Địa Ngục Nhân Gian

Chương 34: Nghi hoặc




Nghe tới đây, tôi hít sâu một hơi, vừa rồi, tôi nhìn thấy… tất cả đều là đầu người?

Hơn nữa tôi cảm thấy ngũ quan của bọn họ rất kỳ quái, không ngờ thật sự lại có thể vẽ ra được ngũ quan, điều này quá đáng sợ!

Đang lúc kinh hãi, tôi phát hiện biểu cảm của Tiết Dương ngày càng có gì đó không đúng, nói thế nào nhỉ, biểu hiện khi cậu ta nhìn tôi đã rất rõ ràng là trốn tránh, dường như sợ hãi điều gì đó.

Tôi không biết tại sao Tiết Dương lại có phản ứng như vậy, vừa định hỏi cậu ta rốt cuộc là làm sao thì nghe thấy anh họ tôi đột nhiên kêu lên, cả người như thể phát điên nhìn tôi cười ngớ ngẩn, nước dãi cũng chảy ra dài xuống dưới.

“Anh họ!” tôi vội vàng gọi anh ấy, nhưng anh ấy lại như không hề nghe thấy, cứ đứng đó cười ngốc nghếch.

“Các người đều là súc sinh, tôi cũng thế, chúng ta đều phải nhận báo ứng!” anh họ vừa nhìn chúng tôi cười vừa gào lên điên cuồng.

Mấy người hôm trước đi cùng anh họ, sắc mặt bỗng thay đổi, một người trong số đó vội vàng đưa tay bịt miệng anh ấy lại, đẩy anh ấy ra phía sau, tôi vừa định hỏi xem có chuyện gì thì bị những người khác ngăn lại, một người nói với tôi: “Tôi đưa anh ta về trước, anh ta lại phát bệnh rồi, cậu chờ ở đây.”

Tôi không biết tại sao họ lại bảo tôi chờ, chỉ nhìn thấy mấy người đó khiêng anh họ đang trở nên ngốc nghếch đi mất.

Rất nhanh, có người quay trở lại, nhưng lần này người đến không phải người trong số họ, mà là trưởng thôn, ông ấy nhìn tôi: “Giang Lưu, làm tốt lắm, hy vọng của cả thôn đều trông vào cậu.”

Tôi vội cười nói: “Không có gì, không có gì, tôi chỉ làm việc mình có thể thôi, không thể cứ nhìn quê hương chịu khổ, bản thân lại tự do ở bên ngoài.”

Trưởng thôn cười, tiến lên vỗ vào vai tôi, sau đó nhìn Tiết Dương nói: “Vị này là đại sư cậu mời về phải không, nghe nói còn hai người nữa?”

Tôi gật đầu: “Một trong số đó ông có lẽ cũng quen biết đấy, Giang Tiểu Thơ.”

“Giang Tiểu Thơ? Là ai?” trưởng thôn ngẩn người hỏi.

Tôi cũng ngẩn ra, sao trưởng thôn lại không biết Giang Tiểu Thơ chứ? Mặc dù tôi không biết Giang Tiểu Thơ có bí mật gì, nhưng có thể chắc chắn rằng cô ấy lớn lên ở thôn này, trưởng thôn sao lại không biết nhỉ!

“Có lẽ do tuổi tác đã cao, khả năng ghi nhớ đã không còn tốt nữa rồi, cũng họ Giang, xem ra là một đứa trẻ trong thôn chúng ta.” Trưởng thôn cười cười, đột nhiên ánh mắt trở nên linh hoạt, “Nhưng, người mà cậu mời đến chắc không phải một đám giang hồ lừa đảo chỉ biết ăn không ngồi rồi đấy chứ.”

