Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 89: Lời giải thích




Cố Ninh Tinh hốt hoảng chạy vào bên trong xem, thì không nhìn thấy Du Du ở bên trong nữa, thế nhưng không hiểu vì sao cô lại lo lắng đến bất thường,

Âu Thành Nghiêm cũng chạy theo vào tìm giúp cô, anh ta cũng hoảng hốt lo lắng, nhưng lại không bằng cô,

Tất cả đi tìm xung quang khu vui chơi, Tô Diệp và Emma một hướng khác đi tìm, còn cả hai thì cũng đi tìm hướng khác nhưng lại không tìm thấy, Cố Ninh Tinh hầu như rất lo lắng,

Lúc này trong lòng cô đột nhiên nhói lên tim thì đập rất nhanh, khiến nước mắt cô lại rơi ra, miệng cô không ngừng gọi tên bé con như thể là chính con mình vậy,

Cô vừa đi tìm khắp nơi vừa khóc nức nở, Âu Thành Nghiêm thì đi theo cô cũng tìm con bé, nhưng anh phát hiện một điều tại sao cô lại lo lắng đến bật khóc,

Sau đó lúc này Cố Ninh Tinh vì đi tìm nhiều quá nên chân cô đã bị tê cứng vì đi giầy cao gót,

Nên anh mới phát hiện chân cô không ổn nên anh mạnh dạn nắm lấy vai cô dìu ngồi trên ghế, sau đó anh ngồi khuỵ xuống trước cô mà trấn an cô trước tiên, "Ninh Tinh, em bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ tìm thấy được con bé ngay thôi mà, em xem chân của em bị trầy xước rồi "

Loading...

Cố Ninh Tinh không màng đến việc mình bị trầy xước đến chảy máu, cô lúc này chỉ biết khóc lóc vì rất lo lắng cho con bé Âu Nạp Du, "Tôi... Tôi xin lỗi, nếu không tại tôi cải nhau với anh, và lơ là con bé thì con bé sẽ không đi lạc, tôi xin lỗi "

Âu Thành Nghiêm đang giúp cô xử lý vết thương ở chân, nhưng cái khiến anh đau lòng hơn lúc này là vì cô đang khóc lóc, anh ta ta nhói lòng mà đưa tay chạm lên mặt cô dịu dàng an ủi, "Không sao đâu, em đừng khóc, hãy nhìn anh đi, Ninh Tinh em nhìn anh đi "

Anh ta và cô mặt đối mặt nhau, anh nhìn cô và thật sự đã lâu lắm đến bây giờ, anh ta mới nhìn thấy cô khóc nức nở đến như vậy mà không khỏi chua xót,

Anh không kiềm lòng được mình, mà ôm lấy cô vào lòng thật chặt để an ủi chấn tâm cô để cô có thể nín khóc,

Cố Ninh Tinh dần nín khóc đi, vì cô được ở trong vòng tay anh ta và được an ủi, nên tâm trạng cô lúc này dần ổn định hơn, sau đó tuy nhiên cô vẫn không khỏi lo lắng, nên cô mới đẩy anh ta ra và thúc giục anh đi tìm con bé "Tôi không muốn mất đi thêm một ai nữa, anh hãy mau tìm con bé đi "

Âu Thành Nghiêm đưa tay lên mặt cô gạt đi những giọt nước mắt, anh ta còn dịu dàng trấn an, "Em yên tâm, anh đã bảo Phong Diệp gọi thêm người đến rồi, sẽ tìm được con về với chúng ta ngay thôi "

Cố Ninh Tinh nghe vậy, liền tạm thời tin những lời anh ta nói, rồi còn gật đầu nhẹ một cái,

Cả hai ngồi trên ghế cùng nhau, thì điện thoại của anh được reo lên, anh ta nhanh chóng cầm lên nhìn trên màng hình là số của Phong Diệp,

Cậu ta bảo là xem camera, nhìn thấy hai người đàn ông còn bế Du Du đi, nên cậu ta đã điều tra mà đến nơi đó,

