Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 16




Edit: tiểu an nhi

Nhà Tống Đình làm về buôn bán rượu, cũng có chút danh tiếng tại Thượng Hải. Hiện giờ nổi tiếng nhất trong nước không phải là những loại rượu cũ hàng nội địa kia, mà là những chai rượu ngoại quốc có in chữ nước ngoài. Cha của Tống Đình, Tống Hưng Phú bán rượu tây mấy năm nay, lời lãi thu về không ít.

Nhắc tới tiếc nuối duy nhất trên đời này của Tống Hưng Phú chính là không thể sinh một đứa con trai để kế thừa sự nghiệp gia đình. Ông chỉ có đúng một cô con gái bảo bối Tống Đình, được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên. Trước kia ông vẫn luôn lo lắng đến khi mình già đi, con gái sẽ không có ai để dựa vào. Nào ngờ vào khoảng một năm rưỡi trước, trong lúc thuyền của bọn họ đi một con đường tắt, lại vô tình cứu được một người đàn ông bất tỉnh bên bờ sông.

Ngoại trừ tên của mình ra thì anh ta không nhớ bất cứ chuyện gì khác. Khoảng thời gian dưỡng thương trên thuyền lại cùng với Tống Đình nảy sinh tình cảm. Tống Hưng Phú cân nhắc xem xét mãi, thấy không thể lay chuyển được quyết định của con gái đành đồng ý cho hai người đính hôn.

Tướng mạo của Hạ Đông Bằng không tệ, sẵn lòng đi theo ông học việc, tính tình cũng ổn trọng. Ban đầu Tống Hưng Phú còn thấy chướng mắt anh ta, nhưng hiện tại lại càng ngày càng cảm thấy hài lòng, cũng chẳng để ý đến chuyện anh ta bị mất trí nhớ.

Khi trước lúc cứu anh ta, Tống Hưng Phú nhìn qua có thấy quần áo trên người Hạ Đông Bằng là đồ giá rẻ, đoán chừng cũng không phải là người giàu có gì. Vậy nên cho dù người nhà anh ta có muốn tìm người thì đoán chừng cũng không có khả năng tìm tới Thượng Hải.

Tống Đình lại không thể không để ý giống như cha cô. Cô thích Hạ Đông Bằng, khó tránh khỏi nghĩ ngợi đến việc người mình thích trước kia đã lập gia đình hay chưa. Cha cô trông thấy con gái phiền não như vậy, hoàn toàn không cho là đúng, "Dù trước kia nó có từng lấy vợ thì cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn mà thôi, sao có thể so sánh được với con. Nó đã quen sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hiện tại rồi, chẳng lẽ lại bỏ được con để quay về sống kham khổ?"

Ông vỗ vỗ vai cô an ủi: "Cha của con cũng là đàn ông, lại không hiểu rõ suy nghĩ của đàn ông hay sao? Thứ đàn ông coi trọng nhất chính là sự nghiệp và con trai, đợi sau này con sinh cho Hạ Đông Bằng một đứa con nối dõi, còn sợ nó chạy mất ư?"

Tống Đình dẩu miệng, không quá vừa lòng, "Nói không chừng trước kia anh Đông Bằng còn chưa từng kết hôn ấy chứ! Hơn nữa, hiện giờ mọi người được tự do yêu đương. Cho dù lúc trước có kết hôn thì nhất định là do anh ấy bị người nhà ép buộc. Chính miệng anh ấy nói thích con nhất mà!"

Kỳ thực Tống Đình vẫn luôn cảnh giác với bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Hạ Đông Bằng. Ngày Trung thu hôm đó bọn họ đến nhà hàng Tây dùng bữa, Hạ Đông Bằng nhìn người phụ nữ mặc sườn xám nhiều hơn một chút, còn nói là thấy quen mắt, Tống Đình lập tức dâng lên cảnh giác. Trong lòng cứ buồn bực không vui mất mấy ngày.

Cũng không hiểu vì sao cô cứ suy nghĩ mãi đến chuyện đó.