“Không hề, ngoài thôn sương lớn như vậy, là họ dẫn tôi trở lại đây, có thể trưởng thôn không biết, trước đó có nhiều người muốn đi vào thôn nhưng đều bị chết trong sương mù, trong đó còn có cả cảnh sát.” Tôi sợ trưởng thôn nghĩ rằng Tiết Dương với Bạch Hồ bọn họ không đáng tin cậy nên vội vàng nói.

“Còn có chuyện đó nữa?” trưởng thôn cười, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười hiền hòa, “Vậy thì mời, nhưng gần đây trong thôn xảy ra nhiều chuyện, mọi người không dám ngủ một mình ở nhà, nên tất cả đều tập trung ở đền thờ, cảm phiền đại sư hạ mình đến ở cùng chúng tôi vậy.”

“Không sao.” Tiết Dương nhợt nhạt trả lời, liếc trộm tôi một cái, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đang đi tôi chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: “Đúng rồi, anh họ tôi không sao chứ?”

“Không sao, có người thu xếp rồi, mấy ngày nay người trong thôn thường phát bệnh như vậy, ngủ một giấc dậy là không sao nữa.” trưởng thôn cười nói.

Trên đường đi với trưởng thôn, tôi phát hiện ra, trong thôn trừ con người ra không còn bất kỳ loài vật sống nào khác nữa, trước đây khắp nơi đều có thể nhìn thấy gà vịt bò dê, nhưng giờ đến một con cũng không thấy, hơn nữa vốn dĩ còn có đồng ruộng xanh rì, lúc này đã trở nên khô cằn, giống như tất cả đều bị hút cạn kiệt vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cũng thấy rờn rợn.

Một thôn làng ngoại trừ con người ra không còn bất kỳ một vật sống nào nữa, còn có thứ đáng sợ hơn loại thôn làng này sao?

Nhưng một nghi hoặc mới lại xuất hiện, trong thôn kể cả cây trồng cũng chết rồi, vậy mọi người trong thôn ăn cái gì để sống đến bây giờ?

Còn chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, chúng tôi đã đến cổng đền thờ, tôi nhìn thấy chị dâu đang đứng ở đấy lớn tiếng nói gì đó, biểu cảm có vẻ tuyệt vọng và thảm thương, còn có mấy thanh niên trai tráng khác đứng quanh chị ta cũng đang nói gì đó.

Nhìn thấy tôi và trưởng thôn đi đến, bao gồm cả chị dâu, tất cả mọi người đều im lặng, ai cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ lạ.

Nói thế nào nhỉ, ánh mắt đó tôi không thể dùng từ ngữ để miêu tả được, chính là cực kỳ kỳ dị.

Tôi đoán là chị dâu vì thấy anh họ đột nhiên phát điên như vậy nên mới làm loạn, những người bên cạnh thì đang an ủi chị ta.

Tôi cũng không đi hỏi rõ ràng, dù sao nói thật ra, chuyện đến ngày hôm nay phần lớn nguyên nhân cũng đều tại đồ tiện nhân nhà chị ta, tôi thật sự không có tâm trạng để đi tìm hiểu kẻ tiện nhân như vậy.

Chị dâu cũng tự biết rằng tôi không thích chị ta, nên nhìn thấy tôi thì liền đi về.

Sau khi tôi vào trong đền thờ, phát hiện trong không khí phảng phất mùi máu tanh, khiến cho người ta buồn nôn, bên trong tập trung rất nhiều người, cũng may trước đó đền thờ có tu sửa lại rồi, nếu không cũng không thể chứa nổi gần nghìn con người.

Có vài người ánh mắt rất đờ đẫn, nếu như không còn vài đặc trưng của sự sống, còn có thể cử động, thì tôi thậm chí còn nghĩ rằng họ là người chết, vì đa số họ ánh mắt đều đờ đẫn trống rỗng.

Nói ra cũng lạ, khi tôi bước vào trong, tất cả họ đều ngước lên nhìn tôi, mỗi ánh mắt hướng về tôi đều rất kỳ lạ.

