Địa Ngục Trần Gian

Chương 71: 71: Ngôi Làng Bị Nguyền Rủa




Người đó vừa dứt lời, cảm xúc trong lòng tôi cũng không thể kiềm chế được nữa, nếu như hắn ta chỉ nói mình tôi thì tôi có thể nhịn, nhưng hắn còn nói đến cả Long Phong, nói cả Long Phong đều là phế vật, mặc dù hắn không nói thẳng ra nhưng từ ngữ khí của hắn tôi có thể nghe ra hắn đang ám chỉ sư phụ tôi.

Đầu tiên hắn nói tôi phế vật, sau đó nói đến chuyện của Diệp Kiếm Nhất, nói rằng Diệp Kiếm Nhất đã hại chết một trưởng lão, lúc đó cảm xúc tàn bạo trong lòng tôi đã không thể nào kìm hãm được nữa, tôi hít sâu một hơi, nghĩ đến trước đây đại sư huynh đã nói với tôi, bắt buộc phải dồn ép sự tức giận, không ngừng đọc chú tĩnh tâm.

Tôi hiểu rất rõ, cảm xúc tức giận bộc phát ảnh hưởng đến tôi này là do Tiểu Phật Gia đem lại, trước đây tôi đã giao dịch với hắn một lần, hắn cũng từng nói hắn chính là nỗi tà ác ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi, dùng lời của sư phụ và đại sư huynh thì chính là tâm ma, cho nên dù bây giờ tôi rất tức giận nhưng tuyệt đối không thể để tâm ma chiếm được thế thượng phong.

"Sư huynh, hình như hắn không để ý đến chúng ta.

" Có người phát hiện ra dáng vẻ của tôi, lên tiếng nói.

Đạo Kiệt cười nói: "Đương nhiên rồi, hắn đánh không lại chúng ta, cũng tự trách mình, nếu như không phải vừa nhập môn đã khắc chết sư phụ của mình, thì hiện giờ hắn đâu phải như vậy.

"
Tôi trợn trừng mắt, một tay tóm lấy cổ áo của Đạo Kiệt, nhấc bổng lên, nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói: "Câm mồm! lẽ nào sư phụ ngươi không dạy tôn sư trọng đạo sao? Ta là sư thúc của ngươi!"
"Sư thúc?" Đạo Kiệt cười khinh bỉ, "Ta không có loại sư thúc phế vật như nhà ngươi!"
Vừa dứt lời, Đạo Kiệt vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng phát hiện đã bị tôi giữ chặt, căn bản là không thể động đậy được, hắn vội vàng, "Mấy người các ngươi còn ngơ ra đấy làm gì, không mau đến giúp!"
Tôi quay đầu nhìn lại đám ngốc bên cạnh đang chuẩn bị ra tay, tiểu châu thiên vừa mới đả thông trong người bắt đầu nhanh chóng tuần hoàn, một luồng khí nóng sôi sục lên, thổi bay đám người bọn họ.

"Đây là, tên tiểu tử này khai mở được tiểu châu thiên rồi!" có người nói.

Đạo Kiệt bị tôi siết chặt trong tay cũng hoảng lên, "Không, không thể nào, hắn mới nhập môn chưa được bao lâu mà? Sao có thể khai mở được tiểu châu thiên rồi?"
Tôi cười nhạt nói: "Thu lại lời ngươi vừa nói, nếu không! "
"Nếu không thì làm sao?" phía sau lưng tôi đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, một luồng sức mạnh lớn đã đập vào lưng, trực tiếp đánh tôi bay ra.

"Sư phụ.

" Vì tôi bị đánh bật ra, nên Đạo Kiệt cũng được tự do trở lại, lập tức lên tiếng.

Tôi quay đầu lại nhìn, đó là một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi, mặc chiếc áo thời Đường màu tím.

Người thanh niên đó lạnh lẽo nhìn tôi: "Ỷ mạnh hiếp yếu, ra thể thống gì, mặc dù sư phụ ngươi mất rồi, thân là sư huynh ta phải quản giáo tốt ngươi mới được!"
Ỷ mạnh hiếp yếu?
Trong lòng tôi bật cười, tôi mới là người bị ăn hiếp đó? Tôi đứng dậy, nhìn người thanh niên đó nói: "Ngươi có tư cách gì mà thay sư phụ quản giáo ta?"
"Tư cách gì?" người thanh niên cười nhạt, "Ngươi lại còn hỏi ta có tư cách gì? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ta có tư cách gì quản giáo ngươi!"
Dứt lời, hắn xông vào tôi, tôi nhanh chóng điều lại luồng khí nóng của tiểu châu thiên trong người.

