Đạo Quân

Chương 2236: Vây kín




Phó tướng tiến vào nội đường bẩm báo với La Đại An:

“Tướng quân, mang người đến rồi.”

La Đại An tiện tay thu bản đồ trên bàn lại:

“Có thể rút lui, thuận tiện mang mẹ con họ đi.”

Phó tướng ngạc nhiên:

“Cứ như vậy mang đi sao? Bên Hiểu Nguyệt Các chỉ sợ sẽ không đồng ý.”

La Đại An:

“Không cần quá lo, nếu thật sự quan tâm mẹ con họ như vậy thì cũng sẽ không thả mẹ con họ đơn độc qua đây.”

Phó tướng như có điều suy nghĩ, lúc này mới đi thực hiện mệnh lệnh rút lui.

Nhìn thấy La Đại An đi ra, mẹ con Trang Hồng cùng nhau cung kính hành lễ:

“La tướng quân.”

Đối với La Đại An, bọn họ đều biết, trước đây đã từng gặp ở Mao Lư sơn trang, nhưng cũng không quá quen thuộc, chỉ là mới được gặp, chưa từng nói bất cứ câu nào với nhau.

La Đại An hơi hạ thấp người thăm hỏi, không hề nói nhiều, đi sượt qua người của hai người.

Mẹ con hai người nhìn nhau, phó tướng đã mang theo vài tên tu sĩ dắt hai con ngựa qua đây, nói xin lỗi:

“Bên bọn ta không có xe ngựa, đành phải để nhị vị chịu khổ cưỡi ngựa vậy.”

Mẹ con hai người còn chưa kịp phản ứng với chuyện này đã bị người ta nhấc lên lưng ngựa, cả người lẫn ngựa đi ra ngoài từ cửa hông.

Ra khỏi căn nhà đó, mới nhìn ra là phải rời khỏi trấn nhro này, lúc này Trang Hồng mới hỏi phó tướng kia:

“Tướng quân, chúng ta phải đi đâu?”

Phó tướng không hề lên tiếng trả lời, chỉ để ý đưa mẹ con hai người rời đi.

Ba nghìn Anh Dương Vũ Liệt Vệ tập kết, ù ù rong ruổi rời đi.

Động tĩnh này kinh động tới bên Hiểu Nguyệt Các, một đệ tử của Hiểu Nguyệt Các chạy vào nhà mà tầng lớp cấp cao trong các đang ở, nhanh chóng bẩm báo với Lư Uyên:

“Các chủ, La Đại An đi rồi, mang cả thái hậu và bệ hạ đi cùng.”

“Cái gì?”

Lư Uyên giận tím mặt, phất tay quát:

“Đuổi theo!”

Rất nhanh, một đám người bay vút ra, muốn đuổi theo La Đại An.

Nhưng vừa ra khỏi trấn nhỏ liền bị một hàng hơn mười tu sĩ Tử Kim Động cản lại, cầm đầu là vị phó tướng trước đó.

Phó tướng giơ thương chỉ vào đám Lư Uyên mới rơi xuống đất:

“Lư các chủ, tại sao lại đuổi theo?”

Lư Uyên trầm giọng nói:

“Ngược lại, ta muốn hỏi Tướng quân một chút, không phải là chỉ muốn gặp mẹ con bọn họ thôi hay sao, vì sao lại đột nhiên mang người đi rồi?”

Phó tướng lạnh nhạt nói:

“La tướng quân nói, mẹ con bọn họ là người cũ của Mao Lư sơn trang, bạn cũ trong trang vô cùng nhớ nhung, đặc biệt đưa hai người đó về Nam Châu gặp mặt bạn cũ. La tướng quân cam đoan mẹ con bọn họ sẽ được an toàn, bảo các chủ cứ yên tâm làm việc, đồng thời nói Hiểu Nguyệt Các cứ ở đây đợi lĩnh mới đến, không được sai lầm.”

Thấy đối phương nổi giận hơn, lại ý vị thâm trường nói:

“Các chủ, đây là quân lệnh! Tướng quân trị quân nghiêm minh, quân lệnh như núi, không thể đùa bỡn!”

Khuôn mặt của Lư Uyên có vài phần vặn vẹo đầy ắp lửa giận không có chỗ phát tiến, vẫn là câu nói đó, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cuối cùng cắn răng nói:

“La tướng quân muốn mang người đi có phải trước đó nên nói với bọn ta một tiếng hay không?”

Phó tướng trả lời:

“Các chủ nói phải, tướng quân sợ các chủ hiểu lầm, đặc biệt bảo mạt tướng ở lại báo cho các chủ một tiếng. Các chủ nhận được tin báo, lính mới sắp tới, mong rằng đừng nên để lỡ chính sự. Mạt tướng còn có quân vụ trong người, cáo từ!”

Giơ thương ôm quyền, sau đó, sau đó nhảy lên tọa kỵ, hai chân dùng sức thúc vào bụng ngựa vội vã đi.

Một hàng tu sĩ đi theo tọa kỵ, ù ù đuổi theo.

Mọi người của Hiểu Nguyệt Các cứ vậy trừng mắt nhìn bọn họ chạy mất, đối mặt với sự cường thế của La Đại An, lửa giận trong lòng có thể nói là ngập tràn, nghĩ lại lúc trước Điền Chính Ương và Mã Trường An là người quyền thế địa vị như vậy, bọn họ nói giết là giết, La Đại An này là cái thá gì!

Nhưng lại không tiện trở mặt, chuyện đã rõ ràng, đều đã nhìn ra, rõ ràng cho thấy đối phương lo lắng về chủ cũ của Tần quốc, giống như Thương kính vậy, trực tiếp giao ra, bằng không sao cứ muốn giữ hai mẹ con họ không thả? Nói cái gì mà Mao Lư sơn trang, bọn họ đều không tin.

