Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 20




Edit: tiểu an nhi

Hạ Tiểu Yến khẽ ôm ngực, khuôn mặt nhỏ tái nhợt. Thủy Ngân ngồi bên cạnh thấy thế liền hỏi: "Ngực đau sao?"

Hạ Tiểu Yến nhỏ giọng vâng một chút, "Chân cũng đau nữa." Câu này là câu làm nũng hiếm có của cô bé rồi.

Thủy Ngân từ từ xoa bóp chân cho Hạ Tiểu Yến, thấy được vết máu ứ lại sau khi lấy máu xét nghiệm của cô bé mãi chưa tan.

"Tiểu Yến, mẹ phải nói với con một chuyện."

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hạ Tiểu Yến tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.

Thủy Ngân chậm rãi nói: "Con bị mắc bệnh máu trắng, đây là một loại bệnh mà hiện tại bệnh viện không thể chữa khỏi được. Có thể là mấy ngày hoặc cũng có thể mấy tháng tới, tình trạng bệnh của con sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, không biết lúc nào sẽ chết."

Cho dù là về sau bệnh máu trắng cũng tương đối khó chữa, huống chi là hiện tại, vào lúc thiếu thầy thiếu thuốc như thế này. Cô cảm thấy rất có thể Hạ Tiểu Yến chỉ bị mắc bệnh máu trắng cấp tính. Tuy nhiên tại thời điểm này thì có là dạng nào cũng chỉ gọi chung là bệnh máu trắng, khái niệm bệnh máu trắng cấp tính không biết y học đã phát hiện ra chưa. Đúng vào lúc này mà mắc bệnh thì chỉ có chờ chết mà thôi.

Lúc nghe được kết luận của bác sĩ, rốt cuộc Thủy Ngân mới hiểu ra, vì sao những nhiệm vụ trong tương lai của Hệ thống chưa bao giờ đề cập đến Hạ Tiểu Yến. Bởi vì bên trong thiết lập của kịch bản, cô bé không bao giờ có tương lai.

Thuỷ Ngân có thể nghĩ ra được, trong thế giới của kịch bản gốc, Mộc Hương không hề rời khỏi cái nhà kia, vẫn vì hai đứa con chồng mà vất vả, không để mắt đến Hạ Tiểu Yến bị mắc bệnh. Cô bé sẽ ở trong hoàn cảnh bi thảm tiêu điều đó mà mất đi sinh mệnh.

Hơn nữa, Thuỷ Ngân cũng lờ mờ hiểu được, vì sao trong suốt một năm nay Hệ thống lại an tĩnh như vậy. Nó đang chờ Hạ Tiểu Yến chết đi, chờ thấy cô vì cái chết của Hạ Tiểu Yến mà đau khổ.

Từ trước đến giờ, Hệ thống không chỉ dùng những câu nói tẩy não ngu xuẩn để "dạy dỗ" cô, mà còn để cho cô không ngừng trải nghiệm sự thống khổ trong cuộc sống của những thế giới này. Muốn phá huỷ một con người, thì ra tay đánh vào tình cảm mới là cách dễ dàng nhất.

Hạ Tiểu Yến nhìn sắc mặt bình tĩnh của mẹ, mờ mịt chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới hỏi: "Bệnh của con không chữa được, vậy bây giờ chúng ta có thể về nhà được không?"

"Thuốc rất đắt, dù sao con cũng chữa không khỏi, chúng ta không chữa nữa mẹ nhé?"

Thủy Ngân: "Nếu được chữa trị có lẽ con có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa. Nếu con muốn sống nhiều thêm, mẹ sẽ có cách kiếm tiền cho con chữa bệnh."

Hạ Tiểu Yến lại ra sức lắc đầu, nước mắt lập tức trào ra, "Mẹ, con không muốn chữa."

"Con, con sợ bị tiêm lắm." Cô bé khóc nói.

Thủy Ngân nhìn cô bé một cái thật sâu, không bóc mẽ câu nói dối này.

