Hình Đồ

Chương 98: Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại




Đã muộn rồi!

Trăng đã lên cao, nhưng trên cao chót vót ngôi sao
kia lại chiếu sáng mặt đất. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của cây cổ
thụ sum suê, chiếu rọi vào sân nhà. Đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng, không khí tràn đầy hương thơm thoang thoảng của hoa tử đằng, khiến người ta cảm
thấy thật khoan khoái dễ chịu. Lưu Khám ngồi ở sân nhà, trên chiếc ghế
đá giữa sân, mùi hương bay, nhưng tâm tư của hắn, từ lâu đã bay lên chín tầng mây rồi.

Đường Lệ cùng Khoái Triệt cũng không nóng lòng
khiến Lưu Khám trả lời. Bọn họ biết rõ ràng, giống như chuyện này, không phải là một chuyện dễ dàng nói ra . Lưu Khám cần có thời gian để suy
nghĩ, bọn họ cũng đủ thời gian chờ đợi. Với lại bài thơ ca kia của Lưu
Khám, đã nói rõ rất nhiều, vậy là đã đủ rồi.

Thế nhưng Lưu Khám
lại cảm thấy một mối nguy. Thẩm Thực cũng tốt, Đường Lệ cũng được… Còn
có Khoái Triệt, Quán Anh, đến cả Tào Vô Thương! Nếu như hắn không thể có câu trả lời thỏa đáng, thì bao khổ cực xây dựng mối quan hệ rất có khả
năng cũng sẽ mất hết đi, còn có những người đang lưỡng lự nữa.

Vấn đề là, bài thơ Đại phong ca kia không phải do hắn làm.

Lưu Khám nhắm mắt lại, dựa sát vào cây đại thụ, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, theo khe hở ở giữa chạc cây, hắn có thể thấy đầy sao lắp lánh, ánh
trăng sáng tỏ, sâu xa, bầu trời đêm bát ngát.

Ta phải đi như thế nào?

Lưu Khám thật đúng là không biết nên trả lời thế nào. Từ trước đến nay trên cuộc đời này, hắn nghĩ nhất định phải tự bảo vệ mình. Bảo vệ tốt chính
bản thân, bảo vệ tốt người thân, bảo vệ tốt bằng hữu. Ngoài ra, hắn thực sự không nghĩ quá nhiều…

Đó là những anh hùng tung hoành ngang dọc trong thời đại này. Trong lòng của Lưu Khám dù sao vẫn có
chút sợ hãi đối với bọn họ. Bất kể là đã gặp Lưu Bang, Tiêu Hà, hay là
chưa gặp Hạng Võ, Phạm Tăng. Thậm chí còn bao gồm cả Trần Thắng, Ngô
Quảng “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ” khởi nghĩa tại làng Đại
Trạch. Đương nhiên, còn có Thủy hoàng đế giống như một bóng ma, một ngọn núi lớn, khiến Lưu Khám khó mà đối mặt.

“Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?”

Kiếp trước khi đọc một đoạn văn tự này, hắn cũng chỉ mỉm cười, tuyệt đối
không quá để tâm đến. Thế nhưng đi tới thời đại này, thấy thời cuộc rất
hỗn loạn… Lưu Khám thật sự cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của những
nhân vật nhỏ bé khát khao được trở nên nổi bật.

“Vương hầu tương
tương, trữ hữu chủng hồ... Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?” Lưu Khám lâm vào trầm tư, thoáng cái lại thấy rối loạn.

Tám chữ tựa
như những hồi chuông lớn không ngừng vang vọng trong đầu Lưu Khám. Trong lồng ngực hắn dường như có một hơi thở, đến mức hắn khó chịu tột cùng.
Muốn kêu hét, muốn gào thét, thế nhưng dường như không có cách nào kêu
lên thành tiếng.

Liên tục hít sâu, Lưu Khám nắm chặt nắm đấm.

“Tần Hoàng Hán Vũ (1)

Lược thâu văn thải

Đường Tông tống tổ

Lược tốn phong tao

Nhất đại thiên kiêu Thành cát Tư Hãn

Chích tri loan cung xạ điêu”

Lưu Bang chẳng qua là kẻ vô lại ở huyện Bái. Có gì tài đức gì mà chiếm đoạt giang sơn? Ta đâu thua kém hắn? Dựa vào điều gì phải ở dưới hạng người
như ngươi? Lưu Khám nghĩ tới đây, trí óc cũng tỉnh táo lại rõ ràng, bật
đứng dậy, vừa muốn quay về buồng ngủ, lại nghe đến một âm thanh xa xa.