Thế nhưng, nếu thật vì hai mẹ con này mà không tiếc trở mặt với Thương Triều Tông, Thương Triều Tông sợ là muốn không nghi ngờ Hiểu Nguyệt Các có dị tâm cũng khó.

Không tiện trở mặt, cũng không tiện cứng đối cứng, đã chối bỏ bên Tấn quốc mà lại tạo xích mích với bên này thì chỉ sợ ngay cả nơi sống yên ổn cũng không tìm nổi nữa.

“Ngày sau tất trả hận này!”

Lư Uyên nói một câu ngoan độc, sau đó quay đầu quay lại.

Mọi người cũng đều yên lặng xoay người quay về, tâm tình trầm trọng, tức giận nhưng không ai nói cái gì nữa.

Nói cho cùng, hôm nay Hiểu Nguyệt Các không giống Hiểu Nguyệt Các trước đây.

Năm đó núp trong bóng tối lấy phục quốc là nhiệm vụ của mình, mẹ con Trang Hồng là bài vị chủ thần thu thâp lòng người, bây giờ đã đạt được mục đích, phục quốc thành công nhưng không thể bảo toàn, lại bị hủy. Nói trắng ra là, nội bộ đã trải qua một trận nắm quyền tranh quyền đoạt lợi, tâm thái của mỗi người đều đã không còn giống nhau, lý tưởng, tín niệm đã không còn, mẹ con Trang Hồng cũng mất đi giá trị vốn có, không ai có thể không tiếc tất cả vì mẹ con hai người nữa.

Cũng may La Trường An không giết hai mẹ con họ tại đây luôn, bằng không mặt mũi của Hiểu Nguyệt Các thật sự là không giữ nổi...

La Trường An vừa đi, nhà lớn nhất trong trấn bị đám Lư Uyên chiếm lấy.

Sau khi biệt khuất một phen, đợi thêm lúc nữa thì có người báo lại:

“Các chủ, tới, hai trăm ngàn lính mới đã tới.”

Lư Uyên ồ một tiếng, rốt cục đã nhận được tin tức có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dẫn mọi người ra ngoài quan sát.

Một đám người bay lên trên nóc nhà phóng mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy trùng trùng nhân mã từng bước tới gần, trên tất cả nóc nhà cao của trấn nhỏ đều có người của Hiểu Nguyệt Các đứng lên quan sát.

Nhân mã trùng trùng điệp điệp tới nơi, chia binh thành hai đường, một đường đóng quân bên trái trấn nhỏ, một đường đóng quân ở bên phải của trấn.

Vố số kỵ binh xông thẳng vào trong trấn nhỏ, khi có người tới trước mặt Lư Uyên, một tiểu tướng cung kính hành lễ rồi bẩm báo:

“Tôn tướng quân ra lệnh cho tiểu tướng đến đây bẩm báo, một đường gió bụi mệt mỏi, bẩn thỉu xấu hổ bất kham nên mạo muội đến đây sợ đường đột các chủ, đợi Tôn tướng quân tắm rửa thay y phục rồi sẽ tới bái kiến.”

Thái độ cung kính như vậy thật khiến tâm tình của mọi người trong Hiểu Nguyệt Các vui lên chút.

Vốn dĩ Lư Uyên còn định tự mình đi tới, gặp mặt tướng lĩnh thống quân thức thời như vậy, nhưng lại giữ lại chút mặt mũi, lúc này mới cười ha ha:

“Hành quân ăn bụi ăn đất, bẩn chút là điều rất bình thường. Tôn tướng quân đa lễ rồi. Được, nói cho hắn biết, bản các chủ ở đây chờ hắn!”

“Vâng! Tiểu tướng sẽ đi thông báo.”

Sau đó chắp tai lùi lại mấy bước, lúc này mới mang hai tên tùy tùng bước nhanh ra khỏi đó, ra cửa phóng người lên ngựa vội vã rời đi.

Sau đó Lư Uyên lại phi thân lên nóc nhà, chỉ thấy hai bên trái phải bên ngoài trấn nhỏ đại quân đang lần lượt xuống ngựa tìm chỗ nghỉ tạm thời ở xung quanh, không khỏi yên lòng, phi thân xuống đình viện, an tâm đợi.

Cũng quay đầu phân phó một câu:

“Người đến như thế này, bề ngoài vẫn phải làm vài chuyện cần thiết, thiết yến khoản đãi mấy vị tướng lĩnh chủ chốt đi! Tất cả mọi người tiếp khách đó! Dù sao sau này còn phải thường xuyên giao thiệp với họ.”

“Được! Để ta đi bảo người chuẩn bị!”

Một tên trưởng lão lên tiếng đồng ý, tự mình đi sắp xếp việc này.

Vị trưởng lão này lắc mình vào trù phòng, nhìn mấy vị bách phu trưởng đang sai người nhóm bếp, chuẩn bị nổi lửa thì lúc này mới chất vấn:

“Các người đang làm gì?”

Bách phu trưởng nói:

“Bọn Tôn tướng quân tới, chắc hẳn sẽ có tiệc rượu, đang chuẩn bị xuống bếp.”

Trưởng lão vung tay lên:

“Không cần làm phiền các ngươi, Hiểu Nguyệt Các sẽ tự xử lý.”

Thứ bọn họ ăn thứ bọn họ dùng làm sao để những người không rõ lai lịch này xử lý được, sẽ dễ bị người ta lợi dụng sơ hở, đương nhiên là tự mình nắm trong tay sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.