Đạo Quân

Chương 2141: Làm chủ là một tên mập mạp (1)




“Được, biết là tốt.

Nguyên Phi nghiêng đầu ra hiệu, để cho hắn lăn.

Viên Phương cúi đầu khom lưng lui xuống.

Vừa rời khỏi bên này, quẹo vào đình viện bên cạnh, lập tức đụng phải Quản Phương Nghi đang đứng chờ.

Hai bên gặp nhau, đầu tiên là Phương Viên cười tươi tiếp đón, nhưng lại lập tức ý thức được điều gì, hắn ưỡn ngực lên, hai tay còn phẩy phẩy lên tăng bào mình đang mặc.

Quản Phương Nghi không chú ý điều này, bởi vì nàng đang bận quan sát hai bên, nói nhỏ.

“Lão Hùng, bọn họ gọi ngươi đến làm gì vậy?

Viên Phương ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu phiêu nhiên.

“Hồng Nương, điều không nên hỏi thì đừng có hỏi, đây không phải là thứ mà ngươi nên hỏi.

“...

Quản Phương Nghi khẽ giật mình, ánh mắt nàng nhìn vào mặt hắn, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện ra con lừa trọc này có chút không giống với lúc trước, nàng cau mày nói.

“Lão Hùng, ngươi uống lộn thuốc à? Mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?

“Hồng Nương, nhìn tình cảm chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, bần tăng cũng không muốn làm ngươi khó xử, ta ở đây khuyên ngươi một câu, tự giải quyết cho tốt, đừng tìm thêm phiền phức nữa.

Viên Phương nói xong thì rời đi, không quan tâm Quản Phương Nghi nghĩ cái gì, hăn không hề hoang mang đi về phía trước.

Quản Phương Nghi câm nín không biết nói gì, nàng từ từ quay người, đưa mắt nhìn hắn rời đi, lại nhìn quanh bốn phía, nếu như xung quanh không có người của Phiêu Miểu Các, chắc chắn nàng sẽ xông lên túm lỗ tai Viên Phương, hung hắn cho hắn hai cước hỏi chuyện rõ rang.

Thật sự không biết bây giờ Viên Phương muốn đi Thánh Cảnh, chưởng quản sự vụ của một phương trong Đại Nguyên Thánh Địa, hắn đã trèo lên cành cao, sợ gì một Quản Phương Nghi đương gia của sơn trang nữa.

Nói cách khác, bây giờ Viên Phương đã là người của Đại Nguyên Thánh Địa, cùi chỏ sẽ không giơ về phía Mao Lư Sơn Trang nữa, nhưng cũng không dám để lộ thân phận của Nguyên Sắc ra.

Quản Phương Nghi nghi ngờ không thôi, không biết Viên Phương uống nhầm thuốc gì rồi.

Bây giờ nàng không dám hành động gì khác thường, lại không thể liên hệ với Ngưu Hữu Đạo được, chỉ có thể xử lý những chuyện gấp trước, nhất là những cơ mật liên quan đến Kim Sí thì đều phải xử lý.

Quản Phương Nghi giả vờ muốn tu sửa hai lối đi vào thông đạo bị phá hư, sau đó thu thậm hai trạch viện phụ trách liên hệ chuyện cơ mật với Kim Sí.

Trong Anh Võ Đường, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh đều trầm mặc, Lam Nhược Đình ở bên cạnh. Xảy ra chuyện như vậy, Lam Nhược Đình không có khả năng giấu diếm hai người được.

Vấn đề là không biết trong Mao Lư Sơn Trang xảy ra vấn đề gì, bên này muốn lo lắng cũng khó khăn.

Sau khi bàn bạc qua, cuối cùng chỉ có thể dựa theo lời của Vân Cơ, giả vờ như không có chuyện gì, dùng bất biến ứng vạn biến, xem tình hình trước rồi nói.

Trong núi, Ngân Nhi hôn mê được đưa đến, Vân Cơ làm cho nàng tỉnh lại.

Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn Vân Cơ lại, nói.

“Nha đầu này rất quấy người, mà lúc này không chịu nổi nàng làm phiền đâu, cứ để Ngân Nhi ngủ đi.

Vân Cơ không có ý kiến, thả người xuống một tảng đá lớn, lại thả một lồng ưng xuống, bên trong có một con Kim Sí, giải thích.

“Bên vương phủ không có gì khác thường. Lại không có biện pháp liên lạc được với người trong thành, nên Lam Nhược Đình cho chúng ta một con Kim Sí, dễ dàng cho việc liên lạc.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Làm tốt lắm… Chờ chút, vương phủ chỉ cách một con đường, vậy mà không có gì khác lạ sao?

Vân Cơ nói.

“Theo lời của Lam Nhược Đình, mọi việc trong vương phủ đều bình thường, nhưng trong sơn trang đã xảy ra vấn đề…

Nói rõ tình huống lúc Lam Nhược Đình gặp Thương Thục Thanh, cuối cùng lại bổ sung một câu.

“Quận chúa sẽ không nói dối, phản ứng của nàng không giống như có chuyện,

“Vương phủ vẫn bình thường sao?

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày không nói, lần này mới thật sự là đầu đầy nước.

Những người khác cũng như vậy, sự việc xảy ra đột ngột làm cho ngây người, dù vắt óc cũng không nghĩ ra được manh mối gì.

