Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 38




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Thủy Ngân từng có ba người bạn trai, trong gần ba mươi năm cuộc đời mình, những người đã từng là người yêu, cha mẹ và bạn bè, giống như những khóm bụi gai chặn ngang trên con đường đời của cô, có tác dụng giúp cô rèn giũa đau đớn.

Cha mẹ là người đánh nát tất cả tôn nghiêm của cô, sinh cô ra để chịu đựng đau khổ. Những người cô đã từng yêu, cho cô an ủi, nhưng lại đẩy cô tiến sâu vào thống khổ hơn. Bạn bè của cô, cho cô vui vẻ nhưng lại để cô lẻ loi.

Con người không phải vừa sinh ra đã kiên cường mạnh mẽ. Cô đã từng là người bình thường biết khóc biết cười biết náo loạn, từng chật vật không chịu nổi, từng phải trải qua tù tội, từng mua dây buộc mình, từng trốn tránh tất cả... Nhưng trải qua cực khổ, giống như luyện sắt trong lò nung, đã thiêu huỷ tất cả những gì vốn có của cô, đổ bê tông thêm một lần để có được cô của hiện tại này.

Con người biến thành bộ dạng gì có quan hệ rất lớn với những người gặp phải trong cuộc đời. Thủy Ngân chán ghét cha mẹ mình, bởi vì trong sinh mệnh của cô có lưu lại dấu vết và tổn thương do bọn họ gây ra. Chính vì bọn họ mà cho đến nay cô vẫn không chấp nhận được việc mang thai sinh con. Tình yêu cứ thế chấm dứt, khiến cho cô không muốn tiếp nhận tình cảm của một người mới.

Cũng không phải là sợ phải thất vọng thêm một lần nữa, chỉ là cô đã học được cách tự yêu chính bản thân mình. Tìm được biện pháp chung sống hoà bình với những cảm xúc của bản thân, không giống như khi còn bé nữa, chỉ vì không có ai yêu thương mà khao khát hy vọng có ai đó xuất hiện yêu thương mình.

Trước đó, khi nuôi nấng Hạ Tiểu Yến, có lúc cô không nhịn được nhớ đến cha mẹ của mình trước kia. Hiện tại đối mặt với Cao Gia Nhạc trẻ tuổi theo đuổi, cô cũng không tránh được việc nhớ đến người yêu cũ.

Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến bản thân mình trong một đoạn thời gian ngắn nào đó của quá khứ, có thể là vui vẻ, bi thương hay bình thường. Cho dù con người cô đã bị đánh nát rồi đổ bê tông nhưng cũng không thể hoàn toàn khống chế một mặt cảm tính của chính mình.

Đại khái việc không thể khống chế được cảm xúc của bản thân chính là một việc khiến con người cảm thấy khó chịu nhất.

Có lẽ bởi vì tự tay giết người cho nên đêm nay Thủy Ngân không thể ngủ ngon. Không phải cô sợ hãi, mà chẳng qua có chút mệt mỏi, cả người lơ lơ lửng lửng, mù mù mịt mịt.

Cao Gia Lương trở về nhà họ Cao dưỡng thương, tự nhiên An Chi cũng ở chỗ này. Bọn họ không thể nào cứ ở mãi trong viện của Cao Gia Nhạc, vậy nên Đại phu nhân yêu cầu Thủy Ngân nhường lại chỗ ở vốn dĩ thuộc về Cao Gia Lương.

Dù gì Đại phu nhân vẫn yêu thương con trai mình, thật hiếm khi nói chuyện ôn hoà với Thủy Ngân như thế này: "Để Gia Lương ở cùng với cô trong viện đi, An Chi ở cùng với Gia Vân là được rồi."

Thủy Ngân: "Không có khả năng."

Đại phu nhân: "Vậy cô muốn thế nào, An Chi cũng đã mang thai rồi, không thể mặc kệ cô ta mà đuổi ra ngoài. Cô hãy thương lấy đứa bé, có thể thông cảm cho chúng tôi được không?"

Thủy Ngân vẫn giữ nguyên giọng điệu thật dễ nói chuyện đó: "Ý con là chừng nào con còn ở viện đó thì Cao Gia Lương không được ở. Còn An Chi thì cô ta ngủ ở đâu cũng được."

Chỉ là cô không thích địa bàn của mình bị người khác chiếm mà thôi.

