Hiệp Hành Thiên Hạ

Quyển 2 – Chương 10: Đánh chết tại chỗ (Thượng)




Dịch giả: Jerry

La Hán Quyền sau khi luyện đến cực hạn, nếu nhân vật có nội công Dịch Cân Kinh thì khi sử dụng La Hán Quyền tùy vào tình hình mà có thể có cơ hội đánh ra Bàn Nhược Chưởng, gia tăng năm mươi điểm sát thương tuyệt đối.

Đại Lực Kim Cương Chưởng sau khi luyện đến cực hạn, nếu như nhân vật có nội công Dịch Cân Kinh thì khi sử dụng Đại Lực Kim Cương Chưởng lại có thể có cơ hội đánh ra Đạt Ma Chưởng, gia tăng một trăm điểm sát thương tuyệt đối.

Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm sau khi đồng thời luyện đến cực hạn, khi kẻ địch công kích ngươi, thì có cơ hội sinh ra Thái Cực Áo nghĩa, tác dụng miễn dịch tổn thương mà kẻ địch gây ra với cơ thể, giảm tổn thương bình thường trên phạm vi lớn.

Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sau khi luyện đến cực hạn, nếu như có nội công Cửu Âm Chân Kinh thì khi công kích sẽ có cơ hội công kích liên tục ba lượt, hơn nữa Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sẽ có tỷ lệ hóa thành Cửu Âm Thần Trảo cùng Cửu Âm Ma Trảo, gia tăng sát thương, gia tăng tổn thương đối với nội thương của kẻ địch, hơn nữa nội công được bổ sung thêm thuộc tính hàn băng.

Những thứ này đều nằm trong hệ thống của Hách Khải khi xuyên việt, những môn ngoại công và nội công này kết hợp lẫn nhau lại sẽ sinh ra đặc hiệu* (hiệu quả đặc biệt). Đương nhiên, khẳng định không chỉ có ít như thế, còn có mười mấy cái đặc hiệu nữa, trong đó Thái Cực Quyền cùng Không Minh Quyền, hai loại võ công này nếu đồng thời luyện đến cực hạn thì cũng sẽ sinh ra một đặc hiệu, đó chính là Thái Không Tá Kình. Theo số liệu của trò chơi thì nó có thể hóa giải nội kình của kẻ địch, làm kẻ địch trong thời gian ngắn mất đi khống chế với nội kình, do đó có thể trì hoãn thế công của kẻ địch, ở trong trò chơi là một đặc hiệu thuộc về phòng ngự. Chẳng qua ở thực tại, nếu có thể làm cho nội kình kẻ địch mất đi khống chế, thì như Hách Khải suy đoán, đây tuyệt đối là một cái đặc hiệu mạnh mẽ kiêm cả công kích lẫn phòng ngự a.

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, loại đặc hiệu này không hề như Bàn Nhược Chưởng cần phải tung La Hán Quyền ra trước, đến khi ngưng tụ đầy đủ nội lực mới đánh được. Loại đặc hiệu này nguyên bản trong trò chơi đều có tỷ lệ sử dụng 100%. Mà giờ khắc này sau khi có hai loại võ công đạt đến cực hạn, thông tin về võ công lập tức chuyển vào đầu hắn, dĩ nhiên là có cả phương thức sử dụng loại đặc hiệu này, vì vậy khi hắn đối mặt với đơn chưởng của Vương Điêu từ phía trên áp xuống, hai tay trực tiếp sử dụng đặc hiệu Thái Không Tá Kình.