Người nào mà chẳng biết Mao Lư Sơn Trang có quan hệ tốt với vương phủ, nếu thật sự người Phiêu Miểu Các xông vào Mao Lư Sơn Trang, vì sao lại không có hành động gì với vương phủ, chuyện gì thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói.

“Chạy đi vội vàng, chúng ta lại chặt đứt liên lạc với người nhà, nên không rõ tình hình, cũng không tiện hành động. Nếu như Hồng Nương muốn liên hệ với chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ đến vương phủ đầu tiên. Lập tức đưa tin liên hệ với Vương Gia, nói cho hắn biết, cứ quan sát có gì khác lạ hay không, nếu không có thì giúp Hồng Nương liên lạc với chúng ta.

“Được!

Vân Cơ lập tức làm theo.

Bên này cũng bắt đầu bố trí lần hành động thứ hai, đề phòng kẻ địch chưa biết dựa theo hành động của vương phủ tìm ra bọn họ.

Đợi Vân Cơ thả Kim Sí xong, Ngưu Hữu Đạo quay người đưa lưng về phía Lữ Vô Song, chợt nói với Vân Cơ.

“Thám tử bên ngoài Ngũ Lương Sơn liên hệ với người trong nhà, ngươi đi tìm một thám tử Ngũ Lương Sơn, để hắn đưa tin về nhà, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Vân Cơ hơi giật mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo, lập tức gật đầu nói.

“Được.

Sau đó xoay người rời đi.

Viên Cương đứng bên cạnh nghiêng mắt nhìn Lữ Vô Song.

Chỉ thấy bỗng nhiên Lữ Vô Song nhướng mày, nói.

“Đợi đã.

Vân Cơ dừng bước, quay đầu nhìn lại. Ngưu Hữu Đạo cũng quay người, hỏi.

“Sao vậy?

Lữ Vô Song chậm rãi nói.

“Không thể để cho Ngũ Lương Sơn tìm hiểu việc trong Sơn Trang.

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói.

“Vì sao? Có vấn đề gì hay sao?

Lữ Vô Song hơi lặng yên, sau đó trả lời.

“Nếu ta nhớ không nhầm, chưởng môn Ngũ Lương Sơn chính là nhãn tuyến mà Phiêu Miểu Các xếp vào trong các ngươi. Nếu như người đi vào Mao Lư Sơn Trang đúng là Phiêu Miêu Các, vậy nếu liên lạc thì sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là nghĩ biện pháp khác.

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại.

“Công Tôn Bố là người Ngũ Lương sơn?

Lữ Vô Song nói.

“Tên thì ta không nhớ rõ, nếu như Công Tôn Bố chính là người phụ trách tình váo của các ngươi, vậy thì không sai rồi.

Viên Cương và Vân Cơ đều đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo thì nghiêng đầu ra hiệu với hai người một chút.

Hai người hiểu ý, đi ra một bên, Lữ Vô Song lúc này mới nhận ra sự khác thường, hơi suy nghĩ một chút, nàng run rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

“Ngươi đã biết Công Tôn Bố là người Phiêu Miểu Các từ trước?

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nói.

“Người này phụ trách tình báo của toàn bộ Mao Lư Sơn Tranh, nói thế nào thì hắn cũng là tâm phúc của ta, nếu ta không biết hắn là người của Phiêu Miểu Các, nếu không tận lực tránh né, sao chúng ta có thể tồn tại ngay dưới mí mắt của bọn họ mà không bị phát hiện?

Đây chính là điểm mấu chốt mà Lữ Vô Song phát hiện được, nàng lập tức tỉnh ngộ, cắn răng nói.

“Điều này cũng chứng minh, thật ra ngươi đã biết sự tồn tại của ta từ lâu?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Năm xưa ta làm ra động tĩnh không nhỏ, nhất là ở Thánh Cảnh, ta không tin ngươi không chú ý đến chuyện của ta, tất nhiên là ngươi đã sớm biết.

Lữ Vô Song từ từ quay đầu, nhìn về phía Viên Cương cách đó không xa.

Ngưu Hữu Đạo nói.’

“Trước đây ta có nói, ngươi đừng trách Hầu Tử giám thị mình, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ lơ là chức trách của mình, không liên quan đến thân hay không thân, điều này cũng chẳng phải nói đùa. Từ lúc hắn còn chưa công khai lộ diện, chỉ cần Hầu Tử ở nhà, toàn bộ Sơn Trang đều nằm trong tầm mắt của hắn, Hầu Tử rất hiểu về chuyện điều tra thế này, chỉ cần có gì khác thường thì khó mà giấu được hắn. Từ lúc Bách Lý Yết của Phiêu Miểu Các đến tìm Công Tôn Bố, sau đó Công Tôn Bố trở thành tai mắt của Phiểu Miêu Các, đều bị Hầu Tử phát hiện ra.

“Trước đây ngươi trách Hầu Tử ra tay ác độc, ta cũng không biết nên nói cái gì, dù sao ta chưa bao giờ trách móc hắn. Có một số việc không nên suy bụng ta ra bụng người như thế được. Cũng có một số việc, không phải chỉ một người sai.

Lữ Vô Song căng thẳng bờ môi, nói.

“Vừa rồi ngươi cố ý thăm dò ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.