Đạo Quân

Chương 2272: Bàn giao hậu sự (2)




Một khi xác nhận bản thân bại lộ, cùng Ô Thường cũng chỉ có thể một mất một còn, Ô Thường không chết, toàn bộ Thiên Hành Tông bởi vì hắn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt tai ương ngập đầu!

“Sư phó.” Thiện Tiên Nhi nhảy nhót chạy đến, dáng vẻ rất vui hỏi: “Sư phó, ngài nhìn cái gì vậy?”

Văn Hoa quay đầu lại nhìn nàng một chút, mỉm cười nói: “Không nhìn cái gì, tùy tiện đi một chút mà thôi.”

Lại quay đầu trông về toàn bộ Thiên Hành Tông, trong nội tâm, điều duy nhất có thể an ủi mình là, làm tất cả không chỉ vì mình, cũng là vì toàn bộ Thiên Hành Tông, một khi công thành, toàn bộ Thiên Hành Tông sẽ là một cảnh giới khác, tất cả mọi người đều sẽ cảm tạ hắn.

...

Bờ biển Dược Cốc, thời điểm Quách Mạn ở trên bờ biển sưu tầm hải sản, Yêu Tu biến thành quái ngư kia lại lần nữa bơi tới bên chân nàng, trong miệng phun ra mật thư, lại nhanh chóng biến mất.

Tiện tay lấy đi mật thư, tiếp tục sưu tầm hải sản một lúc mới rời đi.

Nàng vẫn cùng Mao Lư Sơn Trang duy trì liên hệ bí mật, cho dù Nhan Bảo Như trở về mang theo phương thức liên hệ trực tiếp với Mao Lư Sơn Trang, nhưng Quách Mạn vẫn duy trì phương thức nội tuyến.

Ô Thường nắm giữ đường dây của Nhan Bảo Như, lại không nắm giữ được nội tuyến của Quách Mạn.

...

Trong mật thất của Mao Lư biệt viện, Vân Cơ bước nhanh tới bên người Ngưu Hữu Đạo, bẩm báo: “Côn Lâm Thụ, Ngao Phong và Vương Tôn đã đến, ở ngoài thành tụ hợp với Nguyên Tòng.”

Ngưu Hữu Đạo yên lặng gật đầu, đứng dậy, đi tới bên tường, nhấc tay kéo xuống một tờ bản đồ, lại đi trở về bàn trải ra, ở trên địa đồ đánh dấu một địa phương. Để bút xuống đưa cho Vân Cơ.

“Đưa địa đồ cho bọn hắn, bảo bọn hắn trước tiên chạy tới Tấn quốc chờ chúng ta. Nói cho bọn hắn, có nghi vấn gì, ta gặp bọn họ sẽ giải đáp.”

Vân Cơ có chút ngoài ý muốn.

“Không đi cùng?”

Ngưu Hữu Đạo: “Người nhiều quá chói mắt, tách ra hành sự đi. Chúng ta còn phải trước tiên đi địa phương khác, quay đầu lại ngươi sẽ biết.”

Vân Cơ không nhiều lời nữa, xoay người đi chấp hành.

Đợi nàng trở về phục mệnh, phát hiện Lữ Vô Song đã cùng Ngưu Hữu Đạo chờ nàng.

Sau đó Viên Cương cũng đến, bẩm báo: “Đều an bài xong, đến thời điểm Viên Phương sẽ chấp hành.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, lại nhìn Vân Cơ nói: “Mở ra thông đạo đi vương phủ, đám người quận chúa hẳn là đã chờ chúng ta.”

Quận chúa? Vân Cơ có chút không rõ, bất quá vẫn làm theo, đi ở phía trước.

Mọi người xuyên qua hành lang, đi tới mật thất dưới vương phủ.

Trong phòng, Ngân Nhi đang ăn, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh tĩnh tọa chờ đợi nghe được tiếng bước chân lập tức đứng lên.

