Đêm Mưa Tử Thần

Chương 3-2




Hai người hẹn gặp Vương Văn Tuệ. Có thể là vì chồng đã chết, cô ta cũng không thèm quan tâm nữa, sảng khoái thừa nhận thư nặc danh là cô ta viết. Đối với hành vi nói dối về hiện trường phát hiện án, Vương Văn Tuệ cũng giải thích, chủ yếu là lo lắng sẽ làm mình trở thành kẻ tình nghi, cùng với xuất phát từ một vài lo lắng về mặt tài sản. Đêm xảy ra vụ án, cô ta hẹn mấy chị em chơi mạt chược, từ hơn bảy giờ tối đánh tới tận gần rạng sáng, chứng cứ vắng mặt tại hiện trường rất đầy đủ. Khi nói tới vấn đề Khổng Gia Tín vi phạm quy định dạy thêm, Vương Văn Tuệ có thể do lo lắng cảnh sát sẽ tịch biên số tiền vi phạm quy định, liền bắt đầu giả ngu nói nhảm, lời nói mâu thuẫn, lúc thì nói chuyện dạy thêm cô ta không rõ lắm, lúc thì nói dạy thêm là phụ huynh học sinh chủ động yêu cầu. Về sau qua kiên nhẫn làm việc, bỏ đi những băn khoăn của cô ta, cô ta mới khai ra tình hình thực tế.

Hóa ra, Khổng Gia Tín ngày thường dạy thêm, chủ yếu tập trung vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật. Hắn dạy tổng cộng 50 học sinh, trong đó có 40 học sinh đã tham dự học thêm, được chia làm hai ca, buổi sáng, buổi chiều mỗi buổi hai mươi người. Phí học thêm mỗi ngày 20 đồng một người. Như vậy tính ra, mỗi tháng Khổng Gia Tín dạy thêm thu vào đến hơn 6000, mà số liệu này trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè còn có thể gấp vài lần. Khổng Gia Tín vào kỳ nghỉ đông nghỉ hè cơ hồ mỗi ngày đều sắp xếp dạy thêm, vừa qua ba tháng hè hắn ít nhất có thể kiếm hai ba vạn.

Kết quả khám nghiệm tử thi của Khổng Gia Tín cơ bản tương tự hai vụ án trước, móc sắt buộc xích cũng là sau khi hô hấp hắn hoàn toàn đình chỉ mới được móc vào trên lưỡi. Hơi khác biệt chính là, lần này hung thủ không mang đi bất kỳ bộ phận nào. Song Khổng Gia Tín bị cận nặng, sau khi xảy ra vụ án không thấy mắt kính của hắn đâu. Hàn Ấn phân tích, hẳn đã bị hung thủ coi như chiến lợi phẩm mang đi rồi.

Phía khảo sát hiện trường: Vì trong phòng che kín dấu chân, dấu tay của học sinh và phụ huynh, muốn từ đó tìm được thông tin của hung thủ căn bản không có khả năng. Hiện trường không có dấu vết từng bị lục lọi, không có tổn thất tài vật. Hiện trường phát hiện án có sách chồng chất xung quanh nạn nhân, qua thẩm định, là sách học sinh vất trong ngăn bàn, hoặc sách nạn nhân dùng dạy học. Chỉ có một quyển ngoại lệ, sách rất mới, bìa là hai cô nàng trần truồng bày ra tư thế hạ lưu, nội dung đều là chút chuyện tình dục tục tĩu. Nói ngắn gọn, đây là một ấn phẩm phi pháp bản sắc tình. Hàn Ấn cho rằng, quyển sách bậy này là hung thủ cố ý để lại hiện trường, giống với động cơ để lại con dao kia ở bệnh viện trung tâm lần trước, đều được mang ý nghĩa nào đó. Bìa sách hẳn đã từng được lau chùi, không để lại dấu tay. Song khoa kỹ thuật trong trang giấy sách lấy được vài mẩu dấu tay, so sánh dấu tay phù hợp hiện đang tiến hành kiểm tra.

