Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 29: Ánh trăng




Lúc này dưới ánh trăng hiện ra mơ hồ một thân ảnh, tiếng bước chân từ xa tới gần, đợi cho người đến gần, Thường Ngũ bộ dạng quen thuộc, là thuộc hạ bên người của tôn vương.

Ta nghi hoặc ánh mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần nhấp môi, nhẹ nhàng dỡ một mảnh ngói nhỏ lên, nhất thời ánh sáng trong phòng len ra ngoài. Ta cúi xuống, theo chỗ trống nhìn xuống dưới, Thường Ngũ kia đã vào phòng, Côn Luân đưa lưng về phía hắn, không nói gì dựa vào bàn, không có chút bối rối, giống những dấu vết về cuộc gặp với ta sớm đã biến mất không còn một mảnh.

“Tiền bối.” Thường Ngũ trông bộ dáng âm trầm đáng sợ, không tưởng ra lại rất coi trọng cấp bậc lệ nghĩa, hướng Côn Luân cúi chào, lập tức theo trong lòng,ngực lấy ra một cái bao bọc tơ vàng xa tanh, trông rất cẩn trọng, đi ra phía trước, cẩn thận đem đặt lên bàn của Côn Luân.

Côn Luân quay đầu lại, chớp mắt :”Đây là. . . . . . ?”

“Đây là chủ nhân vừa mới lấy thêm được”. Thường Ngũ đem gói tơ vàng xa tanh mở ra, màu vàng chói lòa nhanh chóng nhảy vào mi mắt ta, tim đập mạnh, kia là tinh xảo miếng vàng quen thuộc, chính là lá vàng! Ta theo bản năng nhìn Lạc Thần, Lạc Thần cũng giơ lên mặt xem ta, đôi mắt đen tuyền có chút sáng, tựa hồ cũng có chút giật mình.

“Như thế nào trong thời gian ngắn, lấy được thêm nhiều lá vàng như vậy?” Côn Luân từ tốn lấy lên một mảnh vàng lá, nhìn như không chút để ý nói.

“Chủ nhân hôm nay tiếp đãi một vị khách nhân, đây coi như quà gặp mặt”

Khách nhân?

Ta nhíu mày, có khách nhân nào lại đem những lá vàng quý hiếm này đến cho tôn vương, là ý gì?

Côn Luân đạm cười:” Khách nhân kia muốn trao đổi điều kiện gì?” Nàng cười đến hơi có chút khinh miệt, lại nói: “Tạ Tử Nguyên bẩm sinh đã có nhiều thủ đoạn, vậy mà dĩ vàng ta lại nhìn không ra hắn có thiên phú đó”

Thường Ngũ trầm mặc một phen, dừng lại lại một chút, lập tức nói: “Chủ nhân phân phó xuống dưới, tiền bối thả ở trong này an tâm dịch vàng lá, sau này sẽ không thiệt, chúng ta cũng sẽ chậm rãi bổ sung thêm”

“Đương nhiên, ngươi trở về, báo cho hắn, không cần quá mức lo lắng, ta cùng với hắn giờ là người ngồi cùng thuyền, ta sẽ hảo hảo tính toán, tận tâm hết sức.” Côn Luân mặt trầm như nước, thong thả nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thường Ngũ, giống như có thể nhìn thông thấu hắn.

Thường Ngũ không được tự nhiên, ấp úng nói: “Kia tiền bối nghỉ ngơi, ta này liền trở về phục mệnh.” Lập tức xoay người đẩy cửa, lưu vân bàn địa đi.

Chờ Thường Ngũ đã đi xa, Côn Luân lúc này mới ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn ta thoáng qua, hướng ta lắc lắc đầu.

Lòng ta trống rỗng, cắn chặt răng, đợi đến Thường Ngũ đã đi xa, mới cúi đầu nói với Lạc Thần:” Đi thôi.” Xoay người nhảy xuống phòng ốc tường viện, rơi xuống bên ngoài hoa cây cối , Lạc Thần cũng nhẹ nhàng theo lại đây.

Ta không nói được một lời, đi dưới loang lổ bóng cây, trừ bỏ gió nhẹ phất qua lá cây sàn sạt, không có một chút ồn ào, lúc này ánh trăng lên cao, màu bạc ánh trăng rơi trêи mặt đấy, tạo ra một vẻ nhu hòa.

Đường nhỏ này giống như không có đích đến, ta đạp ngân một đường ,chạy chầm chậm, phía sau là phảng phất lãnh hương, thủy chung thản nhiên cùng tùy.