Nhìn thấy đám người Ngưu Hữu Đạo đi tới, hai người lập tức đứng lên hành lễ.

“Đạo gia.”

Ngân Nhi đang nhai đồ vật quay đầu lại, ngọt ngào nở nụ cười.

“Đạo Đạo.”

Ngưu Hữu Đạo cười, nhìn Lam Nhược Đình nói: “Lam tiên sinh, đều đã chuẩn bị tốt chưa?”

Lam Nhược Đình: “Đạo gia yên tâm, hết thảy đều theo ngài phân phó chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có bất kỳ vấn đề.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

“Tốt, ngươi ở nơi này theo kế hoạch hành sự.”

“Vâng!” Lam Nhược Đình chắp tay lĩnh mệnh.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Thương Thục Thanh.

“Vậy thì đi thôi.” Lại nhìn Ngân Nhi vẫy tay.

“Ngân Nhi, đi.”

“Đi đâu?” Ngân Nhi ôm hộp cơm đứng lên, vẻ mặt hiếu kỳ.

“Đi thì biết.” Ngưu Hữu Đạo tiến lên kéo nàng lôi đi, nhìn thấy Thương Thục Thanh cũng đồng hành, Ngân Nhi mới từ bỏ giãy dụa, vừa đi vừa ăn.

Vân Cơ đi trước mở đường, vách tường đột nhiên xuất hiện một cái động.

Lam Nhược Đình chắp tay tiễn đưa, nhìn tường đất dung hợp mới buông tay, thở dài một tiếng, trong miệng không biết nói thầm cái gì...

Thời điểm mọi người nhìn thấy ánh sáng thì đã đến một vùng núi thẳm, trong miệng Ngân Nhi còn nhai đồ vật, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Vân Cơ và Viên Cương rung chuông nhỏ, không bao lâu, hai con phi cầm cỡ lớn từ sau núi phi tới, đáp xuống.

Ngưu Hữu Đạo nắm cánh tay của Ngân Nhi và Viên Cương nhảy lên một con, Vân Cơ nắm tay Thương Thục Thanh và Lữ Vô Song nhảy lên một con.

Hai con phi cầm cỡ lớn chở người bay lên không...

Khoảng cách từ phủ thành Nam Châu đến huyện Thương Ngô cũng không gần, nhưng đối với phi cầm cỡ lớn mà nói, ở trong một châu là không tính bao xa.

Ở trên không trung nhìn xuống Ninh vương biệt viện ở ngoại thành huyện Thương Ngô, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ, hai con phi cầm cỡ lớn lao xuống rơi vào trong sơn cốc.

Mọi người nhảy xuống nhìn quanh, trong núi nhảy ra một người, không phải người khác, chính là Triệu Hùng Ca.

Gặp mặt bắt chuyện qua loa, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói nhiều, lệnh Viên Cương lưu thủ, sau đó mang theo mọi người đi tới chỗ cũ.

Lúc này Vân Cơ biết đại khái ý đồ đến, địa phương dừng bước chính là địa phương lần trước nàng và Ngưu Hữu Đạo đến qua, không khỏi quay đầu lại nhìn Thương Thục Thanh một chút.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Vân Cơ thi pháp mang theo mọi người chui vào lòng đất, đi thẳng tới bờ mạch nước ngầm.

Phương xa có thể nghe được mạch nước ngầm nổ vang, Triệu Hùng Ca thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, hồ nghi nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi dẫn chúng ta tới nơi này làm gì?”

Thương Thục Thanh nhìn chung quanh, nàng biết nơi này là địa phương nào, này không phải lối đi bí mật dưới Ninh vương biệt viện sao?

Ngưu Hữu Đạo giải thích.

“Đông Quách sư huynh của ngươi chuẩn bị hậu thủ ở chỗ này.”

“Cái gì?” Triệu Hùng Ca vừa nghe liền hiểu, bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó có thể tin.