"Đả thông tiểu châu thiên thì sao, thật sự cho rằng mình không có địch thủ, để ta cho ngươi xem!" người thanh niên dùng bàn tay ép xuống tôi, chớp mắt, tôi cảm thấy luồng khí nóng trong cơ thể mình vận chuyển chậm vô cùng, tôi còn chưa phản ứng lại, người thanh niên trực tiếp tiến đến, một cước gọn gàng quyét tôi bay ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp bò dậy, hắn đã dẫm chân lên mặt tôi, khiến cả người tôi nằm bẹp dưới đất, cười chế nhạo nói: "Giờ ngươi nói xem, ta có tư cách quản giáo ngươi hay không!"
"Không!" tôi cắn chặt răng, giờ tôi đã hiểu rõ, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Đạo Kiệt địa vị thấp hơn, nhưng lại dám đến đối đầu với tôi, bởi vì sau lưng có sư phụ của hắn.

Chuyện lần này, nếu như nói không có người này đứng sau sai khiến, thật sự đánh chết tôi cũng không tin!
Đúng lúc tôi vô cùng phẫn nộ, chiếc trống ở eo chợt rung lên, tôi chưa kịp phản ứng thì Hồng Dược đã từ chiếc trống nhỏ xông ra ngoài, gương mặt xinh đẹp như tượng khắc lúc này đã biến thành vô cùng dữ tợn.

"Bắt nạt anh trai, ngươi là người xấu!"
Dứt lời, Hồng Dược cào lên người hắn ta, chỉ một phát đã cào thành một vệt tím đen trên người tên thanh niên, hắn kêu thé lên một tiếng, vội vàng lùi lại, chau mày nhìn Hồng Dược, "Không ngờ, ngươi còn nuôi một con quỷ nữa! Đã như vậy ta sẽ trấn luôn quỷ của ngươi lại!"
Nói xong, ngón tay hắn bắt đầu huơ lên khiến cho người ta hoa mắt, cùng lúc trong miệng lẩm nhẩm gì đó: "Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, trong động mê hoặc, hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần, sử ta tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, kiền la đáp, động cương thái huyền, chém yêu phược tà, độ nhân vạn nghìn, trung sơn thần chú.

Nguyên thủy ngọc văn, trì tụng một lần, khước bệnh duyên niên, án đi ngũ nhạc, bát hải tri văn, ma vương thúc thủ, thị vệ ta hiên, hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn! "
Đọc đến đây, dùng hai ngón tay út và ngón trỏ đặt ở ngón giữa và ngón áp út trung.

Hai tay chập lại, quay qua chỉ vào Hồng Dược, "Lập tức tuân lệnh, trấn!"
Tôi có thể cảm nhận được một luồng khí cương trực nhằm thẳng vào Hồng Dược, trong lòng thấp thỏm, quả nhiên không sai, vì luồng khí đó mà cơ thể Hồng Dược bắt đầu tản ra làn khói xanh, không ngừng kêu lên thảm thiết.

Muốn thu hồi lại Hồng Dược, nhưng lại phát hiện ra Hồng Dược bị luồng khí đó giữ chặt, không thể thoát ra được.

"Thứ quỷ tầm thường cũng dám làm bị thương ta, hôm nay Trương Long Bính ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán!" Trương Long Bính lạnh giọng nói, lấy một lá bùa vàng từ trong túi ra, không biết tại sao vừa nhìn thấy lá bùa, tôi liền thấy lo sợ bất an.

"Dừng tay!" tôi bò dậy, muốn ngăn cản Trương Long Bính lại, nhưng hắn chỉ cười lạnh nói: "Muộn rồi!"
"Dừng tay lại!" tôi hét lên, giật lấy lá bùa trong tay Trương Long Bính.

"Dựa vào ngươi mà muốn ngăn ta lại?" Trương Long Bính cười nhạo, lại muốn một chưởng đánh bật tôi, nhưng lại giống như đánh vào một khối đá nặng ngàn cân, căn bản không thể đánh được, Trương Long Bính giật mình, lúc quay đầu xuống nhìn chỉ thấy một mái tóc bạc phủ xuống đôi mắt tràn đầy giận dữ.