Từ Thiên Thành hiểu được, phụ huynh từng tới trường khiếu nại Khổng Gia Tín tổng cộng có hai vị, theo tư liệu thông tin học sinh nhà trường cung cấp, rất dễ dàng tìm được đơn vị công tác và điện thoại của hai vị phụ huynh này. Từ Thiên Thành lần lượt hẹn gặp họ.

Các phụ huynh kể tình hình đều không sai biệt lắm. Họ đều thừa nhận Khổng Gia Tín từng nói vài câu hạ lưu với con họ, về sau họ đi tìm nhà trường, trường chuyển lớp cho con họ, hiệu trưởng còn tự mình ra mặt đại diện trường học xin lỗi. Các phụ huynh cũng lo sự việc làm lớn ảnh hưởng không tốt tới thể xác và tinh thần của con họ, liền nhận lời xin lỗi của trường học, sự việc trôi vào quá khứ.

Không bất ngờ chút nào chính là, trong lúc nói chuyện hai vị phụ huynh đều lên án mạnh mẽ các loại việc làm bất chính của nhà trường. Từ Thiên Thành nghe chỉ còn biết liên tục gật đầu, muốn cắt ngang họ cũng không được. Xem ra mấy phụ huynh này cũng đã nín nhịn rất lâu, cứ mặc cho họ phát tiết vậy. Song trở lại vụ án, cho đến giờ không tìm được điểm giao với hai vụ án trước.

Đồng thời, về tình hình tiết mục radio của Khổng Gia Tín, Phương Vũ cũng đã điều tra.

Khổng Gia Tín nửa năm trước từng ghi âm vài lần cho một chương trình raido, tên của chương trình là "Giảng đường bạch thoại danh tác", tên như ý nghĩa, tức là dùng một vài từ ngữ phổ thông dễ hiểu, từ ngữ hiện đại, để kể vài tác phẩm cổ văn kinh điển. Khổng Gia Tín phụ trách giảng giải 《 Hồng Lâu Mộng 》. Bởi vì lượng nghe đài của chương trình radio khá thấp, cho nên cũng chỉ ảnh hưởng với một số ít người cố định.

Phương Vũ góp nhặt trên diễn đàn và trang chủ của radio một vài phản ứng của thính giả, phát hiện nó đã gợi ra tranh luận rất lớn trong những người nghe chương trình. Đa số mọi người cho rằng chương trình thấp kém ghê gớm, có vẻ khinh nhờn những tác phẩm nổi tiếng, dạy hư con trẻ, thậm chí còn chụp mũ tục tĩu, nhục dục.

Song làm một chương trình, có tranh luận dù sao vẫn còn hơn không ai chú ý. Lại nói hiện giờ lòng người rất quái lạ, càng nhiều người mắng, sức chú ý càng cao. Khảo sát website cho thấy, lượt người xem chương trình vẫn còn rất cao. Đáng tiếc chương trình radio không cách nào sánh được với đài truyền hình, nếu không Khổng Gia Tín đã có thể viết vài cuốn sách xuất bản, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc dạy thêm cho học sinh kiếm tiền.

Sau đó Phương Vũ gặp mặt người chế tác chương trình. Người chế tác chương trình bình thản kể, để chương trình hấp dẫn thính giả, thêm vào nguyên tố hiện đại với một vài tác phẩm nổi tiếng đã tiến hành đóng gói, có vài từ ngữ quả thật khá ẩn ý, mập mờ. Người chế tác còn cung cấp CD của chương trình khi ấy cho Phương Vũ.

Từ tình hình của Khổng Gia Tín thu thập được hiện nay, hắn vi phạm quy định của bộ giáo dục, thông qua một ít thủ đoạn ký kết ngầm cùng các giáo viên để dụ học sinh tham dự học thêm, từ đó kiếm chác được lợi nhuận kếch xù, còn từng nhiều lần dùng ô ngôn uế ngữ với nữ đồng nghiệp và nữ sinh để quấy rối. Hành vi của hắn trái ngược với luân lý đạo đức, vi phạm tiêu chuẩn nghề nghiệp giáo viên. Nói cách khác, hắn giống với Vu Mai, Vương Ích Đức, có thiếu hụt đạo đức nghiêm trọng, phù hợp với mô hình nhất quán hung thủ chọn nạn nhân.

