Gia Cát Linh Ẩn

Chương 29: Muôn hoa đua thắm




Túy Tiên Lâu, Thương Y khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ, lập tức chạy đến nơi này gọi một bầu rượi, từ từ thưởng thức. Vì không để Thương Y làm
hỏng việc, Gia Cát Linh Ẩn vẫn luôn cấm Thương Y uống rượu.

“Thương đại hiệp, hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài uống rượu? Cũng không
gọi ta cùng Thất ca.” Hai cẩm y nam tử xuất hiện trước mặc Thương Y,
nhìn mặt hai người đó, đúng là Sở Lăng Hàn cùng Sở Lăng Thiên.

“Tiểu Thiên Thiên, các ngươi đến rồi à? Tiểu nhị, mang thêm hai bầu rượu lên
đây.” Thương Y hướng về phía tiểu nhị đang bận rộn trong tiệm, gọi lớn.

Sở Lăng Thiên nhíu mày, chán ghét nói, “Đừng gọi ta là Tiểu Thiên Thiên!”
Tiểu Thiên Thiên khoát lên Vương gia mặt lạnh này, thật sự là có chút
không hài hòa.

“Hôm nay ngươi không cần làm người hầu, hay là lén chạy đến đây uống rượu?
Cũng không sợ chủ nhân tức giận à?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y.

“A, ngươi không biết à?” Thương Y miệng đầy mùi rượu, “Hoàng hậu nương
nương mở Bách Hoa Yến, nha đầu thối đó đi dự rồi, sao nào, tại sao hai
ngươi không đi? Nghe nói hôm nay toàn là mỹ nhân đến đó nha.”

“Mỹ nhân cái gì, chẳng qua chỉ là dung chi tục phấn[1] mà thôi.” Sở Lăng Hàn không nghĩ vậy bèn nói, mỗi lần đến mấy yến hội
dạng này, đều thấy mấy cô gái đó ra sức nịnh nọt lấy lòng Hoàng hậu, Quý phi và các Vương hầu, “Bách Hoa Yến vứt đi, đúng là chẳng thú vị gì cả, vẫn là ra ngoài uống rượu thích hơn, Thất ca, huynh nói có phải không?”

“Nàng có thể đến dự Bách Hoa Yến à.” Sở lăng Thiên nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu,
không ngờ nàng có thể lấy thân phận thứ nữ, được lời mời của Hoàng hậu,
Sở Lăng Thiên cũng có chút kinh ngạc.

“Nàng là ai?” Sở Lăng Hàn khó hiểu hỏi, hay là… trong đầu Sở Lăng Hàn hiện
lên một người, “Nghe nói rượu trong Bách Hoa yến chính là dùng trăm loại hoa chế thành, nói vậy uống ngon hơn rượu này gấp mấy lần, chi bằng
chúng ta đến chỗ Hoàng hậu xin vài chén rượu để uống.” Thấy Sở Lăng
Thiên sắp hai mươi rồi, mà vẫn không gần nữ sắc, thân là đệ đệ thực sự
sốt ruột, khó khăn lắm mới thấy Sở lăng Thiên quan tâm đến một người, Sở Lăng Hàn thế nào cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Hình như lâu rồi ta cũng không tiến cung, nghe nói đến rượu Bách Hoa, vậy
thì không uống vài chén thì không được rồi.” Nhớ đến sự rung động mà Gia Cát Linh Ẩn mang đến cho mình, Thương Y ngược lại muốn đến xem ở Bách
Hoa Yến nàng sẽ có biểu hiện thế nào.

“Nếu hai vị đều nói như vậy, chi bằng bây giờ chúng ta tiến cung ngay đi,
nấn ná thêm nữa sợ rằng Bách hoa Yến đã bắt đầu rồi.” Sở Lăng Thiên vừa
nói vừa đứng lên, có vẻ vội vội vàng vàng.

Cửa cung màu son chậm rãi mở ra, kiếp trước, lần đầu tiến cung cũng là lần
Bách Hoa Yến này, nhưng Gia Cát Linh Ẩn khi đó chỉ đi theo bên cạnh Gia
Cát Hồng Nhan với thân phận nha hoàn hầu Gia Cát Hồng Nhan tiến cung.
Bách Hoa Yến được tổ chức trước Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu, các tiểu
thư được mời đã đến từ sớm, bởi vì Thái hậu hoăng thệ chưa lâu, các tiểu thư đều ăn vận nền nã. Xiêm áo của Gia Cát Hồng Nhan thêu hoa lan, làm
các tiểu thư khác nhao nhao liếc nhìn.

