Hình Đồ

Chương 262: Biến động ở Ba Thục (2)




Lúc Tần Mạn lần đầu tiên đi tới Lâu Thương bàn chuyện với Lưu Khám,
Đường Lệ đã rời Lâu Thương ra ngoài học hỏi cho nên Tần Mạn chưa gặp qua Đường Lệ. Nhưng trong một khoảng thời gian ở lại Lâu Thương, nàng cũng
đích thực từng nghe người khác nhắc đến một nhân vật như thế. Có người
nói người này là mưu chủ của Lưu Khám, rất nhiều mưu kế, thậm chí so với hai người Thẩm Thực Kỳ,Tào Vô Thương còn được Lưu Khám tín nhiệm và nể
trọng hơn. Chỉ là chưa từng gặp qua, nên rất nhanh Tần Mạn đã quên mất
cái tên này. Thậm chí, lúc Đường Lệ tới làm môn hạ của Tần Chỉ, Tần Mạn
cũng chỉ nghĩ cái tên này có chút quen tai, cũng không có quá mức để ý.
Hôm nay nghe Đường Lệ nói, Tần Mạn nhất thời ngây ngẩn cả người.

Hổ phù trong tay Đường Lệ cũng không phải là hổ phù triều đình hay sử
dụng. Chuẩn xác mà nói, hổ phù này là tín vật do Lưu Khám chế tạo ra. Cả vật thể đúc bằng đồng, mặt trên sơn đen, chính diện khắc chữ Lão Bi,
mặt trái là hoa văn Thương Long. Hổ phù chế tạo rất tinh mỹ, trong tay
Lưu Khám tổng cộng chỉ có chín miếng hổ phù như vậy. Tần Mạn cũng đã
từng nhìn thấy, vì vậy liếc mắt một cái liền nhận ra, hổ phù này không
phải là đồ giả. Hơn nữa nhớ tới lai lịch của Đường Lệ, Tần Mạn không
khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đường Lệ thế nào lại tới làm môn khách của Nhị
thúc? Chẳng lẽ là A Khám an bài? Nhưng vì sao A Khám lại an bài việc
này?

Đường Lệ bây giờ cũng không còn là Đường Lệ của ba bốn
năm trước! Qua lại trong mấy năm, y đi nghìn dặm đường, thể nghiệm lòng
người dễ thay đổi, ánh mắt mười phần sắc sảo nham hiểm. Nhìn thấy Tần
Mạn sửng sốt, Đường Lệ lập tức cảm thấy được, đồng thời y rất nhanh suy
nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, không khỏi mỉm cười.

- Mạn
tiểu thư chớ hoài nghi. Lệ với A Khám quen biết đã nhiều năm. Mấy năm
trước, A Khám đến Lâu Thương, Lệ cảm giác sâu sắc sở học chưa đủ, vì vậy mới sinh ra tâm đi du ngoạn. Cùng A Khám từ biệt mấy năm, cho đến nửa
tháng trước mới gặp lại… Lệ sở dĩ làm môn hạ của Nhị lão gia, v vốn xuất phát từ ngẫu nhiên, chỉ là lại không nghĩ phát hiện ra một chút kẽ hở,
dính dáng đến quan hệ giữa Tần gia và A Khám, vì vậy mới tự chủ trương ở lại.

Đường Lệ giải thích rõ ràng, làm Tần Mạn không khỏi cảm thấy một chút hổ thẹn vội vàng nói:

- Mạn thất lễ rồi… Đường sinh nếu đã là bằng hữu của A Khám. Mạn thực sự không nên lại hoài nghi.

