Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 2: Đụng độ




Buổi học diễn ra rất tốt, sau đó tiết học hôm nay chỉ học nữa ngày vì trường cho phép, dù sao những lớp năm cuối cũng sắp tốt nghiệp,

Cô chào tạm biệt với Dương Bối, và thầy Thành, sau đó nhanh chóng chạy xe phân khối lớn rời đi,

Lúc về Ninh Tinh chợt nhớ ra Kháp Kháp chuyện lúc buổi sáng, nên cô muốn ghé tiệm bánh để mua bánh hạt nhân mà em ấy thích nhất và bánh kem, vì hôm nay sinh nhật kháp kháp mà,

Ninh Tinh vừa đi một đoạn đường, đột nhiên phát hiện một bà lão bị một người thanh niên đi đường đẩy ngã, cô không biết hắn ta là vô tình hay là cố ý đụng trúng bà hay không, nhưng hắn ta đẩy bà ngã không những không xin lỗi, lại còn cau có với bà,

Cô liền nhanh chóng đi đến mắng hắn ta, nhưng hắn ta nhìn thấy cô lại chạy đi rất nhanh,

Cô liền hiểu ra hắn đã móc túi của bà lão, nhưng lúc hắn bị phát hiện đã vô tình đánh rơi lại chiếc ví của bà lão,

"Bà ơi, bà không sao chứ ạ " Ninh Tinh liền nhẹ nhàng đỡ bà đứng lên, cô còn nói tiếng anh với ba lão, tuy nhìn bà từ trên xuống rất sang trọng, là người châu á, nhưng cô vẫn nói tiếng anh,

Bà lão được Ninh Tinh dìu ngồi trên ghế, cô khuỵ người lo lắng ân cần mà xem lại cơ thể bà có bị gì hay không,

Bà lão nhìn cô mỉm cười, khi một cô gái xa lạ mà bà không hề quen biết lại quan tâm mình đến như vậy, bà liền lên tiếng để cô an tâm, "Ta không sao, cô gái trẻ cảm ơn cháu"

"Bà nói được tiếng Trung Quốc sao " Ninh Tinh không bất ngờ gì, vì nhìn bà quả thật là người châu á,

Bà lão liền cười khấy lên với câu hỏi của cô "Ta là người Bắc Kinh, sao lại không biết nói chứ, còn cháu là người ở đâu tên gì "

Ninh Tinh tuy đang trêu bà cười, nhưng một phần nào ngượng vì lời nói dư thừa của cô, sau đó cũng nghiêm túc lễ phép trả lời câu hỏi của bà hỏi cô "Cháu là người Trùng Khánh, nhưng cũng sống ở Bắc Kinh, cháu tên Cố Ninh Tinh ạ "

"Mà bà có chắc là không sao chứ ạ, hay cháu đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra nha" Ninh Tinh lúc này không trêu bà nữa, nhưng điều quan tâm nhất là cô muốn đưa bà đến bệnh viện,

"Không sao, ta không sao, cháu gái. Cháu là người vừa đẹp lại tốt bụng, tên cháu rất hay, bà rất thích cháu " bà lão lắc đầu không sao, nhưng lúc này điều bà để ý, chín là nhìn cô thật kỹ càng trên từng nét trên khuôn mặt của cô, vừa vặn xinh đẹp mỹ nhân, lại tốt người, bà thật sự rất thích cô,

"Bà quá khen rồi ạ " lời nói của bà khiến Ninh Tinh ngượng ngùng,

Sau đó lúc này Ninh Tinh vừa xoa chân bà vừa cứ mãi xem đồng hồ, vì tiệm bánh ấy hôm nay phải dẹp sớm nên cô rất lo, nhưng cô không thể để bà lão ở đây một mình được,

Ngay lúc này bà nhìn thấy cô hình như có việc gấp nên đã bảo, "Nếu cháu vội thì hãy đi trước đi, ta ở đây một lát sẽ có người đến đón ta "

"Không sao, cháu ở đây với bà đến khi có người đến đón bà " Ninh Tinh lắc đầu bảo bà không sao, dù sao cũng không mua được bánh rồi, . Truyện Sủng

Bà lão vớ tay xoa đầu cô, thúc giục cô hãy đi bà ở đây lo được "Cháu ngoan, bà không sao, ta không yếu ớt đến vậy đâu, cháu cứ đi đi "

"Vậy... Vậy hẹn gặp bà sau, cháu đi trước đây ạ " cô xác nhận lời bà nói, cảm thấy yên tâm, rồi mỉm cười chào bà rồi cô quay đi, lúc đi vẫn không yên tâm quay đầu lại nhìn bà,

Bà lão liền mỉm cười nhìn cô phẩy phẩy tay ra hiệu báo cô cứ đi cẩn thận,

Một lúc không lâu sao đó, Ninh Tinh vừa đi khỏi ngay lập tức cả bọn vệ sĩ từ xa nhìn thấy bà ngồi trên thành ghế, hốt hoảng chạy đến cạnh bà, " Chủ Tịch Phu Nhân đây rồi, người không sao chứ ạ "