Bốn phía im lặng phi thường, lòng ta cũng phập phồng không thôi, một hồi là dáng vẻ của Lạc Thần, một hồi lại là giọng nói và dáng điệu của Côn Luân, còn có những lá vàng chói mắt của Thường Ngũ, những việc này chậm rãi hỗn tạp, liên tục đan xen, chậm rãi hợp ra nụ cười ôn nhu của mẫu thân, nàng mặc áo trắng, như đang đứng ở cuối đường nhỏ, cười gọi ta Y Nhi..

Ta coi như hư ảo cảnh trí, một trận run sợ, cước bộ cũng trở nên vội vàng.

Mẫu thân của ta có thể sống lại theo lời Côn Luân sao?

Nàng đã mất từ lâu, bây giờ nghĩ đến , bừng tỉnh một cái đã như hoa trong gương, trăng trong nước, hư hư mờ ảo, vậy mà Côn Luân chỉ nói một câu, đã khiến ta chờ đợi môt cái hi vọng lớn. Ta nhéo nhéo ngón tay, thầm hạ quyết tâm, mặc kệ sau này thế gian gian khổ hoang mang thế nào, ta cũng phải thử một lần.

Ta đang suy nghĩ ʍôиɠ lung, thình lình ống tay áo sau bị một người nhẹ nhàng bắt được, thân mình bị kiềm hãm, nhất thời sửng sờ ở tại chỗ.

“Không cần đi nhanh vậy, dừng lại một chút được không?”

Ta bị nữ tử lãnh tĩnh phía sau nắm lấy tay áo, áo mỏng một trận nóng lên, vội vàng rụt trở về, quẫn bách nói: “Lạc Thần, chính là có việc cùng ta nói sao?”

“Không có chuyện gì quan trọng, Thanh Y có thể bồi ta một chút không?” Lạc Thần ngữ khí vẫn đạm đạm, mà vẫn như thể khiến cho người khác khó lòng mà từ chối.

Ta kinh ngạc một lúc, không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.

nàng từ trước đến nay đều lạnh như băng, hiện nay làm sao vậy, lại có yêu cầu muốn ta nói chuyện với nàng?

Kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử dưới ánh trăng, trêи người nàng tỏa ra một yên tĩnh lạnh lùng hơi thở, dưới ánh trăng bạc càng có vẻ đạm bạc, thanh nhã bộ dáng, ánh trăng nhuộm đãm như nước long lanh. Đáng tiếc chính là trêи khuôn mặt nàng che đậy bởi một chiếc mặt nạ bạch ngọc, mây sương che mờ, chẳng thể nhìn rõ.

Ta ngẩn ngơ nhìn dưới cái mặt nạ kia, đôi mắt trầm tĩnh như nước lạnh, tựa hồ ở nơi nào từng gặp qua ?

Nghĩ vậy đột nhiên trong đầu một mảnh rối loạn, giống như có một cái cây thô to, từ sâu dưới đất mọc lên, dần dần um sùm cánh lá, che kín trí nhớ như tro bụi, chính là vẫn muốn thật sự suy xét, nhưng vẫn không nhớ được gì.

Cũng là thời điểm này, ánh trăng cũng như vậy, ta đã từng gặp Lạc Thần sao?

“Hảo”, có chút chần chừ, ta gật gật đầu.

“Ngươi nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì”. Lạc Thần khóe môi hơi cong, tuy là cực đạm nhưng gần xa vẫn như ánh trăng phai màu. Giống như hoa quỳnh nhẹ nhàng nở rộ, tỏa hương trong đêm, thấm vào tận tâm can lòng người, như sâu thẳm tận trong đêm khuya, không ai có thể bắt giữ.

Ta hiếm thấy nàng cười, lần này thấy nàng khóe môi mờ mờ ý cười, sửng sốt trong chốc lát, trong lòng cảm nhận , chỉ cần nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của nàng cũng có thể như gỡ xuống hàng nghìn gánh nặng,thoải mái đứng lên.

“Các ngươi nếu cứ đem những bí mật này nói cho ta, thì ta đã không phải ngày ngày cân nhắc , dằn vặt?” Ta cũng cười nói.

Nàng bước dài,đi đến bên cạnh ta, sóng vai :” “Ngươi cũng biết ,có một số việc có thể nói, có một số việc, cũng không thể nói.”

“Có thể nói, không thể nói, thật rắc rối” Ta chớp mắt nói: ” Việc này từ nay về sau đều phải rõ ràng. Hiện giờ Côn Luân không việc gì, ta cũng có thể an tâm làm việc của mình, chủ nhân ngươi giam cầm không cho ta rời đi sao? Ta sẽ theo ý nguyện hắn, cầm bút giao dịch”

Xem ra trong mắt tôn vương vẫn còn hữu dụng, hắn giam cầm Côn Luân, đơn giản là muốn uy hϊế͙p͙ ta, buộc ta tìm kiếm trường sinh thuật. Ta không biết rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng là ngọc toa lục, mặc kệ nó hay không giả dối hư ảo, vì mẫu thân ta, vì Côn Luân, ta cũng muốn tìm ra nó.