"Được, vậy chúng ta về nhà."

Bà Dương cũng không ngờ tình trạng của Hạ Tiểu Yến lại nghiêm trọng như vậy, ôm lấy đứa nhỏ khóc đến mấy trận.

Thủy Ngân: "Cháu muốn đưa Tiểu Yến dọn ra ngoài ở."

Bà Dương lại không đồng ý: "Tình hình hiện tại của hai mẹ con như thế này thì làm sao có thể dọn ra ngoài! Ta đã già thế này rồi, còn phải kiêng kỵ cái gì nữa. Các cháu cứ yên tâm ở lại đây đi."

Nghe bà nói vậy, Thuỷ Ngân cũng không tiếp tục đòi dọn đi nữa. Chỉ là về sau cô giảm bớt số ngày ra ngoài làm việc, hôm nào thời tiết đẹp sẽ ôm Hạ Tiểu Yến đi ra phố dạo chơi. Thượng Hải lớn như vậy, hai mẹ con ở đây một năm rồi vẫn còn rất nhiều chỗ chưa từng đến. Thủy Ngân ôm Hạ Tiểu Yến lên toà nhà cao nhất của Thượng Hải, đưa cô bé đi nếm thử đồ ăn ngọt đắt tiền cùng rất nhiều thức ăn ngon, cho dù đứa nhỏ này căn bản không thể ăn được nhiều.

Còn mang cô bé tới xem bến tàu cùng cảng biển nổi tiếng trứ danh của Thượng Hải.

Hạ Tiểu Yến rất thích cảng biển, nơi đó có nhiều thuyền lớn hay lui tới. Mẹ con hai người ngồi một chỗ cũng có thể nhìn thấy mặt biển và sân cảng rộng lớn.

"Mẹ, kiếp sau con có thể được làm con của mẹ nữa không?"

Thủy Ngân nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gò tái nhợt của cô bé: "Nếu kiếp sau còn tiếp tục làm người thì chẳng phải là quá thảm rồi ư?"

Hạ Tiểu Yến tựa người trong ngực cô, nhìn chim trên trời bay qua, giơ tay chỉ vào chúng nó, "Vậy con có thể làm một con chim không? Con muốn bay về để gặp mẹ."

Thủy Ngân: ". . . Hay là làm một cái cây đi, lớn lên ở trên núi cao hoặc là trong rừng rậm."

Hạ Tiểu Yến liền vui vẻ cười rộ lên, vẻ mặt ước ao, "Vậy con chờ mẹ nhé, chúng ta mọc lên ở cùng một chỗ, có thể làm bạn với nhau rồi."

Thủy Ngân: "Được."

Bệnh tình của Hạ Tiểu Yến chuyển biến xấu rất nhanh, đến một ngày, Thủy Ngân theo thường lệ ôm đứa bé ra bến cảng để nhìn thuyền lớn. Cô gái nhỏ giống như chú mèo yếu ớt động động đầu, cọ vào bàn tay Thuỷ Ngân, sau đó cứ thế lặng yên không một tiếng động vĩnh viễn ngủ say ở trong lòng cô.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nắng chiều vàng óng rơi vào bên mặt đứa nhỏ, vuốt ve đau đớn bên trong khối thân thể bé bỏng này, để đứa bé ra đi với gương mặt thanh thản an lành.

Tàu thuyền trên bến cảng hú còi xuất phát, cảng biển vô cùng ồn ào. Bên cạnh hai người có ông lão bà lão đang tản bộ, có một đám trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy ngang qua, có những bạn sinh viên trẻ đang hăng say nói chuyện tranh luận.

Một bà lão thường hay đi dạo ở chỗ này bước đến nhìn hai mẹ con Thuỷ Ngân một chút, không quá vừa lòng nói: "Nơi này gió lớn, mặt trời đã lặn rồi, sao có thể để đứa bé ngủ ở chỗ này như vậy, mau về nhà đi thôi."

