Hình Đồ

Chương 36: Bảo kiếm muốn sắc thì phải rèn luyện (1)




Đã qua giờ hợi, sắc trời vẫn tối đen.

Trong thị trấn Bái rất yên tĩnh, mọi người bận rộn cả một ngày đều đã đi ngủ. Trên đường phố rung xóc vọng tiếng vó ngựa.

Lữ ông duỗi thân thể mệt mỏi, xuống xe.

Bận rộn cả ngày, bái phỏng rất nhiều người nhưng cũng không nhờ vả được gì. Mọi người vừa nghe chuyện lập tức thay đổi sắc mặt, khách khí cự
tuyệt, rồi lại tiễn Lữ ông như tống ôn thần ra ngoài. Lão còn chưa kịp
ra ngoài thì người ta đã đóng sập cửa lại, bên trong lập tức yên lặng
không một tiếng động.

Cũng khó trách, việc này không hề tầm
thường, ngay cả Lữ ông ngươi cũng không xử lý được, nghĩ kỹ mà xem,
thanh tráng toàn thành đều phụng mệnh mộ binh, dựa vào cái gì mà con
trai Lữ ông ngươi lại có thể là trường hợp đặc biệt? Còn nữa, đã chết
nhiều người như vậy, mà con trai Lữ ông ngươi chịu chút tội nhỏ, cũng
chẳng phải là việc lớn gì.

Lữ ông vốn là người ngoài, mọi
người ở huyện Bái vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận lão. Hơn nữa nếu bị liên
lụy với việc này, sợ là muốn tránh khỏi tội liên đới cũng không được. Dù sao việc này liên quan tới luật Tần, ai dám chống lại luật Tần chứ?
Nhâm Hiêu kia là kẻ giết người không chớp mắt, nhớ lại đầu người treo ở
trên thành, ai mà dám đứng ra giúp chứ?

Tâm trạng Lữ ông sa sút tới cực điểm.

- Đông chủ, đông chủ...

Lữ ông vừa vào cửa, đã thấy người làm chạy tới, thần sắc vô cùng kích động nói:

- Đại công tử, đại công tử...hắn...

- Trạch nhi làm sao? Lẽ nào ...

Lữ ông giật mình thót một cái, túm lấy cổ áo người làm:

- Ngươi nói mau? Nói mau, Trạch nhi làm sao?

Người làm có tật nói lắp, Lữ ông càng giục, gã càng nói lắp, càng làm
cho Lữ ông sốt ruột đến mức trán chảy mồ hôi đầm đìa, đẩy người làm ra,
sải bước vào trong hậu viện. Khúc tiên sinh đối mặt đi tới, vừa thấy Lữ
ông thì cười ha hả chắp tay nói:

- Đông chủ, chúc mừng ...Đại công tử đã không còn trở ngại rồi, tính mạng không sao rồi.

- Đại công tử đã trở về rồi!

Người làm phía sau giậm chân, rặn ra câu mà mình vẫn muốn nói, làm Lữ
ông giận giữ, nhưng lại không biết nên nói gì, liền xoay người lại trừng mắt với người làm, sau đó kéo Khúc tiên sinh:

- Khúc tiên
sinh, Trạch nhi đã trở về rồi sao? Sao lại về được vậy? Quan phủ thả nó
rồi sao? Vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Khúc lang trung cười cười:

- Ngài đi xem là biết ngay, lúc này, là mạng hắn thật lớn. Nếu như đày
đi biên cương mà nói, sợ là tính mạng khó bảo toàn được.

Nói xong, Khúc lang trung ra về.

Lữ ông đầu óc mờ mịt bước nhanh vào hậu trạch, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng rên rỉ của con lớn Lữ Trạch, tựa như đang rất đau đớn. Lão vội vã xông vào, thấy người nhà đầy ở trong phòng, đang vây quanh Lữ Trạch,
giống như sao vây quanh mặt trăng vậy.

- Trạch nhi!

- Cha..cha...ô ...ô...hài nhi tưởng rằng sẽ không được gặp cha nữa!

Lữ Trạch vốn tính tình yếu đuối, nghe nói Lữ ông đã về, lập tức khóc lên, muốn từ trên giường đứng dậy.

Lữ phu nhân thấy vậy vội giữ lại, cả giận nói:

- Con không được lộn xộn, chẳng phải Khúc lang trung đã nói là không
được cử động rồi sao. Vừa lúc cũng để cha con thấy, Lưu Khám đã báo đáp
cha con thế nào...Lão gia, người đã trở về rồi, Trạch nhi suýt bị đánh
chết đó.

Lữ Trạch đau đớn quằn quại, Lữ ông thấy vô cùng rõ
ràng. Một chân của con ông đã bị người ta đánh gãy, tuy rằng đã được
Khúc lang trung chữa trị, nhưng nhìn quả thật là vô cùng thê thảm.

- Là có chuyện gì? Chân của Trạch nhi ra sao rồi? Còn nữa...sao nó lại
trở về được? Việc này thì có liên quan gì đến Lưu Khám?

Lữ phu nhân nước mắt lưng trong, khóc lóc kể lể với Lữ ông:

- Ai biết là xảy ra chuyện gì chứ? Một canh giờ trước, vị Tiêu tiên
sinh cho người đưa Trạch nhi trở về, không nói gì cả, chỉ nói cho ta
biết việc của Trạch nhi đã chấm dứt, sau đó thì đi luôn...Lát sau Khúc
lang trung tới, lại hỏi Trạch nhi xảy ra chuyện gì...ô ô .ô, Trạch nhi,
con hãy nói cho cha con biết là đã xảy ra chuyện gì đi.

