Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 72: Chuyện năm năm trước




Trở về cách đây năm năm về trước, từ lúc Cố Ninh Tinh quyết định bỏ mạng sống của mình mà nhảy xuống dưới biển,

Thì ngay lúc đó tình cờ Kháp Kháp ở nhà nghe được chuyện đã sảy ra về Cố Ninh Tinh, và Cố Ninh Phong,

Cô nghe xong hoảng hốt vô cùng mà nhanh chóng dùng chiếc thuyền nhỏ của Hàn Đình Thâm cũng ở gần đó, cô cũng đem theo hai ba người cùng cô đến đó,

Lúc đó cô thật sự không đến kịp mà từ xa chứng kiến thân thể Cố Ninh Tinh rơi từ trên chiếc du thuyền ấy xuống,

Cô giật mình hốt hoảng, nhanh chóng bảo thợ lặn nhảy xuống đưa cô lên, quạ may vẫn còn kịp, cô đứng ở trên thuyền nhỏ, mà rất lo lắng còn cầu nguyện cho cô không bị làm sao,

Thì một lúc sau, hai thợ lặn lên nhanh chóng ngôi lên còn đưa cả Cố Ninh Tinh đang ngất đi lên thuyền,

Cũng may thời điểm là trời tối, chiếc thuyền của cô lại nhỏ, nên đã pha lẫn vào trong bóng tối nên những người trên thuyền không hề nhìn thấy họ,

Còn về Hàn Đình Thâm ở trên du thuyền, anh ta cũng một phần nào giúp cô đánh những tên vệ sĩ ở gần cô, nên cô mới thoát mà chạy ra được,

Và thời điểm ấy Hàn Đình Thâm lại không ngờ Âu Thành Nghiêm lại có thể nhanh tay bắn phát súng vào Cố Ninh Phong, tuy anh ta lúc đó đang giải cứu cho Từ Khiên Quân trước,

Anh ta cũng bất ngờ khi lúc đó nhìn thấy Cố Ninh Tinh chạy ra, và cũng là thời điểm phía Âu Thành Nghiêm bắn phát súng vào Cố Ninh Phong, chính anh ta đã chứng kiến điều đó,

Về phần Kháp Kháp cứu được Cố Ninh Tinh, và hô hấp cho cô ấy, và cũng may cô đã tỉnh, nhưng lại mơ màng rồi lại nhanh chóng thiếp đi,

Khi đưa cô đến bệnh viện được một ngày sau đó, cô mới chợt tỉnh hẳn, nhưng lần này Kháp Kháp lại rất đau lòng vì tinh thần của cô không được tốt,

Cô như người mất hồn vậy, lâu lâu lại khóc nhỏ rồi khóc lớn, còn vô tình trách Kháp Kháp sao lại cứu cô, vì cô đã mất đi tất cả người thân, và cô còn sống trên đời này để làm gì nữa,

Kháp Kháp không vì vậy mà bỏ cuộc mà ôm chầm lấy Cố Ninh Tinh, dù cô có trách mắng cô bé,

Kháp Kháp nói lời trấn an cô, tâm trạng của cô lúc này, cô còn nói nếu chết vậy ai sẽ giải quyết chuyện anh ta đã bắn chết Cố Ninh Phong, ai sẽ trừng trị ả Lâm Bình chi, Kháp Kháp chấn an cô khuyên nhủ cô phải sống tiếp để còn trả thù lại,

Nghe xong Cố Ninh Tinh không biết cô có nghĩ đến hay không, mà đột nhiên im lặng, còn nằm xuống giường bệnh nhìn ra cửa sổ,

Tiếp theo đó vài ngày Cố Ninh Tinh đã ở trong bệnh viện, cô mấy ngày hôm này điều rất im lặng không còn la hét gì cả,

Thì sau đó lúc này Hàn Đình Thâm và Từ Khiên Quân đi vào để thăm cô, anh ta biết cô vẫn chưa chết là qua lời kể của Kháp Kháp,