Vương Điêu hiện tại đã là đi vào chỗ chết để tìm đường sống, từ lúc tên lính bắn tỉa thứ nhất bắn về phía Hách Khải, đến khi Hách Khải đuổi giết tên lính đánh thuê, sau đó Vương Điêu ẩn núp trong đám lính đánh thuê này dùng cung tiễn bắn trúng Hách Khải, thẳng cho đến khi bắn chết Hách Khải, bắt đầu tiến hành lục soát thi thể hắn, toàn bộ thời gian đã qua chừng mười phút đồng hồ. Nơi này là nội thành, dù quân đội chính phủ có phản ứng chậm chạp đến mấy, thời điểm này có lẽ cũng đã sắp đến, huống chi Vương Điêu còn biết Hách Khải hiện tại đã là tinh anh của nước cộng hòa Lam Ảnh, có khi còn có cao thủ Nội Lực Cảnh chạy đến không chừng. Đến lúc đó lão đừng nói là đoạt được võ công của Hách Khải, thậm chí còn có thể bị vây công, dù sao hiện tại lão làm những chuyện này là đã vi phạm quy tắc ngầm của Nội Lực Cảnh, mượn danh nghĩa tỷ thí đi ám sát, mượn dong binh đoàn sử dụng vũ khí khoa học kỹ thuật cao. Chuyện này đã đi quá xa rồi, vì vậy lão nhất định phải giải quyết Hách Khải trong thời gian ngắn nhất!

Chính bởi như thế, Vương Điêu ra tay liền không lưu tình chút nào, lão đã đánh Bàn Thạch Chưởng của mình đến cực hạn, đồng thời nội lực toàn thân quán chú đến lòng bàn tay, việc này đã làm trái nguyên tắc đầu tiên của Nội Lực Cảnh khi chiến đấu, đó là giữ lại ba phần nội lực để ứng phó trong trường hợp ngoài ý muốn. Một mặt hắn cho rằng Hách Khải sử dụng công pháp cưỡng ép tăng tiềm lực sinh mệnh, là miệng cọp gan thỏ, mặt khác là lão thật sự quá lo ngại, đã đến tình trạng “không thành công thì cũng thành nhân” rồi, một chưởng này đánh ra, uy lực to lớn thậm chí ngay chính lão cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ lớn cỡ một bàn tay, nhưng không khí phạm vi hai mươi mét chung quanh đều bị một chưởng này của lão đè ép xuống. Đây chính là chỗ tinh túy của Bàn Thạch Chưởng, phá vỡ không khí, tạo thành áp suất chân không, làm cho đối phương chỉ có thể đón đỡ chứ không cách nào dùng thân pháp tránh né được, đây có thể nói là một chưởng đắc ý nhất kể từ khi lão tập luyện Bàn Thạch Chưởng đến nay, lão tin tưởng chắc chắn lần này Hách Khải sẽ phải tan xương nát thịt.

Hách Khải không chút do dự dùng hai tay nghênh đón Bàn Thạch Chưởng, trong mắt Vương Điêu tràn đầy vẻ thỏa mãn, lão dường như đã thấy được hai tay Hách Khải bị bẻ gãy, trực tiếp bị một chưởng của mình đánh thành thịt nát. Thế nhưng khi chưởng của lão áp xuống phía dưới, hai tay Hách Khải tiếp xúc với tay lão lại không hề xảy ra một vụ nổ do va chạm như trong tưởng tượng, mà lực lượng lại bị tiêu tán sạch, cảm giác như đánh vào cục bông.

