên tiếp chém hơn hai mươi tên sĩ tốt bỏ trốn, cũng không
có chút hiệu quả nào.

- Kỷ Tín, lập tức xuất kích, không bỏ qua một tên Kinh Man!

Đường Lệ lớn tiếng ra lệnh, Kỷ Tín lập tức chỉnh đốn binh mã, mở cửa
thành Hiểu Quan, thống lĩnh vài trăm sĩ tốt Ba Thục, phần phật vượt khỏi thành Hiểu Quan xông lên chém giết.

Lúc này thuận buồm xuôi gió từ trước đến nay chưa từng có. Chỉ là, nếu gặp phải vật cản, cũng dễ dàng đánh tan tác.

Để chỉnh đốn quân kỷ người Ba Thục, Đường Lệ và Mông Khắc hao tổn không ít tâm tư. Tuy không sánh bằng quân Tần tinh nhuệ, thế nhưng khi bại
trận cũng không bỏ chạy toán loạn như quân Sở. Khi Tám trăm binh sĩ Ba
Thục múa đao vung thương ra khỏi thành Hiểu Quan chém giết, quân Sở cũng không còn lòng dạ chống đỡ.

Đường Lệ không khỏi thở dài một hơi, đôi chân bỗng nhiên mềm nhũn, bịch một cái ngã xuống đầu tường Hiểu Quan. . .

Trong một đêm này, không chỉ có Hiểu Quan huyết chiến, trong thành Hàm Dương cũng trắng đêm không ngủ.

Lưu Khám tọa trấn thành Hàm Dương, cùng lúc phái thám mã tìm hiểu tin
tức Trung Úy Quân; cùng lúc muốn xem xét động tĩnh trong thành Hàm
Dương. Triệu Cao tuy bỏ chạy, nhưng không có nghĩa vây cánh của y từ bỏ ý đồ. Dù sao Triệu Cao cũng kinh doanh trong thành Hàm Dương hơn bốn năm, diệt trừ dị đảng, buôn quan bán tước, chỉ hươu bảo ngựa, nắm giữ triều
chính. Dưới trướng của y, đương nhiên phải có một nhóm tâm phúc.

Cho nên, Lưu Khám không dám buông lỏng.

Binh lực của hắn có hạn, toàn bộ đều đầu nhập vào thành Hàm Dương.

Một nghìn hai trăm tên Vệ Úy Quân, bốn năm nghìn quân phòng thủ Hàm
Dương, và ba nghìn Hắc Kỳ Quân. . .Tổng cộng chưa đầy một vạn, luân
phiên tuần tra khắp phố lớn gõ nhỏ trong thành Hàm Dương. Còn Lưu Khám
tọa trấn tại cửa bắc thành Hàm Dương, cẩn thận quan sát động tĩnh trong
Hàm Dương.

Trời, thoáng chốc đã sáng!

Ba người Lưu Tín, Lý Tất, Dương Hổ, trong một đêm giết chết hơn mười nhóm loạn đảng cố ý gây rối loạn.

Bầu trời Hàm Dương, tràn ngập mùi máu tanh, khiến nhiều người vô cùng
sợ hãi. Khi ba người cảm thấy mệt mỏi, leo lên cửa lâu thành liền thấy
Lưu Khám vịn lỗ châu mai, nhìn về phía đông bắc xa xôi. Đôi lông mày rậm rạp nhăn lại, sắc mặt có chút âm trầm.

Trong lòng Dương Hổ có chút bồi hồi.

Y và huynh trưởng y - Dương Hùng, mặc dù cùng xuất thân hoành nông, nhưng tính tình không giống nhau.

Dường Hùng tính tình dữ dằn, không thích suy nghĩ nhiều, quen nghe lệnh hành sự, là một quan quân điển hình của lão Tần.

Còn Dương Hổ là người có khả năng suy xét, đoán được ý tứ qua lời nói
và sắc mặt. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp y trở thành Vệ Úy Lang
Trung, cho dù không có chiến công hiển hách như Dương Hùng, tuổi tác ít
hơn Dương Hùng. Dựa vào sắc mặt của Lưu Khám, Dương Hổ nhận ra một chút
khí tức không tầm thường, nhất thời cảm thấy hồi hộp.

- Đường Vương!

Dương Hổ đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi:

- Vẫn có điểm không ổn?

Lưu Khám gật đầu:

- Một nén nhang trước, mật thám hồi báo, tại khu sơn địa phát hiện một đội nhân mã, đang cấp tốc áp sát Hàm Dương.

Là, Trung Úy Quân?

Thân thể Dương Hổ khẽ run lên, khuôn mặt cơ quắp lại.

Lưu Khám thoáng liếc nhìn y một cái:

- Dương tướng quân, hối hận rồi sao?

- Đường Vương, ngài nói ta hối hận cái gì?

- Hối hận không nên phối hợp với ta công kích phủ Thừa Tướng; hối hận
vạch trần vây cánh của Triệu Cao quá sớm, lần này e là gặp xui xẻo rồi!

Dương Hổ nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt.

- Đường Vương, vì sao ngài lại nói vậy? Ta hoành nông Dương gia, sáu
đời dốc sức vì Doanh Thị. Ta đã sớm căm phẫn cẩu hoạn quan kia, chỉ là
ngại Bệ hạ tín nhiệm y, không thể làm gì khác được. Y giết chết Bệ hạ,
chính là địch nhân của Dương Hổ ta.

- Vài canh giờ nữa, Trung Úy Quân sẽ hãm thành.

- Thì đã sao? Liều mạng chiến đấu lấy một đổi hai. . .Lão Tần nhân ta lại sợ cái gì? Cá chết thì phải gãy gọng ah.

- Ngươi nói, nếu như vây cánh của Triệu Cao biết rõ tin tức, sẽ nghĩ như thế nào?

Dương Hổ không khỏi ngẩn người:

- Có thể suy nghĩ gì nữa? Bọn chúng miễn cưỡng, chuẩn bị tạo phản!

Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Dương Hổ liền biến đổi.

Khi nhìn Lưu Khám, y liền phát hiện Lưu Khám nhìn y, khẽ gật đầu.

- Dương tướng quân thoạt nhìn, cũng nghĩ tới điểm này. . .Cô Vương có
một chuyện muốn nhờ, nếu như Trung Úy Quân vây hãm thành, ta sẽ chống đỡ trên đầu thành. Còn tình hình trong thành, còn phải nhờ Tướng quân.

Dương Hổ cắn chặt răng nói:

- Đường Vương yên tâm, ta sẽ không nhục sứ mệnh.

Y xoay người bước nhanh đi xuống dưới thành, nhưng ngay khi y đi tới
dưới chân thành, đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn Lưu Khám. Chỉ
thấy Lưu Khám quay lưng về phía y, tay vịm trên lỗ châu mai nhìn về phía xa xa, nói nhỏ với Lý Tất.

Còn Lưu Tín, ngồi chồm hỗm trên cửa lâu thành, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng Dương Hổ khẽ động, vùng lông mày khẽ nhăn lại, dường như có chút suy nghĩ.

Triệu Cao đã trở về!

Sau khi lẩn trốn hồi lâu, y đã dẫn theo Trung Úy Quân trở về chém giết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.