Anh ta nghe được những gì Kháp Kháp đã làm việc này, còn xoa đầu cô bé khen cô rất giỏi, anh ta thật sự rất tự hào về cô,

Cả hai vui mừng khi nhìn thấy Cố Ninh Tinh vẫn còn bình an vô sự, nhưng cách mà cô chào hỏi hai người lại rất không được phấn chấn, vì tinh thần cô sa sút lắm,

Vì họ cũng biết cô mới mất người thân nên lúc này rất đau lòng, thế nhưng họ cũng kể cho cô nghe, là Âu Thành Nghiêm đang tìm kiếm cô mấy ngày nay, và họ vẫn chưa tìm được xác của Cố Ninh Phong,

Hàn Đình Thâm cũng cho người đi tìm trên bờ xung quanh ở biển để có hi vọng tìm được Cố Ninh Phong,

Cố Ninh Tinh nghe nhưng vẫn không trả lời, sau đó Hàn Đình Thâm đề nghị cô nếu không muốn gặp Âu Thành Nghiêm, thì trước hết cô hãy về Hồng Kông tránh mặt, và chờ tin tức từ Cố Ninh Phong,

Hàn Đình Thâm dùng lời nói nghiêm túc để cho cô một chút hi vọng là nhất định sẽ tìm được anh hai cô,

Cô nghe vậy mới chịu phản ứng, còn nói với Hàn Đình Thâm là muốn làm gì thì làm, bây giờ cô ở đâu cũng được,

Sau đó tất cả dùng quần Áo cải trang cho cô, để đi đến sân bay riêng của nhà họ Hàn mà ngay lập tức bay qua Hồng Kông,

Cho đến khi hơn một tháng cô mới bình phục cô thể, và trong một tháng qua, cô không ngày nào được yên vì cô rất lo lắng chờ tin tức từ Hàn Đình Thâm,

Và sau đó những gì cô mong chờ lại không như cô mong muốn, vì Hàn Đình Thâm nói với cô, dù hơn một tháng nay đã tìm kiếm Cố Ninh Phong nhưng lại vật nhỏ cũng không tìm thấy,

Nghe như vậy, Cố Ninh Tinh suy sụp hoàn toàn, những mong chờ hi vọng được gặp lại anh trai mình coi như là hư không,

Cô đau đớn thêm một lần nữa khóc thật lớn, cô bây giờ như một người điên dại vậy, vì cô đã cười rồi lại khóc, nụ cười bên trong sự đau đớn, y hệt như lần đó,

Cô lúc này đột ngột lớn tiếng đuổi tất cả ra ngoài, mà đóng cửa thật mạnh, cô ở bên trong còn tức giận tự trách bản thân mình đã hai chết anh trai, nên cô không suy nghĩ mà cầm cây dao rọc giấy tự cắt lấy cổ tay mình,

Ở phía hai anh em nhà họ Hàn không thể ngăn cản Cố Ninh Tinh, vì lúc đó không ngờ cô thật sự rất mạnh, mà có thể đẩy cả hai người ra khỏi phòng,

Hai anh em đừng bên ngoài la hét ầm ĩ khuyên nhủ cô, bảo cô mở cửa ra cho họ, thế nhưng bên trong không còn tiếng động nữa,

Kháp Kháp sợ hãi, lo lắng không biết cô ở bên trong có suy nghĩ dại dột mà dẫn đến tự tử hay không,

Hàn Đình Thâm nghe em gái nói cũng có lý, anh ta nhanh chóng bảo em mình đi lấy chìa khóa dự phòng, và kêu cô gọi Từ Khiên Quân đến gấp,

Không lâu sau mở được cửa, quả nhiên đúng nhưng gì Kháp Kháp nói, Cô đã tự cắt tay mình để tự tử, và nằm trên vũng máu, trên mặt hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi,

