Du Hồn Tiểu Thư

Chương 53: C53: Chỉ Tiếc Không Thể Gặp Nhau Sớm Hơn




Chương 49: Chỉ tiếc không thể gặp nhau sớm hơn.

Giờ cơm trưa, Tô Trạch Vũ và Tô Mạt Mạt ngồi đối diện nhau, tuần trước Tô Trạch Vũ bị mấy anh em trong nhóm chat oanh tạc, yêu cầu Tô Trạch Vũ quay video Tô Mạt Mạt, dạo này công việc bận rộn nên Tô Mạt Mạt không về nhà, Tô Trạch Vũ không thể nhờ chị gái quay video, nhưng nể tình xe cân bằng của bạn cùng phòng, Tô Trạch Vũ đồng ý cuối tuần này sẽ quay chụp Tô Mạt Mạt.

Hiện tại là cơ hội tốt, Tô Trạch Vũ lấy ra điện thoại nhắm ngay mặt Tô Mạt Mạt.

Tô Trạch Vũ rất hay xài điện thoại trên bàn cơm, trong nhà đã sớm quen với hành vi này, trong màn hình điện thoại, Tô Mạt Mạt một tay bưng chén một tay khác cầm đũa chọt chọt vào chén cơm, khoé miệng cong cong sau đó cắn cắn đầu đũa, nâng tay vén tóc bên tai, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nhưng nụ cười lại tăng chứ không giảm.

Tô Trạch Vũ chụp hết một màn này, dẹp điện thoại nhìn chằm chằm Tô Mạt Mạt, một lúc sau mới kêu: "Chị."

"Hả?" Tô Mạt Mạt lấy lại tinh thần, lúc nãy nàng đang nhớ lại tối qua cùng Lãng Tinh Thần xem phim ma, nghĩ đến Lãng Tinh Thần đã là ma còn sợ ma hơn cả mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Dạo này chị có chuyện gì vui hả?"

Tô Mạt Mạt chớp chớp mắt, đáp: "Không có, sao đó?"

Tô Trạch Vũ chống cằm, nhíu mày tự hỏi vài giây, nói: "vẻ mặt lúc nãy của chị đặc biệt...ừm có cái gì cái gì đó..." Tô Trạch Vũ định nói vẻ mặt của Tô Mạt Mạt lúc nãy rất quyến rũ, nhưng ngại cha mẹ đang ngồi cùng nên không dám nói 

Trong lòng Tô Mạt Mạt có quỷ, bị em trai trêu chọc một câu thì lập tức đỏ bừng, nàng siết đôi đũa trong tay, trừng mắt liếc nhìn Tô Trạch Vũ: "Cái gì là cái gì hả? Lại muốn đề thi tham khảo ba năm cao trung năm năm đại học phải không?"

Tô Trạch Vũ thấy Tô Mạt Mạt lại muốn chơi dơ, nhún vai, nói: "Okie okie xem như em chưa nói gì."

Tô mẫu bên cạnh cũng nói: "Thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ, cứ chọc chị suốt."

Ngoài miệng tuy Tô mẫu bênh vực con gái, gấp cho Tô Mạt Mạt một con tôm bóc vỏ nhưng cũng đánh giá vẻ mặt của Tô Mạt Mạt, Tô mẫu là người từng trải, liếc mắt một cái đã biết con gái nhà mình phạm phải đào hoa, mặt mày như mùa xuân đến gần, rõ ràng là hồng loan tinh động.

Tô mẫu nhìn chồng, thấy ông không phát hiện ra gì thì trợn mắt, nghĩ đến con gái cũng không còn nhỏ, đã tốt nghiệp cũng đã đi làm, hiện tại nên quen biết bạn bè là vừa.

Tuy rằng lúc trước...haiz, đứa nhỏ kia cũng không còn nữa, con gái của bà cũng nên quay lại cuộc sống vốn có.

Tô mẫu nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn Tô Mạt Mạt: "Con gái."

"Dạ mẹ."