Nhưng thật ra Đường Lệ cũng không thèm để ý. Y đi tới phía cửa sổ, nhìn thoáng qua về hướng biệt viện của Tần Chỉ, trầm giọng nói:

- Nếu Tần tiểu thư tin ta, vậy Lệ cũng không nói rườm rà. Sau khi Nhị lão gia quay lại Giang Châu, Lệ phát hiện có chút cổ quái. Nhị lão gia cùng các tộc lão trong tộc qua lại cực kỳ mật thiết. đồng thời mấy đêm gặp riêng bốn vị tộc lão trong nhà. Không biết là bàn bạc chuyện gì. Lúc đó Lệ
không dám mạo muội liên hệ với Mạn tiểu thư. Không thể làm gì khác hơn
là bí mật phái người tới Giang Dương báo cho A Khám. Chiều tối nay, A
Khám phái người đưa tới tin tức cho ta.

- A?

Tần Mạn lại kinh ngạc.

Đường Lệ tiếp tục nói rõ mục đích của bản thân:

- A Khám cùng Khoái sinh đều cho rằng hành động việc làm của Nhị lão
gia rất quái dị, cũng cho rằng Thanh lão hiện nay không ở Giang Châu,
Mạn tiểu thư nếu cứ ở chỗ này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Chỉ là… A Khám và
Khoái sinh đều không nghĩ tới, Thanh lão đột nhiên lại…

Nói đến đây, Đường Lệ thở dài.

Mà trong mắt Tần Mạn, cũng toát ra vẻ bi thương.

Trầm mặc một lát sau, Đường Lệ nói:

- Hiện nay xem ra, Nhị lão gia đã sớm có trù tính. Đồng thời tận lực
che giấu tin tức Thanh lão chết, để tranh thủ thời gian thuyết phục tộc
lão Tần gia. Theo tình hình mấy ngày nay, chỉ sợ Nhị lão gia đã đạt được sự ủng hộ của các tộc lão, hẳn là hai ngày sau trên đại điển tế tổ,
nghĩ cách giành vị trí gia chủ. Mạn tiểu thư, thứ cho Lệ cả gan hỏi,
ngài hiện nay có tính toán gì không?

Tần Mạn lại rơi vào trầm mặc, nhắm hai mắt lại, trầm tư không nói.

Không thể phủ nhận, là người thừa kế Tần Thanh lựa chọn, Tần Mạn đích
thực không phải là nữ tử tầm thường, cũng mặc kệ nàng có bao nhiêu bản
lĩnh, gặp phải chuyện như vậy, không khỏi cảm thấy một tia hoảng loạn.

- Đường sinh, ngươi cùng A Khám là bạn tốt, Mạn tin ngươi… Mạn bây giờ ruột gan rối bời, mong tiên sinh chỉ điểm cho.

Đường Lệ cười:

- Kỳ thực cũng không có chỉ điểm gì, chỉ là muốn xem Mạn tiểu thư định
lựa chọn như thế nào. Hoặc là cam tâm tình nguyện nhường ghế gia chủ,
hoặc là cùng tranh giành với Nhị lão gia. Nhưng là Lệ cho rằng, Mạn tiểu thư nếu là muốn tranh chấp cùng Nhị lão gia, chỉ sợ phần thắng không
nhiều lắm.

Tần Mạn “a” một tiếng, mặt không chút thay đổi.

- Đường sinh, Mạn là người thừa kế được tổ mẫu tuyển chọn, lão nhân
trong tộc đều biết được, vì sao lại phần thắng không nhiều lắm?

Đường Lệ nói:

- Nhị lão gia trù tính việc này, cũng không phải là một hai ngày. Lệ
thám thính trong môn hạ, ngược lại hiểu rõ không ít chuyện tình. Theo Lệ biết, trong gia tộc Tần gia, rất nhiều người không tán thành việc Mạn
tiểu thư tiếp chưởng vị trí gia chủ… Lý do sao, thật ra rất đơn giản,
Mạn tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ. Thanh lão mặc dù
chỉ định Mạn tiểu thư, nhưng nói thật, nếu Thanh lão còn khỏe mạnh,
trong tộc cũng không có người dám đứng ra ngăn cản. Vấn đề chính là,
Thanh lão đột nhiên ra đi, lực chấn nhiếp của Mạn tiểu thư đối với các
nguyên lão trong tộc cũng giảm bớt.