Lữ Trạch khóc lóc kể lể nói:

- Cha ơi, hài nhi vốn là ở trong lao ngục rất ổn, nhưng chạng vạng, Lưu Khám dẫn người xông vào nhà giam, hỏi hài nhi có muốn sống hay không,
còn nói nếu thật sự muốn sống, thì phải nghe theo lời hắn. Hài nhi nghĩ, bất kể Lưu Khám nói thế nào, thì cũng từng là người của Lữ gia, vì vậy
cũng không đề phòng hắn. Vậy mà, vậy mà Lưu Khám đột nhiên ra tay, đánh
gãy chân của con.

Cơn tức của Lữ ông thoáng cái dâng cao.

- Ta đi tìm tiểu tạp chủng đó...Lữ gia ta tự nhận là đối xử với nó không tệ, vì sao nó lại đánh con ta thành như vậy?

Lữ Trĩ từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nhìn Lữ Trạch đau đớn, thấy Lữ ông nổi giận lôi đình, liền kêu lên:

- Cha, đối đãi phải có lương tâm. Giờ cha đi tìm a Khám, chỉ sợ là đến
lao ngục mà tìm. Đại ca, huynh đừng có ngậm máu phun người nữa, chuyện
này ngay từ đầu là sai của huynh. Nếu không phải huynh ghen tị với chiến công của Lưu Khám, thì làm gì có chuyện huynh nhục mạ Lưu Khám ở trong
quán rượu chứ, thì sao người ta gây phiền toái tới huynh? Lão Tần Nhân
nể tình đồng hương mà không dày vò huynh ở trong lao ngục, là mạng huynh đã lớn lắm rồi đó.

Lữ Trĩ phẫn nộ quát lên, làm Lữ Trạch lập tức ngậm miệng lại.

Lữ ông nói:

- A Trĩ, ca ca con bị tên tiểu tạp chủng đó đánh thành như vậy, con còn nói thay cho nó?

Lữ Trĩ cười lạnh nói:

- Cha, cha phải biết rõ chứ, a Khám là cứu huynh ấy đấy. Nếu như không
phải a Tu không hiểu chuyện, lén chạy đi tìm a Khám để cầu cứu, thì chỉ
sợ lúc này đại ca vẫn còn ở trong lao ngục, mấy ngày nữa sẽ bị sung đi
biên cương, đến lúc đó sinh tử khó mà liệu. Cha không muốn đại ca phụng
triệu, nói với người ngoài là huynh ấy bị gãy chân. Hiện tại, huynh ấy
thật sự là bị gãy chân rồi. Người bên ngoài dù có nói xấu thì cũng không có gì phải bàn tán nữa. A Khám đánh gãy chân huynh ấy, là cứu huynh ấy, chứ không phải hại huynh ấy. Hơn nữa, chỉ sợ a Khám cũng đã tự rước lấy phiền phức cho mình rồi, người của quan phủ sẽ dễ dàng buông tha cho
hắn sao?

Lữ ông bình tĩnh trở lại, cũng đã hiểu huyền cơ
trong đó. Chỉ là ông cảm thấy mình không còn chút thể diện nào, mình
đứng ra cầu bạn bè giúp không được gì, vậy mà lại bị Lưu Khám đơn giản
hóa giải được.

Nhưng, dù là hắn muốn cứu Lữ Trạch, cũng không nên ra tay tàn nhẫn như thế chứ.

- Tỷ tỷ, a Khám, huynh ấy..không sao chứ.

Nghe lời quở trách của Lữ Trĩ, Lữ Tu cũng đã hiểu ngọn nguồn, lúc này,
nàng không lo lắng cho Lữ Trạch nữa, mà lại lo lắng cho Lưu Khám. Đồng
thời, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tự trách. Nếu như không phải nàng lén chạy đi tìm Lưu Khám để nhờ giúp đỡ, thì Lưu Khám cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Hiện giờ, không biết a Khám có bị sao không!

***

Lưu Khám, Nhâm Ngao, Đường Lệ lẳng lặng quỳ dưới thượng đường tại Huyện thự.

Nhâm Hiêu nghiêm mặt, nhìn ba người trước mặt, tựa như vô cùng tức
giận, hai bên, Tiêu Hà và Triệu Đà đứng thẳng, không nói lời nào.

- A Khám, ngươi thật to gan!

Nhâm Hiêu chỉ vào Lưu Khám, cả giận nói:

- Dám chạy tới lao ngục gây chuyện, ngươi đừng cho rằng lập được chút công lao là có thể muốn làm gì thì làm.

- Tiểu dân không dám!

- Ngươi còn không dám?

Nhâm Hiêu nén lửa giận, nói:

- Việc Lữ Trạch chốn tránh chinh địch, đó là sự thật. Dựa theo luật
Tần, là phải sung đi biên cương ba năm. Ngươi lại la ó là luật pháp đại
Tần ta như không có gì, đánh gãy chân của Lữ Trạch cũng thôi đi, còn
chạy tới đây cầu xin cho hắn. Lưu Khám, ta cho ngươi biết, công lao của
ngươi ta còn chưa bẩm báo đâu, chỉ dựa vào việc ngươi phạm phải này,
dùng cực hình cũng không quá đâu.

Lưu Khám trầm mặc một chút:

- Tiểu dân cam nguyện đền tội!

- Vậy ngươi cũng biết sai rồi?

- Tiểu dân biết sai rồi!

- Có hối hận không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.