"Nếu đang quen ai thì dẫn người ta về nhà cùng ăn bữa cơm đi, ba mẹ không phản đối chuyện con yêu đương, miễn là nhân phẩm tốt, đối tốt với con tốt là được rồi."

Thật vất vả mới hết đỏ mặt, Tô Mạt Mạt nghe xong lời mẹ hỏi thì cả khuôn mặt lại nóng bừng: "Mẹ~!"

"Vậy là có à?"

"Ba! Ba nhìn mẹ kìa!"

Tô phụ buông đũa, nói với vợ: "Chuyện con trẻ em đừng làm rộn, nên dẫn về con gái sẽ dẫn về thôi."

Tô Mạt Mạt càng nghe càng tức, kêu: "Ba! Ba theo phe mẹ chọc con hả?"

Phản ứng của Tô Mạt Mạt làm Tô mẫu càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, cười nói: "Tuổi con không còn nhỏ, bằng tuổi con bây giờ mẹ đã kết hôn với ba con, có gì mà ngại? Mấy chuyện này là bình thường thôi."

"Mẹ, mẹ còn nói nữa là con không ăn á, bát tự còn chưa coi mà..."

"Nói vậy là có rồi đúng rồi?"

"Mẹ!!!"

"Được được được, mẹ không nói, ngồi xuống ăn cơm đi."

Thấy Tô Mạt Mạt đòi đi, Tô mẫu kéo tay con gái dỗ dành.

Lúc này Tô Mạt Mạt mới lại cầm lên đôi đũa tiếp tục ăn, ăn xong lập tức chạy về phòng, vừa vào phòng đã nhìn đến con gấu bông to đặt ở trên giường, con gấu bông này giống như đúc với con ở chung cư, nhìn đến nó sẽ nhớ đến Lãng Tinh Thần, trong lòng Tô Mạt Mạt dâng lên loại cảm giác ngọt ngào tê dại, nhảy lên giường ôm chặt gấu bông..

Tuy Tô Mạt Mạt ngại ngùng nhưng cũng biết đến chuyện thành ra như vậy là do em trai bày trò, nàng nghiến răng phóng xuống giường, xông tới phòng Tô Trạch Vũ, từ gầm giường lấy ra một cái hộp lớn, bên trong hộp chứa đầy hình ảnh poster này kia, Tô Mạt Mạt cười cười mò tới đáy hộp lôi ra máy chơi game, hừ lạnh một tiếng nàng cầm theo máy chơi game đi ra phòng khách, vừa nhìn thấy thứ phía sau Tô Mạt Mạt, Tô Trạch Vũ kêu lên: "Tô Mạt Mạt!"

Tô Mạt Mạt dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, đưa máy chơi game cho Tô mẫu: "Mẹ, mẹ thay Tô Trạch Vũ bảo quản thứ này đi."

"Đây là gì?"

"Máy chơi game đó, sinh nhật hai năm trước con mua cho nó, lúc nãy con vừa nghĩ tới, Tiểu Vũ sắp lên đại học, sau này chắc con sẽ mua thêm sách luyện tập cho nó, cái này mẹ giữ dùm Tiểu Vũ đi, mắc công nó mê muội không lo học hành."

"Tô Mạt Mạt, đừng quá đáng nha! Hoạ không dính tới người nhà nha!" Tô Trạch Vũ tức rống.

Tô mẫu bắn cho một con mắt hình viên đạn, Tô Trạch Vũ lập tức héo queo, Tô Mạt Mạt khoanh tay tủm tỉm cười, nói: "chị đã nghĩ kỹ rồi, bình thường chị quan tâm em quá~ ít~! Chút nữa chị sẽ mua đề thi tham khảo của tất cả các tỉnh, thành về cho em, để em có thể ôn tập nhiều hơn các bạn cùng lớp, thi đại học chắc chắn có thể cầm được thành tích tốt, đợi em thi đậu đại học mình thích thì chị sẽ lại mua cho em cái máy mới, loại sản phẩm điện tử này khi nào cũng có thể mua chơi, nhưng thi đại học thì chỉ có một lần thôi, chúng ta phải cùng nhau cố gắng ha."