Giống như đám người cùng với anh họ lần đầu gặp lại tôi, vừa rồi chị dâu và mấy người kia gặp tôi ở cửa, cũng là biểu cảm như vậy.

Một loại biểu cảm rất kỳ lạ, hỗn độn giữa một loạt các loại biểu cảm, vừa hổ thẹn, sợ hãi, hy vọng, hoảng loạn lại tuyệt vọng.

Bị nhiều người như vậy dùng cùng một ánh mắt nhìn mình, tôi cảm thấy gai người, cảm giác những ánh mắt đó như ngọn đuốc thiêu cháy thân thể tôi.

Lúc này trưởng thôn lên tiếng: “Mọi người, tôi xin có vài lời, Giang Lưu là đại anh hùng của thôn Giang Kị chúng ta, cậu ấy đưa người đến cứu chúng ta rồi! bên cạnh cậu ấy là vị đại sư do cậu ta mời đến, còn có hai vị nữa, chính họ đã dẫn Giang Lưu vào đây, lớp sương mù ngoài kia đã cản bước bọn họ không ít, cũng chứng minh họ có năng lực để đưa chúng ta ra ngoài!”

Trưởng thôn vừa nói xong, biểu cảm của những người khác mới có chút sinh khí, trong ánh mắt mỗi người đều sáng lấp lánh khát vọng được sống, cảm giác đó khiến cho da đầu tôi tê đi, những người tuyệt vọng ở đây đều đem hy vọng sống đặt lên thân tôi, tôi phải cứu được họ ra ngoài mới được!”

Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm bố mẹ trong đám đông, kể cũng lạ, theo lý mà nói, thấy tôi trở về, bố mẹ tôi phải xuất hiện mới đúng, tại sao không thấy đâu cả?

Đúng lúc tôi đang định hỏi trưởng thôn chuyện của bố mẹ mình, Tiết Dương vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Giang Lưu, anh ra ngoài với tôi một chút.”

“Sao vậy?” tôi ngẩn người, không biết Tiết Dương có ý định gì.

“Anh cứ ra đây là được, tôi có vài chuyện muốn hỏi.” Tiết Dương lên tiếng.

Tôi gật đầu, đi ra ngoài cùng Tiết Dương, sau khi ra ngoài, tôi nhìn Tiết Dương im lặng đứng đó, không biết đang nghĩ gì, giống như đang do dự không biết nên nói hay không.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp nói ra, con người tôi vốn đơn thuần, cậu cứ vòng vo như vậy tôi nghe không hiểu.” tôi nói với Tiết Dương.

Tiết Dương hít sâu một hơi rồi cất lời: “Anh nói với tôi, rốt cuộc anh là người sống hay người chết!”

“Gì cơ?” tôi không ngờ Tiết Dương đột nhiên lại hỏi câu đó, nhưng tôi cũng nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên tôi là người sống rồi, không thấy trưởng thôn và những người khác đều quen biết tôi hay sao? Có cần tôi lấy chứng minh thư ra cho cậu xem.”

Tiết Dương vẫn nhìn tôi, giống như phòng bị gì đó, sự cảnh giác trong ánh mắt càng rõ ràng.

“Cậu làm cái gì vậy, nhìn tôi như vậy rất gai người đấy, sao tự nhiên lại nghĩ ra hỏi tôi câu đó vậy, lúc trên cầu rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì?” tôi nhìn Tiết Dương, hỏi ra vấn đề làm tôi day dứt suốt cả quãng đường.

“Tôi nhìn thấy anh!”

“Gì mà nhìn thấy tôi? Không phải tôi luôn đứng trên cầu với cậu sao? Cậu nhìn thấy tôi không phải rất bình thường sao?”

“Không!” Tiết Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm tôi, “Tôi nhìn thấy anh, trong thành phố quỷ dưới cầu!”

Không khí chốc lát trở nên im lặng, tôi cảm thấy hơi thở của mình như sắp dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.