Ta rốt cuộc cũng hiểu được mục đích của Côn Luân, trêи đời tốt nhất nên cùng người ta giao dịch, không phải vương gia có rất nhiều manh mối và nhân lực sao?

“Ngươi chịu đáp yêu cầu của chủ nhân đi tìm ngọc toa lục?” Lạc Thần giống như có chút không thể tin: “Này không thể là ngươi. . . . . .”

” “Không phải ta, theo như Lạc Thần ngươi nói, vậy thế nào mới là ta?”

Lạc Thần dừng lại, mím môi không nói.

Ta cười: “Ngươi không hiểu được, ta liền lại càng không hiểu được chính mình rốt cuộc là cái gì . Mới trước đây, người trong cung đều nói ta là quái vật, hận không thể lúc nào cũng tránh xa, ta khi đó suy nghĩ, ta thực sự đáng sợ vậy sao? Sau lại theo Côn Luân mỗi ngày ở hiên tử đọc sách luyện công, bộ dáng chính mình trong quá khứ thế nào, quên đi sạch sẽ, lần trước ở Vương phi tẩm lăng, ta lại giết chết con nhai tí, các ngươi cả đám trêи mặt như nhìn thấy ác quỷ, lại nhắc nhở ta chỉ là một cái điềm xấu với người khác”

Có lẽ ta mang nghiệp ma chướng, nên Côn Luân từ nhỏ đã dặn ta phải giữ hòa khí, không được giận dữ, không được nổi nóng, nếu như không, sẽ bị ác mộng hàng đêm dây dưa, không được sống yên ổn.

Ta tự giễu mình còn chưa nói xong, bả vai hơi hơi chợt lạnh, liền bị nữ tử kia gần sát đè lại.

Thình lình tiếp xúc đó khiến lòng ta khẽ run lên, giống như cực kϊƈɦ động mà vỡ ra, tràn ra một cảm giác ngày thường vẫn đè nén. Ta có chút lúng túng không biết xử trí sao.

“Đừng đi” Lạc Thần gọi lại ta, theo trong lòng ngực lấy ra ngọc trâm, xoay người lại gần, thản nhiên một mùi thơm thoang thoảng lập tức tràn vào mũi ta, ngay đó nhẹ nhàng hướng lên, thay ta tùy ý cài ngọc trâm.

“Chung quy là ngươi gì đó, mang trêи đầu, thật là thích hợp”. nàng đôi mắt híp lại, lẳng lặng chăm chú nhìn ta.

“Đa…..tạ……..” Ta ấp úng, sờ sờ trêи đầu bình yên ngọc trâm, trêи mặt đã sớm ửng đỏ, nghe lời này của nàng, tựa hồ một tầng ý tứ hàm xúc khác.

“Canh giờ không còn sớm , đa tạ ngươi đã đi cùng một đoạn đường này, trở về thôi” Nàng một lần nữa về phía trước bước vào, ta trêи gò má vẫn còn chút nóng vội vàng theo đi xuống.

Khó hiểu là kế tiếp đi đường xuống phía dưới, hai người bỗng nhiên im lặng không nói bất cứ điều gì, ta cố ý giữ khoảng cách với nàng, đi theo nàng phía sau một đoạn.

Nghĩ lại mỗi lần Lạc Thần tới gần ta, trong lòng đều không thể bình tĩnh được, không hiểu sao lại có những cảm giác rất kì lạ. Ta nghi hoặc, nhưng cũng không dám suy xét, có lẽ trong lòng ta đó chính là một loại cảm giác lạ, một cảm giác sợ hãi từ sâu bên trong mà chính ta cũng không hiểu.

Lạc Thần cùng ta đi xuống, ta cẩn thận né qua một bên, trở lại bình yên phong uyển khách phòng. Lạc Thần cũng không ghé qua phong uyển nhiều, tiễn ta tới phòng, liền quay lưng bước về Ngọc Thế Viên.

Ta lẳng lặng ở trêи giường, trong phòng yên tĩnh phi thường, chỉ còn tiếng hơi thở của mình ta, chăm chú nhìn cái bàn lạnh băng, nhớ tới hôm nay đủ chuyện, tâm tư dần dần đi xa, cuối cùng là ngủ thϊế͙p͙ đi.

Có lẽ tối nay, khó có thể là một đêm an ổn, mà ta, đêm khuya liệu sẽ mơ thấy cảnh gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.