Tô mẫu cảm thấy hợp lý, cầm máy chơi game, nói: "chị con nói đúng, tiếp xúc nhiều đề thi sẽ cho con có chuẩn bị trước khi đi thi, lúc đó dù gặp đề khó cũng nhớ được công thức. Này! Ánh mắt gì đấy hả? Tô Trạch Vũ, mẹ nói cho con biết, con đừng không biết tốt xấu nghe chưa?!"

"Được rồi mẹ, tiểu Vũ bây giờ còn nhỏ không hiểu chuyện, đợi nó lên sẽ cảm kích con." Hai chữ cảm kích này, Tô Mạt Mạt đặc biệt nhấn mạnh, ở góc độ ba mẹ nhìn không thấy còn trừng mắt Tô Trạch Vũ.

Tô Trạch Vũ có khổ lại không thể nói, nhìn máy chơi game bảo bối bị mẹ đặt mông lên ngồi, giận không thể phản kháng chỉ có thể quay về phòng.

Điện thoại Tô Trạch Vũ không ngừng kêu vang, mở ra thì thấy người trong nhóm không ngừng khen Tô Mạt Mạt.

Tô Trạch Vũ tức đến bể phổi, đăng một bài: Độc nhất là lòng dạ phụ nữ.

Hắn chặn ba mẹ không cho họ thấy bài đăng, còn tag cả Tô Mạt Mạt.

Tô Mạt Mạt tươi cười nhìn điện thoại, ấn thích bài đăng cũ Tô Trạch Vũ, còn bình luận: điều chị hối hận nhất là không dạy em khi còn nhỏ, đừng xen vào việc người khác! Năm ký đề tham khảo đợi em! Muốn đấu với chị hả, hừ!

"A!!!" Trong phòng Tô Trạch Vũ truyền ra tiếng kêu phẫn nộ.

Tô mẫu dừng lại động tác trên tay, quát: "Tô Trạch Vũ! Ban ngày ban mặt gọi quỷ hả?"

Tô Mạt Mạt trốn trong phòng, cười đến khuôn mặt mọc hoa~

Lãng Tinh Thần vừa xuyên tường đi vào thì nhìn thấy cảnh này. Tô Mạt Mạt thấy cô về sớm hơn dự định, hai mắt sáng ngời ngồi ngay ngắn, vui vẻ hỏi: "Cô về rồi?" 

Nhìn thấy Tô Mạt Mạt, nặng nề trong lòng bỗng hóa hư không, suy nghĩ muốn một cái ôm càng lúc càng mãnh liệt.

Lãng Tinh Thần trực tiếp nhập vào gấu bông, nói: "Ôm tôi một cái~"

Tô Mạt Mạt cười, bốn chữ đơn giản lại như dòng nước ấm làm lòng say mê.

Tô Mạt Mạt ngoan ngoãn nghe lời, ôm chặt gấu bông, dịu dàng hỏi: "Sao về sớm vậy? gặp Triệu Hiểu Lệ rồi?"

"Ừm~ Tốc độ dòng chảy thời gian của hai giới khác nhau, dương gian một ngày bằng Địa Phủ mười ngày, đã gặp Triệu Hiểu Lệ rồi."

"Cô ấy nói sao?"

Lãng Tinh Thần thuật lại những gì Triệu Hiểu Lệ nói cho Tô Mạt Mạt nghe, Tô Mạt Mạt nghe xong cau mày, nói: "Mẹ kế của Triệu Hiểu Lệ thật sự quá đáng, mặc dù không phải cốt nhục thân sinh nhưng cũng không nên vì tiền mà nhẫn tâm đ ến vậy!"

Lãng Tinh Thần thở dài một hơi, nói tiếp: "Trước khi về nhà tôi có đến trung tâm giám định tinh thần..."

Sau đó Lãng Tinh Thần lại kể vụ ở trung tâm giám định cho Tô Mạt Mạt nghe, biết được Lãng Tinh Thần dùng năng lực của mình giúp đỡ Tôn Đình Nam, Tô Mạt Mạt có chút ngoài ý muốn.