Thủy Ngân nhìn bà lão gật gật đầu, ôm lấy thân thể nho nhỏ đã lạnh lẽo trong ngực đứng dậy rời đi.

Cô là người đi tha hương, Hạ Tiểu Yến cũng không có quê quán, cho nên Thủy Ngân quyết định đưa thi thể của cô bé đi hoả táng. Ngồi thuyền ra biển cảng, dưới bầu trời màu xám trắng, rải từng nắm tro cốt vào trong biển.

Thay vì để cho thi thể của cô bé có sinh mệnh ngắn ngủi này bị vùi sâu trong lòng đất mà hư thối, thì không bằng thuận gió thả vào biển, có lẽ sẽ được tự do hơn một chút.

Hệ thống im lặng thật lâu lúc này đột nhiên lên sóng.

【 Tôi biết cô quan tâm đứa trẻ này, tôi có thể để cho cô bé trở lại bên cạnh cô】

Thủy Ngân nhìn hải âu bay cao, dường như không nghe thấy thanh âm tràn ngập dụ hoặc trong đầu kia.

【 Chỉ cần cô có thể cùng Hạ Đông Bằng tạo thành một gia đình, tôi sẽ có biện pháp để Hạ Tiểu Yến gửi hồn vào đứa con của cô và Hạ Đông Bằng. Cô có thể cho cô bé có được một gia đình hoàn chỉnh. Cô nghĩ sao? 】

[ Mày vẫn là thứ khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn như cũ nhỉ. Mày hỏi ta nghĩ sao à? Chẳng lẽ mày lại không đoán được câu trả lời của ta như thế nào sao? ]

Vẻ mặt của Thủy Ngân rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

【 Cô không nên ích kỷ như thế, nếu như người nào cũng ích kỷ như cô thì quốc gia sẽ không có thế hệ sau, mà không có thế hệ sau thì phải phát triển tiếp như thế nào. Đã mang trong mình khả năng sinh sản, cô cũng có nghĩa vụ phải cống hiến cho sự phát triển kéo dài của nhân loại. Chỉ có trở thành một người mẹ vĩ đại thì sinh mệnh của cô mới thật sự có giá trị, bằng không thì cô thể hiện giá trị của mình bằng cách nào? 】

[ Sinh đẻ không có bất kỳ giá trị gì, mà ta cũng không cần xã hội này phải nhìn nhận giá trị của ta ]. Nói xong câu này, Thủy Ngân không tiếp tục để ý đến Hệ thống nữa.

Hiện tại có thể nói cô đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ bên trong của Hệ thống rồi. Nó thổi phồng sự dâng hiến và hy sinh, thổi phồng tình thương của mẹ, tóm lại nó căn bản không quan tâm đến cái gì gọi là yêu hay không yêu, nói toạc ra …. thứ mà nó coi trọng chỉ có giá trị lợi dụng mà thôi.

Bởi vì Hạ Tiểu Yến sớm muộn cũng sẽ chết, cô bé thuộc vào nhóm không có giá trị, cho nên Hệ thống không yêu cầu cô phải làm một người mẹ “yêu thương” cô bé. Còn Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên có thể sống sót, sinh con dưỡng cái, phát triển đời sau, đối với Hệ thống là thuộc vào nhóm có giá trị, cho nên nó muốn cô phải “yêu thương” bọn chúng.

Đây mà gọi là tình thương của mẹ ấy hả? Không, đó chỉ là nô lệ của sinh sản, là lao động sinh sản của nhân loại mà thôi.

Nếu như sinh con đẻ cái mà không phải bởi vì yêu, mà là vì để sau này về già có người chăm sóc thì có khác gì đang dùng vốn để đầu tư đâu. Nhưng trên đời này, đa phần mọi người đều là những người đầu tư thất bại.