Tổng hợp các phương diện, vụ án Khổng Gia Tín đã có thể hoàn toàn xác định là vụ thứ ba của hung án liên hoàn này. Đương nhiên việc này không ngoài dự liệu của Hàn Ấn, song cũng không mang đến tiến triển đột phá cho vụ án, ngược lại phủ định một vài phân tích của Hàn Ấn lúc trước -- Ý nghĩa của nghi thức hiển nhiên không liên quan đến "Tam Bất Hầu", nạn nhân không bị cắt lỗ tai. Thời gian hung thủ gây án cũng không cố định vào thứ năm. Nhiệt độ gan của thi thể cho thấy, thời gian tử vong của nạn nhân là từ khoảng 9 giờ đến 10 giờ tối thứ tư ngày 2 tháng 9. Một tia ánh bình minh vốn le lói chỉ thoáng chốc lại bị mây đen che kín, vụ án trở lại điểm ban đầu, hơn nữa trở nên rắc rối phức tạp hơn. Nghi vấn nhiều như xiềng xích cài mật mã, chờ Hàn Ấn phá giải.

Trần truồng, trói, sắp xếp quần áo, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Cắt lưỡi, móc mắt, móc lưỡi ba loại thủ đoạn trừng phạt này có ý nghĩa gì? Dao phẫu thuật, sách xếp thành vòng tròn cùng với tạp chí tình dục chứng minh cái gì? Hung thủ giữa lần đầu gây án và lần thứ hai thời kỳ làm nguội là bảy ngày, lần thứ hai và lần thứ ba là sáu ngày. Phân tích góc độ tâm lý học phạm tội, dục vọng gây án của hung thủ đã ngày càng mãnh liệt, dựa trên lý luận đó thời gian cách lần thứ ba gây án sẽ không quá dài, vậy có phải sẽ nhanh chóng có vụ hung án thứ tư không?

Đồng thời xâm nhập điều tra Khổng Gia Tín bị giết, cảnh sát đã sắp xếp điều tra cẩn thận mối quan hệ xã hội của Vu Mai và Vương Ích Đức, rốt cuộc tìm được một chỗ hai người xuất hiện giao điểm -- Họ đều theo đạo Thiên Chúa, nhà thờ đi lễ cũng cùng một nơi.

Nhân viên điều tra đã hỏi mục sư ở nhà thờ đó cùng phần lớn giáo dân, theo họ báo cáo, Vu Mai và Vương Ích Đức không hề quen biết trong nhà thờ. Sau khi buổi lễ kết thúc, các giáo dân sẽ thường tới một hiệu sách Tân Hoa gần đó tiếp tục trao đổi, nhưng cho tới giờ chưa từng thấy hai người tham gia.

Theo đạo Thiên Chúa có thể là mối liên hệ giữa hai nạn nhân không?

Vương Văn Tuệ đã từng xác định rõ, Khổng Gia Tín không theo đạo Thiên Chúa, từ điểm này đến xem, suy luận dường như không được thành lập. Không đúng, suy nghĩ như vậy có hơi quá hẹp, nếu mối quan hệ không chỉ một thì sao? Tỷ như: Vu Mai và Vương Ích Đức là một loại quan hệ, còn lại... Nếu còn có thể tiếp tục xuất hiện nạn nhân có một loại liên hệ, loại khả năng khác cũng có chứ! Vậy, Vu Mai và Vương Ích Đức có thể được lựa chọn tại nhà thờ không? Bản thân hung thủ có phải cũng thờ Thiên Chúa? Mang theo nghi vấn, Hàn Ấn đi tới nhà thờ trung tâm tại sườn nam quảng trường Trung Tân.

Nhà thờ trước đó do người Anh đặt kế hoạch xây dựng, người Đức thiết kế, người Trung Quốc thi công, tháp nhọn, cửa sổ nhọn, cổng vòm hình nhọn, phong cách Cơ Đốc điển hình. Chung quanh nhà cao tầng sầm uất, cơ quan tài chính, câu lạc bộ nhà hàng du lịch, tòa kiến trúc đặc biệt khuôn mẫu này liền có vẻ vô cùng nổi bật, cho nên tìm không hề tốn sức chút nào.