Âu Thành Nghiêm nghe vậy liền vui mừng, còn Cố Ninh Tinh nghe được con bé bị bắt cóc, thì ngay lập tức lo lắng muốn đi đến đó,

Nhưng Âu Thành Nghiêm nói là nơi đó chỉ có hai người, ngoài ra không một cả, vì vậy tính mạng của con bé chắc chắn sẽ không sao, và Phong Diệp có thể đối phó với chúng rất nhanh,

Thế nhưng cô vẫn là không yên tâm, còn năn nỉ anh ta bằng mọi cách để anh ta đưa cô đi,

Tuy nhiên, phía bên trong điện thoại, Phong Diệp bảo với cô là không cần lo lắng, là vì hai tên đó nhìn thật sự rất yếu kém, và chỉ muốn cần tiền nên chắc chắn sẽ không làm gì con bé cả,

Phong Diệp còn nói thêm sẽ đưa con bé về an toàn, và không bị gì cả, nên kêu cô cứ yên tâm,

Cố Ninh Tinh nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhàng hơn, dù biết con bé đã tìm được, nhưng nếu cô chưa gặp con bé cô vẫn chưa yên tâm được,

Âu Thành Nghiêm nhìn thấy cô chưa khỏi lo lắng, nên đã đưa cô đến một cái khách sạn gần đây, mà cả hai cha con vẫn luôn hay đến nghỉ ngơi mỗi khi đi đến khu vui chơi này xong rồi mới đến ngủ qua đêm,

Cố Ninh Tinh không nghĩ ngợi gì mà cũng đi theo anh ta đến đây, để chờ tin của Phong Diệp đưa con bé về an toàn thì cô mới yên tâm,

Âu Thành Nghiêm nhìn cô lo lắng đứng ngồi không yên, nên anh ta quẩy tay gọi cô lại gần anh ngồi, "Ninh Tinh em mau ngồi xuống đi "

Cố Ninh Tinh lắc đầu không muốn, vì cô thật sự rất lo lắng, cũng không có tâm trạng nào, "Không, tôi lo lắm "

Âu Thành Nghiêm nắm lấy tay cô kéo cô lại trên ghế sofa mà ngồi cạnh anh, sau đó còn nói chuyện của Du Du đã giải quyết xong, "Không có gì phải lo, Phong Diệp đã giải quyết xong rồi, giờ đang trên đường đến đây đấy "

Cô nghe xong liền lập tức vui mừng,

"Vậy... Vậy sao, thật tốt quá "

Âu Thành Nghiêm nhìn cô đang rất háo hức vui vẻ, thì lại thắc mắc mới hỏi cô, "Ninh Tinh, tại sao em lại thương yêu lo lắng quan tâm đến con bé vậy "

Cô nghe như vậy, thì mới chợt nhớ ra, quả thật cô vẫn không biết vì sao mình lại thương yêu con bé đến như vậy, cô liền thẳng thắn mà nói, "Tôi không biết, lần đầu tôi gặp con bé ở khách sạn của chủ tịch Ngạn, thì tôi đã có một cảm giác rất thân thiết với con bé, giống như là cả hai có mối quan hệ gì đó "

Cố Ninh Tinh không màng đến chuyện giữa cô và anh, mà cứ thế chăm chú kể những lời cho anh nghe, mà với vẻ mặt rất vui, "Sau đó dù tôi biết con bé là con của Lâm Bình Chi và anh, nhưng tôi không hề ghét bỏ con bé, mà càng muốn gặp lại nó hơn, thật sự tôi rất vui mừng mỗi khi con bé gọi tôi là mami tôi nghe lại không hề khó chịu gì cả "

Cứ thế mà vừa nói vừa tươi cười, cô không biết Âu Thành Nghiêm đang nhìn mình chăm chú,

Thì đột nhiên Âu Thành Nghiêm không chịu được, mà cau mày với vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng mặt cô lên tiếng,"Con bé không phải con của anh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.