【 Sớm muộn sẽ có một ngày cô phải thay đổi suy nghĩ 】

[ Trong những giai đoạn khác nhau của đời người, suy nghĩ luôn không ngừng thay đổi, nhưng điều duy nhất mà ta muốn làm, chính là vĩnh viễn phải chiến đấu với sự yếu đuối của bản thân ]

Thủy Ngân vẫn ở lại chỗ của bà Dương, có lẽ là do quá thương tâm nên bà lão cũng bị bệnh một trận. Thủy Ngân phải chăm sóc một khoảng thời gian, bà mới dần dần khoẻ lại.

"Nếu con bằng lòng thì hãy làm con gái của ta đi." Sau khi bà Dương khoẻ lại đã nói với cô như thế, "Tuy rằng con đã mất đi một đứa con gái, nhưng lại có thêm một người mẹ này."

Quan hệ giữa người và người không chỉ dựa vào huyết thống, đôi khi phải nhìn vào tình cảm. Có tình thì gặp, tình hết thì tan, nếu nghĩ thoáng ra thì đây là cách xác định mối quan hệ đơn giản nhất.

Thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng cuộc sống ở Thượng Hải lại càng thêm nóng bỏng. Thế cục hiện tại không tính là tốt, một bên là dân chúng bình thường vừa sống vừa lo, một bên là xã hội thượng lưu chỉ biết ăn chơi đàn đúm.

Sau khi bà Dương bị ốm, Đổng Lăng Diệp về qua nhà nhiều lần, nghe thấy bà Dương gọi Thuỷ Ngân là con thì cũng đổi giọng gọi cô là em gái. Đối với việc mình có thêm một cô em gái, Đổng Lăng Diệp cực kỳ thích thú, cũng không lâu sau liền bắt đầu liên tục dẫn Thuỷ Ngân đi ra ngoài chơi.

Đổng Lăng Diệp có thể xâm nhập vào tầng lớp gái hồng lâu trung thượng tầng. Cô thuộc loại phú bà trời sinh tính tình hào phóng cởi mở, có gia thế, có tướng mạo, có người theo đuổi. Ngoại trừ những lúc làm việc ra, cô thường xuyên ra vào những phòng khiêu vũ yến hội; cùng một đám tiểu thư, phu nhân nhà giàu xưng chị gọi em. Cuộc sống về đêm vô cùng phong phú.

"Đi theo chị ra ngoài chơi nhiều một chút, trên đời này có nhiều chuyện vui như vậy, cứ chơi vui vẻ rồi sẽ không nghĩ đến những việc khổ sở nữa. Ai mà không có một khoảng thời gian khó khăn chứ, chị cũng từng như vậy đấy thôi." Đổng Lăng Diệp bưng nửa ly rượu lắc lắc, ánh mắt có chút mơ màng nhìn sàn nhảy phía dưới.

Thủy Ngân cũng bưng nửa ly rượu, đứng bên cạnh nhìn xuống đám người đang cười nói xoay tròn ở bên trong sàn nhảy. So với Đổng Lăng Diệp, cô thực sự tỉnh táo.

Đổng Lăng Diệp nhìn cô một hồi, bất chợt cười phá lên, "Em ấy, chị còn tưởng em thuộc kiểu “phụ nữ đàng hoàng” ngoan ngoãn kia cơ. Không ngờ em hút thuốc thuần thục, uống rượu lại lợi hại như vậy. Lần đầu đi đến những chỗ như thế này cũng không thấy sợ hãi gì."

Thủy Ngân đặt ly rượu xuống, nhìn Đổng Lăng Diệp cười cười. Đương nhiên là không sợ, cũng đâu phải lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này. Tuy rằng thời đại khác nhau, nhưng loại không khí đặc thù của chỗ này cô đã quen từ lâu, không khỏi nhớ đến một số việc trong quá khứ.

Đổng Lăng Diệp còn muốn nói thêm với Thuỷ Ngân vài lời, nhưng tiếc là đám bạn gái trên lầu lại gọi hai người qua. Đổng Lăng Diệp kéo tay Thủy Ngân, "Đi thôi, mấy người ở trên lầu đang đánh bài đấy. Chị dẫn em đi xem."

