Hình Đồ

Chương 73: Khí tượng cổ quái




Bệnh của lão phu nhân nếu như ở thời kỳ hậu thế, hoặc là mấy trăm năm sau đó, có thể không coi là nghiêm trọng.

Đây là bệnh thương hàn! Một loại bệnh nhiễm đường hô hấp, có chút quan hệ
liên quan tới môi trường sống và thói quen sinh hoạt, nhưng tương đối mà nói cũng không tính là khó chữa.

Chỉ là nhưng năm cuối thời Chiến quốc, thời đại Tần sơ, bệnh thương hàn chưa xuất hiện, hệ thống
trung y cũng chưa hoàn thiện. Thế cho nên rất nhiều chứng bệnh không
đáng chú ý, lại trở thành bênh nan y khó chữa khiến rất nhiều lang y bó
tay.

- Người có ngũ quan dựa vào không khí mà sinh trưởng.
Gió có thể sinh vạn vật, cũng có thể hại vạn vật. Như nước có thể khiến
thuyền di chuyển, cũng có thể làm lật thuyền … Bệnh của lão phu nhân
không quá nghiêm trọng. Nói trắng ra chính là di chứng của hàn lạnh gây
lên, nếu như điều trị thỏa đáng, đương nhiên không khó trừ tận gốc.

Lưu Khám còn chưa dứt lời, Bành Việt đã quỳ gối trước mặt hắn.

- Cầu mong tiên sinh trị bệnh cho mẹ ta, Bành Việt này vô cùng cảm kích.

- Lão huynh mau đứng lên … Ta đâu có nói không chữa bệnh. Bệnh của lão
phu nhân cần điều trị một khoảng thời gian dài, nóng vội không được.

Như thế này đi, ta trước hết ghi ra phương thuốc, sau đó hướng dẫn phương pháp điều trị kỹ càng cho huynh.

- Không quá một năm, bệnh tình của lão phu nhân nhất định có thể diệt trừ tận gốc.

Chỉ có điều, về phương diện ẩm thực, cần chú ý nhiều mới được.

Lưu Khám vừa nói chuyện, vừa lấy ra một khối giản mộc.

Trên mộc giản có viết mấy phương thuốc đơn giản, sau đó lại mời lão phu nhân duỗi thẳng chân, dùng phương pháp xoa bóp chuyên nghiệp nhẹ nhàng xoa
bóp chân cho lão phu nhân. Đây chính là phương pháp kích thích dạ dày
sinh khí, đơn giản mà hiệu quả.

Lưu Khám vừa xoa bóp lại vừa giảng giải.

Bành Việt mới đầu có chút lo lắng, thế nhưng khi thấy sắc mặt mẫu thân dần
dần trở nên ửng hồng, lực chú ý liền chuyển tới thủ pháp của Lưu Khám.

Công việc bận rộn này đến tận canh hai mới hoàn toàn kết thúc.

Lão phu nhân sau khi được Lưu Khám điều trị sơ bộ, cảm giác có chút mệt mỏi vì vậy đã sớm nghỉ ngơi. Bành Việt hầu hạ lão phu nhân đến khi bà ngủ
xong, sau đó lại ra ngoài tìm vài người suốt đêm kiếm mấy con cá tươi,
đồ ăn và rượu ngon, mời Lưu Khám và Quán Anh thưởng thức.

Người này quả thực là vương Khâu Lý! Quá nửa đêm gọi người dậy, cư nhiên
không ai thoái thác, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ chạy tới trợ giúp.

Lưu Khám thấy Bành Việt nhiệt tình như vậy, cho nên sai Quán Anh lên xe
ngựa lấy ra hai bầu rượu Tứ Thủy Hoa Điêu đã cất trong hầm hai năm để
góp vui.

Đây mới là rượu Hoa Điêu ủ trong hầm hai năm, có mùi thơm vô cùng nồng đậm.

Bành Việt cũng là người sành rượu, sao có thể không nhận ra đây là rượu
ngon. Trước đâ chỉ có thể uống chút rượu Hoa Điêu đã trải qua pha trộn,
bởi vì giá rượu Hoa Điêu rất cao, người bình thường căn bản không có
biện pháp thưởng thức, đừng nói đến rượu Hoa Điêu ủ trong hầm hai năm
chẳng bao giờ xuất hiện trên đường phố. Sau khi uống một ngụm, Bành Việt không kiềm chế được hô lớn một tiếng, khen ngợi không dứt.

Rượu này không chỉ biểu hiện góp vui, cũng khiến mọi người siết gần lại với nhau.

Trải qua ba tuần rượu, hai bầu rượu Hoa Điêu đã cạn khô, Bành Việt cũng nói càng lúc càng nhiều.

Hóa ra, y thực sự là đầu lĩnh bảy mươi hai lộ đạo tặc cư ngụ ở Dã Trạch. So với đại đầu lĩnh Vương Lăng kia, Bành Việt đây mới chính là đầu lĩnh
thực sự. Đạo tặc ở Dã Trạch, phần lớn đều là ngư dân xung quanh Dã
Trạch.

Tình tình Bành Việt hào sảng, lại thêm một thân võ nghệ cao siêu, tài năng xuất chúng đứng đầu trong bảy mươi hai lộ đạo tặc.

Để các lộ đạo tặc tập hợp lại, hình thành một tổ chức chỉnh thể. Tổng cộng có khoảng sáu, bảy nghìn người khiến cho quan phủ đều cảm thấy đau đầu. Thời gian trước kia Tề Quốc hưng thịnh, quan phủ Tiết quận cũng không
thể làm được gì Bành Việt. Cho tới khi Tề Quốc diệt vong, Tần Quốc mới
bắt đầu thống trị.