Mục sư nghe mục đích đến của Hàn Ấn, vô cùng phối hợp, đưa Hàn Ấn vào phòng video theo dõi, cùng nghiên cứu. Hàn Ấn cũng hy vọng mục sư có thể nói cái nhìn của ông, có ai tâm tình đặc biệt hoặc có ý nguyện chuộc tội đặc biệt hay không. Mục sư thật sự rất xứng chức, ông có hiểu biết đại khái về từng giáo dân thường xuyên tới đây nghe giảng, trừ bỏ một vài việc tôn giáo riêng tư, nội dung không thể tiết lộ ra ngoài, còn lại đều nói rõ đầy đủ.

Hiện tượng thực tế trong nước, thờ Thiên Chúa chủ yếu có ba loại người -- người già, người bệnh tật, người sở hữu tiền tài quyền thế. Người già theo đuổi một loại "cảm giác tồn tại", người bệnh tật theo đuổi một loại cảm giác giá trị, còn kẻ sở hữu tiền quyền theo đuổi cảm giác chuộc tội. Nói cho cùng đều đang tìm tâm lý an ủi, tìm kiếm cứu vớt tâm hồn. Nhưng thật sự có thể tuân thủ giáo nghĩa, có thể nghe lọt lời khuyên e rằng chỉ có hai loại người đầu, còn loại thứ ba đơn giản là muốn mượn việc này để thoát khỏi cảm giác tội lỗi trong hiện thực, lúc nghe giảng rất thành kính, ra khỏi nhà thờ thì cái đang làm vẫn cứ làm, phạm phải thì sửa, sửa lại tái phạm, tuần hoàn bất tận.

Hung thủ là một sát thủ theo đuổi kiểu quyền lực, hẳn là thuộc đối tượng khá trưởng thành hơn nữa càng đặc biệt mẫn cảm với thành công, thất bại, tuổi tác không già. Thủ pháp giết người sạch sẽ lưu loát, không phải người bệnh tật. Cho nên hai loại trước có thể loại trừ, còn lại tập trung chú ý loại thứ ba -- Tầng lớp khá cao, trẻ trung khỏe mạnh trong khoảng 35 đến 50 tuổi.

Từ chiều nghiên cứu mãi đến quá nửa đêm, từ video theo dõi và trong lời mục sư nói đều không có thu hoạch quá lớn, Hàn Ấn chỉ có thể ôm tâm tình thất vọng nói lời từ biệt mục sư, mà mục sư thì tay cầm thánh giá tiếc nuối nói: "Tín ngưỡng tôn giáo có thành kính mấy, cuối cùng vẫn không đánh lại được dục vọng bành trướng!"

Lái xe chạy về nhà đã nửa đêm, ngoài cửa sổ bóng đêm nặng trĩu, một mảnh u tĩnh. Thình lình, một suy nghĩ chợt lóe vào đầu Hàn Ấn. Buổi tối như vậy "ngươi" đang làm gì? Có thể trở lại nơi đã khiến ngươi thỏa mãn vô hạn không? Hoa viên Cảnh Trình là khởi điểm "ngươi" từ người thành ma, với "ngươi" mà nói ý nghĩa phi phàm, đêm không gây án "ngươi" có thể trở lại chốn cũ không?

Hàn Ấn giẫm mạnh lên phanh xe, ô tô dừng lại chính giữa đường cái. Anh quay đầu xe, chạy về hướng hoa viên Cảnh Trình.

Ai tham gia vào một công việc nào đó lâu, hoặc vô cùng tập trung vào một chuyện nào đó, sẽ sinh ra một ít năng lực thần kỳ, ví dụ như trực giác, linh cảm, cảm ứng vân vân. Mặc dù năng lực này sẽ làm công tác hoặc sự việc trở nên đơn giản, nhưng kết cục chưa chắc đều đã tốt. Linh cảm đột phát của Hàn Ấn, khiến anh cơ hồ rơi vào tuyệt cảnh.