Trên lầu tụ tập khá nhiều người, có hai bàn đánh bài, bên cạnh có không ít phu nhân ăn mặc chỉn chu đứng vây quanh. Đổng Lăng Diệp tiến lên đi một vòng chào hỏi, sau đó hét lớn đòi đặt thêm một bàn."Em gái, có biết đánh bài không? Nếu biết thì chị để em chơi."

Thủy Ngân nhìn cách mọi người đánh bài một chút, "Em không quen với cách chơi lắm, đứng bên cạnh xem là được rồi."

Đổng Lăng Diệp: "Vậy cũng được, để chị đánh trước, em đứng bên cạnh xem nhé. Học xong cách chơi thì giúp chị đánh hai ván."

Kỳ thật trò này Thuỷ Ngân biết khá rõ, dù sao cách thức cũng không khác nhau là mấy, nhìn qua hai lượt chơi đã nắm chắc trong lòng, chỉ có điều là không có hứng thú cho lắm. Thấy Đổng Lăng Diệp đánh bài đến hăng say, Thuỷ Ngân liền rời khỏi vòng vây qua một bên ngồi xuống. Tư thái tự do, nhẹ nhàng chuyển động ly rượu trong tay.

"Mộc tiểu thư?" Thủy Ngân ngẩng đầu, thấy Tống đại tiểu thư đã lâu không gặp.

"Sao cô lại ở chỗ này?" Tống Đình đẩy bạn ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thật ra quan hệ của hai người khá là kỳ quái, nói bạn bè thì cũng không hẳn là bạn bè, chỉ nói chuyện qua qua xem như quen biết. Còn nói là kẻ địch thì lại không hề xuất hiện dáng vẻ giương cung bạt kiếm của cả hai bên.

Thời gian gần đây cuộc sống của Tống Đình trôi qua không dễ dàng gì, cả người tiều tụy đi không ít. Từ sau khi Hạ Đông Bằng bị đập vào đầu đưa đi bệnh viện cấp cứu, đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại. Tống Đình cũng không chắc chồng của mình có thể tỉnh lại được nữa hay không. Mới đầu cô còn thường xuyên chạy qua đó thăm nom, thế nhưng người nằm đó cứ gầy dần gầy mòn, ăn uống ngủ nghỉ đều phải có hộ lý chăm sóc, đã thế còn phát ra một thứ mùi khác thường. Dần dần Tống Đình không thích đến đó nữa.

Cô cũng không biết là mình sợ phải nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của chồng, hay là sợ hãi những biểu hiện đáng sợ của bệnh tật.

Quả thật là tâm phiền ý loạn, vậy nên cô mới cùng bạn bè đến chỗ này để thả lỏng một chút, không ngờ lại gặp được Mộc Hương. Bỗng dưng trong nháy mắt, cô cảm thấy ghen tỵ với Mộc Hương, làm sao cô ấy không cần phải để ý đến bất cứ thứ gì chứ?

"Hiện tại Hạ Đông Bằng đang ở bệnh viện. . ." Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tống Đình đột nhiên nói.

Thủy Ngân nhìn cô nàng, à một tiếng.

Tống Đình không biết nói gì nữa, đúng lúc Đổng Lăng Diệp đánh bài thua mấy ván, quay đầu qua gọi Thủy Ngân: "Em gái, mau tới đây đánh bài giúp chị đi!"

Thủy Ngân đặt ly rượu xuống, đi về phía đám người, thay vào vị trí của Đổng Lăng Diệp.

Tống Đình ngồi nguyên tại chỗ nhìn đám người bên kia thỉnh thoảng phát ra tiếng cười cùng tán thưởng, cảm thấy không ngồi nổi nữa, phiền muộn đứng dậy rời đi. Ngờ đâu vừa về đến nhà, bên phía bệnh viện gọi điện thoại tới.

"Hạ Đông Bằng tiên sinh vừa tỉnh lại rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.