Bành Việt làm di dân mà tồn tại, bởi
không phục sự quản giáo của Tề Quốc, càng không muốn nghe theo chính
lệnh nghiêm khắc của Tần Quốc.

Bắt đầu từ Nguyên Niên Thủy Hoàng, đã xuất kích liên tục mấy lần.

Ngay cả Mông Điềm, Vương Bí khi đó cũng cảm thấy hết sức đau đầu. Các xóm
làng xung quanh Khâu Lý đoàn kết lại với nhau giống như một lá thép vững chắc. Nếu như muốn tiêu diệt đạo tặc Dã Trạch, đầu tiên phải tiêu diệt
thôn xóm xung quanh Dã Trạch.

Nhưng hậu quả này, chính như
tiền nhân trước kia nói, không phải chuyện người bình thường có thể chịu đựng. Sau đó Bành Việt dần dần ẩn mình, đôi bên tạm thời bình an vô sự.

Bành Việt nói:

- Thời gian hai vị tới đây, ta cũng mới từ Dã Trạch trở về. Quan phủ hận
ta thấu xương, nhưng lại không làm gì được ta. Trước đây thường có bọn
đạo chích chuột nhắt giả mạo làm người qua đường đến đây tra xét hành
tung của ta … Ha ha, vì vậy ta cần phải cẩn thận đề phòng.

Chẳng trách ngay từ đầu, ánh mắt Bành Việt luôn luôn để ý tới hai người.

Lưu Khám ngạc nhiên nói:

- Bành đại ca, lẽ nào đại tướng quân Vương Bí không để tâm đến các người
sao? Không phải ta coi khinh các người, mà là, nếu như tướng quân Vương
Bí triệt để dốc sức, xem như là không nhỏ toàn bộ thôn xóm xung quanh,
dựa vào Dã Trạch nhỏ bé cũng khó có thể chống lại a.

Quán Anh nhịn không được bấu Lưu Khám một cái.

Đôi mắt Bành Việt chợt lóe tinh quang, dừng trên người Lưu Khám.

Còn Trình Mạc cũng đổi cách gọi Lưu Khám thành Đông Ông. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Trình Mạc nói:

- Đạo tặc Dã Trạch lấy Đại Trạch làm căn cứ, thường thường ẩn nấp xung quanh.

Thời điểm tình hình bất ổn, bọn họ thường trốn sâu trong Đại Trạch, đánh cá
mà sống; nếu như tình hình chuyển biến tốt đẹp, sẽ lên bờ cướp bóc, sau
khi thành công cũng không hề trốn vào Đại Trạch.

Quan phủ tuy mạnh, nhưng đối với loại đạo tặc này cũng đành khoanh tay ngồi nhìn.

Quan trọng nhất chính là, Cự Dã này hầu như toàn dân bản địa làm đạo tặc.
Người mỗi nhà đều coi đây là nghề kiếm sống, thanh trừ dễ dàng vậy sao?
Lưu Khám nghe vậy, không khỏi hít vào luồng khí lạnh.

Dựa
theo cách nói của Trình Mạc, e là đạo tặc Dã Trạch này mới là cường đạo
chân chính. Nếu như so sánh, đạo tặc tại Bái Huyện có nhiều điểm không
thể sánh bằng.

- Đạo tặc Dã Trạch có mấy trăm người, một khi bị quan phủ bao vây diệt trừ, các lộ đạo tặc đều có viện trợ.

- Ta từng nghe nói qua tình hình đạo tặc tại Huyện Bái, thực sự mà nói …
Nạn trộm cướp tại Huyện Bái tuy nghiêm trọng, thế nhưng bọn chúng thường lục đục với nhau.

Thế nhưng đạo tặc Dã Trạch hoàn toàn
khác, tất cả đều là dân bản địa tập kết lại, vì vậy bọn họ sống rất đoàn kết. Chỉ cần một nhà gặp chuyện không may, các nhà khác đều ra tay trợ
giúp. Đối mặt với tình huống như vạy, cho dù Mông đại nhân có bản lĩnh
thiên đại e là cũng khó có thể đối phó.

Trừ phi, hắn có thể giết sạch bách tính ven bờ Cự Dã Trạch, mới có thể khiến đạo tặc Cự Dã Trạch yên tĩnh hơn chút.

- Chỉ là, như vậy đại địa Tề Lỗ tất nhiên xảy ra chiến hỏa … Đừng nói là
Mông đại nhân, cho dù là tướng quân Vương Bí cũng phải đau đầu.

Không ngờ còn có chuyện như vậy? Lưu Khám cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

- Đã như vậy, chúng ta ngủ lại thôn xóm, chẳng phải dê lạc miệng hổ sao?

- Không hẳn như vậy! Trình Mạc cười nói:

- Đạo tặc Dã Trạch có quy củ của bọn họ, bọn họ tuyệt đối không quấy
nhiễu dân chúng làng lân cận. Bởi đây là cội nguồn ông cha bọn họ sinh
tồn.

- Rất nhiều người cũng có lo lắng giống như Đông Ông, nhưng lại không biết đạo tặc Cự Dã cũng có nguyên tắc riêng.

Không sai, đạo tặc cũng có nguyên tắc riêng.

Lưu Khám gật đầu:

- Nếu như Trình tiên sinh nói vậy, chúng ta đêm nay sẽ ngủ tại làng chài Cự Dã, sáng sớm khởi hành lên đường.

Quán Anh vung roi ngựa, lớn tiếng hô.

Con ngựa hí lớn, kéo xe vội vàng tiến về phía xa xa, tạo lên khói bụi bay khắp bầu trời.

Mặt trời lặn xuống núi, trời trở nên đen tối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.