Vốn dĩ qua một thời gian, Tống Đình thường sẽ không nhớ gì đến chuyện không vui này nữa. Dù sao Thượng Hải lớn như vậy, người mới gặp một lần chưa chắc sẽ có cơ hội gặp lại lần thứ hai. Nhưng ai ngờ cuộc đời cứ phải xảy ra những chuyện trùng hợp, không qua mấy ngày cô lại gặp phải người phụ nữ kia.

Tống Đình cũng giống như rất nhiều tiểu thư nhà giàu khác, cô thích những thứ của phương Tây. Không chỉ có bánh kẹo nhập khẩu mà cả quần áo, giày dép cũng đều thích. Vậy nên cô quen hưởng thụ sử dụng những vật đó. Giống như việc thường xuyên đến nhà hàng Tây ăn cơm, thực ra không hẳn là cô thích mùi vị của những món ăn kia, nhưng lại đặc biệt yêu thích cảm giác về sự khác biệt và ưu việt hơn người mà nó mang lại.

Cô thích nhất nhà hàng Tây nằm bên bờ sông, có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh để ngắm những toà nhà ở nơi xa, phong cảnh rất đẹp. Thời điểm Tống Đình muốn giải sầu đều đi một mình tới đây. Tại nhà hàng Tây đó còn thường có người biểu diễn đàn dương cầm. Hôm nay Tống Đình như thường lệ ngồi ăn bò bít tết, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ có chút quen mắt đang ngồi trước cây dương cầm biểu diễn.

Tống Đình cảm thấy miếng bít tết đang ăn không còn mùi vị gì nữa, cô đặt dĩa xuống, dùng khăn lau miệng, ánh mắt dừng lại trên thân người phụ nữ cách đó không xa.

Chính là người phụ nữ mà trước đó Hạ Đông Bằng nói nhìn có chút quen mắt.

Cô không khỏi bắt đầu dùng ánh mắt soi mói mà tìm ra khuyết điểm của người phụ nữ này. Nhìn qua hơn hai mươi, cũng không ít tuổi, khuôn mặt trắng nõn, không phải là cực kỳ xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn. Tư thế ngồi đoan trang, có khí chất. Hai tay đặt tại trên những phím đàn đen trắng, tốc độ di chuyển ngón tay nhanh hay chậm cũng đều khiến cho người ta sinh ra cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Sau khi quan sát một hồi, Tống Đình cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mắt thấy người kia sau khi đàn mấy khúc liền đứng dậy rời đi, đổi sang người khác, Tống Đình bỗng thấy tiếng đàn đáng lẽ dùng để thư giãn giờ lại quá ồn ào. Cô không nhịn được nhấc túi lên đi tìm tung tích người phụ nữ kia, nhưng không thể tìm được.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng Tây đi tới, hỏi xem cô có nhu cầu gì. Tống Đình là khách quen của nơi này, lập tức mở miệng hỏi: "Cô gái vừa đánh đàn dương cầm kia là ai?"

"Vị tiểu thư đó tên là Mộc Hương, mới được bạn của ông chủ giới thiệu đến đây chơi dương cầm. Cứ mỗi thứ hai, thứ năm, thứ bảy hàng tuần vào thời gian này, cô ấy đều tới đây biểu diễn."

Tống Đình tìm hiểu thông tin xong lại không biết nên làm cái gì. Nói cho cùng, cô không biết rốt cuộc người ta với Hạ Đông Bằng có quan hệ gì hay không, chẳng lẽ bảo cô trực tiếp đi qua hỏi xem người ta có quen Hạ Đông Bằng hay không à? Mà ngộ nhỡ quen biết thật thì sao, chẳng phải là cô tự tìm lấy phiền phức ư? Còn nếu đối phương nói không biết, cô tuỳ tiện đến hỏi chuyện người ta, truyền ra ngoài thì mất mặt chết!

Ruột gan của đại tiểu thư cứ xoắn xuýt lại với nhau, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này. Cái suy nghĩ nhỏ mọn đó cô không muốn để cho Hạ Đông Bằng biết, cũng không kể lại với cha. Chỉ chờ đến thứ hai, thứ năm, thứ bảy hàng tuần lặng lẽ một mình chạy đến nhà hàng Tây kia để quan sát "tình địch" trong tư tưởng, cố gắng nhìn ra chút manh mối gì đó.