Hiện nay, người Ba ở Ba quận ít nhất có sáu phần ủng hộ Nhị lão gia.

Đồng thời, môn hạ thực khách của Nhị lão gia đông đảo. Lại thêm quản cả tài nguyên của Tần gia ở Ba thị… Ha ha, Mạn tiểu thư chỉ sợ không cách
nào tranh giành…

Mặt khác, Tam lão gia tựa hồ đã biểu lộ thái độ, muốn đứng về phía Nhị lão gia. Tuy nói Tam lão gia không thể nào
chưởng quản việc trong gia tộc, nhưng chung quy cũng là quan biên một
phương. Trên một mức độ nào đó, Tam lão gia làm như vậy, cũng đại biểu
cho ý kiến của quan phủ. Mặc kệ đến tột cùng là triều đình suy nghĩ như
thế nào, thế nhưng trước khi ý chỉ của bệ hạ đến Giang Châu, thái độ này của Tam lão gia cũng sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Nghe Đường Lệ phân tích như thế, làm Tần Mạn nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

- Nói như vậy, chẳng lẽ ta một chút phần thắng cũng không có?

Thật ra Tần Mạn cũng không để ý lắm đến cái vị trí gia chủ này, thế
nhưng nàng không muốn với phương thức như thế, dễ dàng cúi đầu xưng
thần.

Trầm ngâm một chút, nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

- Nếu tiên sinh đã đến đây, chắc là có chủ ý chỉ giáo cho ta?

Đường Lệ trầm giọng nói:

- A Khám và Khoái sinh vốn là muốn Mạn tiểu thư về Giang Dương tránh
né, chờ Thanh lão quay lại. Nhưng hiện nay, Thanh lão không ở, Mạn tiểu
thư nếu muốn giành thắng lợi trước nhị lão gia, lại càng không thể tiếp
tục ở lại Giang Châu. ở lại Giang Châu, lại càng làm cho phần thắng toàn bộ không có; nếu rời khỏi Giang Châu, sẽ còn một tia hi vọng. Chỉ xem
Mạn tiểu thư lựa chọn như thế nào. Là tranh hay là không tranh, tất cả
chỉ ở một ý niệm của tiểu thư ngài.

- Tranh thì làm sao? Không tranh thì làm sao?

- Tranh, Tần gia còn có thể bảo toàn; không tranh, Tần gia tất vong!

Đường Lệ nói những lời này làm Tần Mạn khiếp đảm. Như thế nào đang êm đẹp, lại xả tới sự hưng vong của Tần gia rồi?

Đường Lệ này nói chuyện thật có chút dọa người đi.

- Mạn tiểu thư không tin sao?

Tần Mạn từ chối cho ý kiến, nhưng từ biểu tình của nàng có thể nhìn ra nàng thật là không quá tin tưởng.

Đường Lệ cũng dự liệu đến kết quả như vậy. bình tĩnh nói:

- Mạn tiểu thư cho rằng Lệ là nói chuyện dọa người? Kỳ thực không phải… Nếu A Khám ở đây sợ rằng cũng nghĩ như Lệ. Lệ chỉ hỏi tiểu thư, với Bệ
hạ mà nói Ba Thục là của Đại Tần hay Ba Thục là của Tần gia?

Tần Mạn không khỏi hít sâu một hơi…

Đường Lệ nói tiếp:

- Lệ không biết giữa Thanh lão và bệ hạ, đến tột cùng là quan hệ như
thế nào. Nhưng nghĩ đến quan hệ sâu đậm như vậy, thế cho nên bệ hạ dễ
dàng khoan nhượng để cho Thanh lão nắm Ba Thục trong tay. Nhưng sự khoan nhượng này phải dựa trên cơ sở Thanh lão khỏe mạnh. Nhưng Thanh lão vừa đi, nhìn khắp Tần gia, ai có thể làm cho bệ hạ tín nhiệm như với Thanh
lão? Nếu là không thể có sự tín nhiệm đó, bệ hạ làm sao có thể khoan
nhượng cho Tần gia nắm trong tay Ba Thục?