Lúc này Từ Khiên Quân cũng đến, anh ta nhìn thấy cô tình trạng như vậy cũng hốt hoảng mà chạy đến cầm máu cho cô,

Dù vết thương rất sâu, nhưng lại phát hiện kịp thời nên mới không sao, vết thương cũng được may lại đến nhiều mũi khâu,

Nhưng trong lúc anh ta cầm máu cho cô, thì phát hiện cô có dấu hiệu đang mang thai, sau đó truy xét thật kỹ càng quả nhiên đúng sự thật là cô có thai, nên anh ta mới nói với tất cả là Cố Ninh Tinh đã có thai rồi, cả hai anh em nghe xong liền bất ngờ,

Cố Ninh Tinh lúc này cũng chợt tỉnh lại, và phát hiện mình vẫn còn sống, là họ lại cứu cô, cô liền lên cơn mà quát lớn khóc thét, tại sao lại cứu cô làm gì,

Cô được cả ba khống chế bản thân cô lại, tiếp tục trấn an cô, và cô chỉ nói lại từ đó tại sao lại cứu cô,

Và ngay lập tức lúc này Từ Khiên Quân tức giận quát lớn nói là cô đã có thai rồi,

Tất cả đang khống chế cô, thì cô nghe xong không còn lớn tiếng nữa mà bất chợt im lặng,

Cô nghe Từ Khiên Quân nói, cô vẫn không dám tin về điều đó, mà quay sang hỏi anh ta,

Từ Khiên Quân gật đầu xác nhận chính xác cô đã mang thai, còn nói nếu cô không tin thì hãy dùng que thử thai để thử,

Cố Ninh Tinh cầm lấy chiếc que thử thai, mà lạnh lùng lao như điên đi vào nhà vệ sinh để thực hiện, và quả nhiên kết quả đúng với điều Từ Khiên Quân nói, cô đã mang thai,

Không lâu sao cô mới bước ra, với dáng vẻ thẩn thờ và cầm que kết quả hai rạch,

Kháp Kháp và mọi người điều vui cho cô, nhưng lại nhìn sắc mặt cô dường như thật sự không vui chút nào,

Kháp Kháp liền hiểu ra, cô lại tiếp tục sợ chuyện gì đó tiếp theo Cố Ninh Tinh sẽ làm, sau đó cô tìm mọi cách để khuyên nhủ cô với những lời nói đúng nghĩa,

Cố Ninh Tinh dần im lặng hơn mà không nói gì cả, nhưng cô vẫn cố lên tiếng bảo tất cả hãy đi ra ngoài hết đi, và cô hứa với họ là sẽ không làm gì hết, sau đó tất cả liền tạm tin cô mà đi ra ngoài,

Lúc này tâm trạng của Cố Ninh Tinh rất kỳ lạ, cô không biết là nên vui hay nên buồn khi biết được tin mình đang mang thai thêm một đứa bé,

Cô nằm trên giường nhớ ra đứa bé trước đã chết, sao cô còn có thai được, sau đó dần dần nhớ ra ngay trong lúc khoảnh khắc lúc ấy lần cuối cùng chuyện anh ta làm là lần đó, nên mới khiến cô mang thai,

Cô nhìn xuống dưới bụng mình, tay đặc lên bụng mà xoa nhẹ, cô nghĩ là đây chắc là anh hai đã ban cho cô đứa bé này để muốn cô tiếp tục sống hay sao, vì cô nhiều lần muốn tự tử nhưng vẫn không được, vậy được cô sẽ sống cuộc sống này với nguyện vọng của anh cô cho,

Tất cả đang ngồi chờ bên ngoài, Kháp Kháp thì không khỏi lo lắng, một lúc sau thì Cố Ninh Tinh đột ngột bước ra với gương mặt quyết tâm và tâm trạng đã bình thường trở lại mà nói, "Tôi sẽ giữ đứa bé, sinh nó ra và sẽ sống tiếp "