Đại phu nhân: "Cô nói gì vậy, cô là người vợ mà Gia Lương cưới hỏi đàng hoàng về đây. Chẳng lẽ từ giờ đến hết đời cứ cùng nó tách ra như thế? Chuyện cô tức giận An Chi chúng tôi hiểu, nhưng đợi An Chi sinh ra đứa bé thì sẽ vẫn để cho cô nuôi. Đến lúc đó An Chi không ở nhà họ Cao nữa, cô nhắm mắt làm ngơ là được rồi. Tình thế hiện tại cũng chỉ là tạm thời."

Thủy Ngân nghe những lời này của Đại phu nhân, bắt đầu cân nhắc xem mình có nên duy trì kế hoạch cũ nữa hay không.

Theo kịch bản thì hẳn là cô có thể sống thoải mái ở nhà họ Cao thêm được mấy năm, nhưng bây giờ chiến tranh phát sinh sớm, nhà họ Cao có một đống phiền phức, Cao Gia Lương và An Chi đều về đây làm chướng mắt, còn có Cao Gia Nhạc ... tuy rằng người trẻ tuổi rất tốt, nhưng cô không muốn tiếp nhận.

Hiện giờ nhà họ Cao không còn thích hợp cho cô ở lại nữa rồi.

Thủy Ngân vốn là phái hành động, sau khi suy nghĩ rõ ràng lập tức tiến hành quyết định.

"Con muốn ly hôn với Cao Gia Lương."

Đại phu nhân kinh ngạc, "Như vậy sao được!"

Thủy Ngân: "Đương nhiên là được."

Hôn nhân giữa cô và Cao Gia Lương liên quan đến mối quan hệ giữa hai nhà Cao - Lâm, vô duyên vô cớ kết thúc thì đúng là khá phiền phức, nhưng bây giờ cô không muốn tiếp tục nữa, vậy nên có phiền toái đến thế nào cô cũng phải giải quyết dứt khoát.

Lâm phụ Lâm mẫu đến đây, Lâm mẫu cũng có suy nghĩ giống như Đại phu nhân, khuyên cô nhịn một chút, về sau nhận nuôi đứa bé của An Chi là được rồi.

"Trước đó không phải vẫn ổn thoả hay sao, cớ gì bây giờ đột nhiên lại muốn ly hôn chứ? Nếu con ly hôn lúc này thì về sau biết tái giá như thế nào, tới lúc đó còn ai nguyện ý cưới con về nữa?" Lâm mẫu mặt mũi ủ ê.

Lúc trước Thủy Ngân lười nhắc đến chuyện ly hôn này cũng bởi vì thời đại hiện giờ phụ nữ không có lựa chọn được độc thân. Hoặc là lấy chồng, hoặc là tái giá sau khi ly hôn, chứ không thể ở mãi trong nhà mẹ đẻ được.

Biết Lâm mẫu không thể làm ra quyết định, Thủy Ngân trực tiếp đưa ra yêu cầu với Lâm phụ.

Đối với người cha yêu thương con cái hết mực như ông, chỉ cần cô khóc thống thiết một chút là đủ rồi.

"Cha, con thật sự không muốn sống như vậy cả đời. Chẳng lẽ nhà họ Lâm chúng ta không nuôi nổi một đứa con gái hay sao."

"Nếu hai người không đồng ý, chỉ e rằng con gái sẽ chết tại nhà họ Cao!"

Vì Thủy Ngân hết sức kiên định, cuối cùng việc này vẫn được giải quyết xong.

Thủy Ngân kêu người chuyển đi mười mấy bồn hoa nhài và hoa bách hợp cho mình. Cao Gia Nhạc đến tiễn cô, thấy cô không mang theo đồng hồ bên trong phòng, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tam ... Vì sao chị không mang theo đồng hồ mà em tặng chị?"

"Vậy có phải sau này chị vẫn đồng ý trở về nhà họ Cao hay không?" Thời điểm Cao Gia Nhạc hỏi câu này, trong ánh mắt có sự chờ mong mãnh liệt.

Nghe ra được ý tứ ẩn trong lời nói của cậu, Thủy Ngân lắc đầu, "Không, cả đời này tôi sẽ không quay về lại nhà họ Cao nữa."

"Em hiểu rồi." Cao Gia Nhạc nói thật khó khăn, rút ra khẩu súng đưa cho cô, "Vậy em hi vọng chị có thể mang cái này theo."

"Nếu chị không cần em hoặc bất kỳ người nào khác bảo hộ, thì em hy vọng chị có thể sử dụng nó để bảo vệ chính mình."

Thủy Ngân nhận lấy súng, không từ chối nữa.

Có lẽ là vẫn là không cam tâm, Cao Gia Nhạc không thể nhịn được đến cùng, cuối cùng vẫn thốt ra hỏi cô: "Thật sự không thể giữ chị ở lại được ư?"