"Ta không sao, các người đến trễ quá đấy " bà tuy dễ người, nhưng thật sự bà phải nghiêm khắc với họ vì để bà đợi,

"Xin lỗi chủ tịch " tất cả vệ sĩ điều sợ hãi cúi đầu xin lỗi bà,

"Không sao, mau đưa ta về " bà nhân từ không trách họ, sau đó bà muốn về lại khách sạn, còn bảo họ đưa bà về,

Ninh Tinh hối hả chạy thật nhanh đến tiệm bánh hay đến mua, cũng may người ta chưa đóng cửa tiệm, cô nhanh chóng dựng xe xuống chạy vào tiệm để mua bánh mà kháp kháp thích nhất cho em ấy,

Cô bước vào tiệm bánh từ xa đã nhìn thấy chiếc bánh mà kháp kháp đã thích mấy ngày nay, nên hôm nay cô phải mua nó cho em ấy,

"Cô/ chị, lấy cho tôi cái bánh này " một lời nói đồng thanh phát ra từ hai người chính là cô và một người đàn ông,

Ninh Tinh và người đàn ông đó cùng nhau giật mình, và cùng đối mặt nhìn nhau, người trước mặt cô là một người đàn ông đã trưởng thành độ tuổi khoản gần ba mươi, mặc âu phục rất chỉnh tề lại rất đẹp trai, nhìn vào là biết chắc chắn là một thiếu gia nhà giàu hoặc là một doanh nhân đại gia,

Nhưng Ninh Tinh thật sự không thích loại người dạng như vậy, nên không một chút động nào cả,

"Xin lỗi, hiện tại tiệm bánh chúng tôi chỉ còn một chiếc bánh này thôi ạ " cô nhân Viên tiệm bánh này liền lên đến cắt ngang giữa hai người đang nhìn nhau,

Ninh Tinh cau mày nhìn anh ta lên tiếng "Xin lỗi, chiếc bánh này tôi đã mua rồi"

"Tôi nhìn thấy nó trước, nó là của tôi " anh ta sắc mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh phát ra lời nói kiêu ngạo,

Ninh Tinh nghe lời nói của anh ta nói thật kiêu ngạo mà khó chịu, "Vậy anh cứ lấy đi "

Cô trước giờ không phải là dạn người đôi co và nhiều lời với người lạ, thế nên cô quyết định nhường chiếc bánh đó cho anh ta, còn về kháp kháp cô sẽ mua chiếc bánh khác cho em ấy

"Cô không cần nó nữa sao " người đàn ông ngẩn người khi cô không tranh giành cái bánh với mình, anh ta vẫn vẻ mặt lạnh lùng nói,

Ninh Tinh thật sự không muốn trả lời anh ta, nhưng nếu làm như vậy sẽ là người mất lịch sự nên mới miễn cưỡng trả lời anh ta, "Tôi không muốn tranh giành với người lạ chỉ vì một chiếc bánh "

Nói xong, Ninh Tinh liền quay về phía cô nhân viên bảo cô lấy chiếc bánh chocolate, có dâu tây còn bảo lấy một bao bánh hạnh nhân cho cô "

"Chị lấy cho tôi chiếc bánh này, và bánh hạnh nhân nha "

Nhắc nhở cô nhân Viên xong liền đứng cách xa người đàn ông đang chờ lấy bánh cùng thời điểm với cô, người đàn ông đó cũng không nói gì thêm về cô nữa, trầm ngâm đứng chờ như cô vậy,

"Của hai người đây ạ " một lúc sau, bánh của cả hai cũng đồng thời cùng nhau được nhận cùng lúc,

Ninh Tinh nhận lấy và thanh toán xong xuôi, cô trầm lắng rời đi ra ngoài không hề để ý đến người đàn ông kia, và lên xe mình chạy thật nhanh,

Người đàn ông bước ra cửa tiệm bánh chứng kiến những hành động của Ninh Tinh mà cau mày, vẫn vẻ mặt lạnh lùng cầm chiếc bánh rời đi,

Ninh Tinh để chiếc bánh dưới đằng sau mình, nhanh chóng chạy về nhà thật nhanh, "Kháp Kháp, chị mua bánh cho em nè, sinh nhật vui vẻ "

"Tiểu thư, cô nhớ ngày sinh nhật em sao " Kháp Kháp từ bếp chạy lên khi nghe tiếng xe của cô, cô bé liền chạy lên mỉm cười, vui mừng khi biết Ninh Tinh mua bánh cho cô,

Ninh Tinh đặt chiếc bánh xuống bàn, cảm thấy có lỗi, khi không mua được chiếc bánh mà em ấy thích, "Xin lỗi em, chị không mua được bánh mà em thích "

"Tiểu thư, cô mua bánh cho em, là em vui lắm rồi ạ " Kháp Kháp nheo mày tâm trạng vui mừng đến cỡ nào, khi tiểu thư mua bánh cho cô, sao cô dám lựa chọn mà đòi hỏi cơ chứ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.