- Khám, con đến đây xem thử.

Quay đầu lại, chỉ thấy Khám phu nhân dựa cửa nhìn chăm chú, đưa tay vẫy vẫy Lưu Khám, Ý tứ nói: con qua đây.

Lưu Khám vô cùng ngạc nhiên khó hiểu. Đã trễ thế này. Tại sao mẫu thân chưa nghỉ ngơi? Theo như thói quen của bà, lúc này thường là đã sớm đi ngủ
rồi.

Hắn lập tức đến chỗ Khám phu nhân

- Mẹ, tại sao người còn không đi nghỉ ngơi?

Khám phu nhân mỉm cười, ra hiệu Lưu Khám đi theo. Bà quay về buồng ngủ. Lưu
Cự ngủ ở phòng ngoài, ngáy khò khò vang trời, cũng nghiến răng nghiến
lợi, không hiểu đang mộng gì. Khám phu nhân đi đến đắp cho Lưu Cự tấm
chăn, sau đó cùng Lưu Khám vào phòng trong, để Lưu Khám ngồi xuống
trước, tiếp đó Khám phu nhân khó khăn lấy ra Xích kỳ nặng ở mặt sau của
tủ.

- Mẹ, để cho con!

Lưu Khám vội vàng đứng dậy bước tới, cầm vành đai gấu đen thuộc da lên, lại nhẹ nhàng một tay đỡ Khám phu
nhân, ngồi xuống ở trong phòng.

- Mẹ, người cầm nó làm gì?

Khám phu nhân ngắm nhìn một chút da gấu đen.

- Khám, con mở nó ra .

- Mở?

Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Khám phu nhân, có phần thắc mắc. Trước đây lão phu nhân căn bản là không cho phép Lưu Khám chạm vào Xích kỳ này, chứ đừng
nói lấy ra xem. Thật vậy, nhận thức của Lưu Khám về Xích kỳ này cũng chỉ hạn chế theo bộ sách “Xích Kỳ thư”. Thoáng qua đã bốn năm, Xích kỳ có
hình dáng như thế nào hắn thật sự chưa từng thấy qua.

Nhẹ nhàng tháo nút thắt trên da gấu đen, trong đó đặt Xích kỳ.

Trên lưỡi Xích kỳ được bọc trong một vỏ bọc bằng da gấu da trăm năm, chỉ lộ
ra cái cán dài sáu thước, tối đen, hình như không phải được làm từ đồng
đen.

Lưu Khám nắm lấy cái cán, cảm thấy một làn hơi lạnh kéo tới. Hắn quay đầu nhìn Khám phu nhân, thấy mẫu thân mỉm cười khẽ gật đầu.
Hắn cắn răng, rút Xích kỳ trong vỏ bao ra, chỉ nghe một tiếng vù vù kỳ
lạ vang lên, lập tức thấy lạnh cả người. Lưu Khám nhịn không được cất
lên một tiếng sợ hãi, nhìn chằm chằm Xích kỳ, hồi lâu vẫn không nói nên
lời.

Vì sao hắn lại kinh ngạc như vậy? Không vì cái gì khác mà chính là vì Xích kỳ kia hết sức kinh hãi.

Trước kia hắn đọc trên Xích kỳ thư thấy hình vẽ như thế, đường may của Xích
kỳ hệt như một mặt đại kỳ trên cán dài. Chuôi kỳ cũng không phải là ghép lên trên, mà là bởi dày và mỏng xuyên tới cuối cùng. Mặt kỳ hiện lên
hình dạng đường kẻ không theo một quy tắc nào cả. Độ rộng ước chừng trên dưới ba thước, sắc bén, hàn khí ập thấm vào người. Nhưng làm cho Lưu
Khám cảm thấy kinh ngạc nhất, cũng không phải trọng lượng của Xích kỳ.
Lấy chuôi kỳ làm trung tâm, mặt kỳ cũng không phải là một khối hoàn
chỉnh. Mặt trên có rất nhiều khe hở chạm rỗng, bảy tám thủy xoắn, giống
như một con rồng được gắn vào. Thế nhưng tại chỗ có nhiều khe hở chạm
rỗng đó, có nhiều kết nối tinh tế, không những không ảnh hưởng đến bề
mặt Xích kỳ, ngược lại những khe hở được chạm rỗng, có thể làm cho mặt
kỳ càng chống chịu được lực mạnh. Lưu Khám đám bằng một tay để thử nó,
tiếng gió thổi vù vù, đồng thời xuất hiện một cảm giác kì quái.