Xe chạy ban đêm, tốc độ nhanh hơn nhiều, hơn mười phút sau, Hàn Ấn đậu xe ở cửa biệt thự của Vu Mai tại hoa viên Cảnh Trình. Anh từ trên xe bước xuống, tay vịn cửa xe muốn đóng, nhưng lại phát hiện có một bóng đen từ trên cửa sổ biệt thự nhảy ra. Hàn Ấn thoáng sửng sốt, lập tức hô to: "Ai đó? Đứng lại!"

Bóng đen giật mình, bước chân vẫn không hề dừng lại, ngược lại như tia chớp nhằm phía một chiếc xe bên cạnh. Mở cửa, lên xe, khởi động, chỉ trong phút chốc đã xong xuôi. Đợi Hàn Ấn kịp phản ứng, ô tô của đối phương đã lái ra ngoài.

Hàn Ấn liều mạng đuổi theo, chạy hơn ba mươi mét, đang lúc anh sắp sửa từ bỏ, ô tô phía trước lại đột ngột dừng lại. Tiếp theo thanh âm chói tai của bánh xe ma sát trên mặt đất, xe đột ngột quay đầu, hướng phía Hàn Ấn chạy tới. Hàn Ấn dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, chưa kịp phản ứng, người đã bị hất bay, nặng nề rơi xuống đất.

Anh ngửa mặt nằm trên đất, mạng như chỉ mành treo chuông, chút ý thức sót lại khiến anh cảm giác được, có người đi tới trước anh. Anh dùng cơ hồ là một tia sức lực cuối cùng, nói: "Ngươi... Ngươi là... ai? Ta... Ta là... Cảnh sát..."

Ven hồ nước trong của trường học, hồ nước trong suốt thấy đáy, đám cá bơi lội vui đùa, sương mù trên mặt hồ bốc lên, giống như những đám mây trắng vấn vít. Dưới hàng liễu rủ, Hàn Ấn và Vương Mạn dựa vào nhau, phảng phất như cảnh tượng lần đầu họ hẹn hò.

"Mạn Mạn, anh nhớ em lắm."

"Ấn, em cũng nhớ anh."

"Em khỏe không?"

"Ừ, khỏe, anh thì sao?"

"Anh cũng ổn, nhưng mỗi ngày đều nén không được nhớ em. Em có thể tha thứ cho anh không?"

"Đồ ngốc, cho tới giờ em đều không trách anh."

"Vậy thì tốt quá, chúng ta rốt cuộc đã bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau nữa được không?"

"Không, anh không thuộc về nơi này. Biết chưa? Chỉ cần anh sống vui vẻ, em ở đâu cũng sẽ cầu khẩn cho anh."

"Không, anh muốn ở bên em! Đừng đi... Không... Đừng đi... Xin em... Đừng đi..."

Trong phòng bệnh, thiết bị giám sát nhịp tim đột nhiên nhảy điên cuồng. "Y tá!" " Bác sĩ!" "Tiểu Ấn!" Lập tức vang lên một tràn tiếng la, tiếng bước chân hỗn độn.

Hàn Ấn mở mắt, bốn phía trắng xóa hơi chói mắt. Anh dùng sức chớp mắt hai cái, mới nhìn rõ chỗ của mình hiện giờ. Phòng bệnh màu trắng sạch sẽ, bên cửa sổ bày đầy hoa tươi, giỏ trái cây, hai bên giường là mẹ, chị, bác sĩ Hoàng bạn cũ của ba, y tá, Hạng đội, những ánh mắt ân cần này khiến Hàn Ấn lập tức cảm giác sức sống của mình.

Bác sĩ Hoàng theo thứ tự vạch hai mắt anh, dùng đèn pin chiếu, vỗ vai anh, thoải mái nói: "Anh bạn, hoan nghênh cậu trở lại địa cầu. Cảm giác ngủ này thế nào?"

"Cám ơn chú Hoàng, để chú phải lo phiền rồi." Giọng Hàn Ấn rất suy yếu.