“Ngươi xác định?”

Hậu thủ? Ánh mắt của Lữ Vô Song lấp loé, không biết chỉ là cái gì, nhưng mọi người lén lén lút lút đến như vậy, tất nhiên là quan hệ trọng đại.

Thương Thục Thanh cũng không hiểu chỉ cái gì, nhưng nghe hiểu chỉ là Thượng Thanh Tông Đông Quách Hạo Nhiên.

Trong lòng Vân Cơ thì rõ ràng, cũng minh bạch, nguyên lai Triệu Hùng Ca này cũng là người biết chuyện.

Ngưu Hữu Đạo: “Xác định, ta đã tới nơi phong ấn xem qua.” Ánh mắt liếc liếc Thương Thục Thanh.

Ánh mắt Triệu Hùng Ca rơi vào trên mặt Thương Thục Thanh, minh bạch, chẳng trách mang theo nữ nhân này.

Ngưu Hữu Đạo: “Hai nữ nhân này liền giao cho ngươi, cần phải bảo vệ tốt, chờ ta trở lại. Không ra ngoài ý muốn mà nói, trong vòng năm ngày chúng ta hẳn là có thể trở về. Nếu chúng ta không về được, sự tình phía sau ta cũng quản không được nữa, đồ vật phong ấn nơi này giao cho ngươi giải quyết.”

Nhấc tay chỉ chỉ Lữ Vô Song.

“Nàng biết không ít phương thức liên hệ thế lực tình báo của ta, đầu nàng cũng dùng tốt, các ngươi có thể thương lượng lo liệu.”

“Đến lúc đó, Giả Vô Quần cũng ở trên tay Thượng Thanh Tông, ngươi có thể tìm Giả Vô Quần đến. Còn có Thiệu Bình Ba bên Tấn quốc, ta vẫn không để hắn bại lộ, cũng là vì dự bị cho ngươi. Chỉ cần Giả Vô Quần và Thiệu Bình Ba trợ giúp, hai người một sáng một tối, bằng hai người này liên thủ, một khi nắm giữ đầy đủ tình huống, sẽ không kém ta, cộng thêm kiến thức và tình huống nắm giữ của nàng, lại có Đông Quách lão nhi lưu lại vật phong ấn, các ngươi không hẳn không có cơ hội trở mình.”

Mà này cũng chính là nguyên nhân hắn mang Lữ Vô Song đến, có chút sự tình chỉ dựa vào vũ lực là vô dụng.

Lần này hắn đi, đã chuẩn bị cho vạn nhất không về được.

Mà trước kia thiết trí và hạn chế Giả Vô Quần, chính là vì vạn nhất, ép Giả Vô Quần lên thuyền bên này. Thiết trí và hạn chế Thiệu Bình Ba cũng đồng dạng là như vậy. Để Lữ Vô Song tiếp xúc tất cả tin tức của Mao Lư Sơn Trang, hắn đều có dụng ý sâu xa, đều là vì chuẩn bị cho vạn nhất ngày sau bất trắc.

Hắn sớm bố trí các loại hậu thủ, giúp Triệu Hùng Ca lưu lại thành viên nòng cốt phối hợp, giúp hậu nhân có đường để tiến lên.

Mặc kệ trước đây thế nào, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng chưa quên mình là đệ tử Thượng Thanh Tông, ngày hôm nay bàn giao ngọn nguồn cho Triệu Hùng Ca, chính là vì cho Thượng Thanh Tông đường lui!

Để Triệu Hùng Ca an bài Thượng Thanh Tông mang Giả Vô Quần ẩn trốn, đã bảo đảm Thượng Thanh Tông, cũng dễ dàng cho Triệu Hùng Ca tìm tới tung tích của Thượng Thanh Tông.

Ngưu Hữu Đạo hắn an bài xong hết thảy, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng không cần lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.