Những lời này nghe có chút quen thuộc, đã từng có người cũng nói với cô như thế.

Trước khi Thuỷ Ngân bị Hệ thống kéo vào những thế giới này, sau khi chia tay bạn trai cũ không lâu, anh ta và những bạn trai trước không giống nhau, cho nên hai người bọn họ chia tay trong hoà bình. Tại bữa cơm cuối cùng khi ấy, anh ta hỏi cô, "Trên thế giới này có kẻ nào có thể giữ được em mãi mãi không?"

Thủy Ngân bình tĩnh nói cho anh ta biết: "Đâu phải anh muốn giữ lại em của hiện tại, anh muốn giữ em của thời điểm mới gặp đấy chứ."

Người ta vẫn thường có câu, nếu chỉ như lúc mới gặp thì tốt rồi, đó chính là lý do.

Anh ta á khẩu không trả lời được, cuối cùng đành phải cười khổ, "Em sống quá tỉnh táo, chẳng lẽ như vậy không mệt hay sao?"

Thủy Ngân mỉm cười, kính anh ta một ly rượu.

Sống mà đầu óc quá mức tỉnh táo, quả thực sẽ rất mệt mỏi; nhưng nếu không tỉnh táo thì lại cực kỳ thảm.

Giống như khi đó, lần này Thủy Ngân cũng mỉm cười, kính người trẻ tuổi một ly trà.

Cô vứt bỏ nhà họ Cao, giống như mọi lần vứt bỏ những thứ không còn thích hợp với mình, không có một chút lưu luyến nào.

Cô vừa trở lại nhà họ Lâm, Lâm mẫu buồn không sao kể xiết, chỉ hận không thể lập tức tìm ngay một nhà cho cô gả đi, miễn để người khác nói ra nói vào.

"Con gái không lấy chồng không được đâu, nhất định phải gả đi chứ." Lâm mẫu hết lo lắng cái này lại khóc vì cái khác, "Sao con với Khỉ La số lại khổ như vậy hả!"

Lâm Khỉ La vẫn giống như trong kịch bản, thích một người đàn ông đã có vợ. Người ta yêu đương với cô nàng nhưng lại không chọn cô mà lựa chọn về với gia đình.

Lâm Khỉ La tìm đến Thuỷ Ngân, ngồi bên người cô khóc đến thương tâm. Thủy Ngân kêu Lục Phương pha trà hoa nhài, nằm trên ghế xích đu nghe Lâm Khỉ La kể khổ.

"... Vì sao lại vậy chứ, anh ấy nói yêu em, sao có thể vứt bỏ em?"

Thủy Ngân nghe cô nàng nói một hồi rồi mới trả lời: "Nếu hai người không thích hợp thì chắc chắn sẽ có một người vứt bỏ người còn lại. Đây chỉ là một loại bản năng lựa chọn được lợi tránh hại. Bị người ta vứt bỏ cũng chỉ là vì người ta không lựa chọn mình mà thôi, chứ không phải là do mình kém cỏi gì, có gì đâu mà không chấp nhận được. Người khác không chọn em mà em làm như thể cuộc đời đã mất hết ý nghĩa, không còn muốn sống nữa. Thế hoá ra em sống vì người khác à?"

Chọn chị gái để kể khổ, đã không nghe được câu an ủi nào thì thôi, lại còn bị mắng thêm cho một trận; nước mắt của Lâm Khỉ La càng không thể ngừng lại được, hai mắt sưng như hai quả đào.

Thủy Ngân thấy được tương lai của Lâm Khỉ La, cô nàng còn cùng người đàn ông kia lằng nhằng thật lâu, cứ tách lại hợp, hợp lại tách, cuối cùng tinh thần sụp đổ mà tự sát.

Thủy Ngân: "Người này không hợp thì tìm người khác. Đàn ông trên thế giới này chết hết còn mỗi anh ta hay sao?"

Lâm Khỉ La: "Chị, chị không hiểu, trong mắt em anh ấy là tốt nhất, anh ấy rất tốt rất tốt..."

Thủy Ngân: "Tốt cái gì? Chỉ được cái háo sắc."

Lâm Khỉ La: "Chị, sao chị lại mắng anh ấy như thế?!"

Thủy Ngân: "Chị đang mắng em đấy."

Lâm Khỉ La giận đùng đùng bỏ chạy.