Cứ như vậy trôi qua một tháng, tất cả nhân viên phục ở đây đều biết vị khách quen Tống đại tiểu thư này rất thích Mộc tiểu thư chuyên chơi dương cầm kia, đến cổ vũ rất nhiều lần.

"Nhà hàng chúng tôi có thể thay mặt khách hàng tặng hoa cho những tiên sinh hay nữ sĩ biểu diễn. Tống tiểu thư thích Mộc tiểu thư đánh đàn như thế, liệu có muốn đặt hoa để tặng cho cô ấy hay không?" Nhân viên phục vụ chu đáo hỏi.

Tống Đình: "? ? ?"

"Không cần!" Cô tức giận trả lời.

Mấy người này mắt mũi kiểu gì vậy, nhìn cô rất giống như yêu thích người phụ nữ kia à? Tống đại tiểu thư tức giận hồi lâu, bỗng dưng lại nghĩ, nếu cô có thể tạo một mối quan hệ tốt với người phụ nữ này, lần sau mà tìm cô ta nói chuyện, nói bóng nói gió hỏi một chút chuyện trong nhà chẳng phải là quá hợp lý hay sao?

Cô lập tức gọi người phục vụ đến, đặt một bó hoa to tặng cho Mộc tiểu thư.

Hôm nay Thủy Ngân biểu diễn xong, còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một nhân viên phục vụ của nhà hàng đưa tới một bó hoa lớn, "Là vị Tống tiểu thư bên kia tặng cho cô. Cô ấy nói cô đánh đàn dương cầm nghe rất hay."

Thủy Ngân tiếp nhận bó hoa, nhìn thoáng qua Tống tiểu thư, mỉm cười nhẹ gật đầu, hết sức lễ phép. Đại tiểu thư ngồi đó cũng thận trọng hướng cô gật đầu.

Người phụ nữ Tống Đình này quan sát cô không phải ngày một ngày hai. Thủy Ngân sao có thể không cảm nhận được ánh mắt phức tạp kia, chỉ là cô không thèm để ý đến đối phương mà thôi. Nói cho cùng, những người này và cô không có bất cứ mối quan hệ nào cả.

Cô tới đây làm việc là do Đổng Lăng Diệp giới thiệu, dù sao việc dạy đàn kiêm gia sư Tiếng Anh cho gia đình kia không thể làm mãi được, có việc gì đó làm kiếm thêm chút đỉnh cũng không tệ.

Liên tục nhận được hoa trong một tháng, lần nào Thủy Ngân cũng chỉ nhìn Tống Đình gật gật đầu mỗi khi nhận hoa. Hai người cứ thế duy trì mối quan hệ “quen biết xã giao” có chút kỳ lạ này .

Tuy nhiên Tống Đình lại không thể duy trì bình thản giống như Thuỷ Ngân, cô tính toán thời gian, cảm thấy hiện giờ là lúc thích hợp mở miệng nói chuyện; ngay tại thời điểm Thủy Ngân đứng dậy rời đi, cô cũng lập tức đứng dậy chạy đuổi theo.

Đáng thương cho vị đại tiểu thư này, bình thường ra ngoài đều có xe đưa xe đón, rất ít khi phải đi bộ trên đường. Lần này vì đuổi theo Thủy Ngân mà cứ thế tay thì xách túi, chân thì giẫm lên giày, lộc cà lộc cộc đi đằng sau theo dõi.

Mặc dù bước chân của Thủy Ngân không lớn, nhưng tốc độ đi lại rất nhanh. Tống Đình đảo mắt một cái đã không thấy người đâu, cô tức giận dậm chân. Không cam lòng đứng ở bên đường một lúc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên. Cô nhìn thấy người mà mình đang tìm xuất hiện, đang từ trong tiệm hoa bước ra, cầm hai cành hoa bách hợp đi về phía trước.

Tống Đình vội vàng đuổi theo, cứ đi sau lưng người ta mà không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào. Nếu chủ động gọi lại thì quá ư mất mặt, có cách nào để đối phương phải chủ động mở lời với mình thì tốt quá.