Trong đông đảo các tiểu thư, có ba người đặc biệt thu hút ánh nhìn của người
khác, một là Đại tiểu thư nhà Gia Cát, Gia Cát Hồng Nhan; một là cháu
gái của Chu thái phó, Chu Tuyết Tranh; người còn lại là cháu gái của
Trần quốc công, Trần Cẩm Phàm. Chu Tuyết Tranh mặc sa y bách hợp, tươi
mát thanh nhã; Trần Cẩm Phàm mặc hoa mai nở rộ, mùi thơm thoang thoảng.
Gia Cát Hồng Nhan vì là trưởng nữ của Gia Cát thừa tướng, bên nhà mẹ đẻ
của mẫu thân nàng có ba người cậu bốn anh họ đều có quân hàm cùng địa vị cực cao trong quân, tay nắm trọng binh. Phụ thân của Chu Tuyết Tranh,
Chu Thế Xương, cũng là Thừa tướng giống Gia Cát Chiêm, cô mẫu (chị hoặc
em của cha) còn là Thái phi đương triều, ngoài ra tỷ tỷ ruột đang làm
Quý phi đương triều. Trần Cẩm Phàm là cháu nội của Trần quốc công, là
cháu gái ruột của Hoàng hậu Trần Tư đương triều, lại là Quận chúa được
Hoàng thượng đích thân sắc phong. Trần gia cùng Chu gia được cho là hai
gia tộc có thể lực nhất nước Lăng Nguyệt, theo như Gia Cát Linh Ẩn biết, ở kiếp trước, kết cục cuối cùng của Trần gia là bị Chu gia nuốt trọn.

Các tiểu thư đều tự tìm kiếm những tỷ muội thường ngày quen biết để bắt
chuyện, ngoại trừ ôn chuyện cũ, còn muốn chứng minh khả năng quen biết
rộng rãi của bản thân.

“Biểu tỷ, hôm nay tỷ xinh đẹp thật đó!” Trong đám đông, một cô gái mặc xiêm y hoa đào bước đến, giữ lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, “U Nhược tìm biểu
tỷ từ sớm.”

“U Nhược biểu muội, cữu cữu và cữu mẫu vẫn khỏe chứ?” Gia Cát Hồng Nhan
mỉm cười hỏi, Tiêu U Nhược, là đích nữ duy nhất của Tiêu Lương, anh ruột của Đại phu nhân, có thể nói là viên ngọc quý trên tay của Tiêu gia.

“Vẫn khỏe.” Tiêu U Nhược đắc ý nói với một tiểu thư ở bên cạnh, “Nhìn thấy
không, đây là biểu tỷ của ta, xinh đẹp chứ? Hôm nay ngươi cách ta xa một chút đi.”

Tiêu U Nhược khoe khoang lớn như vậy, ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại
đây, tuy rằng trong lòng tràn ngập bất mãn và hâm mộ, ngoài miệng cũng
nói vài lời xã giao. Các tiểu thư có thể đến tham dự Bách Hoa Yến, đều
gánh vác hy vọng của gia tộc, từ nhỏ đã được dốc lòng bồi dưỡng, dưới vô số tình huống, đều là người khéo léo độ lượng, chỉ là sau lớp nho nhã
lễ độ ấy, cũng không che giấu được sự kiêu kỳ.

Nghe lời khen của mọi người, vẻ tươi cười trên mặt Gia Cát Hồng Nhan ngày
càng sâu, ngoại trừ Chu Tuyết Tranh và Trần Cẩm Phàm, các tiểu thư khác ở trong lòng nàng đều không đáng để nhắc tới. Mà Chu Tuyết Tranh năm năm
rồi không ở trong cung, cũng không khiến nàng lo lắng lắm, chỉ có Trần
Cẩm Phàm, gia thế cùng dung mạo đó, Gia Cát Hồng Nhan không thể không
cân nhắc một phen.

“Các ngươi nhìn xem, đó là ai vậy? Thật xinh đẹp!” Một tiểu thư chỉ vào hai người đang đi từ xa đến, hưng phấn hô lên.

[1] Dung chi tục phấn: ám chỉ những cô gái phấn son bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.