Hắn sử dụng tám phần công lực là có thể làm xuất hiện lực đạo mười hai
thành. Vật này thực sự có có tác dụng tăng lực, mà quan trọng ở chỗ,
cũng chính là ở ngay trên khe chạm rỗng mặt kỳ.

Nếu như dùng lời
nhận xét của hậu thế mà nói, lúc chế tạo xích kỳ này đã cân nhắc mọi
mặt, những chỗ chạm rỗng ra khe hở, đẹp hoàn mỹ mà phù hợp với khoảng
cách cơ học, quả thực làm Lưu Khám không thể nói nên lời.

Khám phu nhân nói:

- Khám, con cũng đã lớn rồi, vốn mẹ không muốn giao Xích kỳ này cho con
sớm như vậy, nhưng hiện tại xem ra, e rằng thời điểm thích hợp đã tới.
Trong lòng mẹ, vốn luôn mong muốn con được bình an, vui vẻ suốt đời.
Nhưng mẹ cũng nhìn ra được. Khám đã trưởng thành, suy nghĩ sâu sắc… Mẹ
không biết bọn Đường Lệ tìm con nói những chuyện gì.

Nhưng xem
ra, con đã có quyết định rồi. Bất kể con có quyết định như thế nào, mẹ
đều ủng hộ con. Nhưng có một chuyện, con đừng quên, là nam nhi sống trên đời tinh thần không bao giờ bị khuất phục.

Đây là một
giá trị quan rất đơn giản. Nếu đặt ở hậu thế, có khả năng hắn sẽ bị
người ta chê cười rồi. Đội trời đạp đất ư? Bốn chữ này có vẻ giản đơn,
thế nhưng muốn vùng lên, cũng quá khó khăn

Ánh mắt Khám phu nhân có phần mơ màng. Nhìn Lưu Khám nói:

- Từ hôm nay trở đi, con chính là người nắm giữ Kỳ này. Khám, con biết Xích kỳ này, vì sao được gọi là Xích kỳ chưa?

Lưu Khám khẽ lắc đầu,

- Xin mẫu thân dạy bảo .

- Kỳ, là gốc rể tam quân.

Khám phu nhân nhẹ giọng nói:

- Mẹ tuy là không hiểu được chiến sự, nhưng cũng từng thấy một số trận
chiến. Đại kỳ không ngã, tinh thần chiến sĩ không tiêu tan; cờ lệnh chỉ, trên dưới một lòng. Vậy người cầm cờ, đôi khi còn quan trọng hơn cả
tướng. Giờ đây con là người cầm cờ. Muốn nên chuyện mà con đã ấp ủ…chớ
có để những người nhìn thấy đại kỳ này phải thất vọng.

Con làm
chuyện tốt, mọi người sẽ phải phục tùng con. Còn ví như con làm chuyện
không tốt, chuyện đáng thất vọng… Như vậy thì cũng có ngày, những người
đã từng theo con có thể sẽ muốn giết con.

Mẹ không hiểu
nhiều đạo lý, mà cũng có thể nói ra được những điều này, còn những điều
khác thì chính bản thân con phải tự mình lĩnh hội.

Lưu Khám thu Xích kỳ vào vỏ, nghiêm túc nói:

- Mẫu thân, hài nhi sẽ mãi khắc ghi lời dạy bảo của mẫu thân.

- Được rồi, đã khuya rồi. Đi nghỉ ngơi đi .

- Vậy hài nhi cáo từ.

Lưu Khám đứng dậy cầm Xích kỳ định đi ra ngoài, Khám phu nhân đột nhiên lại nói:

- Khám à, bớt chút thời gian nghĩ cách cởi khóa cho ca ca con nhé. Người
như vậy, nếu như cả đời bị khóa, nhất định sẽ rất khó khăn.

Thật sự là hắn quên mất điều này!

Lưu Khám lên tiếng, đi ra nội đường. Thế nhưng ngay khi hắn đi ra đội đường thì trong nháy mắt. Trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Mẫu
thân nói câu kia, nhất định có ý nghĩa sâu xa. Đúng là chỉ Lưu Cự mà nói hay là có ý nhắc nhờ ta điều gì đó? Hắn định quay lại hỏi, nhưng trong
phòng đã tắt ánh lửa.