Nàng cũng biết, Lãng Tinh Thần đối với vụ án này có rất nhiều phản cảm.

Thấy Tô Mạt Mạt im lặng, Lãng Tinh Thần rầu rĩ nói: "Thật xin lỗi, lần trước là tôi hiểu lầm cô, vụ án này thật sự có uẩn khúc."

Tô Mạt Mạt cọ cọ mặt lên gấu bông, nói: "Chuyện này vất vả cô, nếu không có cô thì nhân cách thứ hai của Tôn Đình Nam đã thắng rồi, cám ơn cô đã bỏ qua thành kiến vươn tay giúp đỡ."

"Tôi kể cho cô nghe một chuyện." Lãng Tinh Thần nói.

"Ừm."

"Lúc tôi mười bảy tuổi, nhân lúc nghỉ hè đi làm thêm ở sau bếp tiệm cơm, có một hôm tiệm cơm vô cùng đông khác, nhân viên phục vụ làm không kịp nên tôi xung phong hỗ trợ đưa cơm, kết quả có một vị khách lúc gọi món đã dặn không bỏ rau thơm, nhưng lúc đó nhà bếp quá vội nên quen tay bỏ rau thơm vào. Lúc tôi bưng đồ ăn lên thì vị khách đó nhìn thấy rau thơm trong đó, không nói gì trực tiếp hất đồ ăn vào người tôi, tôi tránh không kịp  nên bị bỏng chân...ngày đó tôi mặc quần jeans, dầu nóng cứ vậy tạt lên đùi đau muốn chết."

Tô Mạt Mạt đột nhiên ôm chặt gấu bông, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Nhưng Tô Mạt Mạt không nói chen vào, nàng an tĩnh chờ đợi Lãng Tinh Thần nói tiếp.

"Tiệm cơm báo cảnh sát, nhưng do đối phương có bệnh tâm thần nên không cần chịu trách nhiệm, tôi nhớ rõ lúc ở trong phòng thẩm vấn, mặc kệ là bên cạnh có luôn cảnh sát, tên điên đó nói với tôi: Con ranh, tao có bệnh tâm thần, giết người sẽ không ở tù, mày chọc điên tao coi chừng ngày mai tao tới tiệm xiên chết mày. Người nhà tên điên đó cũng không chịu bồi thường, còn nói: muốn bắt thì bắt, một xu cũng không trả. Chuyện này xem như xong không thể giải quyết, cũng may trưởng bếp tội nghiệp tôi, cho tôi mấy trăm mua thuốc mỡ, mua quần mới... Nhưng chủ tiệm lại sợ xảy ra chuyện nên trả tiền lương rồi đuổi việc tôi."

Lãng Tinh Thần ngồi dậy, vén lên ống quần bên phải, trên đùi vẫn còn vết sẹo năm đó để lại.

Tô Mạt Mạt nhìn vết sẹo, cái mũi đau xót, đỏ cả hốc mắt.

Lãng Tinh Thần lại nằm vào gấu bông, nhỏ giọng nói: "không phải tôi cố chấp, cũng không phải một hai chống đối cô, lần trước cô hỏi tôi...tôi nói là vấn đề của bản thân, đây là lý do tại sao tôi phản cảm vụ án này, nhưng sau đó tôi nhận ra mình sai lầm, tôi không thể quơ đũa cả nắm, tình huống của Tôn Đình Nam là đặc biệt."

Tô Mạt Mạt vùi đầu vào gấu bông, buồn bã nói: "Đừng nói nữa."

"Ừm." Lãng Tinh Thần ngoan ngoãn đáp, để mặc Tô Mạt Mạt ôm mình.

Tô Mạt Mạt siết chặt gấu bông, tựa như muốn dung nạp Lãng Tinh Thần vào thân thể mình, nàng dùng giọng nói chỉ có Lãng Tinh Thần nghe được, nói: "Nếu như tôi có thể quen biết cô sớm hơn thì tốt rồi." 
1

~~~~

Mị: .... Up đúng lúc mưa to, lại sầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.