Hách Khải một tay vung chưởng theo vòng tròn Âm Dương Thái Cực không ngừng, một tay nắm thành quyền, nhưng lại không mang chút lực lượng nào, không nắm chặt cũng không thả lỏng. Vương Điêu một chưởng từ trên áp xuống, Hách Khải sử dụng mỗi tay một loại quyền pháp, khi tiếp xúc không trực tiếp liều mạng đón đỡ, kình lực của Bàn Thạch Chưởng truyền qua bàn tay hắn tới eo thân rồi xuống chân, Hách Khải ngay lập tức đạp một vòng. Thân pháp Thái Cực Quyền cùng thân pháp Không Minh Quyền tại thời khắc này kết hợp lại chặt chẽ với nhau, cước bộ của hắn liên tục xoay vòng, thân thể cùng bước chân hắn như có như không, cả người dường như không hề mang theo một chút sức lực nào, mặc cho một chưởng này đè xuống.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, động tác của hai người kỳ thực nhanh đến dọa người, thời điểm này nếu có người dùng máy chụp ảnh hoặc là máy quay phim đi quay lại, đoán chừng chỉ có thể thấy hai cái bóng di động, từ trên cao áp xuống, trước sau chỉ diễn ra trong nháy mắt. “Ầm ầm ầm”, mặt đất nổ tung, đất đá bắn tung tóe, sau đó lại bị chân không đang từ phía trên áp xuống cùng với vòng tròn khí kình trong giây lát hình thành phóng từ dưới lên trên nghiền nát thành bột phấn. Trong khoảnh khắc khắp nơi bị bao phủ bởi một lớp bụi xi măng cao mấy mét, nhưng đám bụi xi-măng này còn chưa kịp khuếch tán ra không trung, thì vòng tròn khí kình trên mặt đất lại mãnh liệt co lại, tất cả mọi vật xung quanh đều bị kéo xuống mặt đất, chỉ còn lại hai người Hách Khải cùng Vương Điêu còn đứng vững.

Vương Điêu một chưởng áp trên mặt đất, thân thể của lão bày ra tư thế nửa ngồi, và hai tay Hách Khải đặt trên bàn tay lão, cũng đang nửa ngồi trên mặt đất. Lấy hai người làm trung tâm, một Thái Cực Đồ đường kính 3 – 4 mét hiện ra, và Hách Khải cùng Vương Điêu thì đang đứng chính tại hai mắt Âm Dương trên Thái Cực Đồ này.

Vương Điêu vô cùng hoảng sợ, tình huống trước mắt lão căn bản không thể hiểu nỗi, tại sao lão từ trên cao đè áp xuống, kết quả lại là tay của Hách Khải đặt lên trên tay của lão? Hơn nữa tại sao Hách Khải một chút tổn thương cũng không có? Lão rõ ràng cảm thấy bàn tay Hách Khải đã tiếp xúc với Bàn Thạch Chưởng của mình rồi mà...!?

Vương Điêu muốn cử động, nhưng không hiểu sao nội lực trong cơ thể lão, khí kình trên thân thể của lão lúc này tất cả đều đã rối loạn không thể khống chế, lão thậm chí ngay cả khí lực để nhúc nhích cũng không có, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hách Khải hai tay múa trước ngực thành một cái vòng tròn, tưởng chậm mà lại nhanh đánh tới một chưởng. “Đùng” một tiếng, không khí như bị đánh vỡ tan, một chưởng giống như khẩu thần công bắn lên ngực Vương Điêu, hơn nữa khi đánh ra một chưởng này, tại xung quanh quyền chưởng xuất hiện Âm Dương Thái Cực đồ mà mắt thường có thể thấy được. Chỉ nghe thấy tiếng xương sườn đứt gãy vang lên, một chưởng của Hách Khải trực tiếp đánh lão bay ra hơn ba mươi mét, đụng gãy một cây cột điện, rồi lại găm vào trên vách tường một tòa cao ốc bên đường, hầu như nửa người đã khảm nạm vào trong đó.

Sau một chưởng này, Hách Khải thở ra một hơi thật sâu, kình phong toàn thân nhẹ nhàng tản đi. Cho đến lúc này hắn mới mơ hồ nhớ lại tình huống vừa rồi, hắn theo bản năng sử dụng Thái Không Tá Kình, cùng với dùng Thái Cực Quyền mượn lực của đối thủ đánh ra một kích. Một kích kia, rõ ràng cũng có nội lực hiển lộ ra bên ngoài như võ công Nội Khí cảnh, xem ra những võ công cao cấp trong hệ thống đều có công hiệu tương tự a.

Hách Khải cũng không dừng lại, hắn tiếp tục cất bước đi về phía Vương Điêu. Nhưng vào lúc này, trên đường phố bỗng liên tiếp vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tựa hồ có rất nhiều xe cảnh sát đang đến gần, chỉ là Hách Khải cũng không thèm quan tâm, bước chân vẫn như cũ hướng về phía Vương Điêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.