Lúc này sự tức giận điên cuồng đã tràn đầy tâm trí, tôi giống như bị điên, trực tiếp dùng tay nắm lấy cổ Trương Long Bính, nhấc hắn ta lên, giọng nói phát ra từ cổ họng giống như tiếng từ địa ngục vọng đến: "Ta bảo ngươi dừng tay, nghe rõ không?"
"Phế vật!" Trương Long Bính còn định đánh trả, nhưng bị tôi vứt bay ra ngoài, hắn dùng sức dậm lên một miếng đá, nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn nằm dưới đất.

Tôi nhanh chóng lao đến chỗ Hồng Dược, đưa tay ra phá vỡ luồng khí cương trực cuốn quanh người cô ấy, nhìn gương mặt Hồng Dược trắng bệch, cơ thể đã mờ đi, tôi vô cùng đau khổ, vội vàng nói: "Có sao không?"
"Anh, bọn họ đều là người xấu, đều bắt nạt anh và Hồng Dược, chúng ta rời khỏi đây được không.

" Hồng Dược đẫm nước mắt nói.

Tôi ngẩn người, cảm xúc giận dữ đột nhiên tan biến, tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hồng Dược, nhẹ nhàng nói: "Không thể rời khỏi đây được.

"

"Tại sao?" Hồng Dược hoài nghi hỏi lại.

"Cho dù ở đây có nhiều người xấu, bọn họ đều bắt nạt anh và Hồng Dược, nhưng đây là nhà của anh mà.

" Tôi mỉm cười.

Hồng Dược như hiểu mà như không hiểu gật đầu.

Đúng lúc đó, Trương Long Bính cũng bò dậy, nhìn chằm chằm tôi gào lên: "Phế vật, ngươi dám làm vậy với ta? Ta muốn ngươi phải chết!"
Cùng lúc đó, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt đột ngột mở ra, một làn gió thổi ra từ đạo quan, gương mặt vốn đang đầy sát khí của Trương Long Bính nháy mắt trở về bình thường, quay về phía cửa lớn khom lưng cúi đầu.

Tôi quay đầu lại nhìn liền thấy đại sư huynh và Bạch Dương sư bá từ trong bước ra.

Bạch Dương sư bá vừa đi ra nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trước mặt, lông mày không khỏi nhíu lại, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tôi vừa định nói thì tên Đạo Kiệt liền đứng ra lên tiếng: "Sư tổ, đệ tử vừa rồi có vài chuyện về tu hành muốn thỉnh giáo Long Tâm sư thúc, nào ngờ lại khiến cho Long Tâm sư thúc không được vui, hắn ta đã ra tay với đệ tử, suýt chút nữa thì đánh chết đệ tử rồi, cũng may sư phụ đến kịp, cứu đệ tử một mạng, nhưng Long Tâm sư thúc lại như phát điên, vừa rồi đến cả sư phụ con cũng muốn giết luôn, người xem, sư phụ con đã bị hắn đánh đến chảy máu rồi.

"
Tôi ngẩn ra, mặc dù Đạo Kiệt đã kể lại đại khái đầu đuôi chuyện xảy ra, nhưng hắn lại bỏ đi hết những chi tiết bất lợi cho mình đi, còn những chỗ có lợi cho mình thì lại chú trọng để kể.

Ngọc Dương sư bá nhíu chặt lông mày, ông ấy quay qua nhìn Trương Long Bính rồi lại quay qua nhìn tôi nói: "Ngươi vừa rồi đã ra tay với Đạo Kiệt?"
"Đúng, nhưng! " tôi vừa định mở miệng giải thích nhưng Ngọc Dương sư bá vốn dĩ không muốn nghe tôi nói mà tiếp tục hỏi: "Long Bính đến cứu Đạo Kiệt, ngươi cũng ra tay với nó, thậm chí còn đánh nó chảy máu?"
"Đúng! " tôi cúi đầu, trong lòng hiểu rõ thái độ của Ngọc Dương sư bá.

Ông ấy rõ ràng thiên vị người của Hổ Phong, bất kể như nào, đều là do tôi sai, giờ tôi đã hiểu rõ vừa rồi đại sư huynh nói tôi phải nhẫn nhịn là có ý gì rồi.

Ở đây đều là người dưới cùng một mái nhà, không thể không nhường nhịn, trước đây khi sư phụ còn sống, có thể bọn người đại sư huynh còn dễ sống hơn chút, nhưng giờ sư phụ đi rồi, cũng có nghĩa là, Long Phong chúng tôi căn bản không có gì cả.

Đây vốn dĩ là thế giới mạnh được yếu thua, chỉ cần có sức mạnh mới có quyền được nói!
Chính là bây giờ, chính là tại đây!
Ngọc Dương sư bá dạy cho tôi bài học đầu tiên, khái niệm đó cắm sâu vào tâm trí tôi, bắt đầu đâm rễ mọc chồi.