Tất cả nghe thấy cô đã nghỉ thoáng và nhất quyết như vậy, mọi người vui mừng lắm,

Cô từ lúc thời điểm quyết định mang thai lần đó, tính cũng được bảy tháng, bụng cô càng lúc càng to tròn, là vì trong lúc mang thai, thì hầu như cô được Kháp Kháp ngày ngày chăm sóc rất kỹ càng,

Ngày nào Kháp Kháp cũng dính lấy cô thật chặt, còn ngày lẫn đêm điều nói chuyện với cô cho cô đỡ buồn, những lúc chân cô bị sưng vù lên khá đau, thì lại được Kháp Kháp đắp khăn ấm lên cho thoải mái,

Cũng mỗi lần cô lại gặp ác mộng về cú kinh hoàng lần đó đến giật cả mình, mà hét lên là ngay lập tức Kháp Kháp nằm bên cạnh cô vỗ về trấn an cô, nhờ như vậy mà cô trong lúc mang thai thì dần dần rất thoải mái hơn,

Và cũng tối hôm nay, Cố Ninh Tinh được Kháp Kháp đắp chăn ấm lên bàn chân, cô mới dịu dàng xoa đầu cô bé, " Kháp Kháp, cảm ơn em rất nhiều trong thời gian qua, và xin lỗi em vì lần đó đã lớn tiếng với em "

Kháp Kháp cảm động mà lắc đầu," Cô đừng nói như vậy ạ "

Vì đây là cô bé rất thương cô, từ nhỏ cô bé đã xem cô như người nhà rồi, chuyện bi kịch sảy lần đó Kháp Kháp sẽ làm tốt và tròn trách nhiên là người thân của cô, ở bên cạnh cô,

Còn Cố Ninh Tinh trong lúc rảnh rỗi, cô còn giúp Hàn Đình Thâm làm những dự án của công ty, cũng giống như lúc trước cô làm thư ký cho anh ta vậy,

Cho đến khi tháng thứ chín đã đến, cũng là gần ngày sinh, Cố Ninh Tinh không khỏi lo lắng vì đây là lần đầu tiên cô sinh con, nhưng nhắc là đến ngay, cô đang ngồi tra khảo dự án, thì đột nhiên bụng cô liền nhói lên một cái rất đau, cô liền kêu gọi Kháp Kháp,

Kháp Kháp ở bên ngoài đang làm đồ ăn cho cô, thì nghe tiếng bể ly bên trong, cô ngay lập tức chạy thật nhanh vào xem,

Thì cô liền hốt hoảng vì Cố Ninh Tinh nằm dưới nền nhà, còn ôm bụng kêu đau, Kháp Kháp nhìn đến phía dưới chân thấy được vũng nước, thì phát hiện cô đã bị vỡ nước ối rồi,

Sau đó cô bé đỡ cô lên và dìu dắt cô nhanh chóng đi đến bệnh viện, thế nhưng cũng may, lúc ra đến cửa thì bất ngờ gặp được Hàn Đình Thâm,

Anh ta nhìn thấy Kháp Kháp hối hả dìu Cố Ninh Tinh trong tình trạng ôm bụng đau đớn, anh ta nhanh chóng bế cô lên và đưa ra ngoài xe để đi đến bệnh viện,

Trong lúc lái xe, anh ta vẫn không quên gọi cho Từ Khiên Quân ở bệnh viện chuẩn bị ngay, vì Cố Ninh Tinh sẽ đến,

Từ Khiên Quân nghe xong, liền ngay lập tức tụ họp những y tá chuẩn bị xe bên ngoài để chờ cô đến,

Một lúc sau chiếc xe của Hàn Đình Thâm cũng đến, mà nhanh chóng phụ đưa người xuống và vào ngay phòng sinh,