- Việc này…

Tần Mạn á khẩu không trả lời được.

- Nhiều năm qua, người Ba chỉ nghe Tần gia, mà không nghe thấy Đại Tần.

Đường Lệ nói tiếp:

- Bệ hạ một lòng muốn xây dựng nghiệp lớn, làm sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho cục diện như vậy. Cho nên, Thanh lão vừa đi, bệ hạ tất nhiên sẽ bắt tay vào việc thu hồi quyền khống chế Ba Thục, lúc đó Tần gia sẽ
đối mặt với nguy hiểm.

Tần gia hoàn chỉnh, không thể nghi ngờ là một sự uy hiếp.

Ban đầu bệ hạ có thể không kiêng kỵ, nhưng Mạn tiểu thư có thể bảo đảm, bệ hạ vĩnh viễn sẽ không kiêng kỵ? Được rồi, cứ cho là bệ hạ sẽ không
kiêng kỵ, nhưng khi bệ hạ sau trăm tuổi, tân hoàng có lại không kiêng kỵ hay không? Mặc kệ là bệ hạ hay tân hoàng, đều có lòng kiêng kỵ như
nhau. Tần gia chắc chắn gặp nạn.

Cho nên, Mạn tiểu thư ngài nếu là muốn bảo toàn Tần gia, mặc dù là không muốn tranh cũng phải tranh…

Tần Mạn mày ngài khẽ nhíu, nhịn không được hỏi:

- Tiên sinh, cứ tính là ta tranh đấu rồi, lẽ nào bệ hạ có thể không
sinh lòng kiêng kỵ sao? Hơn nữa, ngươi cũng nói, hiện nay Nhị thúc như
cánh chim vững chắc. Bên người ta, ngoại trừ những người ở trong biệt
viện, thì lấy cái gì cùng Nhị thúc tranh chấp?

- Mạn tiểu thư, ngươi ở lại Giang Châu thì cái gì cũng không có!

Đường Lệ cười nói:

- Nhưng nếu ngươi rời khỏi Giang Châu, còn có thể quay về nơi này… Chí
ít, Mạn tiểu thư là người thừa kế do Thanh lão chỉ định. Nếu ở lại Giang Châu, từ từ mọi người sẽ quên chuyện này. Thế nhưng nếu như ngươi rời
khỏi Giang Châu, thì thân phận người thừa kế này, cũng đủ để nhị lão gia đau đầu. Ta tin tưởng, ở Ba Thục này, vẫn còn có người nguyện ý nghe
mệnh của ngươi.

- Tiên sinh nói như thế, ngược lại tựa hồ cũng có đạo lý.

Tần Mạn gật đầu nói:

- Lúc tổ mẫu đi Hàm Dương, cũng đã để lại ấn tín của bà.

- Như vậy rất tốt, có ấn tín của Thanh lão, nói vậy sẽ có không ít người ủng hộ tiểu thư.

- Nhưng cứ như vậy, chẳng phải Ba Thục sẽ sinh ra hỗn loạn sao? Tần gia làm sao có thể bảo toàn?

Đường Lệ nói:

- Bệ hạ lo lắng chính là một Tần gia hoàn chỉnh; nếu Tần gia bị phân
chia, sức khống chế đối với người Ba tất nhiên sẽ giảm đi. Đến lúc đó,
bệ hạ có thể nhân cơ hội xuất thủ, tới cân đối cục diện loại này, trong
vòng hai ba năm, đợi bệ hạ khống chế Ba Thục, còn có thể lại sinh lòng
kiêng kỵ đối với Tần gia sao? Chí ít, nể mặt Thanh lão, tuyệt sẽ không
lại sản sinh hoài nghi đối với Mạn tiểu thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.