Đang nghĩ tới nghĩ lui, dưới chân Tống Đình trẹo một cái, ai da một tiếng ngã nhào xuống đất.

Cô thầm mắng một câu trong lòng, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ. Trên đường có nhiều người như vậy, cô nhào ra như đấu vật thế này để cho người ta chế nhạo hay sao. Thế nhưng thử lắc lắc chân một chút lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô không tự đứng lên được, chỉ có thể buồn bực cắn chặt môi, tức giận đến vứt cả cái túi.

"Tống tiểu thư, cô không sao chứ?"

Tống Đình ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Mộc Hương đang đứng trước mặt. Mộc Hương nhặt cái túi cô vừa vứt xuống kia, vẻ mặt lạnh nhạt, không quá giống dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng với người khác khi ở nhà hàng Tây.

Tống Đình thấy Mộc Hương đứng đó từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy nhất định là cô ta đang cười nhạo mình, không khỏi có chút oán giận, "Tôi không sao!"

Thủy Ngân trong tay còn cầm hai cành bách hợp chuẩn bị mang về, giơ ra trước mặt Tống Đình. Tống Đình ngạc nhiên, ngơ ngác nhận lấy hai cành hoa kia, sau đó Thuỷ Ngân dùng cả hai tay đỡ người Tống Đình đứng dậy. Thấy chiếc váy trắng của cô nàng có dính đất, Thủy Ngân tiện tay cúi người phủi sạch.

Tống Đình được cô đỡ, cầm cành hoa trong tay, sắc mặt hết sức phức tạp, "Cô. . ."

Thủy Ngân nhìn cô nàng một cái, "Đi thôi, qua bên kia ngồi."

Chân Tống Đình vẫn còn hơi đau, được Thủy Ngân vịn tiến vào một quán cà phê gần đó. Hai người ngồi đối diện với nhau, rốt cuộc Tống Đình cũng tìm lại được sự kiêu ngạo của mình, hắng giọng nói: "Hôm nay thật cám ơn cô, cà phê để tôi mời."

Thủy Ngân: "Tôi cũng muốn cám ơn Tống tiểu thư gần đây đã tặng hoa cho tôi. Cảm ơn đã dành cho tôi sự yêu thích."

Tống Đình nghe xong thì thầm thấy khó chịu. Cô yêu thích chỗ nào, cô có mưu đồ khác mà thôi. Đang mải nghĩ xem làm sao nhân cơ hội này để hỏi về chuyện của Hạ Đông Bằng một chút thì Tống Đình bỗng nghe thấy cô gái ngồi đối diện kia nói: "Cô có chuyện gì muốn hỏi sao? Tôi có thể nói cho cô biết."

Tống Đình sững sờ, "Tôi có chuyện gì muốn hỏi ư?"

Thủy Ngân bật cười, "Tôi biết Hạ Đông Bằng."

Sắc mặt Tống Đình lập tức thay đổi.

Thủy Ngân làm như không nhìn thấy, giọng điệu không chút chập trùng kể lại: "Anh ta là người chồng thứ hai của tôi, lúc trước tôi có dẫn theo đứa con gái của người chồng thứ nhất, kết hôn với anh ta. Anh ta cũng có một đứa con trai. Chúng tôi mở một cửa hàng nhỏ buôn bán trong trấn tại huyện F. Đến một ngày trên đường ra ngoài nhập hàng về, anh ta không may gặp phải tai nạn, ai cũng bảo anh ta đã chết rồi. Đứa con riêng kia ngày ngày nói tôi khắc chồng, nó ăn trộm tiền trong nhà chạy ra ngoài thoải mái tiêu xài. Còn đứa con gái của người chồng thứ nhất cũng ghét bỏ tôi vì tôi không kiếm được tiền, không cho nó có được một cuộc sống giàu có."

"Về sau tôi bỏ chúng nó ở lại rồi đến sống tại Thượng Hải. Ngày đó khi thấy cô và Hạ Đông Bằng tôi đã nhận ra rồi, chỉ có điều cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, không có ý định đi tìm anh ta. Tống tiểu thư cứ yên tâm."