Lưu Khám bèn đi tới cạnh cửa phòng Lưu Cự,
thoáng nhìn thấy Lưu Cự vẫn đang ngủ ngon lành, Lưu Khám bước tới đắp
lại tấm chăn Lưu Cự đã đạp ra.

“Trương Lương ơi là Trương Lương, ngươi là một người như thế nào?”

Nhìn xiềng xích đã xuyên sâu và da thịt của Lưu Cự, trong lòng Lưu Khám nảy
sinh một tia ác cảm đối nhân vật ở hậu thế được xưng là trí thánh này.

Hắn đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, mang theo Xích kỳ, về tới phòng
của mình. Nhưng trong lòng, trước sau không thể bình yên được.

Trằn trọc không có cách nào ngủ được. Ánh trăng trên cao chót vót theo cửa
sổ vào gian phòng, Lưu Khám lại đứng lên, đứng ở cửa sổ trầm tư suy
nghĩ. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra cảnh chiến tranh, máu
thịt bay tung tóe khắp chiến trường. Mở mắt, nhìn thấy những làn gió
trăng với một trong những màu sắc khá yên tĩnh. Đưa mắt khắp trời cao,
rộng lớn và bí ẩn…

Tâm tính thiện lương như bay lên, Lưu Khám
sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Điều này, thật sự là quá nhỏ. Con người nhỏ
bé khiến người ta cảm thấy có một áp lực.

Lão Đường bọn họ hỏi ta muốn làm cái gì?

Ta muốn làm cái gì?

Đầu Lưu Khám ong ong, lồng ngực có một hơi thở, dường như muốn dâng lên mà
trút ra. Hắn quay người lại, khêu nến, lấy tấm lụa trắng, lấy bút, trầm
ngâm một lát, sau đó múa bút thành văn.

“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? (2)

Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa

Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong

Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm

Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim

U u lộc minh, thực dã chi bình.

Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.

Minh minh như nguyệt, hà thì khả xuyết?

Ưu tòng trung lai, bất khả đoạn tuyệt.

Việt mạch độ thiên, uổng dụng tương tồn.

Khế khoát đàm, tâm niệm cựu ân.

Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi.

Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y?

Sơn bất yếm cao, hải bất yếm thâm.

Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm...”

Khoảng chừng hơn bốn trăm năm sau đó, có một nhân vật mà kiếp trước Lưu Khám
vô cùng kính trọng, chỉ huy trăm vạn đại quân, vượt trên sông lớn, hoành sóc phú thơ.

Lưu Khám rất yêu thích bài thơ Bài đoản ca hành
này. Hôm nay, hình như hắn có thể lĩnh hội được một phần ý chí bài thơ
kia của Tào Cát Lợi rồi.

“Trước rượu nên hát, đời người bao lâu...”

Đã sinh ra trên đời này, tự nhiên có việc nên làm.

“Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại (3)

Làm ta bấn loạn tâm tình, là những ngày hôm nay, cho ta thêm ưu phiền!”

Lưu Khám đột nhiên không kìm nén được cất tiếng cười to.

Đúng vậy, Lưu Sơn Quân của ngày hôm qua đã chết rồi, hôm nay chỉ có một Lưu
Khám, hà tất phải để quá khứ quấn mãi trong lòng, tuy rằng ngày hôm qua
đó là ngày mai, nhưng có làm sao?

Khi mà Lưu Khám viết xuống tám chữ:

“Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm”

Chẳng biết tự bao giờ lòng hắn nhẹ bẫng thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Hắn ném bút mà đi nằm, say sưa đi vào giấc ngủ. Đêm nay, Lưu Khám có một
giấc mộng đẹp lạ thường, một giấc mộng khiến hắn suốt đời không thể nào
quên được…

Phóng ông lão nhân từng có một câu thơ. Thơ viết: Thiết mã kim qua nhập mộng lai!.

Chú thích:

(1) Dịch nghĩa: Tiếc thay Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế còn thiếu phong thái
văn vẻ, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ chưa đủ phong nhã thanh tao. Con
trời kiêu ngạo một thuở, Thành Cát Tư Hãn cũng chỉ biết giương cung loan bắn chim điêu lớn. (Họ) đều đã qua hết rồi, muốn tính nhân vật phong
lưu, hãy nhìn ngày nay. – bài dịch tham khảo từ

(2) Bài thơ Đoản kỳ hành ca của Tào Tháo.

(3) Bài thơ Khí ngã khứ của Lý Bạch


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.