"Thật đúng là đại nghịch bất đạo.

" Ngọc Dương sư bá lạnh giọng nói: "Xem ra Long Phong đã để cho ngươi sống an nhàn quá rồi, nếu như ngươi đã khai mở được tiểu châu thiên, vậy để cho ngươi bận rộn chút, ba ngày sau ngươi và Long Linh sư tỉ ngươi cùng với Long Bính đi tới Hà Bắc.

"
"Chuyện này, sư bá, tiểu sư đệ chỉ vừa mới khai mở được tiểu châu thiên, thuật đạo của nội môn phái, còn có một vài thuật tự bảo vệ cũng chưa nắm rõ đã đi nhận nhiệm vụ, như vậy quá nguy hiểm, không bằng để con đi thay!" đại sư huynh vội vàng nói.

"Không thể nào, ta thấy hắn đánh huynh đệ đồng môn và vãn bối rất lợi hại đấy chứ.

" Ngọc Dương sư bá cười cười, quay ra nhìn đại sư huynh, "Hơn nữa, ngươi cũng có trách nhiệm, quản giáo không tốt, quay về ta có nhiệm vụ khác giao cho ngươi.

"
Đại sư huynh há hốc miệng, mặc dù còn muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Ngọc Dương sư bá lạnh lùng nhìn tôi, "Đừng nghĩ rằng mình đã phá vỡ được rồi thì có thể không coi ai ra gì, tiểu tử, ngươi vẫn còn non lắm.

"
Tôi không biết Ngọc Dương sư bá sao lại có thành kiến với tôi lớn đến vậy, nhưng nói thực, thấy tôi và đại sư huynh đều bị phạt, nhưng kẻ khơi ra chuyện là Trương Đạo Kiệt và Trương Long Bính lại không hề bị làm sao, trong lòng tôi không phục, dựa vào cái gì, người bị bắt nạt rõ ràng là tôi, dựa vào cái gì mà sau cùng người bị phạt cũng là tôi?
Lúc đó đại sư huynh đi đến bên cạnh, vỗ vào vai tôi nói: "Đi thôi.

"
Tôi sững ra, "Nhưng"
"Không có nhưng nhị gì cả, làm sai thì phải nhận, muốn bị đánh thì đứng đó, đi!" sắc mặt đại sư huynh cũng lạnh đi.

Mặc dù trong lòng không cam chịu, nhưng đại sư huynh đã nói như vậy, tôi chỉ có thể cùng với đại sư huynh rời đi.

Vừa quay người, giọng của Trương Long Bính từ phía sau truyền đến, "Sư đệ, ba ngày sau ta sẽ chăm sóc thật tốt cho đệ, đến lúc đó mong được chỉ giáo.

"
Lời nói vô cùng trào phúng và mỉa mai.

Tôi hít sâu một hơi, gắng nhẫn nhịn nỗi căm phẫn trong lòng, cùng đại sư huynh hướng xuống núi.

Sau khi rời khỏi Hổ Phong, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa liền nói: "Đại sư huynh, là bọn chúng hiếp người quá đáng.

"
Đại sư huynh lên tiếng; "Cậu phải nhớ lấy một chuyện.

"
Tôi ngẩn người ra.

"Sư phụ đi rồi, chuyện sau này chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, Ngọc Dương sư bá là người của Hổ Phong, cho nên sẽ không chiếu cố người Long Phong chúng ta, chúng ta muốn có tiếng nói, chỉ cần mạnh hơn nữa, chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.

" Trong giọng nói của đại sư huynh có sự bất mãn, "Vậy nên, trong lòng cậu nếu như không vui cũng phải nhịn, chỉ có thể nhịn.

"
Tôi ngây người ra, siết chặt lấy nắm đấm nói: "Vậy chúng ta cứ tiếp tục bị ức hiếp như vậy?"

"Nhịn.

" đại sư huynh nói, "Đây là Trương gia, chúng ta đều là người nhà Trương gia, một khi là người nhà Trương gia, cả đời đều vì Trương gia, người nhà mình, cho dù có xấu xa thế nào, cũng không thể nói lời oán hận.

"
Tôi cắn chặt răng, không nói gì nữa.

Sau khi quay lại Long Phong, tôi tự trở về phòng của mình, đúng lúc đó, cửa phòng tôi đột nhiên mở ra, tôi quay đầu lại nhìn, là Long Linh sư tỷ, cô ấy lạnh lùng nhìn tôi hỏi: "Ngươi ở Hổ Phong bị bắt nạt phải không?"
Tôi ngơ ra, rồi gật gật đầu.