Tống Đình nghe xong thì trợn mắt há mồm, cô không ngờ lại có thể biết được quá khứ trước kia của Hạ Đông Bằng dễ dàng như thế, mà cũng không nghĩ đến chuyện Hạ Đông Bằng đã cưới hai lần vợ lại còn có con trai và con gái riêng.

Tống Đình nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Đứa con trai kia của anh Đông Bằng hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?"

Thủy Ngân nhìn cô nàng một chút: "Hiện tại hẳn là đã mười bốn."

Tống Đình: "Vậy bây giờ nó đang ở đâu?"

Thủy Ngân: "Làm sao tôi biết được nó đang ở đâu."

Tống Đình thốt ra: "Vậy cô cứ để mặc nó sao?"

Thủy Ngân cười rộ lên, "Tại sao tôi phải quan tâm đến nó?"

Tống Đình nghẹn lời, nói thật đổi lại là cô, cô cũng không muốn để ý, nhưng nếu mặc kệ thì người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì? Tống Đình nhịn mãi cuối cùng mới hỏi: ". . . Chẳng phải cô đã kết hôn với anh Đông Bằng rồi ư? Sao có thể để mặc con của anh ấy được?"

"Tôi không muốn quan tâm, cho nên mặc kệ." Thủy Ngân vuốt vuốt miệng chén, "Về sau nó cũng không thuộc quyền quản lý của tôi nữa, trách nhiệm của mẹ kế này hẳn là thuộc về Tống tiểu thư cô mới phải."

Tống Đình nghĩ tới đây liền tái mét cả mặt mày. Hiện tại cô mới hai mươi tuổi, không ngờ có ngày mình lại có một đứa con riêng mười bốn tuổi, đột nhiên trong lòng lại có chút dao động.

Tống Đình không nhịn được nói: "Tôi và Hạ Đông Bằng mới chỉ đính hôn thôi, còn chưa có kết hôn đâu!"

Thủy Ngân cười cười: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi, cô không cần để ý. Tôi cũng sẽ không đi tìm Hạ Đông Bằng."

Tống Đình nhìn bộ dạng hờ hững không quan tâm của Thuỷ Ngân, cũng không nói rõ được bản thân mình đang cảm thấy như thế nào, cô nàng thử thăm dò: "Cô không quan tâm gì đến chồng của mình sao?"

Thủy Ngân: "Cũng chỉ là một người đàn ông không quá ưu tú mà thôi. Nếu không phải lúc trước quá khó khăn thì tôi kết hôn với anh ta làm gì. Hiện tại cuộc sống của tôi rất tốt, không cần đến anh ta nữa, cho nên có hay không cũng không quan trọng. Tôi mà đã muốn tìm, đàn ông trẻ tuổi anh tuấn lại ưu tú hơn anh ta ở Thượng Hải này có nhiều như vậy, anh ta tính là gì."

Lúc trước Mộc Hương kết hôn với Hạ Đông Bằng quả thực là do hai người bọn họ nảy sinh tình cảm với nhau. Chỉ có điều thứ tình cảm này nằm trong cuộc sống hôn nhân lại quá mức bé nhỏ, rất dễ bị hao mòn, tốc độ dùng còn nhanh hết hơn nhiều so với giấy vệ sinh.

Mặc dù Hệ thống không nhắc gì đến sự phát triển của phần sau kịch bản, nhưng Thủy Ngân dùng chân cũng có thể đoán ra được. Khẳng định là sau này Hạ Đông Bằng có được tài sản của nhà họ Tống, lại được thêm cả vợ lẫn con. Trong câu chuyện này kẻ thắng duy nhất cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi, phụ nữ đều là vật hy sinh làm nền hết. Tất cả chuyện xưa đều có chung một kịch bản như thế, cô đã chán chẳng buồn nghe.

"Tống tiểu thư, tôi xin phép đi trước, hẹn gặp lại." Thủy Ngân cầm hai cành hoa bách hợp, đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Đình nhìn bóng lưng Thuỷ Ngân qua khung kính cửa sổ, bỗng nhiên lâm vào mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.