Bác sĩ Hoàng cười cười, xoay người cầm cánh tay của Thẩm Hiểu Mẫn mẹ Hàn Ấn: "Chị dâu yên tâm đi, không có gì đâu. Thằng bé này mạng lớn, chỉ bị thương gân cốt, nhưng mà đầu đã bị đánh nghiêm trọng, còn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày."

Thẩm Hiểu Mẫn thở phào nhẹ nhỏm, đau lòng nhìn Hàn Ấn, sau đó nói với bác sĩ Hoàng: "Cám ơn cậu, Tiểu Hoàng! Lão Hàn công tác ở nước ngoài, lần này nhờ có cậu!"

"Cám ơn, chú Hoàng!" Chị cũng đi theo nói cám ơn với bác sĩ Hoàng.

"Khách khí với chú làm gì, đều là người nhà cả! Chú còn có bệnh nhân, có việc mọi người cứ tìm chú."

Khi mẹ và chị tiễn bác sĩ Hoàng ra cửa, Hàn Ấn nghiêng đầu sang Hạng Hạo Nhiên bên cạnh. Hạng Hạo Nhiên đón tầm mắt nhìn chằm chằm anh, Hàn Ấn biết trong ánh mắt này chẳng những có ân cần với thương thế của anh, mặt khác còn có một phần chờ mong, đáng tiếc anh không đưa được đáp án.

"Trời quá tối... Không thấy được hình dáng hung thủ... Biển số xe cũng không thấy được, song xe hình như là màu đen." Hàn Ấn dùng thanh âm yếu ớt đứt quãng nói.

"Đừng lo, người không sao là tốt rồi. Vụ án có phá sớm một ngày muộn một ngày cũng chẳng có gì ghê gớm, mạng lại chỉ có một cái. Sau này ngàn vạn lần đừng tự tiện hành động, biết chưa?" Hạng Hạo Nhiên nói rất thật tình, đó cũng là yêu cầu nhất quán của y với thuộc hạ.

Đừng thấy y bình thường sấm rền gió cuộn, thật ra khi chấp hành nhiệm vụ lớn, luôn không ngần ngại lải nhải với thủ hạ "Nhất định phải chú ý an toàn, đừng lỗ mãng, nhất định phải chú ý tránh thương tổn không cần thiết". Như y vừa nói, vụ án phá sớm một ngày muộn một ngày cũng không có gì ghê gớm, mạng chỉ có một. Mạng của cảnh sát cũng là mạng, phía sau còn liên lụy đến mấy gia đình. Dùng một sinh mệnh đổi lấy một vụ án không đáng, tổ chức không chịu trách nhiệm với sinh mệnh, với công nuôi dưỡng nhiều năm của cha mẹ với bạn.

Hàn Ấn "ừ" một tiếng, ngại ngùng cười cười, sau đó trêu đùa nói: "Đặt hoa tươi đầy phòng làm gì, giống như tôi là liệt sĩ vậy."

Hạng Hạo Nhiên cũng mỉm cười: "Là lãnh đạo cục tặng, biết cậu là thành phần trí thức, tặng cái khác thì tầm thường quá."

Đang khi nói chuyện, mẹ và chị của Hàn Ấn đã trở lại phòng bệnh. Hạng Hạo Nhiên biết thời gian còn lại nên để cho gia đình, liền thức thời rời khỏi phòng bệnh.

"Tiểu Ấn, hù chết mẹ rồi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết sống thế nào hả? Làm sao ăn nói với ba con hả? Ba con công tác nước ngoài, nghe nói con xảy ra chuyện, đang thuê máy bay trở về ngay đấy!" Thẩm Hiểu Mẫn vuốt khuôn mặt bị trầy xước của con trai, đầy vẻ đau lòng.

"Thằng nhóc thối, khoe mẽ cái gì! Em có biết em ngủ một ngày một đêm, chị và mẹ lo thế nào không?" Chị cũng đau lòng quở trách nói.

...

Trong phòng không có người ngoài, mẹ và chị liền chân tình bộc lộ, vừa đau lòng vừa quở trách, lau nước mắt càm ràm một đống chuyện. Hàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.