Vì cớ gì mỗi lần nhìn thấy Lâm Khỉ La cô lại không khống chế được tính tình? Có thể bởi vì hình ảnh của Lâm Khỉ La làm cho cô nhớ tới một người bạn lúc trước. Kỳ thật tính cách của hai người không giống nhau, nhưng cái dáng vẻ bị người lừa gạt đến chết vẫn không thay đổi thì lại giống nhau cực kỳ.

Kỳ thật thời điểm ở bên người yêu, phần lớn thời gian Thủy Ngân đều có thể giữ vững được tỉnh táo. Nhưng đối mặt với những người bạn đầu óc ngu muội kiểu này, hầu như cô luôn cảm thấy tức giận.

Loại tức giận quen thuộc này khiến cho cô không thể đối xử kiên nhẫn với Lâm Khỉ La được.

... Cô sợ cô nhóc này rồi. Giống như cô sợ người bạn kia của mình khóc đến mức cả mặt đều tràn đầy nước mắt, thật sự là vừa phiền vừa không yên lòng.

Người mà Lâm Khỉ La yêu là một văn nhân ba mươi tuổi, viết tiểu thuyết có chút tiếng tăm. Mà chính bởi vậy Lâm Khỉ La mới sùng bái anh ta, còn lâm vào bể tình ―― cái kiểu kịch bản quen thuộc đó càng làm cho tâm tình của Thủy Ngân trở nên không tốt.

Người đàn ông kia tên là Thái Thư Khắc, sau khi chia tay với Lâm Khỉ La thì tình cảm chưa hết, lại chạy đến tìm Lâm Khỉ La, chẳng may bị Thủy Ngân bắt gặp. Trùng hợp cô chuẩn bị đi ra ngoài lấy thuốc, không ngờ thấy Thái Thư Khắc đang chờ ở đầu con hẻm gần cửa nhà họ Lâm.

Vốn dĩ cô không muốn để ý tới người này, nhưng đối phương lại ra vẻ đàn ông thành thục văn nhã, chủ động lên tiếng hỏi: "Cô là chị gái của Khỉ La phải không?"

Thủy Ngân nhìn anh ta, lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên rút khẩu súng từ trong túi áo khoác ra.

Vẻ mặt ổn trọng của Thái Thư Khắc lập tức thay đổi, "Cô làm gì thế? Một người phụ nữ như cô mang theo súng làm cái gì?!"

Thủy Ngân không thèm nói nhảm với anh ta, nhắm thẳng anh ta mà bắn ―― xuyên qua quần tây.

Thái Thư Khắc không ngờ cô hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi, cũng không nói đạo lý, tiến lên liền ra tay với mình, dọa cho phát sợ, lảo đảo ngồi dưới đất phát run.

Thủy Ngân đi qua, mang theo họng súng vẫn còn nóng hổi dán vào gò má đang run rẩy của anh ta, "Nếu còn đến tìm Lâm Khỉ La nữa thì tôi giết chết anh, đã hiểu chưa?"

Thái Thư Khắc vẫn còn mạnh mồm: "Cô ... Cô làm cái gì vậy, cô còn dám, dám giết người sao?!"

Thủy Ngân nện súng vào mặt anh ta một phát, "Anh nghĩ rằng tôi chưa từng giết người à? Nghe cho kỹ đây, về sau nhìn thấy Lâm Khỉ La thì tốt nhất là đi đường vòng, nếu không ―― "

Cô đặt thân súng vào sát cổ của Thái Thư Khắc, họng súng nhắm ra phía sau, lại bắn thêm một phát nữa.

Hơi nóng cùng sự rung động từ khẩu súng truyền thẳng vào cái cổ yếu ớt, mẩu thể diện cuối cùng của Thái Thư Khắc cũng không duy trì nổi nữa. Anh ta kêu thảm một tiếng, ôm lấy cổ đứng lên liền chạy.

Quả nhiên về sau không thấy Thái Thư Khắc tìm đến nhà họ Lâm nữa.

Về phần Lâm Khỉ La mắc bệnh tương tư thì qua vài tháng không gặp được Thái Thư Khắc, chỉ đành phải thu thập các loại tiểu thuyết mà đối phương viết được đăng trên báo để an ủi nỗi khổ tương tư.

“Chị, chị xem này. Anh ấy mới viết cái truyện ngắn, trong đó có một nữ phụ rất đáng ghét tên là Cẩm Tú, giống tên của chị đó, thật trùng hợp quá." Đồ ngốc Lâm Khỉ La hoàn toàn không phát hiện ra cái gì bất thường, còn đem truyện ngắn đó đến trước mặt Thuỷ Ngân cho cô đọc thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.