"Phế vật, bộ mặt của Long Phòng đều bị ngươi hủy rồi, còn liên lụy đến cả đại sư huynh.

" Long Linh sư tỷ nói hết câu, liền đóng sầm cửa lại.

Tôi thẫn thờ, không biết Long Linh sư tỷ đến như vậy là có ý gì, chỉ để mắng tôi một câu phế vật thôi sao?
Ăn cơm xong, sắc mặt Long Linh sư tỷ không được tốt, ăn xong liền trở về phòng của mình, đại sư huynh thấy vậy cười khổ, nói với tôi chuyện có liên quan đến chuyến đi Hà Bắc lần này.

Dù sao tôi cũng phải lập tức theo Long Linh sư tỷ lên đường nhận nhiệm vụ, trước khi đi cũng phải biết được mối nguy hiểm của nhiệm vụ mới được.

Điểm đến lần này là quê nhà của Trương Long Bính, ở quê Trương Long Bính có một hộ gia đình, người lớn trong nhà đều mất sớm, chỉ còn lại hai đứa con trai, hai anh em họ tầm vóc đều cao lớn vạm vỡ, tướng mạo cũng không tồi, hơn nữa nhân duyên cũng rất tốt, nhưng kỳ lạ là hai anh em đều đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa lấy được vợ.

Hai anh em họ vốn dĩ còn có hai người chị, mấy năm trước đã mất rồi, hơn nữa chết rất thảm, cái chết rất đáng sợ!
Một người sau khi lấy chồng bị nhà chồng đối xử không tốt, lúc về nhà mẹ đẻ cô ta đã treo cổ chết.

Còn một người nghe nói là cãi nhau với anh em, ở nhà đã dùng liềm cắt cổ tự vẫn, lúc chết máu chảy khắp sàn nhà, khiến cho người dân trong thôn đến hiện trường đều thấy kinh sợ!
Lúc đó người lớn trong nhà đều đã mất sớm, có người nói rằng do phần mộ phong thủy không tốt, khuyên họ nên di dời, sau này không biết hai anh em họ có động đến mộ tổ không, nhưng những kiếp nạn mơ hồ cuối cùng cũng có một ngày được hé lộ!
Hai anh em họ rất chăm chỉ, kiếm được chút tiền liền xây căn nhà mới, cũng coi như là chuẩn bị để lấy vợ.

Trong lúc đào móng phòng chính, bọn họ đào dưới hố lửa lên một gói giấy dầu được niêm phong kín.

Sau khi mở ra, cả nhà đều bàng hoàng!
Bên trong gói là một tấm giấy vàng rất cũ, bên trên dùng chu sa viết lên những ký tự rất kỳ quái, còn vẽ ba bức tranh đáng sợ: một bức là cô gái treo cổ tự sát, hai là một người con gái khác cắt cổ tự sát, thứ ba là một căn nhà ọp ẹp, bên trong không có ai, bếp cũng bị sập! người trong thôn đã hiểu được nguyên nhân bi thảm của gia đình họ, đó là bị lời nguyền của người thợ xây nhà! Bức vẽ thứ ba ngụ ý không cần giải thích: Nhà họ sắp tuyệt hậu rồi!
Chuyện này nhanh chóng lan truyền đến các làng bên cạnh, vậy nên không có cô gái này đồng ý gả cho anh em họ, sau đó, một trong hai anh em lấy một người phụ nữ ở xa, nhưng không biết tại sao, cô dâu đó sau hai năm lại chạy mất, cũng chưa sinh cho anh ta đứa con nào!
Khoảng tám chín năm trước, hai anh em khốn khổ họ đều sinh bệnh mà chết, quả thật ứng với lời nguyền tuyệt hậu!
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, sau khi anh em họ chết, trong thôn không ngừng xảy ra chuyện kỳ lạ, liên tiếp có người tìm thấy gói giấy dầu trong nhà của mình, những dân làng nhát gan đều bỏ chạy, chỉ còn lại vài hộ gia đình.

Con gái của trưởng thôn mấy ngày trước có ra ngoài làm phù dâu cho nhà người ta, nhưng vô duyên vô cớ lại bị chết, vợ của trưởng thôn sau khi về nhà, sinh buồn rầu phiền não, tuần trước đã tự sát.

Nghe đến đoạn cuối, tôi sững người, vô cớ có một dự cảm không hay.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.