Trong phòng sinh cô đang kêu la rất đau đớn, và cố gắng để sinh cực kỳ đau, còn những người bên ngoài thì lại không ngừng lo lắng, Kháp Kháp thì lo lắng hơn mà cứ đi qua đi lại, đi tới đi lui,

Hàn Đình Thâm ngồi bên ngoài với tư thế hai tay khoanh lại với nhau, thì thư ký nữ của anh ta liền đưa bộ vest mới cho anh, "Chủ tịch, quần áo của ngài bẩn hết rồi, ngài mau thay ra đi ạ "

Hàn Đình Thâm lúc này nhìn lại, quả thật có bị bẩn áo bên ngoài đã dính bẩn vì lúc nãy bế Cố Ninh Tinh,

Nhưng anh ta phẩy tay bảo không sao, rồi anh ta cởi chiếc áo ngoài ra là xong, nhưng cô thư ký của Hàn Đình Thâm lại rất bất ngờ,

Vì Hàn Đình Thâm là nổi tiếng trong công ty là vị chủ tịch ở sạch nhất, mà cũng khó chịu nhất, nhưng lúc này vì cô tiểu thư bên trong mà anh ta không màng sợ bẩn hay dơ, quả là người trong đó chắc chắn quan trọng với anh ta,

Cố Ninh Tinh ở bên trong phòng sanh cũng đã rất lâu, được hơn hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy gì,

Thì cuối cùng những gì họ mong đợi cũng đã được nghe tiếng khóc của bé con rồi, ai nấy điều mừng rỡ,

Một lúc sau Từ Khiên Quân mới từ bên ngoài bước ra, với vẻ mặt háo hức, vì lần sinh rất an toàn mẹ tròn con vuông, là một bé trai khoản ba ký rất kháu khỉnh,

Thật lâu sau, Cố Ninh Tinh mới được chuyển vào phòng hồi sức, chuẩn bị phòng cao cấp nhất cho cô,

Trong khi Cố Ninh Tinh thiếp đi trong sự mệt mỏi, thì bé con lại được nằm trong lòng kính như bao đứa trẻ khác mới sinh ra,

Cho đến khi được một ngày, Cố Ninh Tinh mới chợt tỉnh lại, thì nhìn thấy Kháp Kháp đã được bế đứa bé cùng với Hàn Đình Thâm và Từ Khiên Quân,

Cô nhìn về phía Kháp Kháp, lên tiếng bảo là muốn nhìn bé con, nên Từ Khiên Quân mới phụ đỡ cô ngồi dậy,

Kháp Kháp nhìn thấy cô đã tỉnh, nhanh chóng đưa bé con cho cô ngay lập tức,

Cô dùng sức bế bé con, và nhìn vào nó cô mới cảm nhận được nguồn sức sống của cô dân trào vì độ đáng yêu của nó,

Quả thật quyết định của cô giữ lại nó, cô không còn thấy hối hận gì thêm nữa, mà dùng tay chạm vào mặt của nó rồi nở nụ cười thật tươi.

Lúc này mọi người ai nấy điều vui vẻ khi nhìn thấy cô như vậy, sau đó còn bảo ở hãy đặt tên cho thằng bé,

Cô ngồi suy nghĩ mãi mới quyết định đặt tên cho nó Cố Thành Nhiên,

Tuy là tên rất đẹp nhưng không ai chịu chữ Thành trong tên của đứa bé, thế nhưng Cố Ninh Tinh vẫn quyết định dùng tên này, mặc dù họ cố ngăn cản cô,

Cô không phải là nhớ nhung người đó mà đặc tên con gần giống với hắn, nhưng nhìn thằng bé, vì cô đột nhiên nhớ lời anh trai nói, nếu sau này cô có lấy chồng và sinh con thì hãy đặt tên cho nó là Thành Nhiên, nên cô mới quyết định dùng tên đó mà nhớ đến anh trai mình,

Nói rồi thì ai cũng thở dài, cũng nghe theo cô dùng tên Cố Thành Nhiên,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.